8.

Cuối cùng, Doãn Hạo Vũ đã ký hợp đồng. Cậu không thể để đồng đội của mình bị liên lụy, tuy nhiên, cậu đã yêu cầu đổi ba năm thành một năm.

Châu Kha Vũ đồng ý đã là nhượng bộ lớn nhất. Hắn cảm thấy trong vòng một năm thể hiện thật tốt chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

"Vậy tôi có thể rời đi được chưa?"

Châu Kha Vũ ánh mắt vô tội: "Trễ như này đi cái gì chứ! Căn hộ kia cũng quá nhỏ. Ngày mai chuyển về ở với anh, mỗi ngày đều trực tiếp đưa đón em."

"Trừ phi tôi nguyện ý, nếu không cấm anh chạm vào tôi."

Châu Kha Vũ sắc mặt lập tức tối sầm lại, tức giận nói: "Cũng đâu phải là chưa từng ngủ qua, hiện tại em là người của anh!"

"Vậy tôi muốn trở về."

Châu Kha Vũ vội vàng nói: "Được, được, không đụng vào em, em vẫn ở phòng riêng."

"Chỉ là bây giờ tôi không chuyển về nhà anh được. Chúng tôi phải luyện tập, ở đây không tiện lắm."

Châu Kha Vũ siết chặt tay hung hăng đập mạnh xuống giường đến nỗi Doãn Hạo Vũ, người đang ngồi ở cuối giường, giật bắn mình.

"Anh cũng chuyển đến đó ở cùng em."

Doãn Hạo Vũ thở dài: "Không có chỗ cho anh. Ngoài ra, tôi đã ký hợp đồng rồi. Anh còn lo lắng gì nữa? Anh nghĩ tôi giống anh chắc, sẽ tuỳ tiện làm loạn à?"

Câu nói này lập tức đưa Châu Kha Vũ vào địa ngục, hắn mím chặt môi không dám lên tiếng.

Sau bữa tối, Tào thúc lôi kéo Doãn Hạo Vũ và liên tục nói rằng thiếu gia Châu nhớ cậu nhiều như thế nào.

Tào thúc này là thật tâm yêu quý Doãn Hạo Vũ. Ông rất vui vì cuối cùng thiếu gia đã dỗ được cậu ấy trở lại.

Châu Kha Vũ tắm rửa xong, trùm khăn tắm theo quán tính bước vào phòng Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ đang nằm lập tức ngồi bật dậy, lạnh lùng hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Châu Kha Vũ lúc này mới nhớ tới Doãn Hạo Vũ trước mắt không muốn cùng hắn ngủ.

"Anh...anh nhìn xem em đã ngủ chưa?"

Châu Kha Vũ vừa mới tắm xong, làn da trắng không tì vết, gương mặt tuấn tú, mái tóc buộc hờ, dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái, nửa thân trên trần trụi với cơ bụng tám múi vô cùng chói mắt.

Bộ dạng này quả thật rất hấp dẫn nhưng Doãn Hạo Vũ tỉnh táo nhận ra tên Châu Kha Vũ này không phải Châu Kha Vũ ngoài đời thực.

"Tôi muốn ngủ, anh có thể rời đi."

Châu Kha Vũ đứng bất động. Hắn nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên người Doãn Hạo Vũ, cổ họng khô khốc, yết hầu khẽ nhấp nhô mấy lần.

Áo sơ mi này là của Châu Kha Vũ. Doãn Hạo Vũ lại mặc nó như đồ ngủ. Hắn tưởng tượng áo chỉ che mông, chân dài trần trụi, hạ thể hừng hực.

Từ lúc chia tay đến nay, Châu Kha Vũ buông bỏ thói quen ăn chơi về đêm. Hắn đang ở độ tuổi hormone tràn đầy và đã phải nhẫn nhịn rất nhiều.

Doãn Hạo Vũ thấy Châu Kha Vũ chưa rời đi còn nháy mắt nhìn cậu chằm chằm liền tắt đèn ngủ đầu giường: "Ngủ ngon"

Căn phòng chìm vào bóng tối, Châu Kha Vũ không nhìn rõ, trầm mặc một lát mới đẩy cửa ra ngoài.

Cũng may hắn kịp thời đi ra, nếu nán lại hơn mấy giây, khẳng định hắn sẽ xông đến...

Châu Kha Vũ vào phòng tắm một lần nữa và tắm nước lạnh trước khi trở về phòng.

Ngày hôm sau, Châu Kha Vũ đưa Doãn Hạo Vũ về căn hộ, đến cửa chung cư, Doãn Hạo Vũ nói: "Anh trở về đi."

"Anh lên đó cùng em!"

Doãn Hạo Vũ liếc hắn, không nói gì.

Châu Kha Vũ lộ ra vẻ mất mát, nhưng giọng nói mạnh mẽ đanh thép: "PaiPai, anh đồng ý không chạm vào em nhưng chuyện thân mật giữa người yêu cũng không thể sao? Kể từ hôm nay, anh muốn mọi người biết em là bạn trai của anh."

Nói xong, hắn giúp Doãn Hạo Vũ mở dây an toàn, sau đó xuống xe trước, vốn định giúp Doãn Hạo Vũ mở cửa, nhưng cậu đã xuống xe trước.

Châu Kha Vũ kéo tay Doãn Hạo Vũ, Doãn Hạo Vũ muốn thoát ra bị Châu Kha Vũ trừng mắt dùng sức ôm chầm lấy cậu.

Hắn trầm mặc không nói lời nào, ôm chặt lấy vai Doãn Hạo Vũ tiến vào chung cư, mặt lạnh như băng. Doãn Hạo Vũ cảm giác đột nhiên trời đông giá rét.

Doãn Hạo Vũ thấy Châu Kha Vũ đang hờn dỗi, hai mắt đỏ hoe, nên cũng không cự tuyệt.

Cậu chỉ buồn bã nghĩ, bao giờ chuyện này kết thúc?

Hai người đứng dưới lầu, vừa hay nhìn thấy bác gái nhiệt tình thuyết phục họ hoà giải lần trước.

Bác gái đến chỗ hai người họ, lại nhìn Châu Kha Vũ nắm lấy cánh tay của Doãn Hạo Vũ, chậc chậc hai tiếng, nói với Doãn Hạo Vũ: "Anh bạn trẻ, con không quan tâm chuyện kia sao? Lừa dối, hoặc là không bao giờ hoặc là vô số lần, trong tương lai hắn..."

Châu Kha Vũ lập tức ngắt lời: "Dì à, thà phá mười toà miếu, không phá một cọc cưới, đừng đi quá xa."

Nói xong, hắn ôm Doãn Hạo Vũ đi nhanh vài bước, tiến vào hành lang.

Bác gái bĩu môi, tự nhủ: "Gặp cậu liền phá, gặp một lần phá một lần."

Trong thang máy, Châu Kha Vũ vẻ mặt ủ rũ: "Có phải em vĩnh viễn cũng không quên được chuyện khốn nạn anh đã làm với em?"

Doãn Hạo Vũ dựa lưng vào tường thản nhiên nói: "Làm sao tôi có thể quên được? Trừ khi một ngày nào đó, tôi mất trí nhớ."

Châu Kha Vũ cúi đầu và không nói nữa.

Nếu thế gian này có bán thuốc hối hận, hắn nhất định không tiếc bất kỳ giá nào để mua.

Mấy việc khốn nạn kia cứ bị lấy ra nói đi nói lại, nhưng hắn bất lực, tự tạo nghiệt khó mà sống yên ổn.

Doãn Hạo Vũ cầm chìa khoá mở cửa, Châu Kha Vũ theo sau.

Bá Viễn nghe được động tĩnh, bước ra nhìn, Châu Kha Vũ lập tức ôm lấy Doãn Hạo Vũ. Dưới ánh mắt bối rối của Bá Viễn, hắn mỉm cười chào hỏi: "Xin chào Viễn ca!"

Santa cũng bước ra khỏi phòng ngủ và hơi cau mày khi nhìn thấy Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ chào Santa

Doãn Hạo Vũ trong lòng thở dài, ngoài mặt giả bộ nhẹ giọng bình tĩnh.

"Đừng quá ngạc nhiên. Trước đó vài ngày hai em chỉ giận dỗi, hiện tại đã hoà giải rồi."

Doãn Hạo Vũ dùng bả vai hất cánh tay Châu Kha Vũ: "Buông ra, tôi muốn đi vệ sinh."

Châu Kha Vũ buông lỏng tay, cười nhẹ xoa đầu Doãn Hạo Vũ: "Ừ"

Doãn Hạo Vũ nhìn Bá Viễn với vẻ mặt cay đắng. Bá Viễn và Santa luôn trong tình trạng quan sát cảm xúc trên khuôn mặt mỗi người, để đôi bên không xấu hổ, họ lần lượt rút vào phòng ngủ.

Trương Gia Nguyên nhận được tin tức từ Bá Viễn trên đường sắt cao tốc, tâm trạng tốt của anh ấy biến mất ngay lập tức, như thể anh ấy vừa tham dự tang lễ.

"Anh nên đi về."

Châu Kha Vũ ngồi khoanh chân trên ghế trong phòng ngủ của Doãn Hạo Vũ, với giọng điệu kiên quyết: "Anh sẽ rời đi khi tên kia quay lại."

Doãn Hạo Vũ cáu kỉnh đóng quyển sách trên tay: "Anh nhất định phải ấu trĩ như vậy sao? Tôi và Nguyên ca chỉ là bạn bè, anh cứ nhắm vào anh ấy làm gì!"

"Nguyên ca? Tên gọi thân thiết nhỉ!"

"Châu Kha Vũ! Anh đến cùng vẫn không chịu đi."

Châu Kha Vũ ngồi vững như núi Thái Sơn: "Anh sẽ rời đi khi cái tên thổi kèn kia đến"

"Được rồi, anh muốn làm gì thì làm, tôi đi tìm Viễn ca, cấm anh đi theo!"

Châu Kha Vũ nghĩ thầm, không đi theo, sẽ chỉ đợi ở đây.

Doãn Hạo Vũ xuống lầu, Bá Viễn nghiêm túc nói: "PaiPai, theo lẽ thường người ngoài như anh không nên xen vào chuyện của em nhưng trước kia cậu ta đối xử với em như vậy, anh sợ em chịu thiệt thòi."

Doãn Hạo Vũ hiểu những lo lắng của đồng đội. Ở hiện thực, cậu có tâm sự gì cũng sẵn sàng thổ lộ với Bá Viễn. Tuy nhiên, vấn đề này không dễ giải thích.

Để Bá Viễn cảm thấy an tâm hơn, cậu nói dối: "Viễn ca, sự thật là em không muốn cùng anh ta tái hợp, chỉ là em nợ anh ta rất nhiều tiền, bất đắc dĩ ký hợp đồng một năm làm người yêu anh ta."

Bá Viễn lo lắng hỏi: "Em bán mình trả nợ?"

Doãn Hạo Vũ bật cười: "Không hẳn. Anh ta đã hứa trừ khi em đồng ý, anh ta sẽ không làm loạn. Em tự có chừng mực."

Bá Viễn im lặng mấy giây lại hỏi: "Em nợ cậu ta bao nhiêu tiền?"

Doãn Hạo Vũ nghĩ thầm, nói ít quá sợ đồng đội góp tiền cho mình, cho nên thản nhiên nói 50 vạn tệ.

"Lúc đó, việc kinh doanh của gia đình có vấn đề nên em đã vay tiền của Châu Kha Vũ."

Bá Viễn thở dài: "Em vất vả rồi!"

"Viễn ca, thật tốt khi anh biết chuyện này, đừng kể với người khác nhé!"

Bá Viễn gật đầu, sau khi Doãn Hạo Vũ lên lầu, anh gửi WeChat cho Trương Gia Nguyên.

Tâm trạng của Trương Gia Nguyên chuyển từ mưa to thành mây mù.

Buổi tối, Trương Gia Nguyên trở lại căn hộ, vừa lên lầu liền nhìn thấy Châu Kha Vũ tựa vào cửa phòng Doãn Hạo Vũ, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên không để ý đến sự tồn tại của hắn, đẩy cửa phòng mình đi vào. Doãn Hạo Vũ từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ, sau đó đi tìm Trương Gia Nguyên.

Châu Kha Vũ theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro