Ba mươi hai
Cái bóng đen đổ ập xuống đường cùng với chiếc xe đạp khiến cho một nữ nhân viên ở khách sạn hét toáng lên kinh hoàng. Cánh tay đầy vết thương run rẩy đưa lên cao mong nhận được sự cứu giúp của bất kì ai lúc này.
"Làm ơn...làm ơn giúp tôi..."_Baeyong gần như lê lết dưới lối đi đến bậc thang. Khuôn mặt đẫm nước mắt và dính đầy bùn đất trông đáng thương không thể tả.
"Cô gái, cô có sao không? "_Tiếng hét lúc nãy làm cho vài ba nhân viên an ninh gần đó giật mình mà chạy lại, một người thanh niên trẻ tiến lại đỡ lấy cơ thể của Baeyong. Cô liền nhận ra đó là đội ngũ bảo vệ mà Hyunwoo đã gọi đến, Baeyong bám lấy cánh tay anh ta một cách khẩn thiết.
"Kihyun...Kihyun tự tử rồi, cậu ấy ...nhảy xuống con thác...làm ơn cứu cậu ấy"_Cô yếu ớt chỉ về hướng mình đã trở về trước khi lịm đi vì kiệt sức.
Hyunwoo vẫn đang ngồi trong nhà hàng sang trọng ở Trung Quốc với vị khách hàng vô cùng quan trọng. Một nhà đầu tư lớn sẽ giúp hắn tăng thêm cổ phiếu nếu như ông ta chịu hợp tác với hắn lần này. Nhưng chỉ là ông ta là một kẻ kĩ tính, bắt buộc phải đích thân Hyunwoo đến thảo luận thì may ra còn có cơ hội.
Điện thoại trong túi quần của hắn run lên bần bật khi cả hai đã ở giữa chừng công việc, Hyunwoo đã sắp thuyết phục được người kia đồng ý đầu tư, hắn chỉ cần ngon ngọt thêm vài câu nữa thì chắc chắn sẽ có ngay chữ ký của ông ta trên bản hợp đồng của mình. Hắn chần chừ không muốn làm ngắt quãng việc trọng đại nhưng hắn lại lo sợ đó là cuộc gọi liên quan đến Yoo Kihyun. Chỉ cần nghĩ đến Kihyun, Hyunwoo lại nhất quyết muốn nghe. Hắn giơ ngón trỏ của mình lên xin dừng cuộc trò chuyện trong phút chốc, hơi nghiêng người để lắng nghe bên kia đầu dây, sự trì hoãn của hắn làm cho vị khách hàng kia khó chịu, ông ta ngả lưng ra sau ghế và khoanh hai trước ngực, mặt nhăn nhó lại.
"Có chuyện gì ?"_Hắn chậm rãi hỏi sau đó lập tức đứng bật dậy trong sự ngỡ ngàng của vị khách kia, chiếc ghế của Hyunwoo đập ngửa ra sàn gạch bóng loáng gây tiếng động lớn. Mọi người đang dùng bữa cũng phải ngoái lại nhìn nơi gây ra ồn ào. Điện thoại gần như muốn rơi ra khỏi bàn tay đang run lên, Hyunwoo mở to mắt không tin được những gì mình vừa nghe từ bên kia. Hắn nghe ai đó bảo rằng Kihyun nhảy xuống thác nước và tất cả những lời sau đó đều ù đi. Hyunwoo lao đi thật nhanh khỏi cửa hàng, mặc vị khách hàng đang nổi giận và cả bản hợp đồng béo bở mình sắp có được.
Mọi thứ với hắn bây giờ là vô ích, thứ quan trọng nhất của hắn đã mất rồi, cậu chạy khỏi hắn, lần này thật sự là chạy khỏi hắn, chưa bao giờ Hyunwoo cảm thấy trái tim mình phải đập nhanh như thế này, như thể nó sắp nổ tung trong lồng ngực hắn.
Hyunwoo vừa đặt chân đến sân bay của đảo Faroe cũng là sáng sớm hôm sau. Đi bằng chuyên cơ riêng của mình và buộc phi công lái máy bay với vận tốc nhanh hơn những gì được quy định, nhưng Hyunwoo mặc kệ có chuyện gì xảy ra. Bây giờ hắn chỉ muốn nhìn thấy Kihyun, chỉ duy nhất Kihyun, hắn muốn nhìn thấy cơ thể lành lặn của cậu. Rồi hắn sẽ siết lấy cơ thể đó thật chặt, nhốt cậu vào căn phòng riêng của mình, biến cậu trở thành vật chỉ một mình hắn mới được nhìn thấy và chạm vào.
Quang cảnh trước mắt khiến Hyunwoo gần như không đứng nổi trên chân mình khi xe ô tô đưa hắn đến gần con thác. Mọi người tập trung xung quanh khu vực đó thật đông, đông đến mức hắn chẳng còn nghe được tiếng thác chảy mà chỉ nghe được tiếng còi cứu hộ, tiếng loa phát lên, tiếng cánh trực thăng xé toạc không trung. Hắn chạy thật nhanh về phía một chiếc trực thăng chuẩn bị cất cánh lên bầu trời, nhảy phốc lên cửa khi nó đã rời mặt đất một gần 1 mét.
"Này, anh đang làm gì vậy?"_Một nhân viên trên trực thăng kêu lớn khi chiếc máy bay hơi chao đảo một chút_"Trọng lượng của nó chỉ chứa được 3 người mà thôi"
"Khốn khiếp, đưa tôi ra ngoài đó ngay lập tức"_Hyunwoo như hóa điên lên, hắn nghiến răng đạp mạnh người kia rơi khỏi trực thăng và nắm chặt vai áo của người lái_"Nhanh lên"
Tên phi công sợ hắn sẽ làm loạn lên liền nghe lời mà đưa trực thăng ra khỏi vách núi hướng xuống cách mặt biển đang cuồn cuộn màu trắng xóa của bọt sóng vài mét. Hyunwoo không chần chờ một phút giây nào, hắn cởi áo vest bên ngoài của mình ra và lao xuống dòng nước lạnh buốt. Cơ thể vạm vỡ của Hyunwoo đâm xuyên lòng biển ra làm hai, hắn ngụp lặn thật sâu xuống phía dưới đáy thăm thẳm.
Nếu hắn tìm thấy cơ thể của Yoo Kihyun ở bên dưới đáy đại dương, hắn nhất định sẽ tìm xuống tận âm phủ để mang cậu trở về như lời đã nói. Hyunwoo không muốn người kia thuộc về ai khác ngoài mình, cả đời này cậu chỉ là của hắn, của riêng Son Hyunwoo. Hắn cứ bơi đi bơi lại mãi trong sự lạnh giá của lòng biển, chốc chốc lại nhô lên khỏi mặt nước tuyệt vọng hít từng ngụm không khí, cố hít vào thật nhiều vào buồng phổi của mình, Hyunwoo sợ mỗi giây mình bỏ lỡ đi cơ hội tìm thấy Kihyun, hắn vô cùng sợ hãi.
"Đưa chủ tịch lên bờ nhanh, ngài ấy sắp kiệt sức rồi"_Một giọng nam phát lên trong loa giữa không gian hỗn tạp âm thanh, những chiếc thuyền cứu hộ tập trung lại khu vực gần nơi Hyunwoo đang dần muốn bị cuốn theo sóng. Hắn đã tìm kiếm hơn nửa giờ đồng hồ phía dưới lòng biển như đang giận dữ gào thét, cơ thể của hắn sắp đạt đến mức giới hạn nhưng hắn vẫn chưa tìm thấy Kihyun. Từng đợt sóng cứ táp vào mặt Hyunwoo mỗi khi hắn ngoi lên mặt nước, chúng nhấn chìm hắn xuống, kéo hắn vào gần những tảng đá ngầm như ngăn cản hắn tìm kiếm cậu. Hyunwoo bật cười chua chát, chẳng lẽ đến mẹ thiên nhiên cũng không muốn hắn giữ lấy người kia hay sao?
Cơ thể gần như bất động được kéo lên thuyền cứu hộ, Hyunwoo nằm phơi mình dưới ánh nắng mặt trời. Hắn chẳng còn chút sức lực nào để nhấc một ngón tay, mặc kệ chiếc thuyền cứu hộ cập vào bờ và di chuyển mình sang trực thăng để trở lại phía trên kia vách núi.
"Chủ tịch, chủ tịch Son"_Một nhân viên cứu hộ chạy đến gần Hyunwoo đang đứng gần sát vách núi, ánh mắt hắn vô hồn hướng xuống lòng biển, nơi mà các chiếc thuyền và trực thăng đang cố dò xét suốt cả đêm qua. Đã hơn 8 tiếng kể từ khi Kihyun tự tử và đã 2 tiếng kể từ khi Hyunwoo đáp xuống sân bay, mọi nỗ lực tìm kiếm chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
"Chúng tôi chỉ tìm thấy thứ này ở gần bờ, nó bị mắc vào những tảng đá ngầm. Chúng tôi cũng đã huy động lực lượng rà soát khu vực gần đó và đang tìm kiếm ở vùng biển xa bờ hơn"
Chiếc áo khoác sũng nước được đưa ra trước mặt Hyunwoo, hắn lặng người đi, cổ họng khô khốc nghẹn đắng, đau buốt. Khó khăn lắm hắn mới có thể đưa bàn tay run rẩy của mình nhận lấy chiếc áo khoác màu xám từ tay người cứu hộ. Anh ta nhìn biểu hiện đáng sợ trên gương mặt Hyunwoo không dám nói lời nào liền cúi chào rồi xoay người chạy đi.
Hắn nhớ, đây là chiếc áo của hắn để lại ở nhà cậu. Hơn một tháng trước Kihyun đã nói mang trả toàn bộ đồ vật của Hyunwoo trả lại cho hắn nhưng hóa ra cậu vẫn giữ lại nó, hắn không biết rằng cậu đã quên hay cậu cố tình giữ lại bên mình. Nhưng bây giờ cậu đã để nó lại, xem như tất cả đồ vật đều trở lại với chủ nhân của nó. Trái tim của Hyunwoo đau đến không còn cảm giác, và giờ nó như chết rồi. Những ngón tay siết chặt lấy chiếc áo khoác, những giọt nước trong áo lan sang bàn tay Hyunwoo rồi rơi xuống bãi cỏ xanh mướt dưới chân, đến cả mùi hương của Kihyun đọng lại trên từng lớp vải cũng bị thay bằng mùi vị của biển cả mênh mông.
Hyunwoo bước đến phòng của Baeyong, người cuối cùng ở bên cạnh Kihyun trước khi cậu thật sự trốn thoát khỏi thế giới này thành công. Hắn không biết rằng liệu mình sẽ nhận được gì từ người này, nhưng hắn vẫn mong ít ra Baeyong biết về điều gì đó liên quan đến sự mất tích của Kihyun. Hyunwoo vặn chốt cửa bước vào, cô nàng quản lý ngồi tựa lưng vào gối trên giường, đôi mắt mệt mỏi bỗng dưng tỉnh táo hướng về hắn như muốn xuyên thủng hắn ra. Cả khuôn mặt và cánh tay chi chít những vết xước lớn nhỏ, cô nàng đắp chăn cao đến bụng mình. Hyunwoo có nghe ai đó nói Baeyong còn bị bong gân ở chân phải, cố sức đạp xe quãng đường xa như vậy trở về khách sạn để thông báo với mọi người khiến cho tình hình vết thương càng nặng hơn, có thể đem lại biến chứng về sau.
"Đã cảm thấy khỏe hơn chưa?"_Hyunwoo mở lời trước, hắn ngồi xuống chiếc sô pha đặt bên cạnh giường. Đáp lại hắn chỉ có sự im lặng của căn phòng, người kia không còn nhìn hắn nữa mà nhìn chăm chăm vào hai lòng bàn tay quấn băng gạc của mình. Baeyong vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi kinh hoàng đêm qua, khi cô nén đau để leo lên khỏi cái hố đó, trong không gian vô tận của đất trời chỉ còn lại mỗi cô gái trẻ yếu ớt, từng đợt gió lạnh cứ muốn quật ngã Baeyong, cô đã không đếm được số lần mình ngã xuống trên con đường trở về khách sạn.
Trong phòng vẫn còn một người nữa ở lại để chăm sóc Baeyong, đó cũng là lý do cô nàng quyết không mở miệng nói một lời. Cô định cứ thế mà im lặng suốt nhưng Hyunwoo vẫn ngồi yên ở đó nhìn mình như thể chỉ để chờ đợi một câu trả lời.
"Chị, em muốn nói chuyện riêng với chủ tịch một chút có được không?"_Người lập tức hiểu ý mà đi nhanh ra khỏi phòng.
"Chủ tịch, anh còn lương tâm mà đến đây tìm tôi sao? "_Baeyong thở dài ra một hơi rồi nhìn hắn, khóe môi khẽ giật_"Yoo Kihyun chẳng còn ở nơi này rồi, anh đến đây để muốn biết cái gì nữa? Bao nhiêu thứ anh bắt cậu ấy chịu đựng vẫn chưa đủ sao?"
Đến lượt Hyunwoo trầm ngâm nhìn xuống hai bàn tay mình đan vào nhau.
Baeyong nhìn hắn thật lâu, vị chủ tịch tài giỏi cô từng ngưỡng mộ, tôn sùng hóa ra chẳng khác gì một con quỷ đói khát. Cô từng nghĩ rằng chỉ vì một người có địa vị cao như hắn khi yêu sẽ vô cùng chiếm hữu, một sự thật quá bình thường nhưng cho đến đêm hôm qua , sau những lời tâm sự của chàng ca sĩ trẻ mà cô quản lý, Baeyong mới nhận ra sự việc trầm trọng đến mức nào. Đến nỗi một tuổi trẻ lại khao khát muốn được tự do đến mức chẳng cần biết sống chết khi nhảy xuống thác nước đầy nguy hiểm. Và cậu ấy đã ra đi thật rồi, Baeyong nghĩ rằng có lẽ Kihyun đã thật sự hạnh phúc vì đạt được ước muốn của mình, cô chỉ mong rằng cậu có thể ra đi thanh thản.
"Baeyong, em kể chị nghe câu chuyện này. Khoảng hai tháng trước kia, em đã đã một giấc mơ kì lạ, và thật sự nó kì lại đến nực cười"
Kihyun thong thả đạp xe chạy song song với người còn lại, đôi môi nở nụ cười nhưng cảm giác lại thật mỏng manh_"Em mơ thấy mình là một con chim, nhỏ và xinh đẹp nhưng điều đáng buồn là em lại bị nhốt trong một cái lồng, rõ ràng là em không nhìn thấy những thanh sắt chắn ngang ở đó, nhưng lại bị đâm sầm vào khi bay thẳng đến, em không biết chúng được làm bằng chất liệu gì nhưng em đã rất đau. Em không thể nào tìm cách thoát ra được, em cảm thấy mình dần như bị kiệt sức, rút cạn năng lượng, đôi cánh của em không thể bay nữa, gần như tàn phế. Em nghĩ rằng mình sẽ chết không lâu sau đó..."
Kihyun bỗng nhiên ngừng lại, Baeyong quay sang lại thấy cậu đang lén lút lau khô những giọt nước mắt của mình.
"Chị biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo không? "_Kihyun mỉm cười cong cả đôi mắt.
"Em kể đi"
"Khi em nghĩ rằng mình sẽ chết mục rữa trong chiếc lồng ấy thì toàn bộ cơ thể của em thay đổi, chúng đột nhiên lớn dần, những chiếc lông tơ màu trắng tinh dần bị nhuộm bằng màu đen. Rất đau, đau đến mức như em nghĩ rằng mình đang bị thiêu cháy. Đến khi cảm giác đau đớn ấy qua đi, em lại tự nhìn thấy bản thân mình, từ khi nào đã trở thành một con quạ đen xấu xí, và chiếc lồng ban đầu cũng chẳng vừa vặn với em nữa.. Có ai đó đã bước đến gần, em không thấy được khuôn mặt của hắn ta. Chỉ biết rằng sự giận dữ của hắn ta thể hiện qua đôi bàn tay đã bóp chặt em đến nghẹt thở. Hắn ta tức giận vì con chim cảnh xinh đẹp ban đầu đã trở thành loài vật xấu xí, đen đúa. Em bị vứt ra khỏi lồng với cơ thể chẳng còn lành lặn nữa, em cũng không còn khả năng bay nhưng... em đã rất vui, ít ra em cũng thoát khỏi chiếc lồng đó"
Kihyun say mê kể như giấc mơ được in cẩn thận lại trong đầu từng chi tiết một. Baeyong không thể xem thường giấc mơ đó, từng hình ảnh trong giấc mơ đều khớp với hoàn cảnh của Kihyun. Nhưng Baeyong có điều không hiểu được, rốt cuộc con quạ đen là ám chỉ điều gì.
"Hắn ta nói em là con chim sơn ca xinh đẹp của riêng hắn, hắn ta trói buộc em bằng hợp đồng nô lệ của SN. Hắn ta bảo rằng hắn yêu em đến điên dại, đến mức có thể lấp đầy cơ thể của em bằng những vết thương chị ạ"_Cậu bật cười lắc đầu. Đôi mắt lại sóng sánh nước chực trào ra_"Em không thể nào hiểu được tình cảm của người đàn ông đó, nó khiến em nghẹt thở, bất an vô cùng"
"Em đang ám chỉ chủ tịch? "_Baeyong khẽ hỏi khi chạy sát lại gần Kihyun hơn.
"Chị có hiểu được ý nghĩa của con quạ đen trong giấc mơ của em không? "_Kihyun quay đầu nhìn nàng quản lý và cô lắc đầu, cô thật sự muốn biết nó là gì.
"Em đã thành công trả thù lại hắn ta, khiến hắn ta cảm nhận được nỗi đau mà em đã từng chịu đựng. Em phải đứng lên chống lại nếu như muốn giành lại công bằng cho mình, em đã mất quá nhiều thứ khi ở bên cạnh hắn đến mức em nhận ra rằng mình không phải là một Yoo kihyun trước kia nữa..."
Baeyong muốn hỏi thêm rằng cậu đã làm gì người đàn ông kia nhưng lại nuốt vào trong, nếu Kihyun thật sự muốn chia sẻ với cô cậu sẽ nói thôi .
"Em xin lỗi...việc này em không kể sâu vào, nó là một phần ký ức cực kỳ tồi tệ..."_Kihyun giống như đọc được suy nghĩ của người kia qua ánh mắt, cậu chỉ cười trừ_"Chị biết không, giấc mơ đó thật sự đúng. Khi em trở thành con quạ đen xấu xí đó hắn ta đã bỏ mặc em, ít nhất là đến giờ phút này"
Cậu nghĩ đến quãng thời gian sau sự việc của Minhyuk, ngoại trừ lần cậu bị hắn hành hạ đến cận kề cái chết. Hyunwoo đã không chạm vào cậu nữa, thật ra là có nhưng chúng không dẫn đến chuyện sâu hơn như trước kia, hắn dường như tỏ ra không muốn chạm vào cơ thể cậu, ruồng rẫy nó như thể Kihyun đã bị một người khác vấy bẩn.
Cô nàng quản lý bỗng dưng ồ lên một tiếng rồi nhận ra mình quá vô ý nên liền chặn miệng, ngại ngùng nhìn sang Kihyun.
"Không sao cả. Bây giờ...em chỉ còn chờ đến thời khắc mình được giải thoát mà thôi"_Kihyun nhìn lên khoảng bầu trời đầy sao trước mắt bằng ánh mắt háo hức. Baeyong khẽ rùng mình, cơn gió đột ngột thổi ngược chiều cả hai, trong lòng cô nàng dấy lên cảm giác lạ thường.
"Kihyun, chị cảm thấy chúng ta đi khá xa khách sạn rồi đó"_Baeyong quay đầu và chẳng còn tìm thấy mấy tòa nhà đồ sộ của khách sạn đâu nữa.
Người kia hơi tăng tốc chạy về phía trước bỏ lại cô nàng quản lý, Baeyong sợ đến hồn vía sắp bay lên trời, liền hì hục đạp đuổi theo. Cả hai nhanh chóng đến điểm cuối cùng của con đường nhựa, Kihyun còn ga lăng giúp cô đỗ xe dựa vào xe cậu.
"Đừng sợ, có em ở đây"_Kihyun cảm nhận sự căng thẳng của người còn lại. Cậu nắm lấy bàn tay của Baeyong mỉm cười trấn an, tay kia cầm đèn pin soi vào đoạn đường phía trước để bước đi.Bàn tay của Kihyun siết chặt cô đến phát đau nhưng đủ để thể hiện cho cô nàng biết rằng cậu vẫn ở bên cạnh mình. Tiếng nước đổ xuống thác ầm ầm như những cổ máy khổng lồ đang vận động hết công suất trong nhà máy, xí nghiệp. Khung cảnh vắng lặng và tối đen như mực không khỏi làm Baeyong sợ sệt.
"Kihyun, đừng đến gần vách núi, nguy hiểm lắm"
"Baeyong, em đau chân quá, chẳng đi nổi được. Chị giúp em tìm vài nhánh củi được không? Chúng ta nghỉ chân ở đây một chút rồi trở về"_Chiếc đèn pin nhỏ được truyền đến tay của Baeyong, cô quản lý hơi nghệt mặt ra nhìn Kihyun làm vẻ mặt tội nghiệp ngồi xụp xuống bên một tảng đá xoa lên đầu gối mình. Baeyong muốn mắng thằng nhóc này một trận nhưng sự lạnh lẽo thổi bay hết lý trí của cô, Kihyun bị thương đi cả một chặng đường dài như thế cũng đau nhức, mắng chửi cũng không giúp được gì.
"Chị, có thể cho em mượn điện thoại được không?"_Đứa nhỏ lại đòi hỏi.
"Thằng quỷ này"_Baeyong lầm bầm trong miệng rồi lục túi áo trưng ra điện thoại của mình. Nhìn thấy Kihyun ngoan ngoãn ngồi chơi điện thoại cô nàng mới yên tâm xoay lưng rời đi, mà thật ra Baeyong cũng sợ không thôi, cô chỉ có thể đi đến những nơi gần đó, khoảng cách vừa đủ để mình có thể chạy lại chỗ Kihyun nếu có thứ gì đột ngột nhảy ra.
Chỉ vừa đi áng chừng được 7 bước, Baeyong phát hiện cách mình 2 bước chân có một cái hố nhỏ không quá sâu, cô nàng vừa định né đi thì chợt có một lực đẩy rất mạnh từ phía sau đập vào lưng cô, Baeyong chới với trượt chân rơi vào miệng hố, cô liền đứng dậy nhưng lại thụp xuống vì chân phải đau đến rơi nước mắt, thứ mà Baeyong thấy lờ mờ trong màn đêm là chiếc áo khoác màu xám của Kihyun đang ngày càng xa mình, cậu đang chạy về phía vách núi, và trong tích tắc cô nàng không còn thấy cậu đâu nữa.
"Kihyun"_Baeyong gào lên trong nức nở, cô nắm lấy mấy nhánh cây phía trên để trèo lên nhưng chân phải đã ngăn cô làm điều đó, cô nàng muốn gọi về khách sạn những nhớ ra Kihyun đã giữ điện thoại của mình, Baeyong càng khóc lớn hơn, thì ra thằng nhóc đó đã lập sẵn kế hoạch để lừa mình. Phải mất 15 phút Baeyong phải trèo lên mặt đất được, chân phải của cô đã đau đến độ mất cảm giác, nó sưng lên một cục to tướng. Nhưng cô nàng gượng dậy, lê lết về phía hai chiếc xe đạp được đặt cạnh cây cổ thụ, dù có bị tàn phế, Baeyong nhất định cũng phải trở về khách sạn để thông báo cho mọi người đi tìm kiếm Kihyun. Chật vật leo lên chiếc xe đạp, Baeyong không may ngã oạch xuống vì không thể điều khiển chân phải của mình, khuôn mặt lấm lem nước mắt và bụi bẩn cố dùng hết sức để điều khiển chiếc xe đạp bằng chân trái còn lại, số lần ngã còn nhiều hơn số lần cô bị sếp mắng ở công ty. Baeyong mừng khôn xiết khi cuối cùng cũng về được đến khách sạn, cô ngã xuống con đường nhựa mà không còn cảm thấy đau đớn nữa.
"Kihyun bảo rằng cậu cảm thấy nghẹt thở vì tình yêu của ngài..."_Cô nàng nắm chặt hai bàn tay đến run lên, đôi mắt lại nhòe đi, giận dữ nhìn người đàn ông kia_"Chủ tịch, ngài không thể nghĩ đến cảm giác của thằng bé sao? Tại sao ngài lại có thể ích kỷ cho bản thân mình như vậy? Ngài gọi đó là tình yêu sao?"
"Tôi đã mất kiểm soát..."_Hyunwoo tựa trán lên mua bàn tay. Không phải một lần mà là nhiều lần, bờ vai rộng dần hạ xuống, chưa bao giờ hắn cảm thấy đau đớn như lúc này_"Chỉ vì tôi yêu em ấy và muốn được nhận lại tình yêu"
"Chủ tịch, ngài đã nắm được trái tim của cậu ấy nhưng lại chà đạp lên nó. Chính ngài là người hủy hoại mọi thứ"
Hắn không thể ngẩng đầu lên được nữa. Từng kí ức chạy về như lũ, hắn đã từng có được tình yêu của Kihyun. Phải, hắn từng có được nó nhưng trong phút chốc hắn lại xé tan nó bằng những suy nghĩ độc đoán của bản thân. Hyunwoo cảm thấy vô cùng hối hận, nếu có thể bắt đầu lại, hắn yêu thương người kia nhiều hơn, cho cậu cảm thấy thế nào là tình yêu thực sự. Nhưng mọi thứ quá trễ rồi, hắn không thể tìm thấy Kihyun đâu nữa.
"Chủ tịch Son Hyunwoo, ngài hãy cho biết lý do về cái chết của Yoo Kihyun được không? "
Giống như hai tháng trước, cảnh tượng này lại tái diễn lần nữa. Hyunwoo vẫn như cũ ánh mắt hướng thẳng mà đi, hắn không một lần thay đổi biểu cảm lạnh lùng trên mặt mình.
"Chủ tịch hãy lên tiếng đi ạ? "_Dòng người xô lấn như những con kền kền đói, Hyunwoo hơi nhăn mày vì ánh đèn flash cứ chớp nhoáng không thôi từ mọi phía, hắn sải bước chân dài hơn rút ngắn con đường vào công ty.
Bên dưới tòa nhà SN vẫn còn thật đông lũ phóng viên chen chúc nhau như kiến. Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, tàn thuốc cứ rơi xuống chân rồi lại bị gió thổi bay mất. Trái tim hắn vẫn chưa bao giờ ngừng đau âm ỉ. Cuộc tìm kiếm vẫn được diễn ra ở quần đảo Faroe nhưng đã 3 ngày vẫn không khá khẩm hơn, tin tức về sự mất tích không dấu vết của người kia lan rộng đến Hàn Quốc, thậm chí còn xa hơn thế, nó gây chấn động cả cộng đồng mạng. Họ bảo Kihyun đã chết nhưng hắn không muốn tin đó đã là sự thật, nếu đã chết vậy thì thể xác của cậu đang ở đâu, tại sao lại không thể tìm thấy, nếu không chết vậy thì lúc này cậu đang ở nơi nào. Hyunwoo đã cho người giám sát toàn bộ quần đảo hẻo lánh đó ngày đêm, mấy tên cứu hộ bắt đầu nản chí khi họ không thể tìm thấy được gì, hắn muốn phát điên lên.
Hắn sai rồi, hoàn toàn sai rồi. Hyunwoo ước chi mình đã thật sự yêu thương người kia đúng cách. Hắn muốn sửa tất cả những lỗi lầm mình đã gây ra cho Kihyun, nhưng biết phải làm thế nào đây, cậu đi rồi, cậu chẳng để lại cho hắn một cơ hội để thay đổi.
"Chủ tịch, bọn họ đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, vẫn không có kết quả gì. Chúng ta dừng lại được không?"
"Tiếp tục tìm kiếm cho tôi"
"Chủ tịch, đã một tuần trôi qua rồi..."_Bên kia đầu dây, tên trợ lý run đến xanh mặt.
"Cậu dám cãi lời tôi?"_Hyunwoo tức giận quăng chiếc điện vào tường, hắn gầm lên và điên cuồng đấm vào bao cát trước mặt. Cho đến khi các cơ tay của hắn không cho phép chủ nhân của chúng cử động nữa, Hyunwoo mới buông thõng hai tay xuống, ngã ngửa ra sàn nhà thở dốc. Các khớp xương ngón tay của hắn tê dại và sưng đỏ lên, vài chỗ còn rươm rướm máu cho dù đã được bọc một lớp vải bảo vệ. Hắn dán đôi mắt mơ hồ của mình lên trần nhà, miệng thở ra từng làn khói trắng mờ. Từ đỉnh đầu đến chân đẫm mồ hôi, thấm ướt vào chiếc áo thun cộc tay và quần thể thao của Hyunwoo. Hắn giữ nguyên tư thế của mình và thao thức thật lâu. Tự hỏi bản thân rằng vì sao trước kia lại làm tổn thương Kihyun nhiều đến thế.
Nếu mong muốn của cậu là khiến hắn đau khổ đến tận cùng thì cậu đã thành công rồi, hắn đang tự dìm mình sâu vào những dằn vặt. Chưa khi nào Hyunwoo thôi nghĩ về cậu, chưa khi nào cảm thấy nhớ mùi hương của cậu nhiều như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro