7
Nguyện cùng em đi tới thiên hoang địa lão, bắt đầu một mối tình thiên trường địa cửu, hát cho em nghe bài hát trọn kiếp bên nhau.
.
Tống Á Hiên đem ánh nhìn nghi hoặc cho Lưu Diệu Văn, nhưng chẳng bao giờ được hồi đáp. Cậu bực bội, liền lấy tay đập xuống bàn tạo nên những tiếng vang lớn.
- Này, tiểu gia hỏa nhà cậu làm sao mà lại nổi nóng với tôi thế? Tôi nhớ tôi đâu có làm bộ làm tịch gì cậu?
Lưu Diệu Văn nhướng mày không mấy vui vẻ. Cậu từ từ sáp lại gần Á Hiên, ép cậu vào góc tường, một tay còn lại giam hãm cậu trong lòng.
- Tôi? Từ bao giờ anh lại xa lạ với em như thế?
Tống Á Hiên nhất thời im lặng. Cậu không tránh né cái nhìn của Diệu Văn, không bài xích hành động quá mức thân mật ấy. Ánh nắng tĩnh mịch yếu ớt muốn tắt, hệt tâm tư của hai con người ở đây. Khổ vì tình!
- Đi với bạn gái cậu đi! Đừng quản tôi.
- Bạn gái? Không có! Em không có! Rõ ràng là anh đang hiểu lầm em.
Tống Á Hiên lớn như vậy rồi, cũng có thể tự phân biệt ra đâu là yêu, đâu là quý.
Lưu Diệu Văn cũng trưởng thành rồi! Cũng nhận biết được tình cảm của mình rồi.
Nhưng tại sao, khoảng cách của bọn họ lại ngày càng xa thế?
" Lúc trước, em không nói ra rằng em thích anh, vì em sợ chúng ta đến làm bạn cũng không thể! Nhưng từ Mã Ca em nhận ra một điều, có những thứ, gặp là duyên, lướt qua cũng là duyên. Vì thế, em không muốn bỏ lỡ anh, không muốn mất đi hạnh phúc cả đời mình.
Em không hứa sẽ đi cùng anh trọn đời trọn kiếp, nhưng em hứa chỉ cần anh còn chấp nhận em, đến lúc đó bất cứ giá nào em cũng không bao giờ buông tay, không bao giờ!
Tống Á Hiên, anh nhớ đấy!"
Ánh mắt vô hồn của Lưu Diệu Văn ngày càng trở nên tỉnh táo. Tống Á Hiên vẫn thủy chung bảo mặc sự trầm lặng, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta phải đau lòng.
Diệu Văn khẽ khàng nâng cằm Á Hiên lên, nhìn cậu một lúc lâu. Á Hiên mang sự hoang mang viết lên trên mặt, cái đầu nhỏ bé nghiêng sang bên phải để nhìn rõ cậu hơn. Lưu Diệu Văn giữ chặt ót của cậu, bất ngờ giáng xuống một nụ hôn.
Nụ hôn nhẹ nhàng, mang theo hương vị ngọt ngào của tuổi trẻ, quét qua từng ngõ ngách trong tâm hồn.
Tống Á Hiên không phản đối, mà ngược lại nhắm mắt hưởng thụ. Tay cậu vòng ra sau gáy Diệu Văn, khiến nụ hôn triền miên không dứt.
Hai bóng người hòa quyện vào nhau dưới nắng chiều, in hằn bóng trên tường lại tạo nên một bức tranh đẹp khó tả.
Một người hiền dịu tựa như nước, một người nhiệt tình tựa bình minh. Hai người họ như nhật nguyệt trùng thái dương, hòa hợp hoàn hảo đến nỗi mỹ từ không thể giải đáp hết được.
Lúc Lưu Diệu Văn buông Tống Á Hiên ra là lúc không khí gượng gạo bao trùm lấy hai người. Họ không nói gì, chỉ im lặng nhìn nhau. Ánh mắt của họ bình thản đến lạ kì.
Tiểu Tống ho khan vài tiếng rồi lật đật đứng dậy ra ngoài, còn Diệu Văn vẫn như trời trồng đứng đó.
Tống Á Hiên lướt thân nhẹ qua những hàng cây rợp bóng bên vệ đường, tâm tình thoải mái đến lạ.
Nhớ lại những gì vừa xảy ra cách đây không lâu, Á Hiên nhanh chóng đỏ mặt, nhưng cũng cực kỳ vui mừng. Nụ hôn đầu của cậu đã trao cho tiểu gia hỏa nhà họ Lưu đó, liệu có nên bắt cậu ta chịu trách nhiệm không?
Nói thật thì cảm giác khi hôn Lưu Diệu Văn không tệ, ngọt ngọt, mềm mềm lại thơm thơm, hệt như màn thầu hấp đường phèn vậy, ngon đến làm điêu đứng lòng người. Cậu bỗng cười tự giễu bản thân, đến thích người ta còn không dám nói, thật hổ thẹn làm sao!
Tại sao Tống Á Hiên lại lựa chọn im lặng ư? Bởi vì Lưu Diệu Văn quá hoàn hảo, hoàn hảo tới mức gây ra một áp lực cực kỳ to lớn cho cậu. Mà Tống Á Hiên lại nhạy cảm như vậy, cậu cảm thấy thực sự không chân thực khi ở cạnh một người quá ưu tú như Diệu Văn. Cậu sợ bản thân mình không đủ tốt, và sẽ có một ngày Lưu Diệu Văn bỏ cậu đi.....
Cậu đã cố gắng đuổi theo từng bước chân to lớn ấy, nhưng lại phát hiện khoảng cách lại quá xa. Áp lực, tâm lí, tính cách, học thức...... tất cả thứ đó đều gây cho cậu một hình thức tổn thương tinh thần khá lớn.
Á Hiên cứ đi mãi, đi mãi, hồn cũng thả tận chín tầng mây. Cậu chẳng hiểu sao mình lại vô thức dừng lại trước một tiệm màn thầu cũ kĩ nhưng ấm cúng. Từng bước chân của cậu tiến vào cửa tiệm trong vô thức.
" Nhất Tiếu Nhất Sinh?" - Cậu lẩm bẩm.
Trước mắt cậu là căn tiệm trông có vẻ khá tồi tàn giữa lòng thành phố phồn hoa, náo nhiệt. Xung quanh bốn bức tường đều sơn bằng màu vẽ, nhưng có thể do thời gian khá lâu nên vài phần sơn đã bị trôi mất.
Đây chính xác là một tiệm màn thầu, bởi xung quanh là những tấm menu với những công thức chế biến quen thuộc, giữa gian tiệm là những chiếc bàn ghế bằng gỗ khá mục nát.
Cậu vươn tay định phủi bụi trên chiếc bàn ở gần, bỗng giật mình tới nỗi phải rụt tay lại.
- Cậu kia, cậu làm gì ở đây? - Giọng nói nghe có vẻ hung dữ vang lên.
Á Hiên sợ tới mức quay người lại, hai mắt nhắm chặt, bàn tay nhỏ căng thẳng tới nỗi bấu chặt vào góc áo.
- Xin lỗi, tôi không cố ý đâu!
Nhìn thấy một cậu bé khả ái như vậy mà đang run sợ trước bản thân, ông lão cũng hơi tức giận với bản thân một chút. Ông vỗ nhẹ vai cậu, giọng điệu điều chỉnh sao cho ôn hòa hết mức có thể:
- Đừng sợ cậu bé! Ta đâu ăn thịt cháu. Mở mắt ra nhìn ta nào.
Tống Á Hiên quyết định liều một phen, đem đôi mắt to tròn của bản thân mở ra. Trước mặt cậu là một ông lão đứng tuổi với mái tóc ngả trắng, quần áo thô sơ giản dị nhưng lại rất uy nghiêm.
- Ông..... Nhất Tiếu Nhất Sinh này là của ông sao? - Á Hiên cẩn thận hỏi.
Ông lão đó không trả lời, đưa tay ra hiệu cho cậu ngồi xuống. Ngón tay run rẩy của ông lướt nhẹ trên bộ ấm trà bằng tre ngà vàng óng, thật từ tốn mà rót cho cậu một ly.
Nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, ông lão cũng có vài điều thắc mắc:
- Mà sao cháu lại đến đây? Ta nhớ ta đâu còn kinh doanh nữa, cậu lại còn biết tên tiệm của ta!
Tống Á Hiên gãi đầu, trưng ra vẻ mặt biểu thị cháu cũng không rõ mà đối diện với ông.
- Cậu bé, đôi mắt cậu thật đẹp, nhưng cũng thật buồn.
Tống Á Hiên hoang mang trước câu nói ấy. Cậu cúi gầm mặt, để tóc mái che khuất khuôn mặt của bản thân. Ánh đèn nhạt nhòa từ khung cửa sổ cứ chiếu, lại vô tình làm lộ rõ bóng lưng đầy tâm sự ảm đạm của Á Hiên khiến người ta đau xót vô cùng.
Chủ tiệm nhìn chàng trai trước mặt mình mà tim vô thức nhói lên. Đứa trẻ này, thật biết cách làm người khác đau lòng!
Dường như đang có một cơn sóng thần trong tim cậu, và cậu chờ một người đến làm dịu nó đi.
- Cậu bé, cậu không ngại khi chia sẻ cùng ta chứ? Đừng lo, ta không phải kẻ thích lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn cậu thế này ta có chút không nỡ.
Tống Á Hiên cần người chia sẻ, cần ai đó dìu cậu qua cơn thác loạn tuổi trẻ, cần người xoa dịu sự nóng bỏng của con tim đang thổn thức mãnh liệt vì một tình yêu không có hồi kết!
- Chủ tiệm, ông đã từng yêu chưa?
Ông cười, vết chân chim in hằn trên khóe mắt:
- Ai mà không từng trải qua cảm giác rung động chứ? Cháu gặp phiền não về tình yêu sao?
Nói đến đây, cậu ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi. Cậu thích con trai, mặc dù bây giờ xã hội rất thoáng về vấn đề bình đẳng giới tính, nhưng cậu sợ ông lão trước mặt mình sẽ không hiểu, sẽ kì thị cậu.
- Sao nào?
- Cháu ......cháu thích con trai!
- Ồ ....
Á Hiên hơi bất ngờ với phản ứng của chủ tiệm. Cậu thấy ông đứng dậy, từ từ tiến lại gần cậu, rồi bỗng dưng ôm trọn cậu vào lòng.
Thật ấm áp!
Tống Á Hiên cầm nhẹ tay ông:
- Ông không kì thị tình yêu đồng giới sao chủ tiệm?
Chủ tiệm với khóe mắt cong cong vầng trăng khuyết ra sức lắc đầu:
- Không hề. Vì người ta yêu trước kia là một người đàn ông. Đối với ta tình yêu là cảm xúc vô thức đến từ trái tim, vậy đâu thể phán xét nó đúng hay sai được. Con người cần nhu cầu hạnh phúc, ai cũng vậy. Chẳng có gì gọi là kì thị trong tình yêu cả, tất cả chúng ta khi yêu sẽ là những thiên thần có cánh, cháu ạ!"
" Đâu thể phán xét đúng hay sai? Tình yêu đến từ con tim?"
- Nhưng có vẻ câu chuyện của cháu không dừng lại ở đây nhỉ? - Chủ tiệm màn thầu cẩn thận dò hỏi.
Tống Á Hiên nuốt một ngụm khí lớn:
- Cháu không xứng với cậu ấy! Cháu không ưu tú, không giỏi giang, cháu không có gì hết!
Ông lão bước vào trong gian phòng tối phía sau, chỉ để lại câu nói khiến Á Hiên ngớ ngẩn:
- Chúng ta đều là những con người không hoàn hảo tồn tại ở một thế giới không hoàn hảo. Chả cần ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chỉ cần cháu yêu cậu ấy, thế là đủ! Và đừng nói cháu không có gì, cháu có rất nhiều thứ, chỉ là cháu chưa nhận ra mà thôi.
Ông lão quay người bước đi, ẩn mình vào màn bóng tối sau lớp rèm dày. Khóe miệng ông co giật, bọng mắt sớm đã cay cay. Nhất Tiếu Nhất Sinh là gì? Chỉ đơn giản theo nghĩa của nó, chính là bắt gặp một nụ cười, cả một đời say đắm.......
Đây chỉ là dấu tích của một tình yêu tội lỗi của chúng ta thời ấy. Còn cậu bé, cậu có quyền yêu và được yêu, ta thấy được tương lai cậu nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc...
Với người cậu thương.....!
......
" Mãi sau này anh mới nhận ra, anh có rất nhiều thứ, trong đó có em!"
.
" Anh không hoàn mỹ, nhưng lại sống một cách hoàn mỹ vì có em....."
.
#Vuongdichnguyet.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro