Chap 5

Hyerim khẽ cười khi thấy Taehyung lững thững bước đi đằng trước. Cô rất thích chọc ghẹo cái tên này, đơn giản hắn làm Jung Kook của cô buồn. Mọi việc mà Jung Kook làm đều có liên quan đến Taehyung, mà không phải là có liên quan, chính xác hơn là Jung Kook không bao giờ làm trái ý Taehyung. Cái tên bá đạo đáng ghét đó biết vậy nhưng lại rất thích lấy Jung Kook ra để tiêu khiển cho bản thân. Jung Kook cũng là một con người mà, vì cớ gì mà lại đối xử với cậu ấy như thế?

Từ lần đầu tiên gặp, Hyerim đã có tình cảm với cậu bé đáng yêu này rồi. Jung Kook rất đặc biệt, cậu không ăn mặc sành điệu, cố làm cho mình trông thật bình thường và luôn tránh tiếp xúc với mọi người xung quanh… Nhưng Jung Kook vẫn tỏa ra một sức hút mà ai đã lỡ bước đến gần cậu ấy rồi thì không thể dứt ra được. Hyerim là một trong số đó. Và cô cũng chắc rằng Taehyung không thể nào không giống như cô. Điều quan trọng là cái tên đó không biết hay cố tình chối bỏ điều này mà thôi.

Hyerim lại cười khẩy. Thật là ngốc nghếch. Nếu đã như vậy cô sẽ dành Jung Kook bằng mọi giá. Jung Kook một là sẽ phải ở bên cô hoặc nếu không chí ít người cậu ấy thích ví dụ như cái tên Taehyung ấy cũng được. Cô thề đấy!

–  Kim Taehyung, cậu phải mang giúp Jung Kook đi chứ! Đây toàn là đồ của cậu thôi đấy! – Hyerim vứt cái túi đồ to nhất cho Taehyung.

_  Đấy là nhiệm vụ của cậu ta! – Taehyung không nặng không nhẹ trả lời lại.

–  Thôi mà Hyerim, tớ xách được mà. Chuyến này không hết thì thêm chuyến nữa, không sao đâu. – Jung Kook vội ngăn Hyerim lại, chậm tí nữa là lại cãi nhau như chơi.

–   Jung Kook sao cậu cứ bênh cậu ta chằm chặp vậy? – Hyerim vùng vằng xách đồ đi trước.

“Đấy là do tớ tình nguyện Hyerim à”, cậu cười buồn.

–  Đưa đây! – Taehyung chìa tay về phía cậu.

_  Sao cơ ạ?

–  Đưa cái túi kia đây!

–   Em xách được mà. Anh cứ lên phòng nghỉ trước đi ạ. – cậu vội xua tay, dù thế nào cũng không được làm anh ghét thêm nữa.

–  Bảo đưa thì cứ đưa đây! Bây giờ biết cãi lại rồi sao? – Taehyung hơi nheo nheo mắt nhìn cậu.

–  D…dạ, em xin lỗi.

Tim cậu đánh thịch một cái, cố kiềm lại cảm giác sung sướng. Tuy không rõ ràng nhưng mà anh đang giúp cậu. Lúc nãy là do có Hyerim nên anh không làm nhưng bây giờ nào có ai.

–  Còn đứng đấy? Không mau đi?

–  Vâng! – cậu vui vẻ chạy theo anh.

“Sao mình lại đi giúp cái tên đầu đất đấy nhỉ? Vừa mới nãy còn thề sẽ cướp Jung Kook mà bây giờ lại đi giúp đối thủ. Thật không thể hiểu mình nữa rồi!?!” cô gái có đôi mắt to tròn đứng sau bức tường khẽ quay người bước đi, tay vỗ vỗ lên trán của mình. Chắc có điều gì khiến cô vừa vui vừa buồn, chuyện khó giải quyết lắm đây.

Đem đồ đạc lên phòng xong tất cả bị triệu tập dưới sảnh khách sạn rồi rồng rắn nhau vào rừng.

Nơi cắm trại cách khu dân cư khoảng 15 phút đi bộ, rất thoáng mát và rộng rãi. Đi bộ về hướng đông một chút có con suối nhỏ rất thuận tiện cho việc nấu nướng.

Cắm trại điều quan trọng nhất là: Dựng lều.

Dựng lều nói khó thì không hẳn mà nói dễ thì quá tự tin đi. Vậy nên, để đảm bảo cho tất cả học sinh đều có thể tự mình dựng được lều, trước đó nhà trường đã có một buổi hướng dẫn rất chi tiết về vấn đề trên.

Lớp trẻ ngày nay rất thông minh, điều này quả không sai. Chỉ trong khoảng thời gian chưa đầy một giờ đồng hồ, tất cả các lều đã được dựng xong. Một lều năm người, lều dựng xung quang chỗ đốt lửa trại. Riêng cậu chủ Kim dựng lều cách mọi người một khoảng và chỉ có Taehyung và cậu em nuôi Jung Kook. 

–   Cái đồ tự kỉ! Toàn thích ở một mình một chỗ! Độc đoán nó vừa vừa thôi! – Hyerim bĩu môi nói móc cái vị “tự kỉ” kia.

Jung Kook mặt méo xẹo, lại gây nhau nữa, hai người thích nhau mà sao suốt ngày cứ gây gổ với nhau vậy? Nghĩ đến đây cậu tim cậu lại đau. Phải chăng đây là cách họ yêu nhau?

Taehyung không đáp lại mà thẳng một mạch kéo tấm chắn đi vào trong lều. Thấy Taehyung làm lơ mình, Hyerim cũng không thèm đôi co nữa liền vui vẻ đi đến bên Jung Kook đưa cho cậu ly nước.

–  Cám ơn. – cậu vui vẻ đón lấy.

–  Haiz thôi uống đi rồi nghỉ. – Hyerim phủi phủi bủi dính trên má Jung Kook.

–   Ừ – cậu khẽ cười.

Nếu như cho cậu gặp Hyerim trước, biết đâu cậu yêu cô rồi ấy chứ, một cô gái tốt như thế mà. Nhưng mà cuộc đời làm gì có chữ nếu cơ chứ. Cậu yêu Taehyung rồi. Đúng yêu người ấy mất rồi…

Cắm trại làm Jung Kook phấn khởi hẳn lên. Hầu hết tất cả các trò chơi cậu đều tham gia, có trò thắng có trò thua nhưng mà cậu rất vui.

–   Mệt chứ? Uống nước đi này. – Hyerim tươi cười đưa cho Jung Kook chai nước rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cậu.

–   Cám ơn Hyerim.

–  Jung Kook, nước!

–  Ah vâng đợi em đi lấy…

–  Không cần, đưa chai đó đây! Tôi khát lắm rồi!

–  Tự đi lấy chai khác mà uống! – Hyerim chặn Jung Kook lại trước khi cậu đưa chai nước tới tay Taehyung – Và thôi cái việc sai bảo cậu ấy đi! Dù sao trên danh nghĩa Jung Kook vẫn là em của cậu đấy, cậu chủ Kim!

–   Việc này không đến lượt cậu xen vào! Tôi muốn làm gì kệ tôi! Jung Koook đi!

–  Dạ!

–   Yah! Tôi chưa nói xong mà cậu đã bỏ đi vậy hả? Bất lịch sự vừa thôi chứ! Yah! Kim Taehyung! Cái tên đáng ghét này!

Taehyung đi một mạch thẳng vào rừng. Anh đang rất giận. Vì cái cớ gì mà cứ một câu Jung Kook này một câu Jung Kook nọ. Cậu ta đâu phải là của cô mà cô bảo vệ khư khư như thế! Jung Kook là của anh! Là của Kim Taehyung! Cho dù anh không cần cậu ta nữa thì cậu ta mãi mãi không bao giờ được phản bội anh! Không bao giờ được phép nghĩ về người khác! Chết tiệt anh làm sao thế này? Làm sao mà cứ nghĩ về cậu ta mãi thế? Nhưng nụ cười đó lâu rồi không được thấy, giờ đột nhiên có cảm giác không quen, tự nhiên thấy tim đập mạnh, tự nhiên thấy chói mắt…

Khốn nạn! Kim Taehyung thôi ngay không nghĩ về cậu ta nữa! Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa! Không ~

–   Á!

Tiếng kêu thất thanh làm Taehyung bừng tỉnh. Mà sao tiếng này nghe giống tiếng của…

–   JUNG KOOK! CẬU ĐÂU RỒI HẢ? TRẢ LỜI TÔI NGAY! JUNG KOOK! – Taehyung hoảng hốt khi phát hiện người biến mất sau tiếng la đó.

–   Em ở đây! Anh đợi em một lát em lên ngay!– giọng Jung Kook từ dưới một cái dốc vọng lên, nghe có vẻ như đang kiềm chế cơn đau.

–   Ở yên đấy tôi xuống ngay!

–  Anh đừng bận tâm, em sẽ lên nhanh thôi. Dưới này nguy hiểm lắm!

–   Tôi bảo cậu cứ ở yên đấy! Nghe chưa hả?

–  D…Dạ.

Thật ra việc leo trèo đối với Taehyung có lẽ hơi quá sức, cậu chủ mà, nhất là ở cái địa hình rừng núi này thì lại càng khó hơn. Vậy nên, sau một lúc loay hoay tìm đường xuống thì…

–  AAAAA

–   La cái gì cơ chứ? Tôi bị trượt chứ có phải cậu đâu!

–  Tại … tại… em…em xin lỗi…

Jung Kook bật khóc. Lần đầu tiên cậu khóc trước mặt Taehyung. Cậu lại làm hại đến anh rồi. Jeon Jung Kook ngu ngốc! Sao lại để trượt chân lăn xuống đây cơ chứ! Đã bị sao không để bị một mình mà còn kéo theo anh gặp nguy hiểm như thế!?! Jung Kook ngu ngốc!

–   Này này tôi đâu có trách cậu đâu. Này đừng có khóc chứ! – Taehyung trở nên luống cuống.

Lần đầu tiên anh thấy cậu khóc. Như thế này… như thế này thì phải làm sao đây? Anh đưa tay lên để lau nước mắt thì đột nhiên cậu nắm cổ tay anh lại.

–   Taehyung, anh chảy máu rồi! Làm sao đây? Làm sao đây?

Vừa nói Jung Kook vừa xé vạt áo của mình để quấn vào vết thương trên tay của anh. Tay dính đầy cát đưa lên quệt vội dòng nước mắt trên má làm nó trở nên nhem nhuốc, trông mà thấy thương.

Taehyung phì cười.

Ah đây rồi, chú mèo con đây rồi! Như thế này cậu ấy trong mới dễ thương làm sao. Muốn ôm vào lòng vuốt ve cưng nựng quá.

Suy nghĩ có vẻ như chậm hơn hành động một chút, khi trong vô thức Taehyung vươn cánh tay còn lành lặn ôm trọn con mèo lem luốc mà đáng yêu kia vào lòng.

Mềm mềm… ấm ấm… thích thật!

–   Tae… Taehyung? – bị ôm bất ngờ làm Jung Kook ngỡ ngàng.

–  Yên lặng đi nào!

Thật là một cảnh hữu tình nha. Trăng thanh, gió mát, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng dế recc recc ricc ricc văng vẳng đâu đây. Thật yên bình…

End chap 5.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro