Chap 7
~~~~~~~~~~Enjoy~~~~~~~~~~~~
- Hoàng Tử Thao, con có nguyện trọn đời bên cạnh Ngô Diệc Phàm lúc khoẻ mạnh hay ốm đau, dù giàu sang hay nghèo hèn hay không ?
- Con đồng ý !!
- Ngô Diệc Phàm, con có con có nguyện trọn đời bên cạnh Hoàng Tử Thao lúc khoẻ mạnh hay ốm đau, dù giàu sang hay nghèo hèn hay không ?
- Con đồng ý !
- Ta tuyên bố hai con chính thức thành vợ chồng. Diệc Phàm, con có thể hôn Tử Thao.
Hắn quay sang phía cậu, nhẹ nhàng luồn tay vào tóc cậu, nâng đầu cậu lên và đặt vào đôi môi kia một nụ hôn ngọt ngào. Nhưng với Tử Thao thì nụ hôn này khiến cậu nhớ tới nụ hôn đêm đó.
- "Nụ hôn này liệu có thực sự là dành cho mình"
Hôm nay là ngày tổ chức đám cưới dưới sự chúng kiến của cha xứ tại một nhà thờ nhỏ. Đám cưới chỉ có Tuấn Miên, Nghệ Hưng, Ngô Thế Huân cùng vài ba người họ hàng thân thích của hắn.
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Cậu ăn một chút gì đi. Tôi thấy hôm nay cậu chẳng ăn gì mấy đâu. - Tuấn Miên mang vào phòng Tử Thao một chút đồ ăn.
- Em cảm ơn. Nghệ Hưng đâu mà anh phải mang lên thế này ?
- Cậu ấy bị mệt. Hưng không hợp với những chuyến bay dài.
- Anh Tuấn Miên, hôm nay mưa to nhỉ? Đến giờ vẫn chưa ngớt.
- Ừm. Mà Tử Thao này, Diệc Phàm nó ......
Cạch.
Tiếng mở cửa khiến cả hai giật mình quay đầu lại.
- Anh, đây là phòng ngủ của bọn em. Sao anh lại ở đây ? - Hắn khá ngạc nhiên xen lẫn cả tức giận khi thấy Tuấn Miên ở trong phòng cùng với cậu.
- Được rồi. Anh đi ngay đây. - Tuấn Miên đứng lên đi ra ngoài, lúc đi qua Diệc Phàm còn thì thầm vào tai hắn - Hãy nhẹ nhàng với cậu ấy.
Căn phòng lúc này chỉ còn cậu và hắn
.
- Đêm tân hôn em để một người đàn ông khác vào phòng. Em nghĩ sao ? - Hắn hỏi bằng chất giọng mỉa mai.
- Ngài hiểu nhầm rồi. Anh ấy chỉ là sợ thần đói nên mang lên chút đồ ăn cho thần mà thôi. - Cậu vội vàng giải thích.
- Thôi được. Cứ cho rằng hai người không có gì. Hoàng Tử Thao, em biết đêm nay em phải như thế nào chứ ? - Hắn một tay nới lỏng cà vạt, một tay vòng qua eo kéo cậu vào lòng, cúi xuống phả những hơi thở nóng bỏng vào lỗ tai cậu.
Cậu biết Ngô Diệc Phàm đang nói đến chuyện gì nhưng cậu quyết định giả ngu mà lắc đầu, cơ thể muốn thoát khỏi vòng tay rắn chắc kia.
- Hừ. Tôi đã muốn nhẹ nhàng với em nhưng có vẻ không cần thiết nữa rồi. - Hắn lạnh lùng nói, vòng tay càng siết chặt khiến Tử Thao không thể trốn thoát. - Đêm nay tôi sẽ chỉ cho em thấy việc của em là gì.
*WARNING*
Ngô Diệc Phàm túm tay Tử Thao, kéo cậu ném lên giường. Hắn từ tốn tháo bỏ hàng cúc áo của mình, nhìn cậu đang lồm cồm bò dậy để chạy thoát thân.
- Em định đi đâu? - Tay hắn bắt lấy cổ chân cậu giữ lại sau đó lật cậu nằm ngửa, khoá chặt hông cậu giữa hai chân của mình.
- Cầu xin .... Dừng lại ... - Tử Thao ngước đôi mắt long lanh nước nhìn người đang ngồi trên cơ thể cậu mà cầu xin.
- Em muốn tôi dừng lại ? Được thôi. - hắn cười nhếch mép - Nhưng rất tiếc không phải là lúc này.
Ngô Diẹc Phàm đưa tay cởi chiếc áo trên người cậu. Làn da trắng mịn hiện ra, vùng eo mảnh khảnh, xương quai xanh nhô lên đầy câu dẫn, còn có hai đầu nhũ hồng nhạt xinh đẹp động lòng người. Tất cả hiện lên trước đôi mắt đang bắt đầu nổi lên dục vọng của hắn.
- Em thật đẹp ! - Ngô Diệc Phàm nói làm cậu không khỏi ngạc nhiên.
- Thân thể này chỉ ta mới được phép thấy, em nhớ chưa? - Hắn cúi xuống sát bên tai cậu nói. Một lần nữa, hơi thở nóng rực phả vào tai cùng phần cổ đã trần trụi làm Tử Thao không khỏi rùng mình.
Ngô Diệc Phàm đưa lưỡi liếm dọc từ tai xuống cổ. Hắn lưu lại tại xương quai xanh của cậu mà hôn để lại những vết đỏ nở rộ như những bông hoa.
- Arg...arg....arg.... Đừng .. - Cậu lần đầu bị kích thích bởi những hành động như vậy liền trở nên sợ hãi. Tử Thao liên tục thở dốc theo từng đường rê của chiếc lưỡi ẩm ướt kia trên thân thể của mình.
Hắn bỏ ngoài tai lời nói của cậu. Sau khi cảm thấy đã khiến phần cổ cậu ngập tràn những dấu hồng rực rỡ, hắn tiếp tục tiến công đến hai đầu nhũ của cậu.
- A..A..A..A... Làm ơn .... đừng ...
Một bên đầu nhũ của cậu được Ngô Diệc Phàm ngậm vào miệng mà đùa nghịch. Hắn liếm nhẹ vòng quay sau đó ngậm hẳn vào miệng. Hắn dùng răng nanh cạ cạ vào nó khiến cho cậu cảm thấy đau đớn. Nhưng ngay lập tức, hắn mút thật mạnh khiến cậu chỉ còn biết gồng mình lên để chống lại những đợt khoái cảm hắn đem lại.
- Mới chỉ mút bên trên mà bên dưới của em đã cương lên rồi sao ? - Hắn buông những lời nói dâm đãng, tay bóp nhẹ dương vật của cậu từ bên ngoài quần.
- Urg .... urg ... Không chịu nổi .... Xin anh ... Dừng lại .... - Tử Thao nức nở van xin. Lần đầu cậu biết được thế nào là khoái cảm.
Hắn tiếp tục bỏ ngoài tai lời nói của cậu, chuyển sang mút mát đầu nhũ còn lại. Tay giật giật núm vú bên kia đã bị hắn hành hạ đến sưng đỏ.
- Urg .... Arg ..... Arg....
Lúc hắn buông tha hai đầu nhũ của cậu cũng là lúc mà chúng đã chuyển thành màu đỏ tươi. Hắn ngồi lên ngắm nhìn Tử Thao. Hai mắt cậu nhắm chặt, đôi môi mở hé ra rên rỉ, thở dốc, mồ hôi làm tóc ôm chặt theo đường nét thanh tú, khuôn mặt hồng hồng cùng làn da trắng đang làm nổi bật hai điểm sưng đỏ được bao bọc bởi dịch vị của hắn mà trở nên lấp lánh.
- Ưm .... Ưm .... ưm ....
Diệc Phàm cúi xuống bắt lây đôi môi cậu để hôn. Hắn mút mát hai cánh hoa mềm mại ấy, cậy nhẹ hàm răng của Tử Thao rồi đưa chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng ấm áp của cậu. Đôi tay cũng không rảnh rỗi luồn vào trong quần cậu mà xoa nắn vật đã đứng dậy từ khi nãy.
- Ưm ... Bu...ông...... - Trong nụ hôn mạnh bạo ấy, Tử Thao vẫn cảm nhận được sự đụng chạm của hắn. Cậu liên tục dùng tay đập vào lưng của Diệc Phàm.
- Em nên ngoan ngoãn nếu không đừng trách tôi ác. - Hắn rời bỏ đôi môi cậu và buông lời cảnh báo. Ngay lập tức, thân thể Tử Thao trở nên cứng đờ. Cậu nhớ tới lần trước mình khiến hắn tức giận thì đã chịu hậu quả như thế nào.
- Ngoan. - Hắn nói và tiếp tục hôn trên cơ thể trần trụi của cậu, đôi môi đi đến đâu liền để lại những dấu vết đến đó. Không lâu sau khắp cơ thể cậu tràn ngập những dấu hôn hồng thắm. Diệc Phàm kéo nốt chút vải cuối cùng trên người cậu mà ném đi. Tử Thao toàn thân trần trụi nằm trên giường
- Aaaaaaaaaaa..... - Tử Thao thét chói tai khi hắn nhét một ngón tay vào cúc huyệt của cậu.
- Bỏ ra .... Làm ơn ... Đau ....
- Em thả lỏng đi nào. Không lẽ em định cắn đứt ngón tay tôi sao.
- Đau ... Dừng lại .... Arg .... Arg .....
Hắn bất chấp sự đau đớn của Tử Thao nhét thêm một ngón rồi lại một ngón nữa vào lỗ nhỏ của cậu để khuếch trương. Bên trong ấm nóng và mềm mại khiến cho phần đàn ông của Diệc Phàm đã cương cứng nay lại càng trở nên bức bách.
- Ưm .... Ưm ..... - Âm thanh của Tử Thao dần dần biến đổi. Chính cậu cũng thấy xấu hổ bởi những tiếng rên rỉ của mình. Đôi mắt lại ánh nước.
- Sẽ hơi đau. - Hắn thấy khoé mắt đỏ hoe của cậu liền cảm thấy đau lòng bèn cúi xuống hôn lên mi mắt cậu. Nhưng nếu bây giờ hắn dừng lại thì chắc hắn sẽ bị liệt dương mất.
- AAAAAAAAAAAAAAAAA.
Tử Thao gào lên đau đớn. Hắn không chút nhẹ nhàng đâm mạnh toàn bộ cự vật to lớn và nóng bỏng của mình vào hang động chật hẹp kia. Nhưng lần này hắn không động ngay mà chờ cậu thích nghi dần với sự xâm phạm của dị vật to lớn. Để xoa dịu nỗi đau của cậu, Diệc Phàm đặt lên môi cậu một nụ hôn dịu dàng.
- Arg .... arg ... - Nhận thấy Tử Thao vặn vẹo cơ thể, hắn bắt đầu động thân một cách chậm rãi. Nhưng không được bao lâu sau, dục vọng đã khiến Diệc Phàm mãnh liệt đâm đâm rút rút.
- Phàm .... urg .... chậm lại .... Arrrrrgggg
Tử Thao bị chạm vào điểm mẫn cảm liền không tự chủ rên rỉ to hơn.
- Phàm .... aaaaaaa ........ ra ... muốn ra....
Tử Thao đã bắt đầu chạm đến cực điểm nhưng hădn lại nắm chặt lấy tiểu Thao.
Cốc cốc cốc.
- Ai ? - Hắn hỏi bằng chất giọng đục ngầu vì dục vọng, bên dưới vẫn không ngừng đưa đẩy.
- Có cuộc họp khẩn phải có sự có mặt của ngài thưa Thái Tử.
- Được.
Sau khi nói xong hắn bắt đầu đua nước rút. Lấy chân của cậu vòng qua hông mình, hắn như muốn đâm nát cái huyệt khẩu đang không ngừng co rút mỗi lúc hắn đem hạ thể đi ra.
- Aaa... Đau ... Đau .... aaaa .... chậm .... aaaaaaaa......
Cuối cùng hắn cũng gầm nhẹ và bắn hết tinh dịch vào nơi sâu nhất của cậu rồi buông tay để Tử Thao bắn hết ra giường. Cậu cả người buông xuôi trên giường, hắn nhanh chóng mặc quần áo và đi ra khỏi phòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hắn vò rối mái tóc của mình. Lễ truyền ngôi ngày một đến gần thì lại càng có nhiều nhóm người muốn làm phản. Lần này bọn chúng chuyển tầm ngắm sang Hoàng Tử Thao, người đã chính thức trở thành Thái Tử Phi.
- Tôi sẽ bảo vệ em bằng mọi giá. - Diẹc Phàm tự nhủ với bản thân mình.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng vì hắn nghĩ Tử Thao đã ngủ.
- Tử Thao em ngủ rồi sao ? - Hắn nhẹ giọng hỏi vì sợ đánh thức cậu.
Không có ai trả lời. Diệc Phàm tiến lại bên giường. Hắn giật mình khi không thấy ai cả.
- Tử Thao ! Em đang ở đâu ?
HOÀNG TỬ THAO.............
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mình bỏ bê Fic này lâu quá ạh !! Thực xin lỗi mọi người !! Đừng bơ mình nha !! Từ giờ sẽ có chap đầy đủ cho mọi người ạh !
Mỗi tuần 2 chap !
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro