Mười chín
"Chủ tịch..."_Quản lý của Kihyun vội vã cúi đầu khi đi đến gần Son Hyunwoo và tim cô không ngừng chạy nước rút khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn ngay lúc này.
Kihyun vừa làm một việc khiến cả công ty một phen đau tim. Và trong khi mọi người khác trong công ty thầm cầu nguyện trong lòng thì cậu lại thản nhiên như không có việc gì.
Cậu vừa trở về cùng với quản lý từ sân bay, với cơ thể chỉ còn chút ít ỏi năng lượng cậu chỉ muốn được nghỉ ngơi ngay lập tức, cho dù ở bất cứ chỗ nào thay vì lại phải tiếp tục đến phòng thu âm. Hôm nay sẽ là một ngày hoàn toàn bình thường nếu như không có sự xuất hiện của hắn. Ngay khi cậu vừa kéo lê chiếc va li cỡ nhỏ của mình vào sảnh, cậu đã nhìn thấy Hyunwoo bước ra từ thang máy phía đối diện cách đó không xa. Cậu đã cố tình cắm mặt vào chiếc điện thoại của mình, hai bên tai là chiếc headphone mở hết âm lượng.
Hyunwoo đã thu được hình ảnh của cậu vào tầm mắt, hắn đút hai tay mình vào túi quần và sải bước đi về phía cậu. Mọi nhân viên và cả các thực tập sinh trong sảnh nhìn thấy hắn liền dừng lại hoạt động của mình mà cuối đầu chào. Cho đến lúc chỉ còn cách Kihyun chưa đầy 5 mét, Hyunwoo dừng lại, ánh mắt vẫn tập trung vào người nhỏ đang chăm chú vào màn hình điện thoại của cậu.
Hắn không mở miệng nhưng mọi người đều biết Hyunwoo đang chờ Kihyun đến và đứng trước mặt hắn. Nhưng một cách ngoan cố, cậu lại không, Kihyun lướt qua hắn như chưa từng có hắn đứng ở đó, tâm trí vẫn đặt vào lời bài hát trong điện thoại. Hắn đã không nhận ra khóe miệng của miệng khẽ giật, hai bàn tay đặt trong túi quần siết thật chặt.
Rõ ràng là cố tình.
Cảnh tượng trước mắt được toàn bộ những người có mặt ở đó chứng kiến, chẳng một ai dám thở mạnh. Họ len lén đưa mắt nhìn nhau và nuốt nước bọt. Tin tức chủ tịch và Yoo Kihyun xô xát nhau trong phòng chờ hôm họp báo được truyền đi khắp SN với tốc độ chóng mặt, và bây giờ họ lại phải tận mắt nhìn thấy điều này.
Biểu cảm gương mặt của Son Hyunwoo không hề ổn. Hắn tối sầm mặt và mày kiếm hơi nhăn lại. Hôm nay là một ngày tồi tệ, với tất cả mọi người.
Hyunwoo phải mất một lúc mới có thể hạ hỏa trong người và tiếp tục bước đi về phía cổng.
"Khá lắm"_Hắn thì thầm trong cổ họng rồi nhếch mép khi bước lên chiếc xe đã được tài xế mở cửa sẵn. Ánh mắt độc tài xuyên qua lớp kính mờ, khắc sâu bóng lưng gầy nhỏ của người con trai xinh đẹp đang xa dần vào đầu.
Mọi chuyện vẫn không đơn giản là chỉ có vậy. Hắn sẽ bắt cầu cậu quỳ xuống chân mình van xin, sẽ nhanh thôi.
" Em có biết là em khiến mọi người sợ lắm không? "
"Em đã làm gì cơ? "_Kihyun hờ hững bỏ tai nghe xuống bàn làm việc, trả lời vị quản lý đang không ngừng đổ mồ hôi.
"Đừng giả vờ nữa. Lúc nãy chủ tịch hình như có chuyện muốn nói với em, nếu như không muốn em cũng phải gật đầu chào chứ không phải là lướt qua như vậy"_Baeyoung khoanh hai tay trước ngực chấn vấn.
" Có sao? Em không nhìn thấy thật mà, em đang bận học thuộc lời bài hát mới "
"Chị hết lời với em rồi Kihyun. Chị mong là chuyện này sẽ không tái diễn thêm một lần nào nữa. Vì một thái độ của em có thể ảnh hưởng đến mọi người trong công ty đó"
Kihyun không bận tâm lời trách móc của quản lý, cậu ngả lưng xuống chiếc ghế dài trong góc phòng, úp cánh tay phải của mình lên mắt.
Ngay khi quản lý của cậu vừa xoay lưng định rời khỏi phòng thì cô lại bắt gặp vị chủ tịch trẻ đã từ lúc nào đứng ở đó.
"Ch..."_Baeyoung hốt hoảng cúi gập người muốn lên tiếng đã bị Hyunwoo đưa tay lên miệng ra dấu im lặng. Hắn khẽ liếc nhìn bóng người nhỏ đang nằm ngủ trên chiếc ghế dài liền phẩy tay bảo quản lý của cậu đi ra ngoài.
Khi chỉ còn cả hai trong căn phòng thu, Hyunwoo mới chậm rãi đóng cánh cửa phòng một cách yên tĩnh nhất rồi nhẹ nhàng đi về phía Kihyun. Ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, hắn vươn tay muốn chạm vào mái tóc đen mềm kia.
" Anh..."_Đúng lúc Kihyun lại hé mắt, khi cậu nhìn thấy bàn tay người đàn ông kia sắp chạm vào mình lại đứng bật dậy, lập tức lùi sát vào vách tường phía sau gắt lên. Cậu dường như coi người này là một dịch bệnh cần phải tránh xa_" Tại sao anh lại bước vào đây? "
"Với cương vị là chủ tịch của SN, tôi không thể vào phòng thu của các nghệ sĩ để kiểm tra chất lượng âm nhạc đã đến đâu sao? "_Hyunwoo nhìn thấy dáng vẻ đề phòng của Kihyun, trong lòng lại hơi khó chịu, hắn thu bàn tay hụt hẫng giữa không trung về bỏ vào túi quần.
"Chất lượng âm nhạc hay bất cứ thứ gì chẳng phải đã thống nhất ở phòng họp chung rồi sao, thưa chủ tịch? Tôi nghĩ chúng ta chẳng có chuyện gì cần bàn riêng ở đây. Nếu như tôi gặp rắc rối nào trong quá trình làm việc, tôi chỉ cần trao đổi với tổ sản xuất mà thôi"_Kihyun lườm người đối diện mình, hai bàn tay cậu đã siết chặt hai bên hông, cậu rất muốn tung một cước vào gương mặt xảo trá đó.
Hyunwoo không nói một lời, một bước tiến lên phía trước. Gương mặt của hắn không một chút biểu cảm nào.
"Đứng im đó "_Kihyun vội vã gào lên, cậu cúi lưng chộp lấy ly nước đã để sẵn trên bàn, nước trong ly đã trào ra một ít nhưng cậu vẫn ngoan cố hăm he người đàn ông kia_" Chủ tịch, anh thử tiến thêm một bước nữa xem. Tôi sẽ không nhân nhượng nữa đâu, ly nước này sẽ dội thẳng vào gương mặt điển trai của anh đấy. Tôi sẽ không ngại nếu như đem vị chủ tịch cao quý của mình ra làm trò cười đâu. Bao nhiêu đây chưa đủ để trả lại những gì mà anh đã làm với tôi, thưa chủ tịch"
" Quả nhiên là cứng đầu. Xem ra tôi không nhìn lầm em khác biệt với những người xung quanh"_Hắn nhếch môi cười.
"Tôi không mong mình là kẻ khác biệt, tôi chỉ muốn có một cuộc sống thật bình thường mà thôi. Chỉ vì tôi đã lỡ sa vào thế giới nghiệt ngã này nên tôi mới ép buộc mình đi tiếp"
"Yoo Kihyun. Tôi đã cảnh báo em, ngay khi tôi còn nhẹ nhàng thì nên ngoan ngoãn nghe lời tôi, em sẽ có được tất cả những gì em muốn. Đừng để tôi phải trở mặt...Nếu không tôi sẽ không từ thủ đoạn bỉ ổi nhất mà đối xử với em"
"Đừng hòng đem bàn tay dơ bẩn của anh đụng vào tôi một lần nữa. Tôi thật khinh thường vì chẳng ai nhận ra bản chất ma quỷ bên trong vị chủ tịch cao quý mà bọn họ tung hô, ca ngợi hết lời. Những đồng tiền đen của anh đã làm đúng công việc của chúng đấy, chủ tịch Son Hyunwoo"_Kihyun giữ chiếc ly thủy tinh trong lòng bàn tay, cậu nghiến răng nói, những ngón tay siết chặt, tiếc rằng nó không đủ để làm vỡ chiếc ly.
Cậu vừa dứt lời, điện thoại trên bàn bật sáng, một cuộc gọi đến từ Ren. Kihyun chẳng thèm đoái hoài đến, thứ mà cậu cần chú ý lúc này là người đàn ông kia, chỉ cần cậu mất cảnh giác một chút thôi cũng sẽ có thể bị hắn tóm chặt. Và ngay bây giờ cậu cũng chẳng có tâm trạng để tâm sự với bất kì ai.
Tiếng chuông vang lên thật lâu trong căn phòng kín, hết tắt rồi lại vang lên một lần nữa một cách mất kiên nhẫn.
"Mau nghe điện thoại đi. Nếu đã gọi lâu như vậy chắc cũng là có chuyện quan trọng"_Hyunwoo liếc nhìn chiếc điện thoại đổ chuông và rung từng hồi trên bàn, hắn nhẹ giọng nói nhưng có vẻ như người kia vẫn không buông đề phòng với hắn, cậu vẫn tiếp tục đứng im đó với chiếc ly thủy tinh cầm chắc trong tay giơ lên không trung. Chỉ cần hắn tiến thêm một bước nào thì chính hắn sẽ được tắm mát như lời cậu cảnh báo. Hyunwoo đành bỏ cuộc, hắn lui chân về sau, khoanh tay trước ngực_"Tôi sẽ không làm gì em lúc này đâu, mau nghe điện thoại đi "
Kihyun nhìn thấy người đàn ông kia đã lui về sau, liền chậm rãi và cẩn thận cầm điện thoại của mình lên, tay kia vẫn không buông ly nước.
"Tôi nghe đây Ren, nói đi"
"Kihyun...sao bây giờ mới nghe máy? "_Đầu dây bên kia là tiếng thở hồng hộc của Ren, và nếu Kihyun nghe không nhầm thì còn có tiếng nức nở của bạn mình cùng những âm thanh vô cùng ồn ào.
"Tôi có công việc cần phải xử lý. Chuyện gì vậy? "
"Mẹ cậu...mẹ cậu bất tỉnh rồi. Bà ấy và tôi đang trên xe đến bệnh viện..."_Ren khóc nấc lên trong điện thoại sau đó là một tràng âm thanh hỗn tạp.
Tiếng thủy tinh va chạm với mặt sàn vang lên, Kihyun không tin nổi vào tai mình. Cậu liền lao nhanh ra khỏi phòng, mặc kệ có xô đẩy hắn.
"Em đi đâu? "_Hyunwoo nhanh tay chộp lấy vai cậu giữ chặt, trong đầu cũng đã linh tính chuyện không hay khi thấy biểu cảm trắng bệch trên gương mặt xinh đẹp.
"Làm ơn buông tôi ra...chủ tịch tôi không có thời gian để đôi co với anh...mẹ tôi nhập viện rồi..."_Kihyun gào lên, vùng vẫy khỏi hắn rồi chạy như bay ra ngoài.
"Kihyun, Kihyun..."_Hắn chạy theo cậu, bởi vì cơ thể cao lớn hơn rất nhiều mà nhanh chóng bắt kịp, Hyunwoo nắm chặt lấy cánh tay phải của Kihyun trước mắt những người có mặt trong công ty_"Tôi đưa em đi. Đừng cãi lời tôi"
Cậu cũng chẳng còn tâm trạng để cãi lời người đàn ông này, đôi chân thon nhỏ lập tức theo lời hắn mà chạy nhanh ra chiếc xe màu đen tuyền đã đỗ sẵn bên ngoài.
"Nếu không tiến hành phẫu thuật tim gấp rút tôi e là chúng ta chỉ còn có thể đếm ngày..."_Bác sĩ nhìn nhịp tim yếu ớt chạy trên màn hình sau đó lại bất lực nói với người con trai đang không ngừng khóc bên giường.
"Vậy chúng ta tiến hành ngay lập tức đi bác sĩ"_Ren vừa dỗ dành người bạn của mình vừa nôn nóng nhìn người phụ nữ hôn mê trên giường.
"Đầu tiên là phải chuyển đến bệnh viện lớn, nhưng tôi chỉ e là cơ hội sống sót sau phẫu thuật không còn cao, bệnh nhân cũng đã lớn tuổi, bệnh ủ đã lâu quá rồi. Nếu muốn có phép màu thì đó hoàn toàn là do nghị lực của bệnh nhân đến đâu"_Vị bác sĩ nheo mắt, ông vỗ vai Kihyun đang suy sụp bên giường mẹ mình rồi rời đi_" Người nhà nên chuẩn bị tâm lý ngay từ bây giờ"
Kihyun đã thôi không còn nức nở, nhưng nước mắt của cậu vẫn chảy không ngừng, căn phòng hoàn toàn im lặng ngoại trừ tiếng kêu của máy móc bên giường bệnh.
"Ren, cậu ra ngoài một lát được không? "_Mất một lúc lâu sau, Kihyun mới có thể lên tiếng bằng chất giọng khản đặc.
Cậu nhóc hết nhìn Kihyun lại lén lút nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha ở góc phòng, biểu cảm như không hề tình nguyện mà bước ra ngoài, ngoan ngoãn đóng cửa. Hyunwoo đưa mắt nhìn bóng lưng không một chút động đậy của người kia, trong phút chốc hắn đã tưởng rằng cậu đã hóa thành tượng.
Kihyun khó khăn đứng dậy, vì hai chân quỳ thật lâu dưới sàn mà tê nhức vô cùng. Cậu tiến lại gần người đàn ông mà mình chán ghét, mệt mỏi quỳ xuống trước hai chân hắn.
Ngoài mẹ ra, đây là người đầu tiên khiến cậu phải quỳ xuống, là người đầu tiên cũng như là duy nhất, khiến một Yoo Kihyun đầy kiêu hãnh phải cầu xin lòng thương của hắn.
"Chủ tịch...tôi xin anh, hãy cứu lấy mẹ tôi....tôi van xin anh, bằng mọi cách...hãy cứu mẹ tôi. Tôi sẽ nghe theo anh, tất cả mọi thứ anh muốn...chỉ xin anh cứu mẹ tôi. Bà ấy là tất cả của tôi"_Nước mắt không kìm được lần nữa chảy dài, thấm ướt hai mu bàn tay của Kihyun. Cậu chấp nhận từ bỏ tôn nghiêm của mình để van xin người đàn ông ác ma này cứu lấy mạng của mẹ mình. Chỉ cần bà ấy được sống khỏe mạnh, dù có sống trong địa ngục cậu cũng cam chịu. Người phụ nữ này cả đời đã không có lấy được một hạnh phúc vẹn toàn, là một người con, Kihyun sẵn sàng chấp nhận mọi thứ để làm tròn đạo hiếu với mẹ mình. Cậu không có đủ khả năng để chăm sóc bà tốt nhất nhưng người đàn ông này thì có thể, hắn ta có thể làm được tất cả điều mà hắn muốn. Cậu chỉ cần cho hắn điều hắn muốn ở cậu.
Hyunwoo im lặng nhìn xuống cơ thể bé nhỏ đang quỳ dưới chân mình, bờ vai gầy lại run lên hồi không dứt cùng với những lời van xin kia càng khiến cho hắn càng thích thú. Cuối cùng hắn cũng đã đạt được điều mình muốn, con chim xinh đẹp đầy gai góc này rốt cuộc cũng bị thu phục.
"Đứng dậy đi Kihyun"_Dùng mũi giày nâng chiếc cằm thon của Kihyun lên, Hyunwoo hơi khom lưng, đưa ngón cái quệt đi nước mắt trên gương mặt thanh tú kia_"Đừng lãng phí nước mắt của em, hãy để dành nó cho thời gian sắp tới. Tôi sẽ rất cần được thấy vẻ yếu đuối này của em thường xuyên"
"Cô cùng luật sư của tôi đi tìm những bác sĩ phẫu thuật tim có tay nghề tốt nhất về đây, cứ chi trả tất cả cho họ miễn là cứu sống thành công cho bệnh nhân mà tôi giao phó cho"_Hắn gọi cho thư ký, chậm rãi căn dặn. Hyunwoo tắt máy, đôi môi khẽ hôn xuống mái tóc đen mềm của người đang ngồi trên đùi mình, những ngón tay mân mê bàn tay nhỏ xinh đẹp_" Bây giờ thì em cùng tôi đi tìm bác sĩ, trước tiên là làm thủ tục đưa mẹ sang bệnh viện ASAN Seoul để theo dõi bệnh tình, nơi đó là tốt nhất ở Hàn Quốc rồi, sau đó là để các bác sĩ làm những điều mà họ cần làm. Đừng lo, nếu tôi đã ra tay thì mẹ em chắc chắc sẽ không có chuyện gì. Những gì bây giờ em cần làm là nghe theo những gì tôi nói, được chứ? "
Kihyun thẫn thờ gật đầu khi Hyunwoo đỡ cậu đứng lên, đôi mắt đỏ hoe vẫn không rời người phụ nữ ôm yếu nằm trên giường với chằng chịt dây nhợ, máy móc. Đôi tay rắn chắc của hắn ôm chặt lấy thắt lưng của cậu đưa ra khỏi phòng, Kihyun lướt qua Ren nhanh chóng, cậu chẳng còn đủ dũng khí để nhìn thấy sự rối bời trong mắt bạn mình.
"Như em đã từng nguyền rủa tôi, bởi vì tôi không phải là con người mà là ma quỷ cho nên tôi sẽ làm tất cả để mọi thứ đi theo ý muốn của tôi. Thật hay rằng chuyện này tôi chẳng cần nhúng tay vào cũng có ngày hôm nay, tôi đã không nghĩ rằng nó đến sớm như thế..."_Hyunwoo ngồi trên chiếc ghế da lớn, ngã người tựa vào lưng ghế, đưa mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình_" Cuối cùng thì tôi đã thu phục được em, con chim sơn ca xinh đẹp của tôi"
"Vậy anh muốn tôi phải làm gì cho anh? "_Kihyun lãnh cảm hỏi, đôi mắt hoen đỏ đã sớm khô ráo.
"Tôi muốn gì ở em chắc em cũng đã hiểu rõ"_Hắn nhếch miệng cười, bàn tay nới lỏng chiếc cà vạt màu đen của mình. Hắn đẩy lùi chiếc ghế ra sau một chút rồi mở rộng hai chân mình chờ đợi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện gì xảy ra tiếp theo hắn cũng đã phấn khích rồi.
"Tới đây"
Khuôn mặt Kihyun không một cảm xúc, cậu nhẹ nhàng bước về phía trước như mệnh lệnh đã được đặt ra. Vòng ra sau chiếc bàn làm việc lớn, quỳ xuống giữa hai chân người đàn ông kia. Tiếng kéo khóa quần lạnh lẽo vang lên trong căn phòng làm việc của chủ tịch một cách ám muội.
"Ngày mai, tôi sẽ bảo bọn họ nhuộm lại màu hồng cho tóc em"_Hyunwoo luồn tay vào mái tóc đen tuyền đang nhấp nhô giữa hai chân mình, hơi thở đã có chút nặng nề phả vào không khí.
Kihyun không cần trả lời cũng không muốn trả lời hắn, cậu vẫn tiếp tục việc của mình. Nhưng mắt cậu lại cay xè lên và cổ họng lại đắng nghét.
Hắn đột ngột kéo tóc cậu ra phía sau, Kihyun cảm thấy da đầu mình muốn bong ra, một chút nước mắt đã ứa ra vì đau. Hyunwoo nhấc bổng cả cơ thể nhỏ đặt lên trên bàn làm việc của mình, gạt đổ những đồ vật cản trở không gian trên bàn xuống. Trong số chúng còn có một khung ảnh bằng thủy tinh, nó rơi xuống thảm rồi nảy lên không trung lần nữa rơi xuống mặt sàn bằng đá, tiếng vỡ đến nao lòng, bức hình phía bên trong cũng chẳng còn được phẳng phiu như ban đầu.
Người con trai tóc hồng nổi bật cầm dù đứng dưới cơn mưa, làn da như tỏa sáng khắp vùng trời. Một vẻ đẹp rực rỡ hơn cả ánh mặt trời đầy tinh khiết, đã từng khiến Son Hyunwoo mê muội, khao khát có lấy bằng được.
"Em thật khiến tôi phát điên lên mà"_Hắn tháo bung chiếc cà vạt trên cổ mình vứt xuống chân, nở một nụ cười quỷ quyệt đẩy cậu ngã ra bàn rồi chồm người tới ngậm lấy đôi môi nhỏ kia. Ngấu nghiến một cách mạnh bạo, cắn lấy môi dưới của cậu kéo mạnh. Bàn tay không thương tiếc mà giật đứt hàng cúc trên chiếc sơ mi của người bên dưới, tiến vào bên trong cơ thể xinh đẹp, vuốt ve, xoa nắn từng thớ thịt mềm mại, mịn màng. Chiếc quần jeans màu xanh cũng bị hắn cởi khỏi đôi chân thon.
"A..."_Kihyun khẽ giật nảy khi bị hắn véo vào đùi non, nơi những ngón tay hắn lướt qua giống như có luồng điện chạy dọc, tê dại. Toàn bộ cơ thể cậu bị phơi bày trong căn phòng lạnh lẽo hơi điều hòa và cả của người đàn ông này. Kihyun ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang tối sầm dần của Hyunwoo mà không kìm được rùng mình. Con sói trong người hắn đã trỗi dậy mạnh mẽ.
"Thật đẹp...Kihyun, em thật xinh đẹp..."_Hyunwoo thì thầm bên hõm cổ của cậu khi ánh mắt của mắt đã thỏa thích quét lên toàn bộ cơ thể kia. Đây là lần đầu tiên hắn mới có cơ hội được ngắm nhìn kĩ càng người này. Với làn da trắng mịn là chưa đủ, những nốt ruồi nhỏ nhỏ mới chính là điểm nhấn đặc biệt. Hyunwoo cảm thấy bụng dưới mình nóng và trướng lên không ngừng.
Kihyun cắn răng nhắm chặt mắt để cho hắn hành hạ mình, đôi môi lạnh đó cứ theo thói quen mà mút mạnh lên làn da của cậu, để lại những dấu hôn đỏ thẫm đầy dụ hoặc.
"Đừng...không phải chỗ đó..."_Cậu hốt hoảng cong người khi môi của Hyunwoo dời đến hai điểm nhạy cảm trên ngực mình. Cậu muốn đẩy hắn ra nhưng không thể_"Chủ tịch...a.."
"Em đang cương lên kìa. Cơ thể của em không biết nói dối đâu Kihyun"_Hyunwoo bật cười cắn nhẹ lên đầu ngực hồng hào, bàn tay ôm trọn thứ đang từ từ ngẩng đầu của cậu vuốt ve.
"A..."_Kihyun ngửa đầu không ngừng thở dốc khi người kia càng nắm chặt phân thân của cậu và nhanh chóng vuốt ve lên xuống, bụng dưới của cậu không ngừng nóng lên vì hành động của hắn, làn da như có thật nhiều côn trùng bò xung quanh, vô cùng ngứa ngáy. Cậu chỉ có thể vất vả rên_"Chủ tịch...chủ tịch..."
Hyunwoo biết cậu đang muốn thứ gì, chính hắn cũng phải kiềm nén dục hỏa đang bùng phát trong người đến nhễ nhại mồ hôi, chỉ cần nhìn cơ thể xinh đẹp này uốn cong dưới thân mình thôi cũng đã bức điên hắn. Nhưng Hyunwoo muốn chơi đùa với người này thêm một chút nữa. Hắn không muốn Kihyun chủ động nhưng hắn muốn cậu phải khó chịu đến tột cùng, và cậu sẽ nhanh chóng cầu xin hắn ngay thôi. Hắn muốn thao túng con mồi của mình theo từng bước mà hắn muốn.
"Khó chịu lắm sao? Hửm? "_Hyunwoo ép sát lồng ngực tráng kiện của mình lên cơ thể đang chuyển hồng lên của Kihyun, căn phòng vô cùng lạnh nhưng lúc này cả hai cơ thể đang quấn chặt nhau vô cùng nóng bức. Những ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn nắm chặt lấy bên dưới của Kihyun trêu đùa.
"Không...a..."_Ánh mắt cậu mơ màng nhìn lên chùm đèn trần lộng lẫy trên trần nhà, hình ảnh trước mắt cứ nhòe ra, đôi môi hồng hé mở _"Đừng...đừng làm như vậy..."
"Không phải em đang rất thích sao? Kihyun, thứ này của em không ngừng co giật trong lòng bàn tay tôi, nó đã rất ướt rồi"
Kihyun lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt của cậu càng đỏ hơn khi nghe những lời nói thô bỉ của hắn. Nhưng cậu không thể ép cơ thể của mình không thành thật.
"Hình như tôi đã bỏ sót một chỗ quan trọng rồi"_Nói rồi hắn bỏ tay khỏi phân thân đã mềm oặt sau khi bắn của cậu, dời xuống phía dưới, ngón trỏ ướt át vờn trước nơi đang đóng kín_" Nơi yêu thích nhất của tôi trên cơ thể của em. Đừng lo, tôi sẽ đi trái luật của mình lần này, tôi sẽ nhẹ nhàng với em"
Hyunwoo dùng tay còn lại vuốt mái tóc của Kihyun lên rồi dịu dàng đặt lên trán cậu một nụ hôn. Ngón tay phía dưới cũng ấn sâu vào bên trong.
"Ưm..."_Kihyun gồng cả cơ thể mình lên khi hắn cho ngón tay vào, không đau đớn, nhưng cảm giác hoàn toàn khác xa với những lần trước.
"Thả lỏng ra nào, tôi vẫn còn chưa chính thức vào đâu"_Hyunwoo thở mạnh, kê sát tai của người kia mà thì thầm, bên dưới của hắn lại trướng một vòng khi thấy phản ứng của cậu_" Đừng căng thẳng, tôi sẽ không làm em đau như những lần trước...Lần này tôi muốn thực sự thưởng thức em"
"Kihyun, hôm nay tôi thật sự đã rất kiên nhẫn với em đấy..."_Hắn cọ sát đũng quần của mình vào chân cậu đang buông thõng, miệng hôn lên từng tấc da của cậu_"Con thú của tôi sắp nổ tung rồi"
"...Đừng làm vậy nữa"_Kihyun gác hai tay lên mắt, không ngừng thở dốc khi những ngón tay của người đàn ông kia chen chúc vào bên trong cậu. Cậu muốn hắn nhanh chóng kết thúc trò tiểu nhân này bằng cách hành hạ thể xác của cậu như những lần trước. Thà rằng hắn khiến cậu đau đớn trong cơ thể còn hơn là hành hạ cậu thống khổ với hàng loạt thứ cảm xúc lạ lẫm này_" Nhanh...nhanh vào đi..."
"Lặp lại một lần nữa rõ hơn cho tôi"_Hyunwoo đã chuẩn bị sẵn sàng, nâng đôi chân kia đặt lên hông mình.
"Chủ tịch, làm ơn...nhanh vào bên trong tôi..."_Kihyun nắm chặt lấy áo trước ngực của hắn, đưa đôi mắt mơ màng của mình nhìn hắn. Hãy kết thúc nhanh chuyện này đi.
"A..."_Phía dưới giống như bị rách toạt, cậu ngửa đầu mở to mắt, nước mắt đã tuôn dài hai bên thái dương. Dù có bao nhiêu lần cũng không thể nào quen được sự to lớn của người đàn ông này.
Mồ hôi trên trán của Hyunwoo xuất hiện càng nhiều, chúng rơi xuống ngực và vùng bụng phẳng lì của người bên dưới theo mỗi chuyển động.
"Ôm lấy tôi"_Hắn nặng nề ra lệnh, hai bàn tay bóp chặt lấy cặp mông tròn của Kihyun. Cậu ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy bờ vai rộng của người kia, thuận tiện để đưa môi cả hai vồ lấy nhau, mạnh mẽ ngấu nghiến. Giây phút này cậu không còn là Yoo Kihyun nữa, cậu sẽ để mặc cảm xúc của bản thân điều khiển cơ thể, lý trí vốn cũng chẳng còn nữa.
Trong căn phòng chủ tịch an tọa ở tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, SN. Cánh cửa gỗ lớn đóng kín, tách biệt với không gian xung quanh bên ngoài. Hai cơ thể lao vào nhau, quấn chặt lấy nhau không kẽ hở mặc kệ thời gian trên chiếc bàn làm việc, dưới chân họ la liệt sổ sách và những đống vỡ vụn của thủy tinh, lộn xộn đồ vật lẫn quần áo.
Hyunwoo đã đạt được mục đích của hắn thì Kihyun cũng đem về được điều mà mình muốn. Một cuộc trao đổi trong bóng tối, chỉ có cả hai biết rõ.
Cho đến khi phía sau hai người, bên ngoài cánh cửa kính sát đất, thành phố sầm uất bên dưới đã dần lên đèn, những bảng hiệu đèn led đã rực rỡ khắp các con phố. Những tấm áp phích được treo đầy trên tường và cả bảng quảng cáo khổng lồ được gắn kiên cố trên tòa nhà SN cũng rực sáng. Đoạn video không ngừng phát đi phát lại quy mô của SN, những thành tích mà SN đã đạt được, cả những dự án sắp tới và mv ca nhạc của Yoo Kihyun.
Không ít người đi đường bị thu hút vào chiếc bảng quảng cáo khổng lồ hoặc ít nhất cũng phải ngoảnh mặt lại một lần. Họ chỉ không ngờ rằng phía sau những gì hào nhoáng mà nó tạo ra lại là một sự thật chấn động. Vị chủ tịch trẻ Son Hyunwoo mà họ tung hô, tôn sùng và cả con chim sơn ca xinh đẹp của công chúng -Yoo Kihyun mà họ ngưỡng mộ, yêu quý đang làm gì phía trên tầng cao nhất của tòa nhà.
"Hôm nay biểu hiện của em khiến tôi vô cùng hài lòng"_Hyunwoo xoa xoa mái tóc đen mềm của con chim xinh đẹp đang gục trong lòng mình, yêu chiều đặt lên đỉnh đầu của cậu một nụ hôn.
Kihyun không trả lời. Hai mi mắt cậu đã mệt mỏi sắp sụp xuống nhưng cậu vẫn không thể ngủ. Cơ thể lồ lõa của cậu với những vết hôn đầy kích tình được khoác tạm bợ chiếc áo vest ngoài của Hyunwoo, vừa đủ lớn để chỉ lộ ra đôi chân thon mịn. Ánh mắt Kihyun nhìn chăm chăm vào lồng ngực màu đồng rắn chắc của hắn hờ hững dưới lớp áo sơ mi màu đen.
Chỉ cần một nhát thôi, cậu sẽ có thể giết chết được tên ác ma này, chỉ cần một nhát thôi. Kihyun đã nghĩ đến cảnh tượng máu của hắn bắn đầy lên mặt và người của cậu sau đó cơ thể to lớn của hắn sẽ đổ ập dưới chân mình, bất động. Cậu sẽ được giải thoát.
"Kihyun, tôi đã lo xong việc của mẹ em rồi. Bà ấy sẽ sớm được tiến hành phẫu thuật bởi những bác sĩ giỏi nhất thôi"_Kihyun lập tức thoát khỏi ảo mộng khi Hyunwoo nhắc đến mẹ cậu.
Phải rồi, nếu hắn chết đi thì ai sẽ lo cho mẹ cậu...
"Em đang nghĩ gì? "_Hyunwoo nheo mắt không hài lòng khi nhìn thấy ánh mắt mông lung của Kihyun và cậu không đáp lại hắn.
"Không có..."_Cậu mệt mỏi lắc đầu, nhắm mắt mình lại.
"Đừng cố tìm cách thoát khỏi tôi Kihyun. Vô ích thôi, cho dù em có ở đâu cũng không thoát khỏi tầm mắt của tôi đâu"_Hắn nắm lấy cằm Kihyun, ấn môi mình lên đôi môi hồng nhuận của người kia.
Nước mắt của Kihyun lặng lẽ lăn dài. Có lẽ số phận đã an bài, kiếp này cậu đã bị trói buộc bên Hyunwoo.
Muốn chết lâm sàn vì chap này =))) đăng nốt sau đó lại lặn vì mai tui thi giữa học kì rồi T^T
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro