Chương 1-2

Edit: Cỏ

2.

Luca nghe không hiểu phù thủy bạch tuộc nói cái gì, chẳng qua là trợn to hai mắt nhìn hắn. "Cái gì gọi là không đi được?"

"Đất liền chính là cần đôi chân, cũng không càn đuôi cá của cậu." Phù thủy biển vừa nói vừa dùng một trong những xúc tu của mình chạm vào đuôi cá xin đẹp màu bạc của Luca. Cảm giác kỳ lạ của cái mút và chất lỏng dính trên đó chảy qua lớp vảy, khiến Luca rùng mình.Linh giác bẩm sinh cùng trực giác nói cho anh biết phù thủy bạch tuộc trước mặt này quả thật không có hại như anh nghĩ. Có lẽ anh nên rời đi khỏi đây, nhưng mà tính cách phiêu lưu mạo hiểm của người cá lại để anh có cảm giác phấn khích với nơi này lần nữa, máu lạnh trong người như sôi lên. "Nhưng anh có thể giúp tôi, có đúng hay không?" Luca không lùi về phía sau, ngược lại tiến lên một bước: "Bọn họ nói không có gì anh không có thể làm được."

Chẳng biết vì sao phù thủy biển khẽ cười một tiếng: "Có lẽ vậy." Đôi mắt của hắn nhìn nhìn trên xuống hoàng tử cá trước mặt: "Tùy vào giá cậu có thể cho tôi bao nhiêu."

 "Ý của anh là gì?" Luca ưỡn ngực có chút kiêu ngạo: "Nhưng tôi là hoàng tử, không có cái gì tôi không cho được."

 Phù thủy biển lại nheo mắt một lần nữa, nói lại một lần: "Có lẽ vậy."

 Hoàng tử cá nghe không hiểu ý của phù thủy biển, nhưng điều đó không ngăn cản anh khoe khoang.

 Phù thủy biển không nói gì, làm phép cho Luca, chờ anh rời khỏi mặt nước, đuôi cá sẽ biến thành chân của người, vây tai cũng sẽ biến thành tai người, cũng cùng với hắn lập khế ước bằng hai tay: Chờ Luca trở lại đáy biển, nhất định sẽ hoàn thành một yêu cầu của phù thủy. Khế ước được lập, các phép thuật đan xen trong không trung thành một cuộn giấy làm từ biển, rơi xuống có tên của hai người ở mỗi bên góc.

 Luca Kaneshiro

 Shu Yamino

Đó là tên của phù thủy biển?

"Cậu phải trở lại biển trước trời tối ngày mai, nếu không sẽ xảy ra chuyện không tốt." Phù thủy biển nói như vậy.

 Luca gật đầu, dùng ốc biển báo tin cho người nhà bảo gia đình sẽ rời khỏi biển một lúc, sau đó vẫy đuôi hướng ra biển.

Luca đưa người lộ ra khỏi mặt biển, nước chảy xuống mái tóc vàng lộng lẫy của anh vào kẽ hở trên cổ. Đây không phải lần đầu tiên anh lên trên mặt biển, nhưng anh chưa bao giờ ra khỏi biển đến địa phương nào. Bởi vì bố mẹ cùng anh trai đã dặn dò anh, loài người rất đáng sợ. Nhưng Luca không sợ.

 Sự thật cũng quả thật như vậy. Luca như người gặp cá gặp nước. Có lẽ anh không nên dùng từ này, dù sao anh cũng vốn là cá. Dù sao anh cũng có thời gian vui vẻ, hơn nữa cũng có chút tốt.

 Đặc biệt là sau khi được công chúa Elira, con gái của vị vua trị vì vùng đất này, đưa về cung điện với đôi mắt ướt đẫm vô gia cư, anh chỉ đơn giản là vui mừng khôn xiết.

Không sai, mong muốn trở về nhà anh đã quên mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro