Chương 7: Sinh nhật của Vương tổng

Còn một tuần nữa là sinh nhật Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đang ngồi cùng tên bạn thân Uông Trác Thành nhờ quân sư xem nên làm gì để hắn bất ngờ. Cậu ghé tai anh thì thầm thì thầm, gật gật, thì thầm, gật gật.
Sáng sớm ngày 5/8, Vương Nhất Bác mắt nhắm mắt mở dậy vì có bàn tay nhỏ xíu sờ sờ trên mặt hắn. Nhìn sang bên cạnh, không thấy anh đâu, chỉ có bảo bối nhỏ đang bò bò bên cạnh hắn, tay chân loạn xạ như muốn kêu hắn dậy chơi cùng. Bế con ra ngoài, hắn đi 1 vòng nhà không thấy anh đâu, chỉ thấy gọn lỏn một tờ giấy dán trên tủ lạnh.
“Uông Trác Thành có việc đi sang thành phố X, anh đi cùng nó, em ở nhà cho con ăn đúng giờ nhé.”
Hắn đen mặt, vỗ vỗ mông Tỏa Nhi lẩm bẩm “Hừm, papa con quên hôm nay là ngày gì à?” Dì Nghiêm tới, hắn đưa Tỏa Nhi cho dì bồng rồi đến công ty, một lát nữa ba Tiêu sẽ đến chơi với cháu.

ĐÙNG…. ĐÙNG…. VƯƠNG TỔNG SINH NHẬT VUI VẺ

Hắn vừa bước vào công ty, pháo giấy đã bắn tưng bừng. Cả công ty hớn hở chúc mừng sinh nhật Vương tổng, mang cho hắn một chiếc bánh kem hình moto rất xinh. Hắn gật đầu cảm ơn tất cả mọi người, thổi nến. Tuy là gật đầu cảm ơn nhưng cả công ty đều thấy sắc mặt hắn không được tốt, chả nhẽ ngày như này hắn và vợ lại cãi nhau????? Hắn cảm ơn tất cả nhân viên trong công ty một lần nữa, phân phó hôm nay cho mọi người nghỉ sớm 2 tiếng rồi vào phòng của mình, lẳng lặng lấy điện thoại ra, gọi cho anh nhưng không có ai bắt máy. Rồi hắn lại gọi cho Uông Trác Thành, nhưng vẫn là những hồi chuông kéo dài.

Ting ting….

Chuông tin nhắn vang lên, hắn vơ vội điện thoại, nghĩ anh nhắn tin nhưng không phải. Đó là tin nhắn của mẹ Vương bảo hắn trưa nay về nhà, cả nhà đợi hắn. Nhanh chóng trả lời tin nhắn của mẹ, hắn hơi yên lòng vì nghĩ chắc đến trưa anh sẽ về và cùng cả nhà chúc mừng sinh nhật hắn. Ổn định lại tâm trạng, Vương tổng tập trung giải quyết nốt công việc. Thời gian nhanh chóng đến trưa, hắn bàn giao lại công việc cho anh Cố rồi về nhà với gia đình. Về nhà, ba mẹ Vương, ba Tiêu đều có mặt, dì Nghiêm cũng được mẹ Vương mời ở lại để ăn mừng sinh nhật hắn. Tỏa Nhi nằm trong xe nôi cười ôm con thỏ bông toét miệng cười. Nhưng… vẫn không thấy anh đâu. Mặt hắn lạnh xuống vào nhà, bế Tỏa Nhi hôn 1 cái. Bé con lúc này như một liều thuốc ổn định tâm trạng của hắn. Mẹ Vương nấu một nồi lẩu thơm ngào ngạt, bên cạnh là một rổ rau mùi to đùng, và rất nhiều các món mà hắn thích.
- Ba Tiêu, vợ con đâu ạ?
- Ủa, Tiểu Tán ở với con mà, sao lại hỏi ba?
- ….
- Vào ăn thôi, chắc Tiểu Tán có việc, chứ nó là đứa sống tình cảm, không quên sinh nhật con được đâu. Ăn thôi con.
Ba Tiêu vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, kéo hắn vào bàn ăn, vui vẻ gắp cho hắn rau mùi và miếng thịt bò nóng hổi. Ba mẹ Vương, ba Tiêu và dì Nghiêm đều tặng quà hắn và dành cho hắn những lời chúc tốt đẹp nhất. Nhưng… nhìn hắn có vẻ không vui cho lắm. Trong lòng hắn chỉ toàn nghĩ đến vị Thỏ phu nhân đanh đá đã rời đi từ sáng sớm, lại còn không thèm nghe máy và trả lời tin nhắn của hắn. Khẽ thở dài,  hắn quay sang nhéo nhéo cái má phúng phính của Tỏa Nhi thì thầm:
- Bảo bối nhỏ, con nói xem rốt cuộc papa con đi đâu, bỏ ba 1 mình từ sáng đến giờ.
.
.
.
.
Thoáng cái mặt trời đã sắp lặn, chiếc bánh gato do mẹ Vương và dì Nghiêm làm cũng đã được bê lên. Trang trí và mùi vị không hề thua kém gì bên ngoài. Tiêu Chiến vẫn không thấy đâu, hắn như muốn nổi giận đến nơi rồi.
Renggg…. Renggggg….
Chuông điện thoại của ba Vương vang lên, ba Tiêu nói có việc cần phải đi, ra đến cửa vẫn ngoái lại chúc con rể sinh nhật vui vẻ.

Renggg…. Renggggg…

Chuông điện thoại của ba Vương vang lên, ba Vương bảo ở nhà có chút việc nên đi về, cũng bế Tỏa Nhi theo bảo cho cháu qua nhà ông bà một hôm. Không để thằng con trai kịp nói gì, hai ông bà đã rảo bước ra chiếc taxi không biết chờ sẵn ở cửa từ lúc nào. Mặt Vương tổng từ đần thối chuyển sang tức giận, gân xanh nổi đầy trán. Dì Nghiêm thấy vậy cũng cười cười xách túi chúc hắn sinh nhật vui vẻ rồi nhanh chóng ra về.
Loáng một cái, chỉ còn một mình Vương Nhất Bác đứng ngần ngơ giữa phòng khách. Cảm giác của Vương tổng lúc này đó là vừa tức giận, vừa tủi thân, lại còn nhớ vợ. Ầy, khổ thân.

Ting toong… ting toong….

Vừa rót rượu vào ly, hắn nghe tiếng chuông cửa. Mang vẻ mặt khó chịu lạnh lùng ra ngoài, hắn thấy hai người đàn ông đang khiêng một cái thùng thật lớn vào, một người khác thì nói hắn kí nhận hàng. Họ nói có một người bạn gửi quà cho hắn. Vương tổng sau khi hoàn tất thủ tục nhận hàng, đóng cửa, nhìn chằm chằm cái thùng. Lúc này hắn không hề có tâm trạng mở quà, nên định để kệ cái thùng ở đó mà ngồi uống rượu thì lại nghe tiếng sột soạt bên trong. Tò mò tiến lại, mặt hắn căng thẳng thầm nghĩ có khi nào bên đối thủ đặt bom hắn không. Chiếc hộp to thật là to, to hơn cả người hắn, xé lớp bên ngoài, bên trong là một chiếc hộp nữa được thắt nơ màu xanh lá cây thật xinh. Vương Nhất Bác ngẩn ra: “Bom cũng có thể thắt nơ nữa hả?” Chiếc nơ màu xanh được tháo ra, hộp mở bung, Vương tổng đứng hình.
Bên trong, vợ hắn – Tiêu Chiến từ từ đứng lên, mặt vơi tai đỏ bừng. Đầu anh đeo băng đô tai thỏ, trên người mặc một bộ đồ cosplay hình thỏ ôm sát người, cổ áo và tay áo nhún bèo, quần đùi ngắn chỉ qua mông 1 chút, đằng sau là chiếc đuôi thỏ bông xù trắng muốt tròn vo. Bên eo còn xẻ vài đường đan dây xéo khoe trọn vòng hai nhỏ gọn phẳng lì của anh. Trông Tiêu Chiến lúc này… cực kì quyến rũ. Vương Nhất Bác mở to mắt, nhìn chằm chằm vợ mình. Yết hầu lớn chậm rãi nuốt nước miếng cái ực.
- Chúc… chúc mừng sinh nhật… chồng…
- Anh… - Vương Nhất Bác lắp bắp, vẫn chưa thể khôi phục tinh thần khi thấy anh mặc như vậy.
Tiêu Chiến bước ra ngoài, tay cầm một chiếc bánh hình trái tim một nửa màu đỏ, một nửa màu xanh lá cây, trang trí đơn giản tinh tế giống con người anh vậy. Nhẹ nhàng đốt nến, rồi chậm rãi bước đến trước mặt hắn, khẽ cất lời một lần nữa:
- Chúc mừng sinh nhật chồng của anh, Vương Nhất Bác.
- Cả ngày hôm nay anh biến mất là để…
- Anh làm bánh, với cả chuẩn bị cái hộp kia…. – Tiêu Chiến mặt mũi đỏ bừng cúi đầu, dù sao anh cũng chưa từng mặc thế này bao giờ. Tuy trong lòng thấy kì kì nhưng họ Uông kia nói rằng anh mặc thế này chắc chắn Vương Nhất Bác sẽ cực kì thích. Hôm nay là sinh nhật hắn, nên anh quyết định đánh liều một lần, mặc bộ đồ kích thích này, tự đóng gói bản thân rồi thuê người chở hộp quà về nhà.
Hắn ngây ngốc nhìn anh, ngây ngốc nhìn chiếc bánh kem.
- Ước đi, rồi thổi nến nào! – Anh cười rạng rỡ, khiến Vương tổng tim đập nhanh thêm vài nhịp, thiếu điều máu mũi xịt ra nữa thôi.
Vương Nhất Bác vẫn không nói gì, nhắm mắt ước rồi thổi nến. Bổng hắn nắm chặt cổ tay anh, tay còn lại đặt chiếc bánh xuống bàn bên cạnh, bế anh đặt xuống sofa, cả người hắn đè chặt anh bên dưới.
- Vợ… Có biết hôm nay em buồn thế nào không?
- Ưm… Anh muốn em bất ngờ mà.
Tiêu Chiến rướn người hôn lên môi Vương Nhất Bác, tim hắn như muốn nở hoa, mọi buồn bực cả ngày bỗng bay biến hết. Hắn cúi xuống ngậm lấy vành tai anh thì thầm:
- Anh cố tình quyến rũ em, nếu hôm nay em không làm cho anh 3 ngày không xuống được giường, thì em không mang họ Vương nữa.
- Còn bánh…. Ưm….
Hắn kéo anh vào nụ hôn nồng cháy, tay chu du khắp cơ thể kéo bộ đồ kia ra khỏi cơ thể anh. Nụ hôn trải từ tai, đến môi, xuống cổ. Hắn cắn nhẹ lên xương quai xanh quyến rũ của anh, tạo thành một dấu ấn hồng hồng. Người này là của hắn, là của hắn. Bổng hắn nhỏm dậy, với tay lấy chiếc bánh anh làm, quệt 1 miếng kem đỏ vào đầu nhũ bên trái, 1 miếng kem xanh lá cây vào đầu nhũ bên phải.
- Em… làm gì vậy?
- Ăn bánh.
Nói rồi hắn cúi xuống, đưa lưỡi liếm lấy đầu ngực anh, nuốt trọn miếng kem ngọt ngào. Anh bị đẩy vào kích thích, ngực hơi ưỡn lên để tăng sự tiếp xúc với môi hắn, nước mắt sinh lý bắt đầu chảy xuống. Vương Nhất Bác hết mút, lại sờ nắn hai đầu nhũ hồng hồng khiến chúng cứng lên, Tiêu Chiến lại càng cong người, miệng thoát ra tiếng rên rỉ mê người. Tay hắn bắt đầu lần xuống dưới, lột phăng chiếc quần đuôi thỏ kia, nắm lấy tiểu Tiêu Chiến mà tuốt lộng. Tiểu Tiêu Chiến nhanh chóng cứng lên, hắn tụt hẳn xuống mà ngậm lấy. Anh như bay lên 9 tầng mây, đầu óc trống rỗng, tay vò tóc hắn. Chẳng mấy chốc, anh đạt cao trào ngay trong miệng hắn. Tiêu Chiến nằm thở dốc, lấy lại sức, bật dậy ngồi lên người hắn, cúi xuống hôn hắn, tay bắt đầu cởi đổ của hắn. Vương Nhất Bác như được bê lên thiên đường, mắt cong lên nở nụ cười tươi rói. Người ngoài thấy được chắc chắn sẽ mê mẩn nụ cười ấy cho mà xem, vì nụ cười sủng nịnh ấy chỉ xuất hiện khi Tiêu Chiến xuất hiện bên cạnh Vương Nhất Bác mà thôi. Anh ngậm lấy tai hắn, khơi gợi kích thích ở hai đầu ngực hắn. Khủng long bạo chúa bên dưới đã ngóc đầu dậy từ lâu, bị chiếc boxer kìm lại phồng lên như túp lều. Nụ hôn của anh rải dần xuống dưới. Anh quỳ xuống đất, hắn ngồi trên sofa. Anh đưa tay kéo nốt boxer xuống, đầu tiến lại gần ngậm khủng long bạo chúa vào miệng. Cơ thể hắn run lên, nhìn anh đang ngậm khủng long của mình mà gầm nhẹ một tiếng. Khủng long quá to, Tiêu Chiến không thể ngậm hết, chỉ có thể dùng cả miệng cả tay. Hơi thở anh ngày càng nặng nề, tay miệng mỏi nhừ mà hắn không có dấu hiệu bắn. Vương Nhất Bác thấy vợ bắt đầu mệt, liền mỉm cười kéo anh lên, hôn sâu, tay mơn trớn huyệt động ướt át phía sau.
- Ưm…. A… A…..
Tiếng rên đứt quãng theo nhịp tay ra vào huyệt động của hắn. Chuẩn bị sẵn sàng cho anh xong, hắn đỡ anh từ từ ngồi xuống, huyệt động bao trọn khủng long bạo chúa. Tiêu Chiến đổ cả người vào ngực Vương Nhất Bác, thở dốc dần thích ứng với kích cỡ to lớn kia, mông bắt đầu xoay xoay, nhấp nhấp.
- Anh… đúng là thỏ tinh.
Vương Nhất Bác rên khẽ, đặt anh xuống sofa, bắt đầu ra vào thần tốc.
- A… a…. chậm… chậm thôi…
Tiếng nói nhỏ nhẹ lại khàn khàn, như móng thỏ khều vào lòng hắn, lại càng khiến hắn rút ra đẩy vào nhanh chóng. Một lúc sau, hắn gầm lên, phóng toàn bộ tinh hoa vào phía trong anh. Vương tổng nằm đè bên trên ôm chặt lấy vợ, ngực dán lấy ngực, phía dưới vẫn chưa hề rút ra, mồ hôi của cả hai cũng vì thế mà quyện vào với nhau. Vương Nhất Bác nhấc anh dậy, bế anh tiến về phía phòng ngủ, môi hôn lấy môi, triền miên dây dưa, hơi thở nam tính như muốn nuốt trọn đối phương. Đặt anh xuống giường, mông anh hơi cử động, khủng long bạo chúa lại bắt đầu cứng lên…
Đêm còn dài, sức lực cả hai còn nhiều, việc Tiêu Chiến 3 ngày không thể xuống giường cũng là điều dễ hiểu. Sinh nhật này của hắn, được ăn thịt Thỏ, ăn đến tận xương luôn rồi!!!!!!
Chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác.

-------Chính văn hoàn-------
.
.
.
.
(Bình tĩnh, còn phiên ngoại nha =]]]]]]])

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro