Chương 823: KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ THÌ ĐỪNG RỜI KHỎI NAM DƯƠNG
Lê Tiếu dịu dàng nhìn Mạc Giác. Chiếc quần yếm thường thấy, áo sơ mi kẻ caro nhỏ và đôi giày thể thao màu kem, vừa trẻ trung lại đầy sức sống.
Ngay sau đó, Mạc Giác lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông, đưa đến trước mặt Lê Tiếu như dâng vật quý.
Lê Ngạn nuốt nước bọt, nhìn cặp sách mấy lần.
Không có quà của anh?
Lê Tiếu nhận lấy chiếc hộp, chậm rãi mở ra, đập vào mắt cô là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích bóng loáng. Kết cấu và nước ngọc có thể so sánh với Đế vương lục.
"Đẹp không?" Mạc Giác nhìn Lê Tiếu với ánh mắt đầy mong đợi, không chờ cô trả lời đã muốn đeo vòng cho cô.
Lê Tiếu đè cổ tay Mạc Giác xuống, híp mắt hỏi: "Chị mua à?"
"Đương nhiên là mua rồi." Mạc Giác sờ độ bóng của chiếc vòng ngọc: "Trên người em chẳng có đồ trang sức gì cả. Ngay cả một chiếc vòng tay cao cấp cũng không có."
Lê Ngạn khẽ xì một tiếng, lại còn hàng cao cấp nữa đấy. Tiếu Tiểu nhà anh dù khoác bao tải cũng không mất giá.
Lê Tiếu đóng hộp lại: "Em không cần, Mạc Mạc giữ đi."
Mạc Giác ngẩn ra, không cần biết Lê Tiếu nghĩ gì, cô nàng nhanh chóng lấy chiếc vòng ngọc đeo vào cổ tay phải của cô, nóng nảy giậm chân: "Không được, không được, em nhất định phải nhận, đây là lần đầu tiên Mạc Giác này mua quà bằng tiến của mình đấy." Trước đây đều là tiện tay lấy trộm!
Thấy thế, Lê Tiếu xoa đầu cô: "Sau này Mạc Mạc đừng tiêu tiến linh tinh, em không thiếu những thứ này."
Mạc Giác cười hì hì, kéo tay cô: "Không sao, Mạc Mạc có tiến."
Bên trong tấm thẻ mà cậu Hai Mộ cho cô có rất nhiều số 0. Chiếc vòng ngọc này chỉ mới tiêu hết một số 0.
Một lúc sau, Lê Tiếu cầm lấy bài kiểm tra ở trên bàn, 181 điểm thật sự hơi thấp, hơn nữa còn lệch môn cực kỳ nghiêm trọng. Tổng điểm môn tiếng Anh là 150, Mạc Giác thi được 145 điểm, mấy môn khác không đáng để nhắc tới.
Mạc Giác chột dạ đứng móc ngón tay, mắt liếc qua liếc lại: "Lần... lần sau Mạc Mạc sẽ làm bài thi thật tốt."
Lê Ngạn một tay chống nạnh, một tay day huyệt Thái dương: "Với thành tích này của cậu ấy, đừng nói là thi đại học, ngay cả trường dạy nghề cũng không vào được. Hay là... cho cậu ấy học lại lớp 10?"
Lê Tiếu nói không cần, sau đó nhìn sang Mạc Giác đang căng thẳng, nhếch môi: "Cố hết sức là được."
Lê Ngạn: "?"
Mạc Giác vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: "Mạc Mạc sẽ cố gắng, lần kiểm tra trước đứng hạng chót, lần này đứng áp chót, giáo viên nói Mạc Mạc có tiến bộ đấy."
Lê Ngạn sầm mặt, trầm giọng hỏi: "Giáo viên của mấy cậu chưa từng gặp đồ ngốc sao?"
Lê Tiếu bỏ bài kiểm tra xuống, nhìn Lê Ngạn với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Anh Hai, anh ra đây một chút."
Lê Ngạn thu lại vẻ mặt không vui, căn dặn Mạc Giác như dạy con: "Tiếp tục làm bài đi nhé, tôi sẽ quay lại kiểm tra đấy."
"Vâng..."
Mạc Giác bĩu môi với bóng lưng của anh, vẻ mặt ngượng ngập, có chút không vui.
Từ khi cô bắt đầu đi học, hình như ông chủ càng ngày càng không hài lòng với cô.
Cô cũng muốn học giỏi, nhưng mà... chơi game vui quá!
Nghĩ đến đây, Mạc Giác lén nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần, rồi lấy điện thoại đăng nhập vào game, mở khung chat, gỗ lạch cạch mấy chữ.
Cục cưng Mạc Tiếu Mạc của ông chủ: "Đồng đội Dã Vương, kéo tôi đi."
...
Ở một nơi khác, Lê Tiếu và Lê Ngạn đi xuống tầng dưới.
Người giúp việc nhanh chóng bưng tới hai cốc trà cho họ. Lê Tiếu bưng cốc lên thổi lá trà: "Gần đây anh không đi dự triển lãm tranh sao?"
Lê Ngạn trả lời một cách mất tập trung: "Cuối năm ít triển lãm tranh."
Lê Tiếu nhìn anh, nhận ra anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô: "Anh thích nó à?"
"Không." Lê Ngạn thấp giọng nói: "Chỉ là anh thấy quen quen."
Lê Tiếu hớp miếng trà: "Tiếp theo anh có dự định gì?"
Lê Ngạn rời mắt khỏi vòng ngọc, bắt tréo chân: "Tạm thời thì chưa, nghỉ ngơi trước đã, năm sau nói tiếp."
"Ừm..." Lê Tiếu trầm ngâm mấy giây, dặn dò: "Hãy chăm sóc Mạc Giác thật tốt trong mấy tháng này, không có việc gì thì đừng rời Nam Dương."
Lê Ngạn khó hiểu, tập trung vào trọng điểm lệch lạc: "Em lo cho cậu ấy đến vậy sao?"
"Có vấn đề gì à?"
Lê Tiếu nhướng mày hỏi lại. Mặc kệ phản ứng của Lê Ngạn, cô đặt cốc trà xuống rồi đứng dậy đi xuống nhà.
Lê Ngạn gọi cô hai tiếng, cô đứng trên bậc thang, ngoái lại nhìn anh, nói đầy ẩn ý: "Đừng quá nghiêm khắc với Mạc Mạc, không phải anh từng nói Mạc Mạc vẫn còn là trẻ con sao?"
Bị Lê Tiếu chặn họng, Lê Ngạn càng khó hiểu nhíu mày.
Có phải em gái anh đã quá dung túng Mạc Giác rồi không?
Có chuyện mờ ám!
...
Ở phòng bếp dưới nhà, Lê Tiếu lần theo bóng dáng của Đoàn Thục Viện. Thấy bà đang nấu súp, cô tiện tay đóng cửa kính lại cho bà: "Mẹ, ông ngoại có nói gì về khăn quấn em bé không?"
Đoàn Thục Viện khuấy nổi xúp, nhìn Lê Tiếu hai giây mới giật mình vỗ trán: "Con xem trí nhớ của mẹ này. Con chờ chút, bây giờ mẹ sẽ gọi điện cho ông ngoại con ngay."
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài phòng bếp, Lê Tiếu liền lắc đầu: "Không cần vội đâu mẹ, ăn cơm xong hãy gọi."
Trong lúc hai mẹ con cô nói chuyện, Tông Duyệt đẩy cửa đi vào, đưa điện thoại ra: "Tiếu Tiếu, điện thoại của em đổ chuông này."
Lê Tiếu cẩm điện thoại rời khỏi phòng bếp.
Tông Duyệt xắn tay áo lên, rất tự nhiên đi đến bên cạnh Đoàn Thục Viện: "Mẹ, để con giúp mẹ."
"Không cần đâu, hẩm súp xong mẹ sẽ bảo người làm xào rau, con đừng động tay vào." Đoàn Thục Viện khuấy đều nổi súp dinh dưỡng thơm nức mũi, nghiêng đầu nhìn Tông Duyệt: "Thằng Quân đâu?"
Tông Duyệt cười: "Anh ấy sắp về rồi mẹ ạ, con... gọi điện hỏi anh ấy nhé?"
Đoàn Thục Viện hất mặt về phía cửa phòng bếp: "Con ra ngoài mà gọi, phòng bếp nhiều khói dầu."
Tông Duyệt không nghĩ nhiều, lấy điện thoại trong túi ra rồi đi ra sảnh phụ gọi điện cho Lê Quân.
Phòng bếp yên tĩnh trở lại, Đoàn Thục Viện tắt bếp, kéo cửa lại, lấy điện thoại ra gọi cho ông cụ Đoàn: "Ba, con hỏi ba một chuyện."
...
Nửa tiếng sau, Lê Quân mặc vest chỉnh tề khoan thai đi vào nhà.
Tông Duyệt bước tới nhận lấy cặp công sở trên tay anh, cười nói vui vẻ: "Chiều nay anh còn đi nữa không?"
"Còn." Lê Quân cởi áo khoác đưa cho cô, thuận thế nhéo mi tâm: "Ngày mai có thể anh phải đi công tác."
Nụ cười trên môi Tông Duyệt cứng đờ: "Mấy giờ anh lên đường?"
"Sáng sớm mai." Lê Quân không để ý sắc mặt hơi thay đổi của Tông Duyệt, cởi cúc cổ áo sơ mi, dừng tay: "Em mua vé xem phim rồi à?"
Vốn dĩ anh đã hứa sẽ đi xem phim với Tông Duyệt vào Chủ nhật tuần này.
Bọn họ chưa từng hẹn hò, vì vậy Tông Duyệt muốn bù đắp một số thiếu sót trong tình cảm của cả hai.
Khó khăn lắm Lê Quân mới đồng ý đi xem phim với cô, kết quả... niềm vui lại tan như bọt xà phòng.
Tông Duyệt vắt áo khoác của anh lên tay vịn ghế, đưa lưng về phía Lê Quân, giả vờ thoải mái trả lời: "Em chưa mua."
Lê Quân "ừ" một tiếng: "Lần này anh đi công tác sẽ mất khoảng một tuần. Khi về anh sẽ đi xem phim với em."
Tông Duyệt cười nói không sao, rót một tách trà cho Lê Quân rồi quay người đi vào phòng vệ sinh.
Cô đứng trước bồn rửa mặt, nhìn hai vé xem phim VIP rạp tư nhân trên điện thoại di động, nhấn nút hoàn tiến với nụ cười khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro