16.

Ngay khi Trương Gia Nguyên thấy người kia không ổn liền chất vấn, Doãn Hạo Vũ lập tức giải thích: "Đây là bạn của em, anh ấy thích nói đùa."

Châu Kha Vũ nghiến răng: "Anh chỉ là bạn của em?"

Doãn Hạo Vũ lúng túng. Châu Kha Vũ kéo ghế ngồi bên cạnh, ôm eo Doãn Hạo Vũ và hôn mạnh lên má cậu: "Thấy chưa? Tôi là bạn trai của em ấy."

Trương Gia Nguyên nghĩ thầm, đã ai nói gì đâu, đang khoe khoang cái gì vậy?

Doãn Hạo Vũ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Hệ thống: "Ký chủ, kiểu bạn trai này không thể giữ! Anh ta còn gạt người nữa! Huhu!"

Doãn Hạo Vũ: "Là cậu đưa anh ấy đến?"

Hệ thống im lặng.

"Nguyên ca, anh ấy không có ý gì, chỉ đùa giỡn thôi."

Trương Gia Nguyên nghiêm nghị nói: "Ồ, vậy anh muốn tham gia sao?"

"Không thích."

Trương Gia Nguyên không thèm để ý, tiếp tục hỏi Doãn Hạo Vũ: " lThật không cân nhắc sao?"

Doãn Hạo Vũ lặng lẽ liếc Châu Kha Vũ, ho nhẹ: "Cân nhắc... Một chút"

"Cân nhắc cái gì! Gia nhập cái gì! Không cho phép!"

Châu Kha Vũ trầm mặt, như thể sắp nổ tung trong giây phút tiếp theo.

Trương Gia Nguyên vẻ mặt chán ghét: "Anh cứ thế này thế nọ mãi mà không hiểu à, em ấy đâu phải con nít."

"Ở nơi này em ấy là trẻ nhỏ, chuyện của em ấy do tôi làm chủ."

Doãn Hạo Vũ thấy hai người sắp đánh nhau, cậu nhanh chóng xen vào: "Nguyên ca, em sẽ cân nhắc, anh trở về chờ tin của em nhé."

Trương Gia Nguyên lườm Châu Kha Vũ, nói với Doãn Hạo Vũ, "Được, vậy anh đi trước. Hi vọng em có thể làm chủ cuộc đời mình."

Doãn Hạo Vũ theo lẽ thường cũng muốn đứng lên chào tạm biệt liền bị Châu Kha Vũ đè lại không cử động được.

Trương Gia Nguyên đi hai bước quay đầu nhìn Doãn Hạo Vũ nói: "Điều kiện của em cũng không tệ, không cần phải làm khổ mình."

"Cậu nói cái gì! Lặp lại lần nữa!"

Châu Kha Vũ vừa đứng lên liền bị Doãn Hạo Vũ níu tay.

Trương Gia Nguyên khịt mũi, xoay người rời đi.

"Đứng đó cho tôi!" Châu Kha Vũ muốn đuổi theo nhưng bị Doãn Hạo Vũ cưỡng ép đè xuống: "Châu Kha Vũ!"

Nói cho cùng Châu Kha Vũ vẫn sợ cậu giận nên bực bội ngồi xuống, bĩu môi không lên tiếng.

Doãn Hạo Vũ an ủi: "Tại sao lại nhắm vào Nguyên ca, thực tế anh ấy là anh em tốt của chúng ta mà."

"Đây không phải hiện thực!"

"Đều là người quen, giống nhau như đúc."

"Thì sao? Cậu ta muốn cướp em!"

Hệ thống: "Ký chủ Châu Kha Vũ, ở thế giới này họ vốn là một đôi."

"Im miệng!"

Châu Kha Vũ chợt nhớ ra điều gì, tức giận nói: "Em để lại thông tin liên lạc à?"

"Ừm. "

"Xoá!"

Doãn Hạo Vũ thở dài: "Anh lý trí một chút."

Châu Kha Vũ khổ cực nghĩ, đây là câu chuyện của Doãn Hạo Vũ và Trương Gia Nguyên, sao mình có thể lý trí? Hơi không chú ý là thua ngay.

"Bây giờ Nguyên ca đã biết sự tồn tại của bạn, anh ấy sẽ không có suy nghĩ khác về em. Anh ấy cũng rất thẳng thắn. Vì vậy, em tham gia ban nhạc của họ chỉ để bước vào câu chuyện. Nếu cứ trốn tránh Nguyên ca, câu chuyện sẽ không bao giờ tiếp tục và chúng ta sẽ không bao giờ tìm được cách quay trở lại."

Châu Kha Vũ bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Lỡ như... đây là câu chuyện của hai người.... Chết tiệt!."

Doãn Hạo Vũ nắm chặt tay Châu Kha Vũ an ủi: "Anh không tin em hở?"

Châu Kha Vũ dường như đã đưa ra một quyết định sinh tử, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt loé lên từng tia u ám

Cuối cùng, anh thoả hiệp đồng thời cảnh cáo Doãn Hạo Vũ ban đêm phải hầu hạ anh thật tốt.

Hai người tranh luận vấn đề trên dưới nhưng rất nhanh liền kết thúc cái đề tài này, bởi vì Châu Kha Vũ không chiếm được kết quả vừa lòng là sẽ không phối hợp Doãn Hạo Vũ diễn theo cốt truyện.

Thẳng đến lúc bắt đầu, hai người đều co quắp.

"Châu Kha Vũ, em căng thẳng!"

Doãn Hạo vũ mắc cỡ đỏ mặt núp ở trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to vô tội.

Châu Kha Vũ yết hầu không khỏi nhấp nhô mấy lần, hai tay chèo chống trên giường bao trùm dưới chăn Doãn Hạo vũ.

"Bé con, đừng sợ, sẽ giúp em thoải mái."

Châu Kha Vũ cúi đầu hôn trán Doãn Hạo Vũ.

"Anh có kinh nghiệm quá nhỉ?"

"Không đúng! Đây là lần đầu tiên, bé ngốc!"

"Vậy tại sao anh không lo lắng?"

Châu Kha Vũ nghĩ thầm, anh cũng rất hồi hộp nhưng không thể biểu hiện ra ngoài.

Đèn phòng ngủ mông lung, mập mờ. Châu Kha Vũ hai mắt mơ màng, vén chăn bông lên. Doãn Hạo Vũ càng thêm ngượng ngùng không dám nhìn, đáng yêu đến mức anh không nhịn được muốn hôn vài cái.

Sau nụ hôn kéo dài, hơi thở của Châu Kha Vũ càng lúc càng trở nên căng thẳng, khuôn mặt Doãn Hạo Vũ đang đỏ bừng, gọi Châu Kha Vũ loạn xạ, xen lẫn với âm mũi gợi cảm.

"Baby, anh ở đây!"

Châu Kha Vũ hung hăng cắn lên cổ Doãn Hạo Vũ.

"Cưng ơi, anh yêu em..."

......

Doãn Hạo Vũ cảm giác toàn thân tê liệt, thân thể rã rời. Cậu lẩm bẩm từ "lưu manh" trong miệng trước khi chìm vào giấc ngủ.

Châu Kha Vũ nhìn thấy bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng yêu của cậu, anh ôm chặt hơn, vỗ về nhẹ nhàng để cậu chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro