Chap 3 [Part 1]
- Giám đốc, đây là toàn bộ tài liệu về người mà giám đốc cần - Jin lật đật cầm xấp tài liệu cho đưa Taehyung
- Tốt, cậu có thể ra ngoài!
- Vâng, tôi đi ngay. - Jin vội vã bước khỏi phòng
" Mém nữa chết vì nín thở rồi, sao mỗi lần gặp cậu ta mình lại run đến thế này? "
- Jeon Jung Kook 18 tuổi, là học sinh ưu tú của trường Đại học Seoul, hiện đang sống và làm việc cho nhà hàng Bangtans, ba mẹ mất sớm và để lại một khoản nợ quá lớn vì không thể chi trả được nên cậu đã phải bán mình cho họ, mặc sức để họ sai khiến, tuy nhiên lại được đối xử tốt và không bị ngược đãi ....
" Chậc, khổ thế này sao? Nhưng mà em đẹp quá, nhất định tôi phải gặp em cho bằng được, Đại học Seoul ư? Được rồi,hôm nay tôi sẽ gặp được em "
...
Trường Đại học Seoul
- Kookie này, hôm nay có lẽ tớ sẽ về sớm đấy, tại công ti nhiều việc quá mà. - Mark thỏ thẻ
- Ừ cậu cứ về.
" Không mè nheo, không nũng nịu ư? Lạ thật, mấy hôm nay Kookie sao thế nhỉ? "
- Kookie bệnh hở? Sao nhìn thờ thẫn thế? - Mark lo lắng
- Tớ có làm sao đâu, vẫn khỏe re đây nè, cậu cứ lo xa. - Jung Kook cười tươi tỏ vẻ mình "rất bình thường"
- Ừ, thôi tớ về nha, cậu ở lại một mình đừng có buồn đó biết không? Ngày mai tớ sẽ đãi cậu ăn kem để chuộc lỗi - Mark dụ dỗ
- Chỉ có Markie hiểu tớ nhất! Tạm biệt cậu, ngày mai nhớ đãi tớ ăn kem đó.
- Biết rồi mà.
Jung Kook cố gượng cho hết các tiết học còn lại. Không có Mark bên cạnh, việc ngồi học đối với cậu trở nên nhàm chán.
Tiết học cuối cùng cũng kết thúc, Jung Kook dọn dẹp tập vở rồi xách balo tung tăng ra khỏi trường
" Ah, hôm nay mình phải ghé cửa hàng mua bánh dâu mới ra lò mới được "
Nhưng đột nhiên có bốn người lạ mặt đứng chắn đường không cho cậu đi, bọn họ mặt mày bặm trợn, trên người mặc vest đen thắt cavat, nhìn rất giống mafia.
- Các người muốn gì?
- Cậu hãy theo chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm cậu đau - Một người trong số đó lên tiếng
- Tại sao tôi phải đi với các người chứ. TRÁNH RA !!!
- Nếu vậy thì xin thứ lỗi, chúng tôi cũng chỉ vì nhiệm vụ thôi.
Nói rồi hắn nhào lại định ôm lấy Jung Kook nhưng cậu đã nhanh chóng tặng cho hắn một cú đá vào mặt rồi chạy thật nhanh về phía trước, ba tên còn lại đuổi theo. Jung Kook chạy mãi nhưng rủi thay, cậu đã vào nhầm vào một ngõ cụt.
" Thôi rồi, phải làm sao bây giờ?"
- Ngoan ngoãn theo chúng tôi nào! - Một tên khác la lên
Jung Kook vẫn bình tĩnh _" Hay là liều một phen xem sao". Cậu quay người lại, dùng hết mọi can đảm chạy vụt ra ngoài đối diện với bọn chúng, nhưng thật không may cậu đã bị hai tên níu áo lôi lai.
- Thả tôi ra đi, tôi sẽ đưa các người tiền mà
'CHÁT'
- Im ngay, bọn tao có phải cái loại rác rưởi ăn cướp đâu mà cần tiền của mày chứ - Tên lúc nãy bị Jung Kook đá vào mặt hét lên rồi tát cậu một cái đau điếng ... máu, những giọt máu chảy dài từ khóe môi cậu.
- Thả tôi ra, tôi hứa sẽ không kể ....AAAAA... Uhm...hmmmmmm
Chưa kịp nói hết câu, Jung Kook đã bị tên đó dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng. Cậu chỉ giãy giụa một lát rồi toàn thân mềm nhũng, mặc cho bọn họ vác đi.
- Alo, chúng tôi đã xong việc thưa cậu
- Được, mang đến chỗ ta ngay.
- Vâng ạ
...
Biệt thự ngoại ô Seoul
- Chết tiệt, ta đã bảo không được làm cậu ấy đau rồi mà!
- Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi....
Người đó rút súng ra, lên nòng chĩa thẳng vào bọn họ:
- NÓI. Đứa nào ra tay?
- Dạ là Yoon Minwoo thưa cậu - Ba tên còn lại đồng thanh trả lời
- Được lắm Minwoo, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi.
- Hãy tha cho tôi...
'ĐOÀNG'
Chưa nói hết câu, Minwoo đã bị người đó bắn một phát súng vào đầu, không kịp trăn trối. Tiếng súng lạnh lùng như nét mặt người đó hiện giờ vậy, không một chút cảm xúc.
- Các ngươi xử lí nó cho ta, rồi đi về mau đi, ngày mai sẽ có phần thưởng cho các ngươi.
- Chúng tôi cảm ơn cậu. Chúng tôi...xin phép.
Dứt lời, ba tên còn lại lôi xác tên xấu số đi vì một phút nông nỗi làm phật lòng cậu chủ đã phải gánh một hậu quả thê thảm vô cùng.
Người đó nhếch môi, bế xốc cái con người bất tỉnh kia vào nhà.
" Ai dám động tới em tôi sẽ giết chết người đó, không ai được quyền làm em đau trừ tôi, em phải là của riêng tôi."
.
.
.
- Đau đầu quá, mình đang ở đâu thế này. - Jung Kook mở mắt nhìn xung quanh - Đây hình như không phải là nhà ông chủ, nhìn đẹp và rộng rãi hơn nhiều!
'Cạch'
Tiếng mở cửa kèm theo một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Dậy rồi à? Xem ra em ngủ cũng khá lâu đấy chứ.
- Anh là ai, sao tôi lại ở đây nhỉ? Tôi chỉ nhớ mang máng là bị bắt đi thôi. - Jung Kook nheo mắt nhìn người đối diện - Trông anh quen lắm, hình như tôi có gặp rồi thì phải.
" Xem ra tác dụng của thuốc cũng không tồi "
Taehyung nhìn cái thân hình bé nhỏ đang co ro vì lạnh, đầu nghiêng sang một bên cùng với gương mặt ngây thơ, đôi môi hơi chu lên một tí mà không khỏi ngỡ ngàng.
" Ơ, đáng yêu quá !"
Anh vội cốc đầu một cái, lấy lại bình tĩnh đáp:
- Em quên tôi rồi sao? Tôi cứ tưởng sau cái đêm ở công viên Naejangsan em sẽ bị ám ảnh suốt đời luôn ấy chứ!
- Wang Taehyung? - giọng Jung Kook chợt bé lại
- Thì ra em vẫn còn nhớ.
- Anh đã cướp first kiss của tôi, không nhớ mới là lạ đó. Mà tôi ở đây bao lâu rồi?
- Hai ngày.
- CÁI GÌ??? - Jung Kook liền phun ngụm nước vừa mới uống xuống sàn
- Thôi chết rồi, ông chủ sẽ giết tôi mất, tôi phải về đây . Chào anh! - Jung Kook định toan chạy ra cửa nhưng đã bị Taehyung chặn lại.
- Em đi đâu?- vẫn chất giọng trầm trầm đáng sợ đó
- Thì tôi về nhà chứ đi đâu, anh hỏi lạ nhỉ? Nhà tôi tôi không về chả nhẽ ở lại nhà anh sao? Ơn cứu mạng tôi sẽ không quên đâu, đừng lo. - Jung Kook gạt phắt tay Taehyung, bước ra ngoài.
- ĐỨNG YÊN, em dám bước ra khỏi cửa nửa bước tôi sẽ lấy mạng của em - Taehyung tay cầm cây súng đã lên nòng sẵn nhắm vào Jung Kook
- Tôi không tin là anh dám bắn tôi .- Cậu nhìn anh bằng ánh mắt đầy cương quyết.
'ĐOÀNG'
End chap 3 [Part 1].
______________________________
P/s: cho au xin lỗi ~ đáng nhẽ ra là 1 chap hoàn chỉnh cơ mà phần sau au lỡ làm mất rồi ahh ~ nên nó mới ngắn thế đấy ạ ~ cho au xin lỗi nhiều ạ ~ au sẽ post phần sau sớm thôi ạ ~
Mong các readers thông cảm ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro