9.
"Nguyên ca về rồi!"
Châu Kha Vũ bước tới, ôm eo Doãn Hạo Vũ cười nói: "Đi tàu cả ngày mệt mỏi, bé cưng à, em nên để cho người ta nghỉ ngơi trước."
Doãn Hạo Vũ nghe câu này toàn thân nổi da gà.
Cậu lúng túng nhìn Trương Gia Nguyên, hai má đỏ lên.
Trương Gia Nguyên không ngạc nhiên. Anh lấy từ trong túi vài gói tương đậu cười nói với Doãn Hạo Vũ: "Không phải em rất thích mấy thứ này sao, lát nữa Nguyên ca làm cho em mì sốt tương."
Đôi mắt Doãn Hạo Vũ lập tức sáng lên, trong khi Châu Kha Vũ gắt giọng, sau đó giả vờ mỉm cười: "Tôi nghe nói cậu nấu ăn rất giỏi, không ngại để tôi thử chứ?"
Trương Gia Nguyên cầm hai túi tương đậu đưa cho Châu Kha Vũ: "Ăn cái này đi, cho anh hết."
"Cậu..."
Châu Kha Vũ ném hai cái túi lên bàn, bĩu môi: "Ai mà thèm!"
Khoé miệng hắn cong lên, chớp lấy thời cơ nhanh chóng hôn lên mặt Doãn Hạo Vũ: "Nếu em thích tương đậu như vậy, nhà chúng ta có nhập khẩu, so với cái này ngon hơn nhiều, về nhà anh kêu đầu bếp nấu cho em."
Doãn Hạo Vũ lau lau nước miếng trên mặt thì Trương Gia Nguyên đã ậm ừ nói: "Quả nhiên, trong mắt anh, đồ ăn bên ngoài ngon hơn đồ ăn ở nhà."
Doãn Hạo Vũ không nhịn được, cười khúc khích. Không ngờ Trương Gia Nguyên lại mắng Châu Kha Vũ bằng cách chơi chữ - một câu hai nghĩa. Nhắc tới cũng là đáng đời anh ta. Trước kia anh ta ở bên ngoài làm loạn, giờ bị người khác châm chọc chỉ có thể giương mắt nhìn.
"Được rồi, không phải anh còn có việc à? Anh mau về đi."
Doãn Hạo Vũ sợ rằng hai người sẽ đánh nhau, vì vậy cậu đã cho Châu Kha Vũ một đường lui và dỗ anh ta ra ngoài.
Châu Kha Vũ tức giận đến mức phải để Doãn Hạo Vũ đưa hắn xuống lầu.
Xuống dưới lầu, hắn lại không chịu rời đi, muốn hôn tạm biệt Doãn Hạo Vũ.
Doãn Hạo Vũ không muốn. Hắn ôm chặt Doãn Hạo Vũ không chịu buông tay, hệt như đứa trẻ bị bắt nạt.
Bác gái đi ngang qua, khẽ nói: "Sớm muộn gì cũng chia tay!"
Châu Kha Vũ tự nhủ, chết tiệt, phong thuỷ cái chung cư này xung khắc với hắn.
Trời đột ngột đổ mưa vào ban đêm. Một cơn mưa mùa thu mát lạnh. Doãn Hạo Vũ muốn chui vào chăn ngủ. Trương Gia Nguyên gõ cửa hỏi anh có thể vào không.
"Nguyên ca vào đi, cửa không khoá."
Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng đẩy cửa bước tới, dựa lưng vào bàn, nhìn Doãn Hạo Vũ mỉm cười: "Hẳn là em vẫn còn yêu anh ta?"
Doãn Hạo Vũ sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng kịp, cậu thở dài: "Yêu hay không yêu gì chứ? Anh nhìn dáng vẻ này có giống như yêu anh ta không?"
"Anh thấy anh ta đối xử với em bằng cả tấm lòng, hết sức chân thành."
Doãn Hạo Vũ cười: "Chân thành ai cũng có, nhưng lòng người dễ thay đổi. Những việc làm trước kia của anh ta không phải đã giải thích rõ đạo lý này sao?"
Lòng bàn tay của Trương Gia Nguyên chống đỡ mặt bàn. Ngón tay anh gõ nhẹ vào nó, như thể anh ấy đang chơi piano.
"Thời gian lâu dài có lẽ em sẽ tha thứ cho anh ta."
Doãn Hạo Vũ chống cằm, nét mặt trầm tư. Cậu nhìn về phía trước nhẹ nhàng nói : "Chưa kể đến tha thứ, em đối với anh ta không thích cũng không hận, chờ anh ta làm loạn đủ rồi, hết kiên nhẫn liền kết thúc."
Trương Gia Nguyên im lặng vài giây, đột nhiên bật cười: "Có lời này của em, bất kể như nào Nguyên ca đều bảo vệ em. Nếu gặp chuyện gì nhớ tìm đến Nguyên ca."
Thiếu niên dưới ánh đèn huỳnh quang chớp chớp đôi mắt tinh anh, khuôn mặt nhẵn nhụi có góc cạnh sắc bén. Trương Gia Nguyên có thể vừa kiêu ngạo vừa ấm áp như ánh mặt trời.
Doãn Hạo Vũ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, khoé miệng nhếch lên thành hình vòng cung: "Nguyên ca thật tốt!"
Trương Gia Nguyên nhìn chằm chằm vào khóe miệng Doãn Hạo Vũ một lúc, sau đó cười đắc ý: "Khách khí cái gì. Bà con xa không bằng láng giềng gần."
Sau khi Trương Gia Nguyên rời đi, Doãn Hạo Vũ nằm trên giường, thầm nghĩ, Nguyên ca lo lắng rằng cậu sẽ bị Châu Kha Vũ làm tổn thương một lần nữa. Cậu phải cố gắng vui vẻ để Trương Gia Nguyên an tâm hơn chút.
Gần đây, tâm trạng Châu Kha Vũ rất tốt, không hề mất bình tĩnh khi đến công ty làm việc.
Hắn kể với Vương Chính Hùng về việc hoà giải nhưng hắn xấu hổ không dám nhắc đến hợp đồng kia. Vương Chính Hùng tự mình cảm khái, thở dài, PaiPai vẫn là không đủ nhẫn tâm!
Mỗi lần Châu Kha Vũ đến chỗ của Doãn Hạo Vũ, hắn đều mang theo rất nhiều quà. Ngoại trừ lạnh lùng với Trương Gia Nguyên, hắn rất thân thiện với Bá Viễn và Santa.
Thỉnh thoảng hắn ở lại dùng bữa chung với mọi người. Dần dần, Trương Gia Nguyên thấy rằng chỉ cần anh nấu ăn, Châu Kha Vũ sẽ không ăn. Cho nên, về sau dẫu cho mệt mỏi như nào, Trương Gia Nguyên đều giành việc nấu ăn.
Những cái ôm, nụ hôn của Châu Kha Vũ không bao giờ được Doãn Hạo Vũ đáp lại. Cậu không phản kháng, xem như bị mèo cào, dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
Tuy nhiên, khi Châu Kha Vũ hôn lên miệng, Doãn Hạo Vũ nhất định sẽ né tránh. Nếu bị cưỡng hôn, cậu sẽ phản kháng bằng cách cắn vào lưỡi hắn.
Châu Kha Vũ tức giận nhưng vẫn không làm gì được Doãn Hạo Vũ.
Hắn tới lui chỗ Doãn Hạo Vũ nửa tháng, chủ yếu chỉ là ôm eo hôn mặt, nhưng không dám làm càn, sợ rằng ngay cả chút lợi ích này cũng không có.
Chớp mắt đã đến ngày thi dự tuyển. Doãn Hạo Vũ không cho Châu Kha Vũ đi cùng. Hôm qua cậu biết được, nhà tài trợ lớn nhất của chương trình chính là Châu gia.
Và vị giám khảo trẻ tuổi duy nhất của chương trình là một ca sĩ đình đám đã được thay thế tạm thời bởi một đàn anh lớn tuổi.
Doãn Hạo Vũ nhớ rằng nam ca sĩ kia từng qua lại với Châu Kha Vũ
"Bé cưng, đừng khẩn trương, em không cho anh xuất hiện, anh nghe lời em. Anh tin em là người giỏi nhất!"
Doãn Hạo Vũ ậm ừ: "Anh cút đi!"
Bây giờ cậu đang bực bội vì Châu Kha Vũ đã lấy đàn bass của cậu và mua một chiếc khác đắt tiền hơn, khắc tên tiếng Anh của họ trên đó để Doãn Hạo Vũ cầm lên sân khấu biểu diễn.
Châu Kha Vũ tự biết mình đuối lý, lần này rất nghe lời, hấp tấp chạy đi.
Sau khi hắn rời đi, Trương Gia Nguyên đến và nói với Doãn Hạo Vũ: "Anh ta giấu đàn bass dưới giường của em, mở nó ra và xem."
Doãn Hạo Vũ kinh ngạc: "Làm sao anh biết?"
Quả nhiên, cậu đã tìm thấy đàn bass của mình trong tủ giường, nếu không có lời nhắc nhở của Trương Gia Nguyên, cậu cũng không nghĩ đến chỗ giấu này.
"Anh ta giấu vừa lúc anh nhìn thấy, nhưng nếu anh nói với em sớm hơn, anh ta sẽ nghĩ ra cách khác để đối phó, vì vậy hãy tạo cho anh ta một bất ngờ."
Doãn Hạo Vũ bật cười: "Nguyên ca chính là khắc tinh của anh ta."
Nice trở thành ông hoàng lưu lượng của chương trình trong buổi thử giọng. Ban nhạc điển trai và thực lực âm nhạc của họ đã được các vị lão sư nhất trí tán thành, toàn phiếu thông qua.
Chẳng bao lâu, Weibo chính thức của Nice bắt đầu có lượng người theo dõi. Cái gọi là Weibo chính thức này là tài khoản do Bá Viễn mở khi anh còn học đại học, với hơn 800 người theo dõi. Sân khấu sơ khảo vừa kết thúc, tài khoản Weibo của nhóm tăng thêm 100.000 người theo dõi, còn có siêu thoại do người hâm mộ lập ra.
Vì họ đang tham gia dưới danh nghĩa của một ban nhạc. Tài khoản chính thức duy nhất là của chung, nhưng Weibo cá nhân của họ đã nhanh chóng được tìm ra.
Doãn Hạo Vũ không có Weibo, cho nên, luôn có lời than khóc dưới bài đăng tài khoản chính thức của Nice, yêu cầu Doãn Hạo Vũ mở Weibo.
Châu Kha Vũ theo dõi màn trình diễn đầu tiên của họ thông qua màn hình máy tính. Hắn nhìn không chớp mắt gương mặt thanh tú của Doãn Hạo Vũ. Cậu đứng trên sân khấu, tự tin toả sáng, cảm giác thanh xuân dào dạt hệt như bầu trời đêm sáng ngời.
Châu Kha Vũ càng nhìn càng hối hận. Lúc trước, hắn mù mắt mới cảm thấy người khác thú vị, bỏ bê Doãn Hạo Vũ ở nhà, lạnh nhạt với cậu , làm cậu đau lòng.
Khi hắn nhìn Trương Gia Nguyên và Doãn Hạo Vũ dán chặt lấy vai nhau lúc hát, trái tim hắn nhói lên vì ghen tị.
Hai người họ đem thanh xuân tươi đẹp truyền tải hết vào bài hát. Ánh mắt họ nhìn nhau đầy nhiệt huyết và nóng bỏng, nở nụ cười rạng rỡ.
Châu Kha Vũ không nhớ lần cuối Doãn Hạo Vũ đã cười với hắn như thế này là khi nào.
Hai mắt Châu Kha Vũ đỏ hoe. Hắn cảm thấy chỉ cần bản thân hơi buông tay, Doãn Hạo Vũ sẽ không chút lưu tình quay người rời đi, thậm chí cậu sẽ chạy về phía Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên là người có thể khiến Doãn Hạo Vũ vui vẻ một lần nữa?
"Không... không... Chỉ có tôi, em ấy đã từng rất yêu tôi, là tôi."
Hai tay hắn run rẩy, môi cũng phát run, tắt màn hình, hắn ôm đầu, ngồi phịch xuống ghế: "Không phải cậu ta... là tôi..." giọng khàn khàn "Là tôi... chỉ có tôi..."
Châu Kha Vũ đột nhiên ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe. Sự đố kị bây giờ khiến hắn nhớ tới cảnh Doãn Hạo Vũ luôn nhận được những lá thư tỏ tình ở bức tường trắng sau trường ngay khi năm học đầu tiên vừa kết thúc. Lúc đó hắn bắt đầu cảm thấy bất an, sợ rằng Doãn Hạo Vũ sẽ bị cướp đi nên hắn bắt đầu PUA*
*PUA (Pick-up Artist): PUA ban đầu là một kỹ năng giao tiếp nhằm thu hút người khác, để tìm được nửa kia nhưng theo thời gian nó dần biến chất thành chiêu trò dụ dỗ, lừa gạt hoặc thao túng tình cảm một cách cực đoan. Ví dụ: cô lập bạn với thế giới xung quanh, "nếu bạn không làm như này là bạn không yêu tôi"
Đến bây giờ, Châu Kha Vũ mới chân chính ý thức được bản thân đã dùng thủ đoạn ác liệt thế nào để ép buộc Doãn Hạo Vũ. Sau đó chìm đắm vào thế giới phồn hoa ngoài kia, tổn thương cậu.
Hắn thích nhìn Doãn Hạo Vũ vì hắn mà không ngừng từ bỏ các nguyên tắc. Hắn muốn biết tình yêu của Doãn Hạo Vũ dành cho hắn một ngày nào đó có cạn kiệt hay không.
Doãn Hạo Vũ yêu hắn rất nhiều, hắn cảm thấy thật hài lòng.
Châu Kha Vũ buồn bã nghĩ, chính mình là người ích kỷ sao?
Trong bốn năm qua, tình yêu của Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng bị hắn vắt kiệt.
Châu Kha Vũ trầm mặc hơn một giờ, rốt cục híp híp mắt, nước mắt chảy dài xuống má.
Hắn tự nhủ mình và Doãn Hạo Vũ đời này còn dài, hắn sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp. Nếu phải nhìn thấy Doãn Hạo Vũ ở bên cạnh người khác, hắn không làm được.
Bởi vì độ nổi tiếng ngày một tăng lên, video Doãn Hạo Vũ và Trương Gia Nguyên bán hoa ở lối vào tàu điện ngầm bị fan hâm mộ đào lại.
Độ nhận diện, thảo luận couple của Trương Gia Nguyên và Doãn Hạo Vũ tăng vọt.
Châu Kha Vũ biết được là do hắn tình cờ nghe được các nhân viên đang trò chuyện sôi nổi trong giờ nghỉ trưa.
Trở lại văn phòng, Châu Kha Vũ nghiến răng: "Kỷ Nguyên Vũ Trụ? Trò đùa ngu ngốc gì vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro