O
63.
Mưa không ngớt suốt một tuần kể từ khi Yu Jimin đặt chân đến Tokyo. Không khí nơi đây ẩm ướt và khó chịu, rầu rĩ như một giai điệu buồn da diết lặp lại trên chiếc radio cũ kỹ rè rẹt. Tán ô đủ mọi màu sắc lướt nhanh qua các cung đường là hình ảnh cô gái trẻ thường xuyên bắt gặp khi đứng quan sát từ trên cửa sổ phòng mình. Ngắm nhìn một Tokyo lộng lẫy dưới ánh đèn neon đã quen qua sách ảnh, giờ đây khi tận mắt chứng kiến nó cô độc đắm mình trong làn mưa, buồn bã và trầm lắng tựa cung điện huy hoàng chìm dưới đáy biển, cô gái nhỏ phút chốc cảm thấy thật lạc lõng.
Yu Jimin cuộn mình trong chiếc chăn ấm, không buồn bước chân ra khỏi phòng được một tuần hơn. Cha cô hẳn là đã dặn dò rất kỹ lưỡng người họ hàng xa ở Nhật Bản về việc gửi gắm đứa con gái ruột duy nhất của mình lại đây. Họ niềm nở chào đón cô như người bạn lâu năm không gặp bằng tiếng Hàn chưa sõi. Như vậy là đủ để Jimin biết ơn họ lắm rồi.
Di động trên bàn rung lên theo bản nhạc chuông lạ lẫm, mất vài chục giây để Jimin lờ mờ nhận ra là tiếng chuông điện thoại của mình. Ai lại biết được số cô ở Nhật để gọi thế này nhỉ?
"Em còn nhớ chị chứ, Jimin?"
Tiếng Hàn rất sõi qua thanh âm trong vắt quen thuộc, Jimin chỉ cần vài giây để nhận ra.
"Tiền bối Aeri!"
Giọng cô phấn chấn hơn hẳn. Trong một khắc, cô gái trẻ đã quên mất đi mối quan hệ không mấy tốt đẹp của họ lúc ở Hàn Quốc. Khá bất ngờ là khi cô vừa có điện thoại mới, Uchinaga Aeri đã biết đến và gọi điện ngay, còn cô lại quên khuấy đi mất sự hiện diện của tiền bối ở Nhật Bản này.
"Cha em lo cho em nhiều lắm. Sực nhớ ra vị Cựu Hội trưởng là con dân Tokyo chính gốc, ông ấy đã thông qua liên lạc từ Hiệu trưởng để nhờ cậy chị chăm sóc em. Em vẫn khỏe đúng chứ?"
Uchinaga Aeri cười nói, Jimin không mất quá nhiều thời gian để trả lời chị tắp lự. Đột nhiên xuất hiện một tiền bối đồng hương quen thuộc khiến cô có cảm giác như mình vẫn còn đang ở Hàn Quốc chứ không phải đất nước Nhật Bản xa lạ này.
Uchinaga Aeri muốn hẹn gặp cô vào chiều nay. Jimin lướt nhanh dự báo thời tiết trên điện thoại, cảm thấy có lỗi khi vị Cựu Hội trưởng đề nghị sẽ đến tận khu nhà Jimin đang ở để đón cô giữa tiết trời mưa dầm dề thế này.
"Không sao cả." – Đầu dây bên kia an ủi – "Cảm giác lạ xứ ở đây chị hiểu, em chưa biết tiếng Nhật ra ngoài một mình rất nguy hiểm. Vừa hay gần nơi em sống có một quán trà đạo nổi tiếng chị muốn ghé thăm. Vậy ba giờ chiều nay mình hẹn gặp nhau ở đó nhé!"
"Vâng."
Jimin ngập ngừng nhưng rồi cũng lấy hết dũng khí mà rụt rè níu lại chuyện cô muốn bộc bạch với tiền bối từ lâu.
"Cảm ơn chị Aeri, và xin lỗi chị vì những chuyện em đã gây ra khi còn ở Hàn Quốc. Lúc ấy là em suy nghĩ chưa thấu đáo khiến mọi người phải gặp rắc rối chẳng đáng chút nào. Em thấy có lỗi nhiều lắm."
Uchinaga Aeri bật cười lần đầu tiên trong ngày. Khoảng thời gian quay về Nhật Bản, những lúc rảnh rỗi, cô sẽ gọi video call trao đổi cùng Jeon Heejin một vài vấn đề liên quan đến Hội Học sinh trường HaengUn. Cô đã khá bất ngờ khi nhận được tin Yu Jimin cô bé thường xuyên trốn tránh nghĩa vụ của Hội Học sinh nay lại trở thành nhân vật hoạt động năng suất nhất Hội, vượt qua cả Hội Phó Choi Yerim. Và dưới tư cách một đàn chị đi trước, Uchinaga Aeri cảm thấy mừng cho em ấy. Dù sự thay đổi của em ấy diễn ra một cách chậm rãi, nhưng nếu đã cố gắng hết mình thì chẳng ai muốn đuổi đánh kẻ quay đầu lại cả.
Yu Jimin, đã trưởng thành thật rồi.
64.
Trời mưa như thác đổ. Vài giọt nước lõm bõm rơi bắn lên bắp chân Jimin gây nên cảm giác ngưa ngứa dấp dính khó chịu. Yu Jimin xoay cổ tay nhìn đồng hồ. Hai giờ năm mươi lăm.
"Jimin."
Chiếc ô tím gập lại, Uchinaga Aeri vội vã chạy vào hiên nơi Jimin đang đứng, thở phào nhẹ nhõm. Cơn mưa lớn ngập cả một đoạn đường lớn, suýt tí nữa vì nó mà cô trễ hẹn với Jimin. Mất vài phút để cô nàng Cựu Hội trưởng ngắm nhìn lại bé hậu bối người Hàn của mình. Gò má hơi hóp lại làm bật đường nét sắc sảo nơi xương quai hàm, đôi mắt với hàng mi cong dài cùng môi đỏ thoa ít son dưỡng bóng loáng, em ấy trông trưởng thành và xinh đẹp hơn rất nhiều lúc cô còn ở Hàn Quốc. Điều gì đã khiến em ấy thay đổi nhiều đến như vậy nhỉ?
Uchinaga Aeri tự hỏi. Nhưng cô không cần thiết phải suy đoán nữa, bởi khoảnh khắc khi cả hai bước vào trong quán, điện thoại của Jimin sáng lên thông báo nhắc nhở về thời tiết Tokyo và Seoul hôm nay. Ảnh nền điện thoại của em ấy là bản thân mình cùng với Minjeong trong trang phục học sinh trường HaengUn, kế bên nhau mỉm cười rạng rỡ.
"Cả tuần rồi em mới có thể nói tiếng Hàn với người khác ngoài họ hàng của em."
Yu Jimin hớp một ngụm trà xanh, liếm khóe môi đầy thỏa mãn khi lần đầu tiên được trực tiếp thưởng thức một trong những niềm tự hào của Nhật Bản. Suốt một tuần qua, Yu Jimin ăn theo thực đơn món Hàn của người quen mặc dù bản thân rất muốn được dùng thử món Nhật. Sự ngượng ngùng vì ở nhờ nhà người khác đã ngăn cô gái nhỏ nói ra ý định này. Bên cạnh cô, Uchinaga Aeri góp vào nhịp trò chuyện bằng những điều thú vị mà bản thân đã thuộc lòng về mảnh đất Tokyo trước con mắt tò mò của Jimin. Khu phố Shibuya không ngủ dành cho giới trẻ, đền Nezu linh thiêng, studio phim hoạt hình Ghibli nổi tiếng mà Jimin yêu thích đều được tái hiện sinh động dưới sự miêu tả hóm hỉnh của cô nàng Cựu Hội trưởng.
Không khí hẳn là vẫn sẽ vui vẻ như vậy nếu như đột nhiên Uchinaga Aeri quyết định dừng tán gẫu tại đây, xoay sang mục đích chính vì sao cô lại muốn gặp Jimin sớm thế này.
"Vì sao em lại quyết định như vậy Jimin?"
Nụ cười tắt hẳn trên gương mặt cô gái nhỏ. Sự vui vẻ mà Yu Jimin thể hiện cho Uchinaga Aeri thấy chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, trước khi chúng bị buộc phải trồi lên bởi chị.
"..."
"Em biết chị đang nói đến điều gì, Jimin. Chuyện với Minjeong, mối quan hệ của hai em không phải như vậy, đúng không?"
Nếu như là Yu Jimin của ngày xưa, cô sẽ không ngại ngần mà khó chịu thẳng mặt với vị cựu Hội trưởng Hội Học sinh này. Nhưng giờ đây khi bên cạnh đã chẳng còn ai có thể sẻ chia cảm xúc bí mật này nữa, mọi thù hằn đều được nhường chỗ cho nỗi bất an và cảm giác thiếu an toàn thường trực cần được giải tỏa ngay lập tức.
"Ý chị là tình cảm giữa em và Minjeong?"
Yu Jimin cắn môi ánh mắt lo âu nhìn Uchinaga Aeri. Một tuần nay cô ngủ chập chờn. Bởi nhắm mắt lại, cô sẽ mơ thấy ánh mắt đau đáu đầy ưu thương của em nhìn về phía cô với duy nhất một câu hỏi 'vì sao chị lại phản bội em?'. Giấc mơ lặp đi lặp lại nhiều lần như chương trình đã được thiết lập sẵn khiến Yu Jimin không dám hỏi thăm tình trạng em giữa những cuộc điện ngắn gọi về gia đình. Minjeong vẫn ổn, con yên tâm. Cha cô đã bảo như thế, tuy vậy cô vẫn lờ mờ cảm nhận ra thanh sắc trầm trầm mệt mỏi của ông qua tiếng thở dài khe khẽ trước lúc cúp máy.
"Nếu em nói rằng giữa em và Minjeong chính là loại tình cảm ấy, chị sẽ nghĩ thế nào?"
Nhìn cách hai bàn tay người đối diện xoắn xuýt lại vào nhau, Uchinaga Aeri dời ánh mắt đã thấu hiểu mọi chuyện của mình ra nơi khác. Cô không phải là bác sĩ tâm lý, lại càng không phải là người trong cuộc được quyền phán xét ở đây, vì lẽ đó nên cô chẳng thể nào cho đối phương một câu trả lời chính xác được. Đành phải đổi sang cách hỏi khác vậy.
"Em đi như thế này, Minjeong không nói gì sao?"
"Em giấu Minjeong để đến đây với mục đích cần thời gian để sắp xếp lại cảm xúc của mình. Mọi chuyện phức tạp hơn em nghĩ, tiền bối ạ. Em không biết phải làm thế nào nữa."
Câu trả lời của Yu Jimin nằm ngoài dự đoán của Uchinaga Aeri. Cô nhíu mày, nắm tay đưa lên sát cánh mũi tựa hồ như đang cẩn thận suy nghĩ gì đó trước khi chậm rãi trả lời:
"Có những chuyện, dù bản thân muốn nhưng em không thể quyết định thay cho người khác được. Em lựa chọn chạy trốn, nhưng Minjeong vẫn nhất quyết chờ em thì sao? Chỉ có cách cùng nhau đối diện với sự thật và thẳng thắn với đối phương, em mới có thể tìm được câu trả lời chính xác riêng cho mình. Và một lời khuyên cuối cùng chị dành cho em, nếu Jimin em là một phương trình thì Kim Minjeong em ấy sẽ là ẩn số khiến em từ một nghiệm có thể trở thành vô nghiệm bất cứ lúc nào. Hãy cẩn thận với em ấy, Jimin à. Lời thật lòng của chị đấy."
Jimin gật đầu, ánh mắt mê man nhìn lớp váng mịn của trà xanh dính vào nơi thành cốc, không biết là hiểu được bao nhiêu ý của đàn chị. Uchinaga Aeri thở hắt. Câu nói cuối cùng em ấy nói với mình có lẽ là mang hàm ý này, hàm ý mà khi đó Uchinaga Aeri đã quá mờ mịt và nông cạn để nhận ra.
Hãy để cho mọi chuyện xảy ra theo đúng những gì mà nó nên như vậy.
65.
Ngày hôm sau.
Nửa đêm.
Yu Jimin bị đánh thức bởi một cuộc gọi từ số lạ.
Đầu số là của Hàn Quốc Seoul.
Quái lạ, cha cô thường sẽ dùng điện thoại bàn để liên lạc, chưa từng dùng số cá nhân lạ lẫm để gọi vào giờ giấc thế này cả. Trực giác mách bảo đừng nên bắt cuộc gọi từ số lạ lúc nửa đêm, nhưng Jimin vẫn quyết định nghe thử.
Đầu dây bên kia im lặng.
Nhịp thở khớp hẳn với nhịp thở của cô.
Ngắt quãng và gấp gáp như loài thú săn mồi rỗng bụng.
Chốc sau, đầu dây bên kia bất ngờ cúp máy trước.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Yu Jimin, không phải vì cú điện thoại lạ lùng kia mà là vì đoạn nhạc nền kéo dài tầm ba giây trước khi tắt ngúm.
Twinkle Twinkle little star
How I wonder what you are
...
...
Là em sao, Minjeong?
66.
Trưa hôm sau, Yu Jimin đặt vé máy bay trở về Hàn Quốc trong chuyến bay sớm nhất vào tối muộn. Một cuộc điện dài khẩn cấp từ quê nhà của vị quản gia vốn dĩ luôn điềm tĩnh nay lại lắp bắp không thể thành lời.
"Lễ cưới đã bị hủy rồi... Cô chủ nhỏ, Minjeong... Bà Kim đã bị đuổi khỏi nhà trong đêm qua vì... vì... Jimin... con mau về đi, ông chủ đang nằm trong bệnh viện, tình trạng nguy kịch lắm... Jimin...nghe lời chú, về nhanh đi con ơi..."
67.
"Chú, cha con hiện tại như thế nào?"
Yu Jimin quẳng ngay chiếc vali sang một bên chạy đến bấu chặt lấy bả vai gầy gò của vị quản gia, lay mạnh. Tình hình đã ổn, hiện tại ông chủ đang nằm trong phòng hồi sức sau cơn đột quỵ bất thình lình hôm kia, một loạt sự kiện được thuật lại dưới thanh âm cằn cỗi của vị quản gia già khiến tim Yu Jimin như nghẹt lại. Cô không thể tin vào tai mình, cha cô, người vốn dĩ luôn thường xuyên luyện tập thể thao mặc cho lịch trình làm việc bận rộn mà lại đột quỵ ư?
Nhận ra nét mặt khó tin của cô chủ nhỏ, vị quản gia chủ động dẫn cô đến phòng làm việc của Yu Youngjin. Trước khi rời đi, ông mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng thiết nghĩ chuyện này nên để chính bản thân cô chủ tìm hiểu sẽ tốt hơn, sau khi trao chìa khóa phòng, ông vội rời đi, không quên nhắc nhở cô chủ hãy gọi cho mình bất kỳ lúc nào nếu cần thiết.
Vị quản gia vừa đi, Yu Jimin liền tra ngay chìa khóa vào ổ. Những ngón tay run rẩy nắm vào đấm cửa bằng đồng lạnh lẽo, siết nhẹ. Cánh cửa bật tung rồi sập lại. Làn gió lạnh thốc qua, khiến từng chân tơ kẽ tóc người bước vào rợn lên một cách kỳ dị.
"Cái... quái gì thế này?"
Đôi chân cô gái trẻ run lên. Tựa như có kẻ lạ mặt từ đằng sau thúc vào khớp gối, cô loạng choạng quỳ xuống, chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng mà suốt cả cuộc đời này có lẽ cô sẽ chẳng thể nào quên được. Màu mực đen, thứ vẫn hay được cha cô dùng cho những bức thư pháp cổ điển thấm đẫm cả căn phòng màu kem. Những vệt màu nguệch ngoạc có chủ đích in lên mặt tường sáng treo đầy bằng khen của cha, hay dấu tay cào cấu hiện lên như vết móng của loài thú hoang giận dữ ấn lại trên phần thảm lông cừu đắt tiền khiến Yu Jimin chết lặng. Bàn ghế bị đẩy ngã lăn lóc, chậu hoa vỡ tan tành, giấy tờ bút tích nhàu nát bị dấu chân giày xéo khắp mọi nơi. Nhưng kỳ dị hơn tất cả, giữa khung kính là cửa mở cho kệ sách ở phía sau lưng chiếc ghế da đã bị xô đổ, cụm từ 'bội tín' được vẽ bằng thứ mực đỏ màu máu nay đã khô sẫm lại như thể được dùng dao khắc nên đâm thẳng vào võng mạc Jimin, tê dại.
Yu Jimin chuếnh choáng chống tay tựa vào lòng ghế ngồi thở dốc, bàn tay vì thế chạm phải một vật thuôn dài cộm lên. Cô nhanh chóng nhận ra đó là một chiếc máy ghi âm khi đặc trưng nghề nghiệp của cha mình cho phép cô nhận ra vài vật dụng thiết yếu luôn ở sát bên ông trong công việc. Tại sao máy ghi âm lại ở đây? Cô lần dò theo nút bấm, vô tình ấn vào nút tua lại. Ban đầu chỉ là tiếng nhiễu rè rè cùng một tần số, nhưng về sau, từng mảng âm thanh chắp vá bắt đầu khớp lại cùng nhau, vẽ nên một câu chuyện với nhân vật chính không ai khác là mẹ của Kim Minjeong, bà Kim.
"Lý do gì bà lại muốn ở bên cạnh ông Yu Youngjin như vậy, bà Kim?"
Giọng nói này đã bị chỉnh lại thành giọng nam cao eo éo kỳ dị. Cách nói, ngữ khí nhấn nhá quen thuộc này, cô đã từng nghe qua ở đâu rồi kia chứ?
"Còn vì gì khác nữa sao, là vì tiền và vì tài sản của ông ta..."
Đoạn ghi âm đến đây bị ngắt, một đoạn hội thoại khác lại nhảy vào.
"Bà yêu ông ta chứ?"
"Ha, ta chưa từng nghĩ mình yêu ông ta..."
Đoạn ghi âm ngắt lần nữa. Khoảng lặng khá lâu như thể muốn đùa cợt với trái tim đang thắt lại của Yu Jimin để rồi đột ngột vang lên.
"500.000 won cho một lần bắt giữ Yu Jimin, bà đồng ý không, bà Kim?"
"Được. Giữ Yu Jimin lại cho đến hết ngày mai. Sau ngày mai thì thả ra, đừng làm tổn thương gì đến con bé nếu như không muốn phần tiền còn lại mất sạch hết. Sẽ có người gặp riêng đưa tiền trực tiếp cho mấy đứa. Nhớ cẩn thận đấy."
Mẹ đã từng dặn Yu Jimin, phải biết bao dung và tha thứ với mọi người.
Nhưng bà lại chưa từng chỉ cô, làm thế nào để dung thứ đúng chỗ, đúng người.
68.
Rẹt rẹt.
Đoạn hội thoại kết thúc.
Chiếc máy ghi âm trượt khỏi tay Jimin, rơi lạch cạch xuống nền nhà lạnh lẽo. Yu Jimin loạng choạng đứng lên như một con rối vô hồn. Ánh mắt đẫm sương mất hết tia sáng lần nữa nhìn lại căn phòng của cha, ảo ảnh từng chút từng chút một theo dòng suối chảy ngược của thời gian mà tái hiện.
Chiếc máy ghi âm kỳ lạ được đặt trên bàn tự lúc nào. Cha Yu Jimin cầm lên, tò mò bật thử. Từng đoạn hội thoại lắp thành lưỡi dao cắm vào trái tim ông, trực tiếp xoáy vào rỉ máu. Hơi thở ông ngắn lại, khuôn mặt phúc hậu đỏ phừng, ông quát lên gọi bà Kim đến phòng ông ngay lập tức. Người đàn bà họ Kim vội vã đi vào, ánh mắt hoảng sợ đến tột độ khi nghe thấy chính thanh âm sắc lạnh của mình vang lên rành mạch trong căn phòng kín. Bà lo âu, bà sợ hãi, bà quỳ xuống cầu xin cha cô, nhưng nhận lại chỉ là chiếc bàn bị hất tung cùng cái trỏ tay quyền lực nhưng yếu ớt, buộc tội bà đã phản bội lại tình yêu của ông.
Phản bội.
Tổn thương.
Dối trá.
Ông thét lên đau đớn. Chưa bao giờ ông thấy xấu hổ về sự lựa chọn tưởng chừng như hoàn hảo của mình như vậy. Vị thần công lý đã luôn soi sáng lối đi của ngài công tố viên cho đến khi ông gặp được người phụ nữ họ Kim kia hãy nhìn xuống mà xem! Xem những gì mà người đã làm với tôi này.
Yu Youngjin thẳng tay đập vỡ chậu cây ưa thích được cắt tỉa gọn gàng, đánh vung mấy thỏi mực tàu vừa mới mài khiến mực văng tung tóe khắp mọi nơi. Ánh mắt cáu giận chiếu về phía người phụ nữ đã quỳ sụp xuống.
Bà Kim vẫn không chấp nhận bản thân bị vu oan như thế. Bà vò đầu bứt tóc, bà cấu lấy tấm thảm mềm mại dưới chân mình khiến nó xù lông ra, mực trây lên cả chân váy màu xanh lơ. Đó không phải là sự thật, ai đó đã cắt ghép lại lời bà để tạo ra đoạn hội thoại này. A, bà nhớ ra rồi, đứa con gái của bà có thể làm chứng cho bà về việc của Yu Jimin. Nó thừa biết tất cả những điều đó, bà không cố ý, chỉ cần nó phối hợp cùng Yu Jimin thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nói dối thêm một lần cũng không sao, bà sẽ có cơ hội tìm ra tên khốn đã đứng sau mớ hỗn độn này hãm hại bà. Bà sẽ khiến cho chúng phải trả giá vì đã phá hỏng kế hoạch của cuộc đời bà, bà sẽ... bà sẽ...
Minjeong đã được gọi vào trong phòng Yu Youngjin.
"Minjeong, con nói gì đi chứ? Chuyện của Jimin ngày hôm ấy không phải là do ta, đó là hiểu lầm thôi con ơi!"
Đôi môi bà cong lên thành một nụ cười méo mó, ánh mắt bà tối lại như cách bà vẫn thường làm mỗi khi 'dỗ dành' Minjeong phải nghe theo ý của mình. Chưa một lần nó làm trái ý bà, Kim Minjeong là đứa con gái ngoan ngoãn của mẹ mà, đúng không? Đúng không? ĐÚNG KHÔNG?
Bà nắm lấy ống quần nó giật nhẹ. Nó nhìn bà, mỉm cười hòa nhã. Đúng rồi, là nụ cười ấy, hãy tuân theo đúng những gì bà đã dạy nào, nói không phải đi con.
"..."
"Sao thế, Minjeong. Nói sự thật cho cha biết đi chứ con!!"
"..."
"..."
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Ngay từ đầu, đó là kế hoạch của mẹ kia mà?"
Nó cười như không cười, ánh mắt ngây thơ chiếu vào người mẹ ruột của nó một cách rất kịch, kịch như thể nó đang hóa thân vào chính vở diễn tuyệt vời nhất của đời mình. Gã hề Joker.
"A A A A A A K-KHÔNG!!!"
Tiếng rú thảm thiết của bà Kim như móng vuốt loài diều hâu quắp vào trong da thịt con mồi, đau đớn đến tận xương tủy. Còn Yu Youngjin, sự thật xấu xí chẳng khác nào dằm gỗ xuyên thẳng vào trái tim thuần khiết tràn đầy thương yêu của ông để rồi rỉ ra vô số dòng máu đen đúa ghê tởm của cái gọi là giả dối và bội bạc. Ông đẩy người phụ nữ đầy mưu mô kia ra khi bà ta toan ôm lấy ông như thiêu thân nhìn thấy ánh sáng. Thở hồng hộc, ông gào lên:
"Quản gia Lee vào đây, vào đây cho tôi và nghe rõ những gì tôi sắp nói đây. Hôn lễ hủy bỏ, từ nay về sau, mẹ con nhà họ Kim sẽ không được phép bước chân vào nhà Yu Youngjin này thêm một lần nào nữa. Hủy hết, hủy hết tất cả đi. Tất cả biến khuất ra khỏi mắt tôi."
Trong cơn tức giận phun trào không kiểm soát, đột quỵ đến như một điều tự nhiên khiến Yu Youngjin ngã lăn ra sàn, co giật người trước khi bất tỉnh. Tiếng kêu thất thanh của bà Kim, tiếng còi hụ xe cứu thương chói tai, người ra người vào tấp nập, còn có hàng xóm người quen lố nhố xung quanh tạo nên cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có. Căn phòng làm việc của Yu Youngjin vì thế mà bị quên lãng. Khi giờ đây, âm thanh chỉ còn là những tiếng ồ ồ rền rĩ qua lớp cửa, Kim Minjeong mới chậm rãi nhặt thanh mực đỏ đã mài, ấn hai ngón trỏ vào trong lớp mực nhầy nhụa trước khi đặt lên mặt kính khẽ nói:
"Đây là món quà cho chị, đồng thời cũng là sự trừng phạt của em với thế giới này."
Nét chữ gọn ghẽ cứng cáp, không mềm mại giống như nét chữ của con gái, nhưng nội dung thì đã phản chiếu rõ hình ảnh của người đã viết nên.
Nụ cười hòa nhã như nắng ấm.
Thanh âm trong trẻo như tiếng chuông.
Hơi thở nóng rực phả bên tai.
Và Yu Jimin bừng tỉnh.
69.
Vị quản gia già vội vã từ phòng khách vụt qua, khi tiếng bước chân cuồng loạn của cô chủ nhỏ rầm rập vang, không nói không rằng xông thẳng lên lầu trên.
Yu Jimin đẩy cửa phòng em.
Trống rỗng.
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ đến mức điều duy nhất cô thấy được là những hạt bụi li ti lơ lửng qua lớp ánh nắng vàng ươm từ cửa sổ đổ vào trong. Tất cả đã bị quét sạch, chỉ trong một ngày. Em không để lại cho cô bất kỳ thứ gì gợi nhớ đến sự tồn tại của em trong ngôi nhà kỷ niệm, có thể xem là sự trừng phạt lớn nhất dành cho kẻ bội tín đã phản bội lại lời thề như cô.
Bước chân Yu Jimin lảo đảo, chỉ có thể đứng vững dựa vào thanh lan can chạy dọc hành lang dẫn đến căn phòng áp mái. Em sẽ không làm như vậy đúng không? Em vẫn để lại thứ gì đó thuộc về em cho tôi đúng không? Một bức thư cũng được, làm ơn... Minjeong, xin em đừng xóa bỏ sự tồn tại của mình với tôi một cách tàn nhẫn như vậy. Xin em.
Bước chân hụt cầu thang va vào cạnh đau điếng. Nhưng Yu Jimin mặc tất cả, bàn tay vô lực dồn lên từng bậc thang mà leo lên. Miếng gỗ chặn cửa vuông vức bật mở, căn phòng không suy suyển là bao kể từ lúc cô rời khỏi đây.
Yu Jimin nhìn một lượt khắp căn phòng, nơi dù nhắm mắt cô vẫn có thể hình dung vị trí của từng sự vật, cảm nhận được ánh nhìn ôn hòa của em khi gảy nên từng giai điệu ngọt ngào vì người mình yêu.
Jimin ước sao giấc mơ này sẽ kéo dài mãi mãi.
Cô hé mắt.
Phong thư màu trắng gọn gàng đặt giữa ga giường xám buồn tẻ.
Cô đưa tay xé mép bức thư.
Không có gì ngoài một dòng chữ màu đỏ.
Và Yu Jimin thấy mình bật khóc.
Kim Minjeong đã bỏ cô mà đi thật rồi.
70.
Nếu mối quan hệ chị-em này là thứ khiến chị phản bội niềm tin ở nơi em, thì không lý do gì để em giữ lại thứ vô dụng này bên cạnh mình nữa, phải không?
Kim Minjeong cong khóe môi.
Chiếc máy ghi âm đã được đặt ngay ngắn trên bàn.
Nhấc điện thoại lên, gọi vào số máy tra hỏi được từ vị quản gia mẫn cán.
Đầu dây bên kia bắt máy, sau năm nhịp chuông cả thảy.
Tiếng thở ngắt quãng của chị vẫn thật yếu ớt như ngày nào, trùng với nhịp thở đều đặn của em.
Em mỉm cười, tiện tay mở lên bài hát yêu thích của cả hai.
Twinkle Twinkle little star
How I wonder what you are
Và rồi em cúp máy.
Kim Minjeong cứ như vậy ngồi bệt xuống sàn, bó gối lặng lẽ chờ đợi thời gian trôi qua, thẳng đến khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng. Tiếng mở cửa phòng lạch cạch, vị quản gia sẽ ra thẳng sân vườn tưới cây buổi sáng, Yu Youngjin vào nhà ăn pha cho mình một tách café nóng với ba mươi phần trăm đường. Kim Minjeong khẽ vươn vai. Trở về phòng mình như một bóng ma trôi vật vờ. Khép lại cánh cửa nơi căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ không một dấu vân tay hay bất kỳ thứ gì liên quan đến mình còn tồn tại.
Nửa tiếng sau.
Tiếng quát tháo ầm ĩ náo động cả căn biệt thự.
Kim Minjeong thư thả bước đi trong sự hối thúc kỳ quặc của vị quản gia.
Bước vào phòng, bị người phụ nữ được gọi là mẹ bám lấy chân mình như loài động vật không xương khó chịu. Chúng ta có gì ở đây, mối quan hệ chắp vá của một người phụ nữ đứng tuổi với hình tượng người yêu mẫu mực trong lòng mình, một người đàn ông khô khan chỉ sống trong logic và ảo mộng về ngày xưa cũ cùng một tấm gương đã vỡ nát.
"Minjeong, con nói gì đi chứ? Chuyện của Jimin ngày hôm ấy không phải là do ta, đó là hiểu lầm thôi con ơi!"
Em chẳng cảm thấy gì cả, khi không còn chị ở đây.
"Sao thế, Minjeong. Nói đi chứ con!!"
Em mỉm cười, nụ cười hòa nhã như đóa hồng đỏ rộ nở.
Tuyệt vọng là khi thế giới đầy dối trá này vẫn tồn tại trong khi chị phải nhịn nhục rời đi.
Còn lại, em quan tâm để làm gì?
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Ngay từ đầu, đó là kế hoạch của mẹ kia mà?"
Tiếng thét cất lên.
Và em thấy mình đang bật cười trong gương.
Như một gã hề Joker thật thụ.
71.
"Lý do gì mẹ lại muốn ở bên cạnh ông Yu Youngjin như vậy, mẹ Kim? Là vì tiền bạc sao? Hay và vì thứ gì khác nữa à?"
"Còn vì gì khác nữa sao? Con hỏi như vậy là ý gì? Là vì tiền và vì tài sản của ông ấy sao? Không, chưa bao giờ mẹ có suy nghĩ như vậy với ông ấy. Mẹ yêu ông ấy thật lòng thật dạ như cách mẹ đã kiên nhẫn chờ đợi suốt hai mươi năm qua để chứng minh cho ông ấy rằng, mẹ mới chính là tình yêu trọn vẹn ở tuổi xế chiều của ông ấy."
"Mẹ yêu ông ấy chứ?"
"Ha, ta chưa từng nghĩ mình yêu ai, nhiều bằng ông ấy."
"Kể cả con sao?"
"Kể cả con, Kim Minjeong."
Vậy thì em cũng không cần gì nhiều cả.
Em chỉ cần trái tim của Yu Jimin mà thôi.
Và tạm biệt thế giới đã khiến chúng tôi phải đau khổ.
Unlocked 3rd Bad Ending: Betrayal
###
P/s:
Đoạn văn 71 mới chính là nội dung thật sự của phần ghi âm được Kim Minjeong chỉnh sửa lại, là thứ để em dự định sẽ sử dụng sau này để buộc bà Kim chấp nhận mối quan hệ giữa em là Yu Jimin. Kim Minjeong đã từng nói:
"Chỉ có em mới có thể trở thành tất cả của chị, còn biến mất hay không, đó là chuyện của mẹ em."
Ngày trước mình đã từng nói sức mạnh lớn nhất của Kim Minjeong nằm ở đây đúng không? Phải, vì thế giới của em là Yu Jimin, nên thế giới của người khác có bị hủy hoại ra sao, đó chẳng phải là điều em cần quan tâm. Để Yu Jimin tự nhận ra điều đó và tự quay trở về, em sẵn sàng phá hủy thế giới của những người mà em cho là ích kỷ để dựng lại một thế giới mới cho Yu Jimin, nơi chỉ duy nhất mình em mới có quyền mang lại hạnh phúc cho chị.
Đây chính là lý do ngay từ đầu mình để tag truyện là Dark Romance vì sự tối tăm và ám ảnh của nó trải dài trong suốt các chương truyện, và mình tin là vẫn còn rất nhiều đoạn ẩn chứa hàm ý mà mình không chỉ rõ ra ở đây để mọi người tự cảm nhận.
Rồi trở về chuyện chính chòi oi hôm qua nghiệp quật tôi mọi người ạ =)))))), viết ngược hai bé dữ quá tối qua tôi ăn trễ, xong hậu quả là bị đau dạ dày quật đến hôm nay luôn =))))), nay thêm quả này nữa chắc tôi gánh không nổi đoạn nghiệp này =)))))). Phần ending cuối cùng vào ngày mai sẽ không dữ dội như hai phần trước nữa, nên mọi người có thể thở phào được rồi á.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro