3

Có những lúc, gặp nhau là duyên phận. Nhưng cũng có khi, gặp nhau là ác duyên.

Tôi và cậu - nên làm thế nào?

.

Sau khoảng thời gian tiếp xúc nhiều với nhau, thì Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn giờ đây thân nhau như hình với bóng. Hễ thấy dáng người kia ở đâu, thì người còn lại sẽ rất nhanh chóng mà xuất hiện, chẳng để ai kịp ngó ngàng đưa mắt tìm kiếm một trong hai đứa.

Mà trong nhận thức của nhiều người, hai đứa trẻ y hệt cặp đôi trẻ vậy, vô cùng đáng yêu.

Á Hiên hơn Lưu Diệu Văn một tuổi nên học trên một lớp. Diệu Văn mấy hôm trước còn đòi loạn với ba mẹ Lưu rằng muốn chuyển tới lớp Á Hiên học, nhưng lại nhận được sự từ chối phũ phàng của hai vị phụ huynh. Bé buồn lắm, cứ ngồi lì trong phòng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Á Hiên ý thức được sự vắng bóng của Lưu Diệu Văn liền cảm thấy bực bội. Bé xin phép ba mẹ sang nhà Diệu Văn để hỏi cho ra nhẽ.

Khẽ kiễng chân lên để với đến tầm tay nắm cửa, Á Hiên nhẹ nhàng bước vào. Trước mắt bé là một Lưu Diệu Văn đang vô cùng ủ rũ, không giống Lưu Diệu Văn hằng ngày chọc bé cười tí nào cả. Cậu ấy ngồi dưới đất, hai tay ôm gọn lấy đầu gối, khuôn mặt đã bị vùi sâu.

Bé ngập ngừng hỏi:

- Văn Văn, cậu sao thế?

Lưu Diệu Văn nghe thấy giọng nói quen thuộc thì vội vã ngẩng mặt lên. Khi nhìn thấy Á Hiên thì mọi sự bực tức, tủi thân của cậu như được trút ra hết. Cậu ôm chặt bé vào lòng, ra sức khóc thật to.

Á Hiên giật mình vì hành động của Diệu Văn, tay chân luống cuống:

- Đừng khóc, cậu đừng khóc. Tớ...tớ..

- Im lặng một chút. Chỉ một chút thôi, được không?

- Được!
...

Sau khi bình tĩnh lại đôi chút, Diệu Văn đã có tâm trạng tốt hơn nhiều. Cậu không dám đối mặt với Á Hiên, cậu sợ bé cười nhạo. Một thằng con trai mà có thể khóc tới bù lu bù loa lúc nãy thế kia, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng không có uy nghiêm nha.

Tống Á Hiên thấy Diệu Văn không nói chuyện, bé bắt đầu giở chiêu đòi mạng:

- Có phải Văn Văn ghét Hiên không? Sao không nói chuyện?

Lưu Diệu Văn thở dài, rốt cuộc cũng lựa chọn từ bỏ uy nghiêm để dỗ bé con đang mè nheo kia. Cậu ôm bé vào lòng, thủ thỉ:

- Tớ đâu có ghét Hiên, cậu đáng yêu biết nhường nào, sao tớ nỡ ghét chứ?

- Vậy sao Văn Văn tránh mặt Hiên, không cùng Hiên đi chơi nữa?

Lưu Diệu Văn bắt đầu kể khổ. Nào là cậu muốn học cùng lớp với Á Hiên mà đến bố mẹ cũng gây sự luôn rồi, nào là sẽ không bảo vệ được bé khi bé đến lớp.... Và nhất là, ngăn chặn ý định của mấy thằng nhỏ " biến thái " ở lớp bé học.

Vừa kể vừa thở phì phò, Diệu Văn làm Á Hiên cười nắc nẻ.

- Văn Văn yên tâm. Hiên biết tự lo cho bản thân mà.

" Cậu đó Á Hiên, cả đời tớ cũng không hết lo được."

Sau cuộc nói chuyện đầy vẻ ' trưởng thành ' đó, hai bé một đáng yêu một hoạt bát dắt tay nhau tung tăng trên phố nhỏ, hướng tới khu công viên trẻ em phía sau khu nhà của họ.

Tống Á Hiên vui vẻ lắc lắc cánh tay Lưu Diệu Văn, thỉnh thoảng lại đu hẳn lên người cậu khiến Diệu Văn sắp ngã. Nhưng ai đó chẳng hề thấy phiền hà, mà lại vô cùng vui vẻ mà hưởng thụ trò nghịch ngợm của tiểu màn thầu nhân kẹo ngọt.

Tiến về phía bãi cát, Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên đã vô cùng phấn khởi tới mức lao ngay vào mà nghịch. Diệu Văn phải nhắc khéo bé mấy lần, không thì bé sẽ hay phải tiếp xúc với đất mẹ mất.

- Văn, nhìn này!

- Gì thế Hiên?

Á Hiên tự hào đứng dậy, phủi hết đất cát dính trên quần, sau đó mới dõng dạc thuyết minh:

- Văn, cậu biết tớ vẽ ai trên nền cát hông?

Diệu Văn nhìn hai hình tròn không giống hình tròn trên cát, tuy nghi ngờ trong đầu rất nhiều, nhưng ngoài miệng vẫn chả chịu nói ra sự thật.

- Gì thế?

Á Hiên bỗng chốc cười ngốc, cầm tay Diệu Văn ngồi xổm xuống để quan sát kiệt tác của bé. Ngón tay trắng trắng chỉ vào một hình tròn, sau đó lại chỉ vào mấy hình hỗn độn bên cạnh.

Thì ra bé vẽ chính mình và Diệu Văn. Bé nói hai người chắc chắn sẽ trở thành bạn thân, sẽ cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đi ăn món màn thầu mà Á Hiên thích nhất. Còn mấy hình vẽ ngoằn ngoèo kia chính là đám quái vật xấu xa, bé nói rằng chỉ cần hai người hợp sức, mấy con quái vật đó sẽ nhanh chóng bị đá bay.

Suy nghĩ của Á Hiên đơn thuần đến thế khiến Lưu Diệu Văn có chút cảm động. Cậu vỗ vai Á Hiên, giọng điệu hùng hổ như lời tuyên thệ:

- Chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau, Hiên!

Hai đứa trẻ bỗng cười rộ lên, không khí xung quanh bỗng chốc bị thuần hóa, ngọt ngào, thuần khiết đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.

" Bởi vì em đã hứa sẽ ở cạnh anh, nên cho dù thế nào em cũng không xa anh nửa bước......

Ngốc tử.....

Phải, em ngốc mới thích anh...."

****

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng chờ đợi một ai cả. Ai rồi cũng phải lớn, phải trưởng thành, phải học cách yêu và được yêu. Vì tuổi thanh xuân đã qua, sẽ không bao giờ lấy lại được.

Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn thấm thoát đã như hình với bóng suốt 9 năm. Họ vẫn thân nhau như vậy, vẫn hay xuất hiện với nhau như vậy, nhưng cả hai thật sự đã có một cuộc thay đổi tính cách vô cùng lớn.

Lưu Diệu Văn vẫn ôn nhu, trầm ổn như vậy. Cậu hiện tại đang là soái ca hot nhất trường trung học, là gương mặt danh giá nhất của trường. Với trí thông minh vượt qua giới hạn, Diệu Văn đã 4 năm liền dành giải học sinh giỏi toàn thành phố, là con cưng hiệu trưởng, cháu ruột của các thầy cô.

Còn Tống Á Hiên thì.........

- Này, cậu đứng lại mau. - Tiếng của hội trưởng hội học sinh Mã Gia Kỳ vang vọng cả trường.

Học sinh toàn trường ngơ ngác nhìn một màn mèo đuổi chuột giữa hội trưởng Mã với học sinh cá biệt. Học sinh cá biệt hôm nay lại không mặc đồng phục nên mới bị đuổi bắt như hiện tại đây mà.

Mã Gia Kỳ chạy vọt lên phía trước, chắn lối đi của chàng trai " tội phạm". Anh chỉnh lại cổ áo, nhẹ nhàng di chuyển tới cạnh học sinh đang cau có vì bị bắt. Anh hắng giọng:

- Tống Á Hiên, cậu nghe kĩ cho tôi. Cậu đã hai lần đi học muộn, bốn lần không mặc đồng phục rồi đó. Mà đây chỉ mới là ngày thứ ba trong tuần thôi đại ca, cậu làm ơn tuân thủ quy tắc hộ tôi được không?

Tống Á Hiên hừ vài cái. Khuôn mặt hồng hào thoáng nét giận dữ:

- Anh đâu phải bố tôi, sao mà dông dài thế? Tôi có vi phạm nội quy thì cũng là tôi chịu, đâu liên quan gì tới của cải nhà anh.

Mã Gia Kỳ đỏ mặt vì tức giận, anh kìm nén tức giận muốn phóng cho người trước mặt vài con dao thật sắc. Đang định giáo huấn lại ai kia, Mã Gia Kỳ lắc đầu ngao ngán khi thấy bóng hình của Lưu Diệu Văn đang lại gần.

Diệu Văn nhìn Á Hiên mặt mày khinh bỉ về phía Gia Kỳ, cậu hỏi:

- Có chuyện gì sao Tiểu Mã Ca?

- Lưu Diệu Văn, tiểu tổ tông nhà chú có thể nào chấp hành nội quy nghiêm túc hộ anh được không? Anh tuổi già sức yếu, cứ chơi trò đuổi bắt với mấy người như vậy thì cũng sẽ có ngày tăng xông mà chết.

Khẽ nhìn sang người bên cạnh, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng lên tiếng cam đoan rồi nhanh chóng lôi tay Tống Á Hiên đi.

Diệu Văn nhìn Á Hiên bướng bỉnh đang ngồi dưới đất liền không khỏi thở dài. Á Hiên lúc trước đáng yêu, hiền dịu làm sao. Còn Á Hiên bây giờ lại là một thằng nhóc ranh ưa nghịch ngợm, chẳng còn dáng vẻ nghe lời như trước nữa. Ở cậu xuất hiện một sự ương ngạnh chưa từng thấy.

Lưu Diệu Văn tuy thích con người trước đây của Á Hiên hơn, nhưng cậu vẫn không bỏ mặc Á Hiên được. Cậu vẫn hi vọng một ngày Á Hiên thay đổi, sẽ ngoan hơn, chịu học hành và.... cho cậu một cơ hội.

Bởi cậu biết - tình cảm mình dành cho Á Hiên đã vượt mức bạn bè.

" Bởi vì đó là anh, nên thế nào em vẫn thích. Đợi em, đến khi nào em đủ năng lực, em sẽ tự mình đón lấy anh, dũng cảm bày tỏ với anh. Em thích anh! Rất thích."



.

" Anh hỏi tại sao em thích anh á? Vì đó là anh. Chỉ có vậy!......."

.

[ He he, cực khổ cho Mã Ca dòi! Nhưng Mã Ca yên tâm, tiểu nữ sẽ còn hành anh dài dài a ~~ ]

Mau mau ủng hộ tui bằng ngôi sao may mắn đi nào!


# Vương Dịch Nguyệt




.




.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro