Extra 1
Dưới cái rét buốt của tiết trời Hàn Quốc, càng thu hẹp vòng tay ôm lấy cơ thể mình, Kihyun càng trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết. Đôi mắt cậu không ngừng tìm kiếm khắp xung quanh con phố. Kihyun cũng chẳng ngẩng đầu quá cao vì lo lắng trước khả năng sẽ bị nhận ra. Cậu chỉ hơi đưa mắt dưới vành nón lưỡi trai, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải. Đôi găng tay mang theo bên người chẳng đủ để làm ấm cho cơ thể này, Kihyun vùi sâu hai bàn tay mình vào trong túi áo, siết chặt lấy túi giữ nhiệt, đôi chân đang bước đi càng thêm vội vàng hơn.
Cậu trông như là bắt được vàng khi nhìn thấy phía xa là bốt điện thoại công cộng còn trống.Kihyun chạy nhanh vào bên trong, nhiệt độ không khác mấy với bên ngoài là bao nhưng ít ra tâm trạng của cậu đã nhẹ nhõm hơn hẳn. Cầm lấy di động của mình, Kihyun tìm kiếm cái tên trong danh bạ đã quá lâu không dùng đến, chần chừ thật lâu mới có thể nhấn những con số lên bàn phím bên ngoài.
"Xin chào?"_Không mất quá lâu để chờ đợi. Người bên kia đầu dây có vẻ ngạc nhiên bởi vì số điện thoại của mình rất hiếm khi được cho ai khác.
"Chủ tịch Shin, chúng ta có thể gặp nhau được không?"_Kihyun nắm chặt sợi dây cao su gắn liền với điện thoại công cộng mình đang cầm. Cậu căng thẳng đến độ không ngừng vần vò nó trong tay.
"Yoo Kihyun à, được thôi. Em rảnh lúc nào?"_ Giọng Shin Hoseok phấn khởi thấy rõ.
"Ngay bây giờ được chứ? Nhưng...tôi không thể đến trực tiếp công ty của anh được..."
"Không sao cả, cho tôi địa chỉ của em đi"_Gã không hỏi cậu lý do vì sao lại gọi cho mình sau cả quãng thời gian lâu đến thế, Kihyun trong lòng cũng thở phào, nhanh chóng đọc rõ địa chỉ nơi mình đang đứng rồi cúp máy.
Chừng 20 phút sau, chiếc xe màu bạc của Hoseok đã đỗ cách bốt điện thoại cậu đang chờ chừng vài bước chân. Kihyun nhìn thấy gã vừa mở cửa xe bước xuống đường đã nhanh chóng đi đến.
"Vào ngay kẻo lạnh"_Bao nhiêu lần gặp lại đều thế, sự quan tâm của người này khiến cậu hơi xao động nhưng có lẽ nó khác hoàn toàn với cảm giác ở cùng Hyunwoo. Kihyun chỉ gật đầu một cái rồi chui vào vị trí đã được gã mở cửa sẵn.
Hoseok cũng ra phía sau ngồi cạnh người kia, cẩn thận chỉnh nhiệt độ bên trong rồi lại nghiêng đầu nhìn cậu.
"Tôi đến đây là có chuyện nhờ chủ tịch..."_Kihyun hơi do dự, bàn tay luồn vào bên trong áo khoác dày cộm, cầm lấy một xấp giấy được cuộn tròn.
"Tôi biết mà"_Nụ cười của gã khiến cậu có áy náy một chút, cậu chợt nhận ra bản thân mình tệ đến mức chỉ tìm đến gã mỗi khi có chuyện cần thiết.
"Chủ tịch Shin, anh hãy giúp tôi..."_Kihyun đưa những tờ giấy cho Hoseok, ánh mắt thành khẩn. Thứ này cậu đã bí mật in thêm một bản sao cho mình_"Hãy giúp tôi trốn thoát"
Khóe môi đang nhoẻn lên của Hoseok như đông cứng lại sau lời nói của Kihyun, gã nhìn chằm chằm lên những con chữ màu đen chi chít. Gã có chút khó tin vào lời nói của cậu. Chẳng phải cậu đang chuẩn bị trở lại sân khấu hay sao? Cậu muốn bỏ trốn? Mà là bỏ trốn thứ gì?
"Đây là gì? "
"Đó là lịch ghi hình cho MV sắp tới của tôi. Chủ tịch Shin, tôi biết việc này không phải chuyện đùa và tôi cũng đang thật sự nghiêm túc. Tôi đã chịu đựng quá lâu rồi, tôi không thể ở cạnh hắn nữa"_Cậu nắm lấy vạt áo ống tay của gã.
"Yoo Kihyun, tôi không thể làm được"_Hoseok cụp mắt. Đây là một sự thách thức và nếu liên quan đến Son Hyunwoo thì lại càng nguy hiểm hơn. Gã thừa biết bạn mình yêu chàng trai này vô cùng, bằng chứng là tình bạn của gã và Hyunwoo đã bị sức mẻ chút đỉnh chỉ để tranh giành lấy cùng một người_"Việc này thật sự rất khó"
"Tôi xin anh chủ tịch. Chuyện này tôi chỉ có thể nhờ cậy vào anh thôi vì anh nằm ngoài tầm kiểm soát của Son Hyunwoo. Ít ra trên thương trường này anh vẫn là đối thủ nặng kí của hắn. Vì thế, hãy giúp tôi"_Kihyun gần như muốn quỳ xuống sàn xe. Cậu nhớ đến những gì đen tối nhất mà mình đã bị người đàn ông đó gieo rắc lên. Cậu không thể nào chịu đựng thêm bất kì sự đùa giỡn nào của hắn lên cảm giác của mình nữa. Để hắn ôm ấp, nói những lời ngọt ngào rồi lại để hắn hành hạ, đối xử không khác gì một món đồ tiêu khiển. Ngày hôm nay chạy đến tìm Shin Hoseok cũng bởi vì cậu đã cùng đường rồi. Nếu trực tiếp gọi cho gã thể nào cũng bị Son Hyunwoo điều tra được_"Tôi không muốn bị kiềm hãm, bị điều khiển bởi hắn ta nữa, hắn ta đối với tôi chẳng khác nào một tên quỷ dữ không hơn không kém"
"Kihyun, nếu trốn đi, em sẽ đi đâu?"_Hoseok kéo tay người kia, đau lòng nhìn cậu.
"Chủ tịch Shin, anh còn nhớ hai người bạn ở Vatican của tôi chứ. Lần đó anh và Hyungwon đã giúp tôi, Son Hyunwoo không biết bất cứ điều gì về việc đó, hắn ta không hề biết họ đã đi đâu"
"Em muốn đến Vatican?"
"Tôi đã hứa với họ là sẽ gặp lại. Chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, họ sẽ cùng hợp tác"_Kihyun mở tờ giấy cuối cùng ra, bên dưới góc phải có một dòng số điện thoại quốc tế_ "Đây là số của bạn tôi. Hai người có thể trao đổi về kế hoạch và chúng ta sẽ gặp lại nhau sau khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Chủ tịch Shin, lần này tôi chỉ có thể trông cậy hết vào anh"
Hoseok im lặng nhìn thẳng đôi mắt của Kihyun, nó mang đầy nỗi buồn khiến gã không đành lòng từ chối.
"Được rồi Kihyun. Nhưng...việc này tôi có thể cho Hyungwon biết được không?"
"Chỉ cần không lọt đến tai hắn"_Kihyun gượng cười. Chae Hyungwon cũng là người giúp cậu rất nhiều bất kể cả hai đã từng có rất nhiều bất đồng_"Chủ tịch Shin, tôi nợ anh và Chae Hyungwon một ân huệ lớn. Cho dù sau này có như thế nào, tôi cũng sẽ không quên hai người"
"Em nói là có ý gì?"_Gã nhăn trán nhìn Kihyun. Sau này có như thế nào mà cậu nói là đang ẩn ý về cái gì?
"Tôi không chắc...Nếu như lần này trốn thoát thành công thì xem ra tôi có thể tự do rồi. Còn nếu không...chắc chắn hắn ta sẽ không cho tôi nhìn thấy được mặt trời ở quãng đời còn lại"
Kihyun không hề nói quá sự việc. Cậu hiểu rõ con người Hyunwoo, hắn ta đầy tham vọng và cực kì chiếm hữu, bất kể việc gì hắn cũng có thể làm được như vậy thì một người yếu ớt như cậu chẳng qua chỉ là con ruồi nhỏ đối với hắn.
Kihyun ngồi trong xe cùng với Hoseok thật lâu cho đến khi bầu trời bên ngoài bắt đầu rơi những bông tuyết trắng xóa. Gã đã ngỏ lời muốn đưa cậu về tận nhà nhưng Kihyun vội lắc đầu.
"Chủ tịch Shin, thời gian của tôi không có nhiều. Tháng sau thì tôi bắt đầu đến đó để ghi hình rồi"_Trước khi rời khỏi chiếc xe hơi ấm áp, cậu vẫn không quên nói_ "Hai tuần nữa tôi sẽ đến gặp anh, vẫn là nơi này được không?"
"Yoo Kihyun, tôi sẽ cố gắng giúp em"_Gã níu lấy bàn tay của người kia khi cậu đã bước ra bên ngoài. Vội cầm lấy chiếc khăn quàng cổ nằm phía sau mà Hoseok cũng chẳng rõ là của ai, khoác cẩn thận lên cho Kihyun_"Tôi sẽ cố hết sức"
Hoseok không nghe Kihyun đã đáp lại cái gì, lớp khăn len đã che khuất đi môi của người kia. Gã chỉ thấy đôi mắt cậu hơi cong cong hướng về mình rồi quay lưng bước đi mất.
"Em vừa đi đâu?" _Hắn đã hỏi ngay khi nhìn thấy Kihyun đến công ty. Hyunwoo đã kịp giữ chặt cánh tay của cậu lại trước khi cậu cố tình đi lướt qua mình.
"Chẳng lẽ bây giờ tôi đi đâu cũng phải báo cáo với anh hay sao, thưa chủ tịch. Anh nắm quá rõ cuộc sống của tôi rồi còn gì"_Kihyun gạt tay người đàn ông kia ra,lùi xuống phía sau. Cậu không thể phủ nhận rằng mình vừa giật bắn mình vì hành động bất ngờ hắn. Vào lúc này ánh mắt ngờ vực kia cũng khiến cậu lo sợ.
Hyunwoo nhìn một lượt khắp người Kihyun. Đỉnh đầu và hai vai đều có đầy tuyết trắng, bên ngoài tuyết đổ dày đến thế, tại sao lại có thể như không đi ra bên ngoài như vậy.
"Nếu như em muốn sự trở lại của mình diễn ra suôn sẻ thì cẩn thận đi"_Hắn gỡ nón trên đầu người kia, đập đập để làm sạch tuyết rồi phủi đi cả tuyết trên hai vai cậu. Với Kihyun chuyện bị cảm là điều vô cùng hiển nhiên. Hyunwoo hoàn toàn không muốn Kihyun đổ bệnh trong quá trình ghi hình, nếu có, chắc chắn hắn sẽ ngay lập tức dời lại, mặc kệ nó có ảnh hưởng đến những người xung quanh. Kihyun vẫn là quan trọng nhất. Nhưng hắn không muốn thể hiện sự lo lắng của mình ra bên ngoài như trước kia nữa. Hyunwoo muốn để Kihyun hiểu rằng chuyện đã xảy ra vừa rồi đã chọc giận hắn vô cùng.
"Tôi biết"_Cậu không buồn nhận lại cái nón của mình vẫn còn trong tay Hyunwoo, vội gật đầu hời hợt rồi bỏ đi.
Kihyun cứ cắn đôi môi mình mãi trong lúc cùng ngồi với một vài nhà sản xuất khác để điều chỉnh lại giai điệu cho bài hát. Ngón tay cầm chiếc bút vô thức cứ vẽ những vòng tròn trên giấy, chúng cứ lớn dần lớn dần. Sẽ ra sao nếu như cậu thoát được hắn sau lần này? Kihyun không hình dung được mình sẽ sống như thế nào tiếp đó, cuộc sống của cậu liệu sẽ thay đổi lớn đến mức nào. Bởi cậu đã có thể tưởng tượng ra mình sẽ ra sao nếu như bị Hyunwoo bắt được. Nó giống như cơn ác mộng kinh hoàng nhất mà cậu gặp phải, một cơn ác mộng đầy chân thật và ám ảnh cậu cả đời.
"Kihyun"
"Yoo Kihyun"
"Vâng ?"_Cánh tay của ai đó đập lên vai của cậu , Kihyun vội trả lời với khuôn mặt đã trắng bệch, trông như cậu có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
"Cậu có ổn không thế? Nếu không ổn thì chúng ta có thể dừng ở đây"_Nhà sản xuất hơi cau mày. Bắt người này hoàn tất hết mọi thứ nhanh chóng cũng không thể, chủ tịch vẫn muốn Kihyun được trở lại trong tâm trạng thoải mái nhất.
"Xin lỗi..."_Kihyun mím môi. Cho dù có cố gắng tâm trí của cậu chẳng thể đặt vào công việc nữa. Cậu nhanh chóng gom lấy đồ đạc của mình bỏ vào túi xách và bước ra ngoài. Kihyun lên sân thượng của công ty, cậu tiến đến gần ban công, hai tay chạm vào thanh sắt lạnh buốt vì thời tiết, tuyết đã ngừng rơi nhưng đứng từ đây cậu vẫn không thể nhìn được những tòa nhà gần nơi đó.
Đôi mắt của cậu hướng xuống bên dưới, nơi dòng người và xe đi đi lại lại như đoàn kiến nối đuôi nhau. Kihyun bỗng dưng bật cười xót xa, người khác dưới con mắt của người đàn ông kia hóa ra lại nhỏ nhoi, mờ nhạt như thế này. Cậu đã tự hỏi, không biết rằng đối với hắn cậu liệu có khác biệt với những người còn lại hay không, hay cũng chỉ là một hạt cát giữa sa mạc mênh mông. Nếu cậu đã trốn thoát khỏi Hyunwoo rồi, liệu hắn sẽ đi tìm cậu? Hay một ai đó sẽ thay thế vị trí của cậu trước đây, để cho hắn thỏa thích chơi đùa?
Trong đầu cậu bỗng hiện lên một suy nghĩ điên rồ. Kihyun băn khoăn rằng nếu như mình nhảy xuống, cơ thể cậu sẽ mất bao lâu để chạm đến mặt đất đầy tuyết bên dưới. Nếu nhảy xuống có lẽ sẽ có nhiều thứ đáng để xem lắm. Mọi người sẽ tụ tập lại chứng kiến cái chết thảm của cậu, rồi bao nhiêu mâu thuẫn đều sẽ dồn dập đến với kẻ đứng đầu công ty SN. Chắc chắn sẽ có không ít những ý kiến cho rằng nguyên nhân của cái chết này là do sự bó buộc của công ty, do sự chèn ép của người đàn ông kia đã đẩy Yoo Kihyun phải đến bước đường cùng. Lúc đó, cậu sẽ ở thế giới bên kia mà cười cợt vào mặt hắn.
Kihyun hơi nhón chân, cả người hơi chúi về phía trước. Sau những năm tháng ở cùng người đàn ông đó, cậu dường như chẳng sợ cái chết là gì nữa.
Nếu nhảy xuống...hắn sẽ biết đau lòng chứ?
Cậu lập tức lùi lại, ngẩn người ra. Hyunwoo sẽ biết hối hận vì khiến cậu đi đến bước đường này chứ? Kihyun cúi gằm mặt mình, buông đôi tay đã sớm rét lạnh khỏi những thanh sắt. Rốt cuộc lại vì hắn ta mà do dự. Cậu thật sự không hiểu nổi điều gì đã xảy ra với bản thân mình nữa rồi.
"Xin chào"_Kihyun cười nhẹ khi cậu đã bước vào bên trong chiếc xe ấm áp của Hoseok. Cậu nhận ra có cả Chae Hyungwon ngồi bên cạnh gã, ánh mắt không còn tỏ ra ganh ghét như lúc trước nữa, cậu mừng vì người kia đã hiểu.
Trái ngược với Kihyun cặp đôi kia gương mặt dường như không thể nở một nụ cười. Không khí căng thẳng hoàn toàn lấn át sự thoải mái mà cậu đã cố tình tạo ra.
"Chủ tịch Shin, kế hoạch như thế nào rồi?"
"Tôi đã liên lạc với bạn của em. Bọn tôi đã mất hơn một tuần mới có thể thống nhất toàn bộ, nói thẳng ra...mọi thứ chỉ vừa được chắc chắn vào ba hôm trước thôi"_Shin Hoseok đều đều giọng, bọng mắt tối màu và dáng vẻ mệt mỏi của gã đều toát lên rõ ràng, Hoseok đã có nhiều đêm mất ngủ. Kihyun cảm thấy có thứ đó xộc lên mũi mình khiến nó nghèn nghẹn và cay xè.
"Đã làm phiền chủ tịch Shin nhiều"
"Em đừng nói những lời khách sáo như thế với tôi Kihyun"_Gã xoa thái dương của mình, đem laptop ra, nhanh chóng mở ra một tấm bản đồ thế giới đã được khoanh sẵn những vòng tròn đỏ và đưa nó cho cậu_ "Bạn của em tên gì nhỉ?"
"Anh muốn nhắc đến Ren hay Dongho?"
"À...anh chàng cao lớn ấy, Dongho. Vào đêm thứ 2 em ghi hình ở Faroe chúng ta sẽ hành động, cậu ta sẽ có mặt ở bên dưới con thác bằng thuyền của tôi để đợi em. Sau khi em đã ở trên thuyền, Dongho sẽ đưa em đến đảo hoang Sula Sgeir của Scotland cách đó 240km. Tôi biết kế hoạch không thể nào thực hiện vào buổi sáng vì lịch ghi hình của em. Vậy nên mọi thứ phải diễn ra vào ban đêm, và từ Faroe đến đó bằng thuyền của tôi có thể mất 4 giờ đồng hồ chạy không ngừng nghỉ"_Mọi thứ đã được Hoseok vạch ra rất hoàn chỉnh, chỉ cần giải quyết một vấn đề cuối cùng mà đã khiến gã hao tâm tổn sức rất nhiều.
"Cả hai người họ đều đến sao?"_Kihyun có một chút mong chờ và cả lo lắng.
"Tôi không nghĩ thế. Dongho sẽ không để người còn lại đi cùng đâu, việc này có chút mạo hiểm"_Gã lắc đầu. Thật sự nếu kế hoạch này không thành công, hai người bạn kia của Kihyun sẽ bị Son Hyunwoo tóm lại và ngay cả cậu cũng sẽ khó lòng yên ổn. Khi đó những hy sinh của cậu từ trước đến giờ đều sẽ bị đạp đổ_ "Chỉ cần em đến được đảo hoang của Scotland, mọi thứ xem như đã thành công một nửa. Phần còn lại, người của tôi sẽ dùng chuyên cơ riêng để đưa em đến Vatican. Bởi vì tôi biết rằng chúng ta không thể di chuyển bằng máy bay thông thường, Son Hyunwoo có thể tìm ra chứng minh thư của em qua việc soát các chuyến bay. Chỉ có cách này mới có thể dùng đến. Nhưng quãng đường sẽ rất dài, tôi đã ước lượng thời gian và nó mất đến gần 30 giờ. Không máy bay nào có thể bay một quãng đường dài như thế xuyên suốt, chúng ta ít nhất buộc phải dừng chân tại Đức để nạp nhiên liệu. Em có thể nghỉ ngơi một vài ngày ở đó để lấy lại sức, tôi sẽ lo liệu việc đó"
"Không, tôi không cần phải nghỉ ngơi gì cả. Cứ đợi cho chuyên cơ của anh được nạp nhiên liệu đầy đủ rồi cất cánh ngay lập tức"_Cậu không muốn có bất kì thời gian nghỉ ngơi nào. Kihyun sợ rằng chỉ cần chậm trễ một chút hắn cũng có thể tìm ra cậu. Con người đó có quá nhiều thứ đáng sợ để đánh lơ là cảnh giác với hắn.
"Cái đó, nếu em đã quyết tâm tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng..."_Shin Hoseok chỉ sợ Kihyun sẽ kiệt sức. Bất chợt gã nhận ra đã đến lúc phải giải quyết vấn đề cuối cùng, toàn bộ thần kinh như căng ra. Hoseok nắm chặt tay Hyungwon bên cạnh mình, cảm nhận những ngón tay thon dài kia cũng siết lấy mình trấn an, gã mới thở ra một chút_ "Kihyun, có một thứ tôi cần phải nói. Vấn đề nằm ở chỗ, làm cách nào để em có thể đến được thuyền của Dongho đợi sẵn? Chúng ta không có cách nào an toàn để đi xuống bên dưới đó, ngay cả tôi cũng không tìm ra"
Thật ra là gã đã có. Nhưng nó quá nguy hiểm, Hoseok không muốn dùng đến nó một chút nào. Giống như đem tính mạng ra đùa giỡn với thần chết.
"Chủ tịch Shin, anh nói Dongho sẽ đợi tôi ngay bên dưới con thác đúng không?"_Kihyun nhìn thấy sự rối rắm trong mắt người kia khi gã chần chừ gật đầu.
"Tôi sẽ nhảy"_Mất thật lâu Kihyun mới nói tiếp, nhưng nó hoàn toàn chắc chắn. Cậu thầm nghĩ trong lòng. có lẽ cũng sẽ giống cảm giác đứng trên sân thượng lúc trước mà thôi.
"Kihyun"_ Hoseok và Hyungwon đều giật mình. Cả hai nhìn nhau rồi lại nhìn Kihyun chăm chăm vào màn hình laptop.
"Cả hai người liệu có biết rằng tôi đã từng trải qua nhiều thứ đáng sợ còn hơn là việc này chứ. Đến mức tôi còn chẳng biết sợ cái chết là gì"_Cậu nhoẻn miệng cười.
"Kihyun, em thật sự chắc chắn sao ?"_Hoseok vẫn gặng hỏi lại một lần nữa.
"Là thật. Mọi thứ cứ như cũ mà tiến hành. Tôi sẽ nhảy xuống"
Không gian bên trong bỗng im lặng như tờ. Hoseok nhìn thẳng vào người kia trong khi bàn tay vẫn nắm chặt người bên cạnh.
"Cảm ơn hai người vì những sự giúp đỡ"_Kihyun phá tan sự căng thẳng bên trong xe.
"Yoo Kihyun"
Là người không nói một lời nào từ đầu đến bây giờ, Hyungwon bỗng dưng mở miệng.
"Nếu như Son Hyunwoo tìm ra cậu thì cậu sẽ làm thế nào?"_Không phải Hyungwon đang có ý nói không may cho Kihyun. Nhưng khả năng của Hyunwoo ai cũng đã rõ. Hắn ta có gì mà không dám làm, tai mắt của hắn có khắp mọi nơi.
"Cũng chẳng có gì mới lạ với tôi. Cho dù mọi chuyện sẽ có thể tồi tệ hơn, nhưng tôi đã phải chịu đựng trong từng ấy năm trời rồi"_Kihyun hướng ánh mắt mông lung ra bên ngoài bầu trời, đôi môi vén lên một nụ cười buồn bã.
Vẫn như lần trước, Kihyun trở về nhà sau khi đã trò chuyện với cặp đôi kia được một lúc. Vị họ Shin vẫn không ngừng nghỉ hỏi cậu về việc đã quyết định kĩ chưa ở giữa chừng mỗi câu chuyện. Cho đến khi không thể thay đổi quyết định mạo hiểm của Kihyun gã mới bỏ cuộc và dặn dò cậu thêm về một số thứ cần thiết cho kế hoạch sắp tới.
Chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đỗ trước cổng nhà của cậu một cách lộ liễu. Kihyun hững hờ đi vòng qua nó và mở cửa vào trong nhà, cũng vờ như chẳng nhìn thấy người đàn ông kia ngồi hiên ngang trên sofa với thái độ không vui, ánh mắt không rời khỏi Kihyun nửa bước. Cậu đi vào bếp và mở tủ lạnh để uống nước. Hyunwoo mất kiên nhẫn đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần người kia, thật gần thật gần đến khi lưng Kihyun chạm đến cánh cửa tủ lạnh phía sau.
"Em đã đi đâu sau khi thu âm ở công ty xong?"_Giọng hắn trông như đã kìm nén lại.
"Chẳng lẽ tôi muốn hóng gió ở bên ngoài không được sao?"_Kihyun đặt cái chai trong tay xuống bàn bên cạnh, trưng khuôn mặt không cảm xúc của mình ra.
Hyunwoo câm lặng, không biết phải nói gì tiếp theo. Hắn chỉ đang tức giận một cách vô cớ vì cậu đã không mang điện thoại theo bên người và bỏ lỡ rất nhiều cuộc gọi từ hắn.
"Đừng giở bất kì trò gì với tôi. Nếu không đừng trách tại sao tôi phải lấy đi sự tự do còn lại của em"_Hắn nắm chặt tay đặt phía trên đầu Kihyun, đưa miệng thì thầm vào bên tai của cậu bằng giọng điệu đe dọa.
"Trước giờ tôi đã được tự do sao chủ tịch? Hay là tôi vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh thôi"_Kihyun đẩy người kia tránh ra để mình né sang một bên, cậu bước lên phòng mà một lần quay lại nhìn hắn. Trước khi đặt chân lên bậc thang đầu tiên còn dừng lại_ "Chủ tịch, tôi nghĩ anh nên về đi. Tôi hiện tại không có tâm trạng để tiếp đón anh"
Muốn cử người đi theo dõi cậu sao? Kihyun cười thầm trong bụng, mọi thứ đã được lên kế hoạch hoàn tất, bây giờ chỉ còn chờ đợi đến ngày tiến hành thôi.
"Chủ đề lần này được lấy cảm hứng từ sự hùng vĩ của thiên nhiên. Ca khúc sẽ cho mọi người thấy được vẻ đẹp đầy say mê của núi rừng và biển cả với thể loại Tropical House đầy năng lượng. Và quần đảo Faroe chính là địa điểm được chúng tôi chọn để bấm máy, qua sự trở lại lần này cũng đồng thời giới thiệu với mọi người về một quan cảnh xinh đẹp nhưng vẫn còn ít được biết tới. Hy vọng album mang đầy màu sắc mùa hè này có thể làm xua tan sự lạnh giá ở Hàn Quốc nói riêng và các quốc gia khác nói chung"
Kihyun tự tin nói vào micro, nâng mặt mình để nhìn khắp khán phòng đông đúc, đưa vẻ tươi tắn của mình dành tặng cho những chiếc máy chụp hình đủ loại của phóng viên.
Ngày hôm nay chẳng có ai dám lên tiếng để đặt những câu hỏi về mối quan hệ đã qua của cậu và Hyunwoo. Bởi vì hắn cũng đã ngăn cấm trước đó để Kihyun không bị làm khó trước thềm trở lại. Chính Kihyun cũng thở phào nhẹ nhõm vì điều này.
Bầu trời ở Faroe dần tối sẫm một màu đen nhưng chỉ trong chốc lát những vì tinh tú đã hiện lên, trông như một bức tranh đầy sao lấp lánh. Kihyun kéo khóa áo của mình lên cao rồi nhìn vào trong gương, cậu đưa một tay ôm lấy ngực trái của mình. Giờ phút này ngực cậu đập như trống đánh. Gần một tháng chờ đợi trôi qua đối với Kihyun cứ như hàng thế kỉ. Cố giữ cho mình bình tĩnh, cậu lại chạy nhanh vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Vẻ ngạc nhiên của Baeyong khiến Kihyun hơi bối rối, cậu cố cười thật tươi để che giấu sự nôn nóng. Trên quãng đường Kihyun cứ liên tục phải kiềm nén bản thân để nhắc nhở rằng còn một người nữa đang đi theo mình. Cảm giác được tự do cứ đến gần cậu hơn, dần dần lấp đầy tâm trí Kihyun. Cậu buông lơi bản thân một chút, thẳng chân đạp xe chạy trước người kia.
Mặc cho suốt cả quá trình đều đi bên cạnh Baeyong nhưng đầu óc của Kihyun vẫn luôn hướng về phía dưới con thác, ánh đèn pin hiu hắt và yếu ớt không hề làm người con trai giảm bớt một chút hồi hộp. Tiếng thác đổ to dần khi Kihyun đứng cách vách núi khoảng 2 mét, cậu hơi rướn người xuống dưới tối đen như mực để tìm kiếm gì đó. Và trái tim gần như nhảy dựng lên vì nhìn thấy ánh sáng tròn nhỏ khẽ sáng lên gần con thác, cậu vui mừng đến độ buông cả bàn tay Baeyong mình đang nắm, vội bí mật bật tắt chiếc đèn pin mình đang cầm thêm một lần nữa để ra hiệu với Dongho. Khi nhận ra vẻ sợ sệt của cô nàng quản lý trước không gian u tối xung quanh, Kihyun liền ngồi thụp xuống giả vờ đau chân.
"Chị, có thể cho em mượn điện thoại được không?"_Cậu tìm cớ mượn điện thoại người kia cũng là vì muốn kéo dài thời gian Baeyong gọi người đến cứu.
Cô nàng quản lý rời đi vài bước thì cũng là lúc Kihyun đứng lên tiến lại gần phía sau lưng. Cậu đẩy hai tay mình về phía trước rồi quay đầu chạy về phía vách núi, thật ra cậu đã có một chút do dự vì đã hơi mạnh tay so với dự đoán nhưng Kihyun không thể dừng chân được, cậu sợ mình sẽ bị tóm lại. Lúc đó cũng chẳng còn cơ hội nào để cậu chạy trốn nữa.
Tiếng gọi thất thanh của Baeyong vẫn ám ảnh trong đầu Kihyun khi cậu rơi xuống biển.
Dongho vẫn bị giật mình bởi tiếng động lớn khi Kihyun rơi xuống mặt nước cho dù đã chuẩn bị tinh thần. Gã khởi động động cơ thuyền chạy đến gần khu vực mà người kia đã chìm xuống, hướng chiếc đèn pin sát mặt biển để tìm màu cam của chiếc áo phao Kihyun phải mặc. Nhưng đến tận 1 phút gã vẫn chẳng thấy gì nổi lên, cảm giác bất an xâm chiếm khiến cho Dongho phải vội vã ngậm chiếc đèn pin vào miệng và lao xuống nước.
Gã nhìn thấy cơ thể trôi lơ lửng của Kihyun trong lòng biển khi bơi xuống khá sâu. Các bọt bóng nước đã vơi dần đi đến mức chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Dongho bơi nhanh về phía Kihyun, một tay quặp lấy thắt lưng người kia một tay quạt nước. Chiếc áo khoác mà cậu đang mặc nặng trịch vì nước và cứ cản lại sức mạnh của Dongho. Gã lập tức đưa cậu trồi lên mặt nước và cởi toạt chiếc áo khoác vướng víu kia ra, xem nó như một thứ phiền phức mà vứt đi.
Gã hất cả cơ thể mềm nhũn của cậu lên trên thuyền, lo lắng lay lay cơ thể bất động kia.
"Kihyun, Kihyun. Tỉnh lại...Kihyun"_Cho dù đã vỗ vỗ vào mặt nhưng Kihyun vẫn không có một chút nhúc nhích. Dongho càng hoảng hốt khi nhận ra mạch đập của người kia vô cùng yếu và cậu đã ngừng thở. Không đợi một giây phút nào, gã liền cúi người hô hấp nhân tạo cho Kihyun. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong người gã cảm thấy căng thẳng hơn cả việc giết một mạng người. May mắn thay, sau 3, 4 lần kiên nhẫn, Kihyun cũng đã tỉnh lại. Cậu ưỡn lưng hít một hơi thật sâu rồi sau đó ho sặc sụa, khoang miệng tràn đầy vị mặn của nước biển, buồng phổi đau rát như muốn vỡ ra. Dongho thở phào ra, ngồi bệt thật mạnh xuống sàn. Cái lưng của gã chẳng còn cảm giác đau đớn gì khi đập vào thành thuyền.
"Cậu bị điên rồi sao? Cái tên Shin Hoseok không nhắc cậu phải mang theo cả áo phao à? Nếu như tôi không nhanh nhận ra thì có lẽ cậu đã về chầu trời rồi"_Dongho nổi giận quát vào mặt Kihyun cho dù cậu vừa mới tỉnh lại. Gã không ngờ con người trông nhỏ bé như vậy lại gan dạ đến thế. Dù tên chủ tịch Shin kia đã tính toán kĩ lưỡng khu vực tránh xa đá ngầm nhất để bảo toàn tính mạng cho người này, vậy mà cậu vẫn đâm đầu lao xuống khi chưa mặc áo phao. Gã không dám tưởng tượng đến viễn cảnh nếu như mình vô tình phát hiện ra sự bất thường kia chậm hơn một chút thì có lẽ Kihyun đã toi mạng rồi.
"Thì... cứ như thế thôi..."_Kihyun vẫn nằm trên mặt sàn, nở nụ cười nhạt vì đầu vẫn còn nhức ong ong. Khi bất chấp mọi thứ để nhảy xuống, chính cả cậu còn chẳng quan tâm đến việc sống chết ra sao.
"Cậu nghĩ rằng tôi có thể quay về gặp Ren nếu để cậu chết sao ?"_Gã quăng chiếc áo phao trên người mình ra một cách mạnh bạo rồi đứng dậy.
"Chưa phải lúc để nghỉ ngơi đâu. Chúng ta còn chặng đường dài để đi nữa"_Giọng nói bỗng dưng trở nên thật nghiêm túc. Kihyun nằm yên lặng nhìn lên phía trên bầu trời tối sẫm, Shin Hoseok bảo rằng để đến được nơi chuyên cơ đang đợi có thể sẽ đến rạng sáng. Cậu chậm rãi ngồi dậy, lê cơ thể không còn chút năng lượng nào lên ghế ngồi, chăm chú nhìn bóng lưng rộng của Dongho qua buồng lái.
Kihyun chạm vào ngực trái của mình, tốc độ đập của tim vẫn chưa hề thuyên giảm, nó khiến cậu cảm thấy hơi tức ngực. Hướng ánh mắt về phía trên vách núi cao chót vót kia, lúc này cậu mới nhận ra mình đã nhảy từ độ cao đến thế, Kihyun nổi một tầng da gà vì ớn lạnh.
Thì ra lúc tuyệt vọng nhất con người đều chẳng nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài việc được thoát khỏi cái ngõ cụt đó.
Có lẽ lúc này, vị quản lý của cậu đã thoát khỏi cái hố đó sau một thời gian chật vật và đang chạy đi tìm người. Sẽ sớm thôi, chuyện này lọt đến tay người đàn ông kia. Nghĩ đến đây mắt của Kihyun cay xè và nhòe đi, cậu sợ Dongho sẽ nhìn thấy liền vội lau đi nhưng càng lau nước mắt lại rơi ngày một nhiều, thấm vào cả quần áo ướt đẫm nước biển cậu đang mặc.
Quãng thời gian chờ đợi đến được hòn đảo kia thật sự rất lâu, lâu hơn thời gian đã dự tính 1 giờ đồng hồ vì trời quá tối và đại dương quá rộng lớn. Con thuyền chở cả hai cập bờ khi Kihyun nhìn thấy màu đen của bầu trời có hơi lóe lên sắc xanh đậm loãng dần ở phía xa. Toàn bộ cơ thể của cậu đã khô ráo và rã rời, cổ họng Kihyun khô rát đến độ cậu chẳng muốn mở miệng nói bất cứ lời nào. Nhưng người đi cùng lại là người mệt hơn cậu rất nhiều, Kihyun có thể nhìn ra nó qua khuôn mặt phờ phạc của gã, Dongho phải giữ tỉnh táo suốt nhiều giờ đồng hồ để điều khiển thuyền.
Bây giờ cả hai thực sự có thể nghỉ ngơi rồi, Kihyun mỉm cười gật gù.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Kihyun mới có thể chìm vào giấc ngủ sâu như thế. Không có sự chập chừng và cả những cơn ác mộng. Cậu chỉ tỉnh lại khi nghe tiếng động cơ hay thứ gì đó thật ồn ào đến ù cả tai, khác hẳn với khi đang bay trên không trung.
"Chúng ta đặt chân đến nước Đức rồi. Họ đang nạp nhiên liệu cho máy bay"_Dongho bước vào khoang, trong tay gã cầm một bọc túi lớn ném vào người cậu_ "Cậu ngủ say quá nên tôi đánh thức. Cậu đã ngủ hơn 15 giờ đấy Kihyun. Giờ thì bỏ bụng thứ gì trong đống đồ tôi vừa mua được đi. Chúng ta sẽ cất cánh sau 1 tiếng nữa"
Kihyun vẫn mơ màng vì ngủ quá sâu, cậu dụi mắt mình rồi gật đầu, lười biếng tìm kiếm thức ăn trong túi ni lông người kia vừa đưa cho. Dongho tiến về chiếc ghế bên kia lối đi ngồi xuống, rướn người lấy một lon nước lạnh tu ừng ực. Chỉ vài giây sau lon nước đã cạn rỗng. Gã bóp chặt lon nước trong tay một cách mạnh bạo khiến nó méo mó không ra hình thù gì rồi quăng nó đi với khuôn mặt cau có.
"Có chuyện gì sao?"_Cậu xé lớp bọc kính bên ngoài, ngửi ngửi một loạt vòng quanh thứ trên tay trước khi bỏ vào bụng.
"Lẽ ra tôi đã mang về được hai ly sữa bò nóng hổi rồi nhưng một thằng oắt con đã va vào tôi và làm đổ nó"_Dongho kéo vạt áo trước bụng ra. Lúc này Kihyun mới kịp nhìn thấy gã bị ướt một mảng lớn quanh ngực và bụng.
"Mau đi thay đi"
"Cứ để thế này cũng không có vấn đề gì cả. Vả lại...tôi cũng chẳng có mang thứ gì theo bên người ngoài cái thân xác to lớn này"
"Giờ này, có lẽ hắn cũng trở về Faroe rồi. Chắc nơi đó lúc này náo nhiệt lắm"_Kihyun vừa nhai chiếc bánh sandwich trong miệng vừa nói bằng giọng điệu chế giễu, nhưng nó bỗng dưng khiến cổ họng cậu nghẹn lại. Kihyun đã phải lập tức uống thật nhiều nước để nuốt vào. Cậu nhìn lại bữa ăn trong tay mình rồi bỏ nó vào hộp để sang một bên.
"Sao không ăn nữa?"_Dongho nhìn thấy biểu hiện thay đổi nhanh như cắt của người kia liền không nhịn được hỏi.
"Không cảm thấy đói nữa..."
"Ừm"_Gã nghe thấy giọng mũi của Kihyun, liền ngờ ngợ ra trong đầu nguyên nhân, cũng không muốn làm không khí khó chịu hơn liền ngồi dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Chuyến bay để đến đích cuối cùng cất cánh, Kihyun chỉ có thể ráng gượng để ăn nốt bữa sáng của mình và lấp đầy cái bụng bằng những thứ lặt vặt khác, trước khi chìm vào một giấc ngủ dài một lần nữa. Khi đã no nê, đôi mắt của cậu nhanh chóng nặng trĩu và chìm vào giấc mộng.
"Chào mừng cậu đã về nhà"_Giọng nói ngọt ngào cất lên khi Kihyun vừa tỉnh giấc. Trần nhà màu kem pha sắc nâu đơn giản và khuôn mặt tươi tắn của Ren là thứ đập vào mắt cậu đầu tiên.
Xúc động đến mức không thể nói được lời nào, Kihyun chỉ có thể ngồi bật dậy và ôm chầm lấy người bạn lâu năm không gặp của mình khóc nức nở.
"Ngủ say đến mức bắt bạn trai tôi cõng về tận nhà chỉ để dành nước mắt cho việc khóc thôi sao?"_Ren cũng rơi cả nước mắt nhưng nụ cười trên môi không hề ngớt. Đã lâu lắm rồi cậu nhóc không được nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của bạn mình.
Kihyun vùi má mình vào mái tóc dài của người kia. Không một lời mà cứ thế gật đầu, đến mức làm ướt nhem một mảng của Ren và khiến nó rối bù lên.
Cậu đã thực sự về đến nhà. Một nơi có đủ bình yên để cậu được sống thanh thản suốt quãng đời còn lại.
Sau 146 ngày HOT cũng đã được hoàn thành =))) Tui xin chân thành cảm ơn các readers những ai đã theo dõi và bình chọn cho fic <3 Còn một người nữa mà tui muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc vì đã trò chuyện với tui mỗi ngày và bỏ công sức thời gian của bạn ấy ra để giúp tui chỉnh sửa lỗi trong các chap. Các bạn có thể ghé tường nhà của preythemadness để đọc thêm những fic hay khác. Cô bạn này chuyên viết về Hyungwonho và ShowHyuk nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro