🍨CHƯƠNG 4 : Thuộc Về Nhau 🍪


Cánh cửa căn hộ penthouse sang trọng của Khâu Đỉnh Kiệt vừa đóng lại, nhưng cánh cổng ngăn cách hai thế giới đã khép hẳn. Những ánh đèn flash, tiếng ồn ào hỗn tạp và những khuôn mặt tò mò bên ngoài bị bức tường kính cách âm chặn đứng hoàn toàn. Không gian rộng lớn, tối giản với tông màu lạnh chợt trở nên ấm áp lạ thường.

Dưới ánh đèn vàng dịu được bật lên từ lúc nào, vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo mà Khâu Đỉnh Kiệt trưng ra suốt cả sự kiện lớn vừa rồi giờ đã hoàn toàn tan biến. Như một con rối được cắt bỏ sợi dây, anh bước đến, vòng tay ôm lấy Hoàng Tinh từ phía sau, dụi khuôn mặt mệt mỏi vào bờ vai mảnh khảnh nhưng vững chãi của người mình yêu. Giọng anh nũng nịu, đầy uể oải: "Hôm nay mệt quá."

Hoàng Tinh khẽ đung đưa theo nhịp ôm, rồi xoay người lại. Đôi tay anh nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của Đỉnh Kiệt, cử chỉ thành thục như đã làm điều này hàng ngàn lần. Ánh mắt anh nhìn xuống khuôn mặt đang tìm kiếm sự an ủi nơi mình, tràn đầy sự dịu dàng không thể giấu nổi. "Vậy sao trước máy quay còn tỏ ra chả thèm để ý đến tôi thế?" - Giọng Hoàng Tinh nhẹ nhàng, trêu chọc.

"Vì anh biết em sẽ không bỏ rơi anh mà." - Đỉnh Kiệt cười khẽ, tiếng cười rung nhẹ truyền qua lớp áo. "Em là người khôn ngoan và tài giỏi nhất, nhưng với anh, em luôn là cậu bé trong thư viện năm nào - người đã đánh dấu trang sách cho anh bằng một chiếc lá phong khô."

Hoàng Tinh không trả lời, chỉ cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Đỉnh Kiệt. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác mềm yếu khó tả. Anh nhớ rõ như in cái ngày nắng đẹp ấy trong thư viện. Trái tim anh đã thuộc về chàng trai kiêu ngạo đang ngủ say kia từ giây phút đầu tiên, không một chút do dự. Và giờ đây, sau bao nhiêu năm, sau bao nhiêu màn kịch phải diễn, anh vẫn không thể cưỡng lại sức hút ấy.

Anh dẫn Đỉnh Kiệt đến ghế sofa, quỳ xuống cởi đôi giày da bóng loáng đang giam cầm đôi chân cho anh. Rồi anh vào bếp, pha một tách trà gừng ấm. Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước sôi ùng ục và tiếng thở nhẹ của Đỉnh Kiệt. Khâu Đỉnh Kiệt ngả lưng trên sofa, ánh mắt đuổi theo bóng lưng thon gọn của Hoàng Tinh, trong lòng tràn ngập một cảm giác bình yên mà anh chỉ có thể tìm thấy duy nhất nơi đây. Cả thế giới ngoài kia, với những áp lực gia tộc, những con số khô khan và những ánh mắt kỳ vọng, dường như đều tan biến.

"Em biết không?" - Khâu Đỉnh Kiệt lên tiếng, giọng trầm ấm - "Hôm nay trên sân khấu, khi em đứng ra đỡ lời cho anh trước câu hỏi hóc búa của MC, anh chỉ muốn kéo em vào lòng."
Hoàng Tinh quay lại,đặt tách trà xuống bàn, mỉm cười: "Vậy thì chúng ta sẽ có một scandal thực sự rồi. 'Công tử Khâu Đỉnh Kiệt công khai ôm ấp Hoàng Tinh giữa sự kiện', nghe có hấp dẫn không?"

Cả hai cùng bật cười. Trong tiếng cười ấy có sự mỉa mai cho tình thế trớ trêu, nhưng quan trọng hơn, là sự thấu hiểu và đồng điệu đến lạ kỳ.

Cả thế giới nghĩ rằng Hoàng Tinh đang dựa dẫm vào Khâu Đỉnh Kiệt, dùng sự dịu dàng và ngoại hình của mình để "bám" lấy cây đại thụ này. Nhưng chỉ có Đỉnh Kiệt biết, anh mới là kẻ đang đắm chìm, đang nương tựa vào tình yêu, sự thông minh và những tính toán của Hoàng Tinh. Anh nương tựa vào sự bình yên mà Hoàng Tinh mang lại, vào không gian nhỏ bé này - nơi duy nhất anh có thể tháo bỏ lớp mặt nạ "công tử nhà giàu kiêu ngạo".

Và chỉ có Hoàng Tinh biết, để có được sự nương tựa, sự tin tưởng trọn vẹn ấy của Khâu Đỉnh Kiệt, anh đã phải tính toán và bảo vệ nó như thế nào. Mỗi một tin đồn được thả ra, mỗi một cử chỉ được dàn dựng trước ống kính, đều là một nước cờ để che chắn cho thứ tình cảm thật sự đang nảy nở trong bóng tối. Anh sẵn sàng trở thành cái bóng, trở thành kẻ "bám đuôi" trong mắt thiên hạ, miễn là có thể giữ được ngọn lửa nhỏ nhoi mà hai người họ cùng vun đắp.

Trong vòng tay nhau, họ thuộc về nhau, không phải là Khâu Đỉnh Kiệt ngôi sao và Hoàng Tinh nổi tiếng , mà chỉ đơn giản là Khâu Đỉnh Kiệt và Hoàng Tinh của năm mười bảy tuổi, nơi thư viện đầy nắng. Nhưng bên ngoài kia, bóng tối đang dần bao vây, và lớp vỏ hoàn hảo mà họ dày công xây dựng, sắp sửa đối mặt với một thử thách lớn nhất từ trước đến nay.

-------------------
  MiZayy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro