Chương 836: KHÚC MẮC GIỮA TÔNG TRẠM VÀ TỊCH LA

Thương Úc mím môi, liếc nhìn hai người bị còng tay với nhau: "Vào nhà rồi nói."

Tông Trạm nhíu mày: "Thiếu Diễn..."

Tịch La phối hợp đi lên phía trước: "Bảo anh vào thì anh vào đi, sao nói nhiều vậy?"

Tay của hai người họ bị còng với nhau, Tông Trạm không thể không đi theo cô ta vào biệt thự.

Tịch La dù bị còng cũng không hề bị ảnh hưởng. Cô ta vẫn ăn trái cây và uống nước trên bàn như thường.

Nhất là cô ta cứ nhất định dùng cái tay bị còng để cẩm thức ăn, đã vậy còn làm nhiều động tác vặt, làm phiền Tông Trạm hồi lâu.

Lúc này, Thương Úc lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, liếc nhìn hai người họ: "Còng tay ở đâu ra vậy?"

"Làm một bộ khó lắm à?" Tông Trạm nói hùng hồn.

Tịch La ngậm nửa miếng dưa hấu trong miệng, gật đầu như thật: "Còng tay bất hợp pháp."

"Cô bớt nói đi." Tông Trạm quát khẽ bằng giọng Bắc Kinh đặc sệt, liếc nhìn Thương Úc: "Thương Úc, cậu đã biết chuyện của hai chúng tôi rồi, tôi không nói nhiều, đi trước đây."

Tịch La ngồi yên, Thương Úc thì nghiêng đầu nhả khói thuốc, giọng có vẻ trầm thấp nghiến ngẫm: "Chờ đã."

"Sao nữa?" Tông Trạm nhíu mày, mặt không vui: "Cậu muốn cản anh à?"

Tịch La nhếch mày đắc ý, thảnh thơi bắt tréo chân, ra vẻ như đã biết trước mọi việc.

Thương Úc củi người gây tàn thuốc, khẽ nhếch khóe môi: "Không, tôi sẽ không cản anh, qua đêm nay, anh muốn làm gì tùy anh."

Nụ cười trên mặt Tịch La cứng đờ: "Không được, anh lật lọng hả Diễn gia?"

"Có qua có lại." Thương Úc liếc nhìn Tịch La đang trợn mắt há hốc mồm, nhếch môi đấy ẩn ý: "Tôi dễ lợi dụng vậy sao?"

Tịch La bị giội một gáo nước lạnh, lần đầu tiên cảm thấy mình mất cả chì lẫn chài.

Chẳng qua cô ta chỉ muốn dựa vào quan hệ với Lê Tiếu, sau đó lợi dụng sức uy hiếp của Thương Úc để thuyết phục con chó sói Tông Trạm này rút lui, sao lại bị anh "cắn ngược" rồi?

"Diễn gia, anh như thế này sẽ không có bạn đâu."

Tông Trạm giật giật còng tay: "Cậu ta cũng không cần người bạn như cô."

Tịch La hít sâu một hơi, sau đó tỉnh bơ nhìn về phía trước: "Tôi muốn đi toilet."

Tông Trạm cười khẩy, hất cằm về phía nhà vệ sinh: "Đi đi, tôi đâu có cản cô."

"Tôi thế này thì đi thế nào?" Tịch La lắc lắc cái còng, trợn tròn mắt: "Một là tháo còng, hai là anh đi cùng với tôi?"

Tông Trạm liếc nhìn cô ta: "Khích tôi?"

"Vậy thì đi thôi." Tích La đứng dậy, đi thẳng đến phòng vệ sinh.

Tông Trạm không muốn nhúc nhích, nhưng cổ tay của hai người bị còng vào nhau, anh ta không thể không đi theo.

Thương Úc bình tĩnh nhìn cảnh này, mím môi lắc đầu, rồi quay người đi vào phòng khách.

Khúc mắc giữa Tông Trạm và Tịch La nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ.

Đại khái là một quân nhân chính trực không quen nhìn điệu bộ nửa chính nửa tà của Tịch La, đã phá hủy một sòng bạc rửa tiền ở Myanmar.

Mà chủ của cái sòng bạc ngấm đó vừa khéo lại là Tịch La.

Tịch La đã điều tra chuyện này rất lâu, cuối cùng tra ra được là Tông Trạm lo chuyện bao đồng, thế là quyết định nhân cơ hội đánh cắp bản đồ tác chiến của anh ta và gửi nó cho quân đội Myanmar trong trận diễn tập chung.

Tông Trạm không tổn thất là bao, tuy thắng trong trận diễn tập, nhưng anh ta lại trở thành thủ trưởng bị "xử" đầu tiên trong trận.

...

Khi Lê Tiếu thức dậy, hoàng hôn đã buông xuống.

Bóng cây lay động, cô chống người thẫn thờ hai giây.

"Khó chịu hả?" Thương Úc cầm điện thoại ngồi bên giường, hỏi cô.

Lê Tiếu mỉm cười, lắc đầu: "Mấy giờ rồi anh?"

"Sáu giờ rưỡi rồi." Anh thuận thế để di động xuống, lấy cốc nước trên tủ đầu giường đưa cho cô: "Em có đói không?"

Lê Tiếu uống một hớp nước, khóe mắt vô tình lướt qua giao diện điện thoại của anh. Không thấy rõ nội dung nhưng tiêu để rất rõ ràng.

Thói quen ăn uống và những lưu ý đối với bà bầu khi mang thai.

Trái tim Lê Tiếu nóng bừng, cô ngồi quỳ chân trên giường, rướn người hôn lên môi Thương Úc: "Hơi hơi, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Thương Úc xoa đầu cô, choàng thêm áo khoác cho cô rồi cả hai cùng nhau đi ra khỏi phòng.

Tại phòng ăn dưới lầu, hai người vừa ngồi vào bàn ăn thì Tịch La và Tông Trạm tới.

Lê Tiếu nhìn họ. Hả? Nắm tay nhau?

Nhìn kỹ lại cô mới phát hiện, không phải họ đang nắm tay nhau, mà là đang bị còng chung.

Lê Tiếu khó hiểu nhìn sang Thương Úc. Trong mấy tiếng cô ngủ đã xảy ra chuyện gì?

Thương Úc lấy bát đũa để trước mặt cô, hất cằm: "Ăn cơm đi."

Lê Tiếu cẩm đũa lên, mắt vẫn quan sát Tông Trạm và Tịch La.

Nói sao nhỉ, nhìn rất kỳ khôi.

Cổ tay phải của Tịch La và cổ tay trái của Tông Trạm bị còng với nhau, ăn cơm không thành vấn đế, chỉ là tay trái của Tông Trạm không thể không đưa lên đưa xuống theo động tác gắp thức ăn của Tịch La, khiến người ta chóng cả mặt.

Lê Tiếu húp mấy thìa cháo, ánh mắt đầy hứng thú: "Hai người..."

Tịch La chớp mắt nhìn Thương Úc, gắp đồ ăn bỏ vào miệng một cách tự nhiên: "Không có gì, bị người ta chơi thôi."

Tông Trạm nghĩ rằng Tịch La đang nói mình, liền giật tay một cái, kéo đôi đũa đang đưa đến miệng cô ta ra: "Tôi và cô ai chơi ai trước?"

Tịch La thờ ở sạc lại: "Anh hỏi như kiếu ai nằm trên ai nằm dưới vậy?"

Tông Trạm: "..."

Đổ đầu đất như anh ta không hiểu mấy câu nói ẩn dụ thế này, ánh mắt đầy bất mãn, hừ lạnh: "Đổ vô liêm sĩ."

"Anh có liêm sỉ còn cứ muốn còng tay chung với tôi, liêm sỉ quá đấy."

Tông Trạm lại im lặng.

Người phụ nữ Tịch La này miệng lưỡi như lò xo, mỗi lời nói ra đều có thể khiến người ta tức chết.

Tông Trạm hất đôi đũa trên tay, đen mặt: "Cô có gì đáng để nhìn trộm?"

"Tôi nói anh nhìn trộm à?" Tịch La cười, tiếp tục nói: "Nếu anh mà là tù binh của địch, chắc không cần động tay anh cũng nhận tội.'

Ha, cái này gọi là gì nhỉ? Chưa đánh đã khai.

Tông Trạm liếm răng hàm, cằm cũng ngạnh ra: "Thay vì quan tâm ba cái vớ vẩn, chi bằng cô nên nghĩ cách khai làm sao để tòa án quân sự khoan hồng cho cô đi."

Lê Tiếu cắn đùa, chăm chú nhìn bọn họ đấu khẩu.

Quá là đặc sắc, đã lên tới mức tòa án quân sự luôn rồi.

Tịch La hất tóc một cách lẳng lơ, giọng điệu rất thèm đòn: "Khai gì? Khai anh nhìn trộm tôi hả?"

Sắc mặt Tông Trạm vừa lạnh vừa tệ: "Dùng súng bất hợp pháp, rửa tiền bất hợp pháp..."

"Cạch" một tiếng, Tịch La quẳng cây bút laser lên bàn: "Còn nói tôi dùng súng bất hợp pháp, anh chưa từng nhìn thấy bút laser hả? Không lo làm quân nhân cho tốt, cứ nhất định phải xen vào chuyện của người khác. Chuyện của cảnh sát nhân dân đều bị anh làm hộ, sao anh không làm siêu nhân luôn đi?"

Tông Trạm nổi giận, nhưng không thể phản bác.

Anh ta hoàn toàn không biết mình đã chọc ghẹo Tịch La chuyện gì.

Ban đầu anh ta tưởng cô ta là cô bạn gái mà Hạ Sâm và Phong Nghị giới thiệu cho mình, sau khi thêm WeChat và trò chuyện mấy lần, anh ta mới cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Lần trước nhìn thấy người phụ nữ này tùy tiện đùa bỡn người tài xế trẻ trước Cục Cảnh sát Nam Dương, anh ta không thể nào quên được, ký ức vẫn chưa phai nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: