6

Vì anh mà thích sự đáng yêu vô tội, vì anh mà gánh vác trách nhiệm nặng nề, vì anh mà xông pha chiến đấu với thế giới khốc liệt. Tại sao ý hả? Chỉ vì em thích anh.

.

Tống Á Hiên với vẻ ngoài mệt mỏi đứng trước mặt giáo viên. Gương mặt búng ra sữa của cậu khẽ nhăn lại thể hiện cho sự chịu đựng không hề nhỏ.

Tập giấy thi bị giáo viên quăng ra thật xa, tạo nên tiếng đốp đốp vô cùng chói tai. Ngón tay lão sư chỉ về phía cậu, không ngại ngần buông ra những lời cay đắng, nhục mạ cậu.

Tống Á Hiên khẽ cười châm biếm. Sao nào! Chỉ là con số không thứ bốn trong đợt kiểm tra tháng này thôi mà. Chỉ vì cậu được điểm thấp, mà họ không ngần ngại xả hết bực tức của cả người khác lên người cậu, mắng chửi cậu thậm tệ, quá đáng hơn cả là lôi cả gia đình cậu vào.

Như thế đó, chẳng có ai tự dưng lại ghét việc học hành cả, chỉ đơn giản là có lý do để ghét mà thôi.

Học chậm có gì sai sao? Học yếu tội lỗi lắm ư? Khi mà những đứa học sinh mắt đeo quả kính cận dày vài cm, suốt ngày cầm quyển sách dày cộp lẽo đẽo sau lưng giáo viên để hỏi này hỏi nọ thì lúc nào cũng được tuyên dương; còn những đứa học kém dù có tiến bộ cỏn con cũng chẳng ai nhìn thấy. Họ luôn là tiêu điểm, là tấm gương sáng cho việc không học hành nghiêm chỉnh.

Tống Á Hiên cậu, ghét học hành!

Trở về chỗ ngồi với tâm thế không mấy thoải mái, Tống Á Hiên cũng chả buồn đánh mắt sang Lưu Diệu Văn đang nhìn cậu chằm chằm. Úp mặt vào hai bàn tay, Á Hiên kiên quyết cho rằng ngủ là một phương thức bảo toàn năng lượng khá tốt, nên đã lao vào thực hành ngay.

Giáo viên không thoải mái với Á Hiên liền không nhân nhượng mà phi thẳng viên phấn xuống bàn cậu. Tốc độ viên phấn nhanh, lực ném chuẩn, hướng chính xác nhưng lại sai đối tượng. Lưu Diệu Văn bắt gọn viên phấn trong tay, dùng sức bẻ nó làm đôi rồi phóng ánh mắt sắc lẹm về phía giáo viên.

Diệu Văn cực kỳ không thoải mái khi có người muốn " hành hung " tiểu bảo bối cậu cưng trong suốt chín năm trời.
.

Vào một buổi không mấy đẹp trời, Tống Á Hiên hét toáng nhà lên sau khi nhận được thông tin từ ba Tống :

- Lưu Diệu Văn sẽ kèm cặp con học trong khoảng thời gian tới đây! Lo mà học hành đàng hoàng, không biết tay ba.

Cậu thật sự muốn thăng thiên ngay lúc này. Giờ thì làm sao? Cậu đang muốn tránh mặt Lưu đáng ghét kia cơ mà, bây giờ mà cho hắn dạy kèm đồng nghĩa với việc sẽ được nhìn ngắm khuôn mặt méo mó kia thường xuyên.

Tay nhỏ vò đầu, miệng khẽ chửi rủa, Tống Á Hiên cực kỳ mong Lưu Diệu Văn sẽ không đồng ý. Lướt mắt qua chiếc điện thoại bị cậu bỏ rơi cả ngày trời, Tống Á Hiên cau mày khi nhìn thấy một loạt danh sách cuộc gọi nhỡ, mà tên thì cùng một người, là Lưu Diệu Văn.

Vứt nó xuống giường, Tống Á Hiên lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Cậu với chăn trùm kín mít mặt và đầu, hai mắt mở thao láo đảo liên tục.

" Lưu Diệu Văn, em mà cứ quan tâm anh như thế, anh sẽ sinh ra hoang tưởng mất!"

Tống Á Hiên thực sự đã ngủ say, cho tới khi ai đó xuất hiện. Lưu Diệu Văn nhìn cậu ngủ say ngoan ngoãn mà phi thường vui vẻ, nhịn không được mà kéo tấm chăn phòng thủ của cậu ra, tay vuốt nhẹ đầu cậu.

Động tác của Lưu Diệu Văn ba phần thành thạo, năm phần ôn nhu và hai phần nuối tiếc. Tống Á Hiên thấy ngứa ngáy mà trở người, theo thói quen mà đưa tay phớt nhẹ chiếc mũi hồng hồng.

Lưu Diệu Văn quả thực ngây người khi thấy Á Hiên liên tục gọi tên mình khi đang ngủ. Cậu gọi Diệu Văn thật nhẹ nhàng, thật lưu luyến, làm cho ai đó say mê không dứt.

Diệu Văn nuốt nước bọt cái ực, quả thật muốn đem khuôn miệng nhỏ hồng nhuận trước mặt kia nuốt trọn vào bụng, sẽ thật ngọt ngào biết bao.

" Lưu Diệu Văn......"

" Em đây, bảo bối!"

"Diệu Văn...."

"Ừ!......"

Lưu Diệu Văn cười không thấy tổ quốc đâu, quyết định để yên cho vật nhỏ ngủ một lúc. Cậu đi khắp phòng, hòng muốn chuẩn bị đồ đạc cho tiết gia sư sắp tới. Phòng Tống Á Hiên cơ bản là hai màu xanh nhạt và trắng băng, nhưng nhìn nó hài hòa biết bao nhiêu nhờ những chú ốc biển nhỏ bằng nhựa được treo khắp phòng.

Bé con lớn rồi, sở thích cũng thay đổi rồi. Nhớ hồi trước trong phòng toàn là gấu bông cơ mà! Lưu Diệu Văn bỗng chốc cười mỉm.

" Reng......."

Tiếng kêu của chiếc điện thoại thu hút thành công sự chú ý của cậu. Diệu Văn bước lại gần giường, cánh tay nhẹ nhàng với sang bên kia, cầm chiếc điện thoại lên và định tắt nó đi.

Bỗng hai tròng mắt cậu tối lại, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

- Chết tiệt! - Lưu Diệu Văn khẽ chửi nhỏ.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời Lưu Diệu Văn chửi thề, cũng là lần đầu tiên Lưu Diệu Văn cảm thấy mình thất sách trong việc bảo vệ Tống Á Hiên khỏi móng vuốt của bọn lang sói ngoài kia. Cậu cảm thấy vô cùng không an toàn.

Phải! Có người đang muốn trộm Tống Á Hiên khỏi cậu. Lưu Diệu Văn nở một nụ cười châm biếm, chầm chậm lắc đầu, ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ và sự thách thức đang vô tình hiện hữu.

" Được lắm, chàng trai! Cho dù cậu là ai, động đến người của tôi, cậu ăn phải gan hùm mật gấu tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ biết một điều duy nhất, cậu nếu thích đi sai đường như vậy, tôi chỉ có thể chiều cậu mà thôi!"

Lưu Diệu Văn đặt lại điện thoại xuống giường. Nó vẫn sáng, trên màn hình nổi rõ tin nhắn của một người lạ mặt.

" Thế nào? Thấy lão tử có giỏi không? Tôi biết được số của cậu ngay khi chúng ta vừa gặp nhau lần đầu. Tôi chỉ đến thông báo cho cậu một việc, bảo bối! Đó chính là lão tử tôi quyết định chấm cậu, vì vậy hãy chuẩn bị tinh thần trước khi tôi đến đón em, tiểu bảo bối ạ.
.... _Nghiêm Lão Tử_"

.

Tống Á Hiên mơ màng tỉnh dậy bởi cái nhìn tóe lửa của Lưu Diệu Văn. Quả thật vừa rồi cậu có cảm giác tóc gáy dựng đứng, da gà da vịt nổi lên khắp người, trên trán vã bao nhiêu là mồ hôi nên mới tỉnh lại.

Bắt gặp ánh nhìn không có mấy hiểu sự đời của cậu, Lưu Diệu Văn đã lôi cổ cậu, ấn dúi xuống bàn học, chỉ vỏn vẹn thốt ra hai chữ:

- Học ngay!

Tống Á Hiên há miệng kinh ngạc. Tên Lưu đáng ghét đó bị sao thế? Hắn ăn phải lửa hay ai dẫm vào đuôi hắn à. Cậu bĩu môi, nhưng tâm trạng khá nặng nề. Diệu Văn, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu nổi nóng với tôi, cậu ghét tôi rồi sao?

Đây không phải là ghét, tiểu Tống ngốc. Đây gọi là phản ứng tự nhiên khi bình giấm cỡ cực lớn đổ. Bé có hiểu hơm???
.






"Anh dám cho em ăn giấm, cả tên họ Nghiêm kia nữa, đợi đó ta sẽ phục thù!"

____
Chap hôm nay hơi phèn nha. Bạn học Lưu hiền dịu đủ rồi, tác giả cho nó ăn xíu giấm, hehhe.
Nhớ ủng hộ tui nha~ ( Nhưng hơi buồn vì dạo này tui đang tập trung giải nghiệp nên chap sẽ ra lâu hơn đó)
# Vương Dịch Nguyệt

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro