15.

Màn đêm mờ ảo, căn biệt thự xa hoa như bị một tầng sương trắng bao phủ, ánh trăng trong như nước.

Doãn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ tay trong tay đi dạo bên trong vườn hoa nhỏ.

"Trước kia em từng đọc qua bài thơ cổ, có câu *Thiên giai dạ sắc lương như thuỷ, chính là cảnh tượng này?"

Châu Kha Vũ khẽ ậm ừ, nắm tay Doãn Hạo Vũ.

"Câu tiếp theo hình như là *Ngoạ khán Khiên Ngưu Chức Nữ tinh. Ca ca thúi, anh kể về chuyện tình của họ cho em nha."

* Hai câu thơ trong bài thơ Thu tịch của Đỗ Mục:

" Thiên giai bóng đêm lạnh như nước

Nằm xem Khiên Ngưu Chức Nữ tinh "

Châu Kha Vũ không lên tiếng, gia tăng lực đạo siết chặt tay Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ nhìn Châu Kha Vũ một cách thận trọng, lắc lắc tay làm nũng: "Nói gì đi mà! "

"Đừng đổi chủ đề sang chuyện khác!"

Châu Kha Vũ mặt không cảm xúc kéo Doãn Hạo Vũ đi lên phía trước.

Doãn Hạo Vũ chu mỏ, thở dài, tiếp tục nũng nịu: "Em đâu có viết câu chuyện này, em vô tội mà!"

Châu Kha Vũ cuối cùng dừng lại, nhìn về phía Doãn Hạo Vũ: "Hứa với anh, nếu sau này gặp Trương Gia Nguyên, không được phép nói chuyện."

Doãn Hạo Vũ kiên nhẫn dỗ dành: "Em sẽ không yêu anh ấy đâu. Anh lo cái gì? Chỉ là câu chuyện này bắt buộc phải có Nguyên ca, bằng không chúng ta sẽ chẳng thể trở về."

Hệ thống: "Ký chủ, bạn đã tỉnh ngộ!."

Doãn Hạo Vũ: "Im đi!"

Châu Kha Vũ đương nhiên hiểu đạo lý này, nhưng anh bực bội khi nghĩ tới cốt truyện, càng tức giận hơn khi biết kết cục của mình.

"Ca ca thúi, chúng ta từ từ bàn bạc, đừng lơ em như vậy chứ!"

Châu Kha Vũ kìm nén để không bật cười.

Doãn Hạo Vũ đứng yên, nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ, hai má phồng lên.

Cả đêm qua cậu dỗ dành anh, nhưng Châu Kha Vũ không buông tha, ngược lại càng trở nên hống hách.

Gió đêm mùa thu xẹt qua mặt, Châu Kha Vũ sợ Doãn Hạo Vũ bị cảm lạnh liền kéo cậu vào phòng khách, vừa đi vừa nói: "Đổi vị trí, nếu anh ở cùng người khác, em có chấp nhận?"

Doãn Hạo Vũ tủi thân nói: "Tất nhiên là em không đồng ý! Nhưng em cũng đâu muốn yêu đương với Nguyên ca. Chúng ta bình tĩnh thương lượng. Anh đừng bày ra khuôn mặt cau có đó nữa, em mới nói vài câu anh đã không vui!"

Hệ thống: "Ký chủ, bạn trai như này nên đổi đi."

Doãn Hạo Vũ: "Cậu dám nói với Châu Kha Vũ không?"

Hệ thống im lặng.

"Có thể thương lượng, nhưng em phải nghe lời chút."

Châu Kha Vũ nheo mắt nhìn Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ luôn cảm thấy ánh mắt Châu Kha Vũ không bình thường.

"Em... không ngoan ngoãn sao?"

"Về sau đều nghe theo anh, anh liền phối hợp với em."

Doãn Hạo Vũ tự nghĩ người này đang làm gì vậy? Châu Kha Vũ trước đây không phải như vậy, anh ấy rất dịu dàng, luôn chiều chuộng cậu.

Nửa giờ sau, hai người trở lại biệt thự, tắm rửa xong, Doãn Hạo Vũ mới chân chính hiểu được tâm tư của Châu Kha Vũ.

"Anh... em... chúng ta... không không không... không tốt cho sức khoẻ..."

Doãn Hạo Vũ rút vào chăn bông, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.

Áo ngủ Châu Kha Vũ hở một nửa, lồng ngực trần trụi, hai tay chống lên thành giường, vây Doãn Hạo Vũ dưới thân: "Ở thế giới này, chúng ta đều đã trưởng thành."

Gương mặt Doãn Hạo Vũ đỏ bừng. Cậu cũng không phải thẹn thùng, nhưng lần đầu tiên đối mặt với loại chuyện kiểu vậy có chút choáng ngợp

Trong thế giới thực, cậu và Châu Kha Vũ đều dừng lại và không đi đến cùng.

Lúc này, ngọn lửa ham muốn trong mắt Châu Kha Vũ càng ngày càng nồng nặc, nhìn chằm chằm Doãn Hạo Vũ.

"Hôm nào đi..... ngày khác..... em... em không có chuẩn bị..."

Yết hầu Châu Kha Vũ khẽ nhấp nhô mấy lần, thanh âm dịu dàng: "Anh dạy em."

"Anh?" Doãn Hạo Vũ đột nhiên tức giận: "Anh làm sao biết? Bốn năm qua, có phải anh..."

"Không có! Trước kia... tình cờ biết..."

Châu Kha Vũ lúng túng ho khan. Nói xong liền né tránh ánh mắt của Doãn Hạo Vũ, vẻ mặt ngượng ngùng

Doãn Hạo Vũ cười phá lên, bĩu môi nói: "Lão sói xám!"

Châu Kha Vũ dồn sức chống đỡ trên giường, mỉm cười nhìn Doãn Hạo Vũ: "Lão sói xám muốn ăn bé thỏ trắng, có cho không?"

Doãn Hạo Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt đỏ như con tôm luộc: "Không cho!"

Châu Kha Vũ dúi đầu vào cổ Doãn Hạo Vũ, cọ cọ, giọng điệu mập mờ: "Con thỏ nhỏ thật thơm!"

"Cục cưng, anh ở đây bốn năm lúc nào cũng nhớ em, em biết không?"

Châu Kha Vũ cảm giác người dưới thân tràn đầy hương thơm, không kìm chế được muốn liếm vài cái.

"Không... không, ngày mai"

Doãn Hạo Vũ cảm thấy chuyện này quá vội vàng, cậu chưa sẵn sàng.

"Tối mai? Không cho phép em đổi ý!"

Doãn Hạo Vũ nghiêm túc gật đầu. Châu Kha Vũ lật người nằm xuống ôm Doãn Hạo Vũ, nắm tay cậu đặt xuống phía dưới: "PaiPai, em ngoan nhé, anh không muốn tắm nước lạnh, nếu không sẽ bị cảm."

Doãn Hạo Vũ chỉ thở dài: "Có hại cho sức khoẻ!"

Châu Kha Vũ ôm Doãn Hạo Vũ chặt hơn nữa, tay không dừng lại, hơi thở hổn hển: "Anh vì em mà "ăn chay" suốt bốn năm, em hầu hạ ca ca một chút, thế nào? Em trai thúi!"

"Hức, chúng ta ngang nhau, dựa vào cái gì mà anh ở trên em chứ?"

Châu Kha Vũ dùng hai chân kẹp Doãn Hạo Vũ, ngửa hông ra sau chừa một khoảng trống, vươn tay kéo một cái, áo choàng tắm của Doãn Hạo Vũ liền trượt xuống.

"Được rồi, giúp đỡ nhau."

Ngoài cửa sổ ánh trăng chọc người, trong phòng cảnh xuân tươi đẹp.

Hệ thống: "Hai người đang làm gì vậy?"

Không ai trả lời.

Hệ thống: "Tôi đi ngủ trước. Thật nhàm chán!"

Không ai quan tâm.

Ngày hôm sau, Châu Kha Vũ được ba Châu gọi đến công ty để họp ban giám đốc. Doãn Hạo Vũ ở nhà buồn chán liền đi siêu thị mua đồ ăn vặt. Lần trước đi bộ gặp Trương Gia Nguyên ở công viên.

Ai biết được cậu và Trương Gia Nguyên vẫn gặp nhau. Kệ hàng bên cạnh, Trương Gia Nguyên không cẩn thận va vào xe đẩy của cậu, đụng trúng xương hông của anh, Trương Gia Nguyên không kìm được mà tỏ ra đau đớn. Doãn Hạo Vũ nhất thời cảm thấy rất có lỗi.

"Nguyên ca, anh không sao chứ?"

Trương Gia Nguyên một tay xoa xương hông, một tay vịn kệ hàng.

"Cậu biết tôi?"

Doãn Hạo Vũ lúc này mới ý thức được mình kích động nên nói nhầm.

"A, xin lỗi, em nhận nhầm người. Anh và người bạn Nguyên Nguyên của em giống nhau như đúc."

Trương Gia Nguyên giật mình a một tiếng, hai mắt sáng ngời: "Tên của tôi cũng có chữ Nguyên, trùng hợp vậy sao? Cho tôi xem mặt người đó được không?"

"Hả? Em không có hình của anh ấy, đã lâu không gặp..."

"Thật đáng tiếc! Có cơ hội tôi nhất định phải gặp người tên Nguyên Nguyên này mới được!"

"Anh không sao chứ?"

Trương Gia Nguyên xoa xoa chỗ bị đau, cười nói: "Đụng trúng xương cốt, hơi nhức, rất nhanh sẽ hết"

Doãn Hạo Vũ liên tục nói xin lỗi.

"Đừng tự trách, nếu thật sự áy náy thì mời tôi ly kem. Lầu một có bán"

Doãn Hạo Vũ nghĩ thầm, dù ở thế giới này nhưng Nguyên ca vẫn là Nguyên ca, dễ gần gũi lại không khách khí.

Hệ thống: "Ký chủ, hãy cam chịu số phận đi, bất luận bạn phản kháng cỡ nào, bạn và Trương Gia Nguyên đều sẽ gặp nhau. Hai người mới là nhân vật chính mà!"

Doãn Hạo Vũ: "Cậu có thể im lặng được không?"

Hệ thống: "Vậy tôi off một lát."

Hai người ngồi ngay cửa sổ ở tiệm kem. Doãn Hạo Vũ xách theo một túi lớn đồ ăn vặt. Trương Gia Nguyên chỉ mua một ít đồ gia dụng hàng ngày.

"Cậu là người ngoại quốc à?"

"Em là người Thái lai Đức"

"Cậu biết chơi nhạc cụ?"

"Đã từng học piano, bass, guitar"

Trương Gia Nguyên ánh mắt càng ngày càng sáng: "Vậy cậu có hứng thú tham gia ban nhạc của chúng tôi không?"

Hệ thống: " Đồng ý đi, câu chuyện mới có thể tiếp tục."

Doãn Hạo Vũ: "Nếu không thì sao?"

Hệ thống: "Bạn và Châu Kha Vũ không thể quay trở lại, tôi cũng không thể trở về máy chủ bởi vì sự thay đổi của bạn sẽ thay đổi số phận của Trương Gia Nguyên"

Doãn Hạo Vũ: "Cái này tôi không quyết định được, trừ khi cậu thuyết phục Châu Kha Vũ."

Hệ thống: "Chỉ có vậy thôi à, được rồi, tôi đi đây."

Doãn Hạo Vũ: Hệ thống này đúng là kẻ ngốc!

Châu Kha Vũ vừa trở lại văn phòng sau cuộc họp, anh ngồi trên ghế, đôi chân dài đang gác trên bàn, nhắm mắt dưỡng thần.

Hệ thống: "Ký chủ Châu Kha Vũ, tôi có thể gọi tên bạn không?"

Châu Kha Vũ: "Tuỳ ý. "

Hệ thống: "Doãn Hạo Vũ nói rằng chỉ cần bạn đồng ý cậu ấy sẽ nguyện ý làm theo cốt truyện ban đầu."

Châu Kha Vũ: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Hệ thống: "Doãn Hạo Vũ và Trương Gia Nguyên bây giờ đang ở cùng một chỗ, chấp nhận đi, hai người họ rất xứng đôi."

Châu Kha Vũ lập tức mở mắt ra: "Bọn họ đang ở đâu?"

Hệ thống: "Bạn có đồng ý không?"

Châu Kha Vũ: "Nói cho tôi biết họ đang ở đâu?"

Hệ thống: "Bạn phải đồng ý trước."

Châu Kha Vũ: "Nếu không nói cho tôi biết họ đang ở đâu, tôi sẽ không đồng ý."

Hệ thống ngay lập tức cho anh biết địa chỉ.

Hệ thống: "Hehe, tôi tiết lộ cho bạn biết rồi, vậy là bạn đã đồng ý, thật vui vẻ."

Châu Kha Vũ: "Tôi chấp nhận lúc nào chứ?"

Anh nói xong liền cầm áo khoác treo trên ghế đi thẳng ra ngoài.

Hệ thống khóc lớn: "Đồ nói dối!"

Châu Kha Vũ: "Đồ ngốc!"

Trương Gia Nguyên tha thiết thuyết phục Doãn Hạo Vũ, tẩy não tuần hoàn ba chiều 360 độ. Doãn Hạo Vũ cảm thấy Nguyên ca không làm nhân viên bán hàng thực sự quá đáng tiếc.

Thực ra trong lòng cậu đã có quyết định rồi, hơn nữa ban nhạc vẫn phải tham gia, câu chuyện phải bắt đầu.

Khi Châu Kha Vũ tìm thấy hai người, Trương Gia Nguyên đang vỗ vai Doãn Hạo Vũ và nói một cách trịnh trọng: "Em trai, nhan sắc và tài năng của em không thể bị chôn vùi, debut là cách tốt nhất, cùng tham gia tranh tài với bọn anh..."

"Này này này, để tay ở đâu đó? Mau rút lại!"

Đôi chân dài đi mấy bước là tới, Châu Kha Vũ trực tiếp đẩy tay Trương Gia Nguyên ra.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro