Chương 918: EM DÂU, TỪ TỪ DỖ DÀNH

Hạ Sâm hiểu rất rõ tầm quan trọng của Lê Tiếu với Thiếu Diễn.

Anh mới đến chưa được năm phút, không tìm được người trong thời gian ngắn như vậy đã sắp nổi giận, đôi mắt hiện lên bão tố dày đặc.

Hạ Sâm vừa buồn bực vừa nhận thấy không ổn.

Bệnh của Thiếu Diễn chỉ là ẩn giấu dưới sự bình yên của Lê Tiếu.

Chứng hoang tưởng và chứng hưng cảm của anh chưa từng biến mất, rất có thể đã chuyển toàn bộ sang Lê Tiếu rồi.

Nghĩ đến đây, Hạ Sâm chấn động, vẻ mặt rất nặng nề.

Hắn chợt nghĩ đến một khả năng, nếu Lê Tiếu thật sự xảy ra chuyện, chứng bệnh của Thiếu Diễn... gần như không còn ai có thể khống chế được nữa.

Thương Úc làm như không nghe thấy sự trấn an của Hạ Sâm. Anh cúi đầu sờ ngón tay rồi ngước mắt liếc Thẩm Thanh Dã, âm u nói từng chữ: "Nếu cô ấy gặp chuyện, cậu đừng hòng sống sót."

"Diễn gia." Thẩm Thanh Dã sợ hãi hít một hơi sâu: "Anh đừng đùa, Tiểu Tiếu sẽ không sao."

Là một nhân vật toàn năng của Thất Tử, Thẩm Thanh Dã không cho rằng Lê Tiếu sẽ dễ dàng gặp chuyện.

Tối nay đúng là anh ta mải mê đánh bạc, nhưng đây là địa bàn của Hạ Sâm, không lý nào sẽ có người dám ra tay với Lê Tiếu.

Khi bị Vọng Nguyệt và Lưu Vân lôi vào phòng làm việc, Thẩm Thanh Dã mới biết đây là sòng bạc Bổ Ngân Thành Tây lúc trước đã giam giữ Bạch Lộ Hồi.

Chưa đến ba phút, Hạ Ngao ra ngoài tìm người quay lại: "Anh, Diễn gia, không thấy..."

Thương Úc chậm rãi nhắm mắt, chống tay vịn sofa đứng dậy: "Không tìm ra?"

Giọng anh trầm khàn, dường như truyền đến từ tận sâu trong cổ họng.

Hạ Sâm thầm biết không ổn, đứng dậy theo, bước chân ổn định nhưng sải rất lớn: "Thiếu Diễn, em ấy sẽ không sao."

Không ai hiểu rõ Thương Úc thật sự nổi giận sẽ như thế nào hơn Hạ Sâm.

Dù là Lê Tiếu cũng chưa chắc đã thật sự chứng kiến.

Hạ Sâm lẳng lặng ngăn trước mặt Thẩm Thanh Dã, nhìn đôi mắt âm u của Thương Úc.

Lúc này Hạ Sâm lộ rõ khí thế hơn bất kỳ lúc nào.

Trong số mọi người ở đây, ắt chỉ có hắn mới ngăn được Thương Thiếu Diễn.

Doãn Mạt nhìn Hạ Sâm chằm chằm, không có nhiều thời gian cảm nhận cảm xúc trong lòng, nhấc chân định ra ngoài tìm người.

Đúng ngay lúc này, Vọng Nguyệt và Lưu Vân quay lại.

Vọng Nguyệt thở dốc nói: "Lão đại, đồng hồ đeo tay xác định vị trí của mợ Cả vẫn còn đang ở Bố Ngân. Nhưng ngoại trừ căn phòng nghỉ thứ ba bên trái ra, chúng tôi đã tìm khắp nơi khác mà không thấy mỡ Cả đâu."

Thương Úc lạnh lùng từ từ nhìn sang Vọng Nguyệt.

Lưu Vân cẩn thận hỏi: "Anh Sâm, mở cửa căn phòng nghỉ kia được không?"

Dù gì đây cũng là địa bàn của Hạ Sâm, họ không dám phá cửa vào.

Chỉ có Hạ Ngao sờ băng gạc trên đầu, mặt mày khó hiểu: "Chìa khóa ở chỗ tôi, là tôi khóa phòng đó, tôi xem qua rồi, trong đó không có ai cả."

Liru Vân cau mày thất vọng: "Vậy mợ Cả..."

"Chìa khóa." Hạ Sâm chìa tay với Hạ Ngao, nhận chia rồi ném cho Thẩm Thanh Dà: "Cậu đi xem sao."

Thẩm Thanh Dã nào dám chần chừ, cấm chia chạy ngay ra ngoài.

Vọng Nguyệt và Lưu Vân vội đuổi theo.

Hạ Sâm nhìn Doãn Mạt ra hiệu cho cô lấy thuốc lá đến.

Doãn Mạt mím môi, đưa bao thuốc và bật lửa qua.

Hạ Sâm nhận lấy, ngón tay ấm áp của hắn bảo phủ mu bàn tay cô.

Có lẽ tâm trạng thay đổi nên sinh ra phản ứng hóa học.

Trong tỉnh cảnh này, vô tình va chạm sẽ tăng thêm cảm giác khiêu khích.

Rõ ràng họ từng nắm tay, thậm chí là hôn.

Hạ Sâm nhìn Doãn Mạt thật sâu, kín đáo nhếch môi rồi thôi nhìn, rút hai điếu, vừa đưa Thương Úc vừa thấp giọng trêu chọc: "Nếu em dâu gặp chuyện ở sòng bạc của anh, anh đến cái mạng này cho cậu."

"Mạng anh?"

Thương Úc không nhúc nhích, đôi mắt âm u gợn sóng.

Hạ Sâm nhìn anh không chớp mắt, ngả ngớn nhướng mày: "Nếu cậu dám nói mạng ông đây không đáng tiền, chúng ta sẽ không yên đâu."

Thái độ trêu chọc quá đà này chỉ là thủ đoạn Hạ Sâm kiểm chế Thương Úc.

Hạ Sâm lại đưa thuốc lá: "Nhanh rút một điếu, đỡ cho em dâu thấy cái nết xấu này của cậu."

Doãn Mạt không hiểu ý, lại thấy Thương Úc lập tức chìa tay ra rút.

Không biết do tác dụng của nicotin hay lời của Hạ Sâm đã xoa dịu tâm trạng của Thương Úc, khi khói thuốc tản ra, cảm giác bức bối xung quanh đã tiêu tan đi nhiều.

"Lão đại, tìm thấy mẹ Cả rồi."

Ngay khi Vọng Nguyệt quay lại báo cáo, mọi người chỉ thấy một bóng đen chợt lóe trước mắt, Thương Úc đã nhanh chóng lao ra ngoài.

Trong phòng nghỉ thứ ba bên tay trái bị khóa lại, Lê Tiếu co người trên sofa, mắt lim dim nhìn mọi người nối đuôi vào, mờ mịt hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Hạ Sâm kẹp điếu thuốc, câm nín mím môi.

Bố Ngân suýt nữa thành nhà hỏa táng vì cô chứ còn chuyện gì nữa.

Lê Tiếu chậm rãi chống người ngồi dậy, liếm môi trắng nhợt, vẻ mặt ngây ngô.

Thương Úc đến bên cạnh cô, đôi mắt âm u khóa chặt bóng dáng cô, giọng khá căng thẳng: "Điện thoại của em đâu?"

Lê Tiếu sờ bên người, thoáng ngẫm nghĩ mới nhớ ra, hình như điện thoại rơi trên bệ lưu ly trong phòng vệ sinh.

Cô hất cằm về phía phòng vệ sinh, Doãn Mạt vội đi vào, thấy điện thoại màu đen ở trên bồn rửa tay.

Lê Tiếu không kịp giải thích thêm, Thương Úc cúi người kẹp cằm cô, giọng trầm thấp khản khản: "Mệt sao không về nhà ngủ?"

"Em..."

Lê Tiếu muốn nói lại thôi, đôi mắt hiện tơ máu cẩn thận quan sát nét mặt thâm trầm của anh.

Cô mím môi, lẳng lặng thở dài, không muốn nhiều lời.

Sự thật là, trước đó họ trò chuyện điện thoại xong, Lê Tiếu còn chưa đến phòng làm việc của Hạ Sâm đã thấy buồn nôn.

Khi đó cô tìm đại một phòng nghỉ ngơi không người, nôn ói một lúc trong phòng vệ sinh.

Lê Tiếu hoài nghi là do mình ngửi phải mùi thuốc lá ở tầng dưới.

Sau khi nôn mửa, cô chẳng còn chút sức lực, cũng không biết ai tắt đèn. Cô chỉ định nằm nghỉ một lúc, ngờ đâu ngủ say, lúc đó điện thoại đã bị bỏ quên trong phòng vệ sinh.

Hạ Sâm khôi phục vẻ ngả ngớn phóng túng, dựa khung cửa ném tàn thuốc lên sàn nhà bên ngoài hành lang, khoanh tay trước ngực chế giễu: "Đã nói không có việc gì, Bồ Ngân của ông đây còn an toàn hơn Cục Cảnh sát!"

Đám Thẩm Thanh Dã không hẹn cùng nhìn sang.

Hạ Sâm vuốt tóc trước trán, nhìn Lê Tiếu trêu chọc: "Em dâu, từ từ dỗ dành."

Dứt lời, hắn ngoắc tay gọi những người khác rời đi.

Thẩm Thanh Dã do dự không muốn đi, Doãn Mạt hỏi: "Lão Thẩm, cậu đến lúc nào thế?"

Nghe vậy, Thẩm Thanh Dã lập tức kéo tay cô ra khỏi cửa: "Hai Doãn, chị còn hỏi tôi! Chuyện hôm nay phải trách chị, nếu không phải chị cúp điện thoại của tôi, tôi sẽ không theo nhóc Bảy đến sòng bạc tìm chị!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: