Part3

“Tận cùng của nỗi nhớ là đợi chờ trong hư không”​

Shinichi đứng trước cửa nhà tiến sĩ, bác đã cùng với đám nhóc đi cắm trại đêm, bên trong vốn dĩ không có ai, anh tìm đến đây để làm gì? Anh cũng không biết nữa, chỉ là tối nay không muốn về nhà, lang thang một hồi thì lại dừng chân ở nơi này. Vịn tay vào nắm cửa, thâm tâm chợt dâng lên cái mơ mộng huyền ảo thôi thúc anh đẩy cửa thật nhanh vào.

Trống không.

Anh nhếch môi cười buồn, chẳng hiểu cớ sự gì tự nhiên bản thân lại ngốc nghếch nuôi hi vọng khi bước vào sẽ nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ chào đón anh bằng cái liếc mắt thờ ơ và vẻ mặt uể oải chán chườm. Thật tình, đầu óc của anh cũng có lúc rãnh rỗi để nghĩ những thứ vớ vẩn thế này sao?

Thả mình xuống chiếc sofa đặt trong phòng khách, anh tựa đầu vào thành ghế rồi nhìn lên trần nhà nghĩ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay. Anh bây giờ, chính là rất khao khát cô gái ấy sẽ xuất hiện, từ cửa nhà bước vào, từ phòng ngủ bước ra, từ phòng thí nghiệm dưới tầng hầm bước lên hay thậm chí như Kid "đùng" một tiếng lơ lửng giữa không trung khói tỏa mịch mù cũng được. Bằng bất cứ cách nào, chỉ cần cô ấy xuất hiện, chắc chắn anh sẽ không chần chừ mà ôm chầm cô ấy vào lòng, sẽ không bao giờ buông tay.

Con người ta lúc yếu đuối nhất sẽ tìm đến người mình yêu thương nhất, tin tưởng nhất.

Để được dựa dẫm, được chia sẻ.

Đôi lông mi khép hờ, anh để tâm tư mình tự do trôi đi, giống như chú chim sẻ nhỏ được mở cửa lồng vậy, cứ thế theo bản năng mà vỗ cánh bay.

Có một cô bé vừa chuyển vào lớp, không nói không rằng đặt giỏ xuống ngồi cạnh anh.

Cô bé ấy có khuôn mặt khả ái, mái tóc cắt ngắn vén sau vành tai mang màu sắc khá đặc trưng, dưới góc nhìn của Genta thì có thể liên tưởng đến như một quả vải chín mọng.

Cô bé ấy ngay từ ngày đầu quen biết đã vô tư đưa anh từ cung bậc cảm xúc này sang cung bậc cảm xúc khác, những thứ cảm xúc nằm ngoài tầm kiểm soát mà anh trước đây hầu như chưa từng trải qua. Ngạc nhiên có, bàng hoàng có, buồn cười có, hoảng hốt có, lo sợ có, tức giận có.

Cô bé ấy thật ra không dễ thương chút nào cả. Lúc nào cũng nhìn thấu tâm can người khác, từng cử chỉ nhỏ nhặt của anh đều được cô âm thầm thu vào tầm mắt rồi hoá thành chìa khoá để đi vào thế giới nội tâm trong anh. Con gái thì không nên quá thông minh, người ta sẽ đề phòng, sẽ cho sự manh mẽ của họ là điều hiển nhiên, sẽ cô đơn.

Cô bé ấy bằng cách này hay cách khác, luôn là người duy nhất tìm thấy anh. Là người duy nhất có thể biến anh thành một tên khờ khi "đấu võ miệng", người duy nhất có khả năng dập tắt ngọn lửa ngông nghênh bép xép của anh, khiến anh đôi khi chẳng khác gì một con mèo đi bên cạnh cô ấy. Người duy nhất luôn xuất hiện đúng lúc anh cần.

Anh nhớ mình đã cuống cuồng thế nào khi phát hiện cô bé ngồi thừ trong chiếc xe buýt chờ cho tử thần đến mang đi, hay khi tưởng rằng cô đã lén lút bỏ đi trên chuyến tàu xe lửa kia. Anh đã gào lấy tên cô, trong vô vọng và bất lực.

Cô bé ấy, là bài toán khó giải nhất trong đời chàng thám tử tài hoa.

Từng đoạn kí ức cứ thế dần hiện ra như thước phim quay chậm.

Có người nói, nhắm mắt lại trong một phút, người mà mình nghĩ đến nhiều nhất chính là người mình yêu nhất.

Trong một phút đó, hình bóng cô đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí anh.

Anh nghe tim mình đập lỡ một nhịp khi nhớ đến nụ cười cô tỏa sáng giữa ánh tà dương, rồi lại nhói lên như có ai lấy một lưỡi dao sắc bén cứa vào. Vì khi mở mắt ra, anh chỉ nghe được tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, giọng nói ngọt ngào nhưng không kém phần mỉa mai vang bên tai cũng theo đó mà biến mất.

Anh và cô, đến cuối cùng chỉ là những kẻ qua đường lướt ngang cuộc đời nhau.

Thở hắt ra, anh đảo mắt nhìn xung quanh xem thử có món đồ nào của tiến sĩ có thể mang ra chơi giải khuây. Ừ thì thường ngày anh hay nói những phát minh ấy là vớ vẩn, nhưng đôi khi cũng không thể phủ nhận chúng rất có ích, hay ít nhất là lúc này có thể phần nào giúp anh vơi đi những phiền não.

Hai đồng tử màu hạt dẻ chợt dừng lại nơi thành đá hoa cương ngăn phòng khách với nhà bếp, ánh lên những tia tò mò xen lẫn thích thú khi bắt được hình ảnh một vật kim loại xám bạc, nhỏ bằng hai ngón tay gộp lại, một nửa bề mặt chi chít những lỗ tròn ti tí xếp đều thành từng hàng, nhìn sơ qua đã có thể đoán được đó là một chiếc máy ghi âm.

“Cũng hay đấy” Anh gật gù thầm tự tán dương công dụng của nó “Có muộn phiền gì cứ trút ra một thể rồi xóa đi, tâm trạng nặng nề cũng theo đó mà tan biến đi”

Cầm lấy chiếc máy ghi âm, anh trầm tư xoay nó vài vòng trên tay rồi bật nút mở nguồn, khuôn miệng phát ra những âm thanh từ tốn, đều đặn.

“Haibara…” Anh chợt lắc đầu, nét mặt thoáng chút sầu “Xin lỗi, tớ không biết sao lại gọi tên cậu. Nhưng hình như, tớ rất nhớ cậu…” Đôi môi bất đồ mím lại, hai hàng chân mài xích lại gần tạo thành một nếp nhăn mờ giữa ấn đường rộng rãi. Vốn đây có thể coi là anh đang làm chuyện có lỗi với Ran.

“Hôm nay tình cờ tớ phải giải quyết một vụ ôm bom tự sát trong lúc đi mua sắm với Ran. Tên thủ phạm người quấn đầy những thanh sắt chứa chất nổ bên trong, trên tay giữ lấy điều khiển kích nổ, tinh thần không bình thường… Hắn nói vợ hắn ngoại tình với bạn thân của hắn… Hắn nói tất cả phải ôm nhau chết chung…”

Shinichi ngừng lại, đặt chiếc máy ghi âm sang một bên. Hai tay chà vào nhau bắt đầu có hiện tượng vã mồ hôi. Anh hít lấy một hơi sâu, giọng nói cũng trở nên nhọc nhằn hơn “Tớ thấy có điều bất ổn nên cố gắng đàm phán với hắn để kéo dài thời gian suy luận. Sau đó đội bắn tỉa cũng vào vị trí, lúc đấy tớ mới phát hiện thì ra mục tiêu của hắn chính là khách sạn đối diện, những thứ đeo bên người hắn chỉ là giả, hắn vốn không có ý định chết…”

Những ngón tay đan vào nhau như tự trấn an bản thân, gương mặt anh lộ rõ vẻ căng thẳng, hàm răng thẽ nghiến lại “Tớ nhắn với bác thanh tra bảo bác âm thầm sơ tán khu vực đó còn tớ thì tiếp tục phân tán sự chú ý của hắn… Không ngờ… Ran vì thấy có đặc vụ bắn tỉa nên đã đóng cửa sổ lại, cô ấy nói không muốn thấy có người phải chết…”

Anh lại cắn môi, hơi thở càng lúc càng gấp gáp “Tên ấy vì kích động nên đã bấm nút... Có tiếng nổ…”

Đôi vai gầy run lên từng cơn, anh gập người tì vầng trán đã ướt đẫm lên đôi tay đang bấu chặt lấy nhau, sau đó anh lại vò lấy vò để mái tóc tổ quạ rồi ghì tay lên thái dương chầm chậm xoa để giảm áp lực, nhưng dường như những hành động ấy đều vô hiệu khi từng câu từng chữ anh thốt ra mỗi lúc một nặng nề “Tớ xuống dưới thì thấy băng can từng cái một được đẩy ra… có người toàn thân bỏng nặng, gương mặt gần như biến dạng… có người được phủ khăn trắng che kín mặt…”

“Họ đã chết… Haibara… Hơn mười người, không… hai mươi người… không phải… tớ không biết… tớ không đếm xuể… Haibara… rất nhiều người…” Giọng nói phát ra trong một chốc vội vã hơn bao giờ hết đến tưởng chừng đã không thở nổi, song lại yếu dần rồi tan vào hư không.

Anh ngã đầu vào lưng tựa sofa, hai mi mắt nhẹ nhàng đóng lại, thanh âm vang lên nhẹ bẫng “Tiếng gào khóc… tay chân tớ gần như bủn rủn…”

“Ran cũng khóc, liên tục nói xin lỗi…” Những sợi tóc đen huyền lòa xòa trên trán sẽ sàng lúc lắc theo chủ nhân của chúng “Nhưng tớ chưa hề nghĩ đó là lỗi của cô ấy, cô ấy không sai, cô ấy rất lương thiện… Tớ lại không biết nói sao cho cô ấy hiểu…”

Căn phòng trở về với hiu quạnh, thỉnh thoảng chỉ nghe buông những tiếng thở dài não nề. Anh ráp lại những mảnh hồi ức kể từ ngày Shiho ra đi, thật tình thì anh luôn cảm thấy có gì đó rất sai, tức là, mọi thứ đều diễn biến một cách rất bình thường, nhưng trong lòng anh luôn có một khoảng trống, chẳng rõ lớn đến bao nhiêu mà đưa anh vào chênh vênh, mà không có cách nào lấp lại được.

Không thể phủ nhận, anh đã yêu Shiho.

Không phải, là nhiều hơn cả yêu, anh đã thương Shiho.

Nếu như anh cứ tiếp tục trốn tránh, sẽ là bất công với Ran và cả bản thân.
 

"còn tiếp"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: