Chương 858: NÓI THỬ KẾ HOẠCH CỦA EM

Hạ Sâm đứng trước tủ sưu tầm âm tường, nhìn những đồ cổ bên trong: "Em tin tưởng anh thật. Thiếu Diễn mà biết anh giúp em giấu cậu ta, sòng bạc của anh phải tổn thất ít nhất một tỷ."

Hắn không nghi ngờ thủ đoạn của Thương Thiếu Diễn.

Nếu bị anh phát hiện điều gì, nhất định sòng bạc của hắn sẽ chịu trận.

Trăm lần như một.

Lê Tiếu dựa lưng vào thành ghế, hất cằm: "Em sẽ chịu hết tổn thất của sòng bạc. Đồ cổ trong gian phòng đó cũng tùy anh lựa chọn."

Hạ Sâm nghiêng đầu, đứng thẳng dậy, khoanh tay trước ngực: "Em đang giao dịch với anh à?"

"Không." Lê Tiếu cười tươi rói: "Là mua chuộc anh."

Hạ Sâm cười khẽ, chỉ ngón tay về phía cô: "Gàn đấy."

"Chốt?"

Hạ Sâm hất vạt áo khoác, đút hai tay vào túi quần, nhìn Lê Tiếu với ánh mắt sáng rực: "Có tí này mà có thể mua chuộc anh? Nào, nói thử kế hoạch của em xem."

...

Mười một giờ rưỡi sáng, Lạc Vũ tìm đến Nhã Thự Viên sau khi nghe tin.

Cô ta đóng sẩm cửa xe, quả nhiên nhìn thấy chiếc Mercedes của Lê Tiếu ở bãi đỗ.

Lạc Vũ bước đi vội vàng, còn chưa vào đến đại sảnh thì có hai bóng người đã bước ra.

Hạ Sâm đi trước, Lê Tiếu đi sau, hơn nữa trên tay cô còn cầm một chiếc hộp nhỏ từ buổi đấu giá Venus.

Lạc Vũ nhíu mày, trên trán còn rịn mồ hôi: "Mẹ Cả, sao mợ lại ra ngoài một mình..."

Mặc dù tình trạng ốm nghén của Lê Tiếu đã không còn nặng như trước nhưng đó chỉ là do cô kiểm soát chế độ ăn uống một cách nghiêm ngặt.

Nhưng, ốm nghén không nặng không có nghĩa là không nghén.

Nếu cô buồn nôn trong khi đang lái xe, hậu quả sẽ rất khó lường.

Lúc này, Lê Tiếu thong dong bước xuống bậc thềm từng bước một, thấy vẻ mặt lo lắng của Lạc Vũ thì giải thích: "Anh Sâm muốn một bức thư pháp, tôi tới lấy cho anh ấy."

Hạ Sâm: "?"

Hắn cúi đầu nhìn chiếc hộp Venus trên tay Lê Tiếu, chậm rãi lia mắt lên trên, cuối cùng dừng ở mặt cô.

Sao cô có thể nói mấy lời này mà không biết ngượng như vậy?

Thảo nào lúc rời khỏi căn hộ, cô đã cấm theo một bức thư pháp một cách khó hiểu, hóa ra là để làm việc này.

Không đợi Hạ Sâm trả lời, Lê Tiếu liền đưa cái hộp trên tay ra, nhướng mày gọi một tiếng: "Anh Sâm."

Hạ Sâm kẹp cái hộp ở khuỷu tay, nghiến răng trả lời hai chữ: "Cảm ơn."

Lê Tiếu hơi nhếch môi: "Khách sáo rồi."

Cận Nhung bị mù sao?

Vậy mà nói Lê Tiếu trong sáng, đáng yêu lại hiểu chuyện?

...

Lên xe, Lê Tiếu gác khuỷu tay lên cửa sổ, nở nụ cười nhẹ, tâm trạng dường như rất tốt.

Xe đi được nửa đường, Lạc Vũ mới thấp giọng nói: "Anh Sâm thật không biết xấu hổ, đã lấy đồ của mợ còn để mợ cầm."

Lê Tiếu nghe thế thì quay đầu, đáy mắt chợt lóe sáng: "Sao cô biết tôi ở Nhã Thự Viên?"

"Vọng Nguyệt xem định vị trên đồng hồ đeo tay của mợ."

Lê Tiểu hiểu ra: "Đến trụ sở của Diễn Hoàng."

Vọng Nguyệt đã có thể tìm được định vị của cô, vậy 80% là Thương Úc đã biết chuyện cô ra ngoài một mình.

Sở dĩ cô đi gặp Hạ Sâm là để tránh mọi dấu vết có thể tìm thấy.

N ếu gọi điện thoại liên lạc, một khi Thương Úc biết được, khó có thể đảm bảo anh sẽ đoán ra được điều gì.

Lần này Lê Tiếu đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi.

Cho dù thế nào, cô cũng phải đích thân hóa giải ân oán năm đó với bà Tiêu.

Trụ sở chính Diễn Hoàng, tầng 101.

Lê Tiếu bưng một ly cà phê đi vào.

Thương Úc đang cầm điếu thuốc ngồi sau bàn làm việc.

Anh mặc quần áo màu đen, vẻ mặt lạnh lùng.

Làn khói mờ quẩn quanh, ngũ quan rõ nét của anh cũng trở nên vô cùng mơ hồ.

Lê Tiếu đứng ở cửa ra vào, hồi lâu cũng không thấy Thương Úc hút thuốc.

Dường như không ngờ là cô sẽ tới công ty, đáy mắt anh phủ một màu u tối. Thấy cô đi vào, anh liến dụi tắt thuốc lá.

"Sao không nói anh một tiếng trước khi tới?"

Anh chống tay ghế đứng dậy, đi tới bật hệ thống thông gió, sau đó dắt Lê Tiếu ra khỏi văn phòng.

Hai người đi qua phòng họp bên cạnh. Lê Tiếu quan sát mặt anh, đặt ly cà phê xuống, cười nói: "Sáng nay em ra ngoài làm chút việc, tiện đường nên ghé anh."

"Em làm việc gì?" Anh dựa người vào bàn họp, ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô, đôi mắt sâu thẳm giấu đầy cảm xúc.

Lê Tiếu kể sơ vài câu. Cô không bán đứng Hạ Sâm, mà là nói cho Thương Úc biết tin tức từ Doãn Mạt.

"Anh Sâm giúp em, nên em tặng anh ấy một bức thư pháp."

Thương Úc cụp mắt, nâng mặt cô mà vuốt ve, giọng nói cũng điểm tĩnh trở lại: "Lãng phí."

Dù anh nói vậy, nhưng Lê Tiếu luôn cảm thấy trong mắt anh chứa rất nhiều cảm xúc, nhiều đến nỗi cô không cách nào phân biệt được.

Ánh mắt hai người giao nhau, trong phòng họp im lặng như tờ.

Thương Úc dừng mắt ở môi cô, kéo cô vào lòng, áp lên trán cô, hơi thở mang theo mùi thuốc lá the mát phả vào mặt cô: "Khi nào thì em mới có thể ở yên trong nhà để dưỡng thai đây?"

Lông mi Lê Tiếu run run: "Chẳng phải em đang dưỡng thai đấy sao?"

Dù vậy... anh cũng không thể nào yên tâm.

Nghe thấy lời giải thích đánh tráo khái niệm của cô, anh nhéo má cô một cái: "Còn tiếp tục như thế nữa, anh sẽ cân nhắc khóa cửa phòng thí nghiệm của em đấy."

"Ừ..." Lê Tiếu trầm ngâm mấy giây, biết nghe lời mà phụ họa: "Vậy sau này em sẽ đến phòng sách của anh để dưỡng thai."

Thương Úc bật cười khẽ, ôm cô vào lòng, áp cằm lên đỉnh đầu cô, cưng chiều cười nói: "Đề nghị hay đấy."

Tim Lê Tiếu run lên, có cảm giác như tự lấy đá đập chân mình.

Cô ngẩng đầu muốn cứu văn vài câu, nhưng Thương Úc không cho cô cơ hội lên tiếng, liến cúi đầu chiếm lấy môi cô.

Nghĩ lại, quả thật mấy ngày nay cô đã bỏ bê anh vì chuyện của bà Tiêu.

Lê Tiếu ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh, vừa đau lòng vừa căng thẳng. Cô nghĩ chắc chắn anh không chỉ làm chừng này.

Thời khắc tình cảm luôn có thể xoa dịu linh hồn lẫn nhau.

Chỉ có kẻ đui mù, được nhiều tiến thưởng không muốn, lại muốn rước họa vào thân.

Ví dụ như... Truy Phong.

Anh ta vừa họp xong, cầm một xấp tài liệu đến để báo cáo công việc.

Không tìm thấy Thương Úc trong phòng làm việc, thấy cửa phòng họp ở kế bên khép kín, cũng không nghe thấy tiếng gì bên trong, thế là anh ta cứ vậy mà mở cửa ra.

Sau khi nhìn thấy tình hình bên trong, Truy Phong chửi thể một tiếng rồi khép cửa lại với tốc độ cực nhanh.

Anh ta có cảm giác mình sắp tiêu đời đến nơi, đứng ở ngoài cửa, không ngừng hít sâu.

Lưu Vân và Vọng Nguyệt đi ngang qua, thấy mặt anh ta xanh như tàu lá chuối. Hai người nhìn nhau, lập tức hiểu ra.

Chắc chắn anh ta lại gặp rắc rối gì đây.

Lưu Vân bình chân như vại trêu: "Sao đấy? Lại bị lão đại mắng à?

Truy Phong giương mắt, nhìn xung quanh một lát rồi nổi lòng xấu xa: "Mắng gì mà mắng? Tôi không tìm thấy lão đại, anh ấy đâu rồi nhỉ?"

Thấy thế, Lưu Vân và Vọng Nguyệt nhìn nhau, không hề nghi ngờ. Lưu Vân nhướng mày: "Anh ấy không có trong văn phòng à?"

Truy Phong lắc đầu, âm thẩm dời sang bên cạnh hai bước: "Không, cậu tìm giúp tôi đi, tôi đang có việc gấp."

Lưu Vân thật thà liếc nhìn cửa phòng họp, vừa giơ tay vừa hỏi: "Ở đây cũng không có à?"

Cửa mở, Truy Phong nhanh chân bỏ chạy.

Còn Lưu Vân và Vọng Nguyệt ở lại, ngoái đầu nhìn phòng họp, như bị sét đánh.

Cmn, Truy Phong!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: