Chap 2 - Muốn lái người huấn luyện
### ☕ **SÁNG HÔM ẤY...**
Tuệ lò dò bước ra khỏi phòng ngủ.
Áo phông rộng lùng bùng, tóc rối, mắt lờ đờ.
***Trông như đứa trẻ ngủ quên giờ học, vừa bước ra từ giấc mơ chưa kịp tỉnh.***
Ngửi thấy mùi bữa sáng lan toả từ bếp,
cậu ngáp một cái, rồi ***ngả người vào khung cửa bếp:***
> "Andrew... a nấu gì thơm thế.
> A làm tôi nhớ Bianca đấy.
> Cô ấy hay nấu bữa sáng cho tôi, rồi tôi sẽ ôm eo cô ấy từ đằng sau."
> *"Nhẹ nhàng này... dịu dàng này... thơm mùi café và da thịt."*
---
Andrew quay ngoắt lại.
***Ánh mắt lạnh băng.***
Nhưng tim thì đang ***cháy bùng như cái chảo dầu sau lưng.***
> "Người còn chưa tỉnh mà cái mồm của anh đã bắt đầu không yên rồi đấy."
Câu nói ***lạnh, sắc và dứt.***
Nhưng nếu Tuệ chịu lắng một chút — có thể ***nghe thấy giọng run nơi cuối câu.***
---
Tuệ cười hề hề như chẳng nghe thấy gì.
Bước ngang qua, nằm phịch xuống sofa, kéo gối ôm,
***hát vu vơ một điệu jazz cũ nghe như vừa buồn vừa dở hơi.***
> "Don't know why... I didn't come..."
Andrew đứng đó, ***tay cầm muỗng đảo trứng,***
nhìn cái dáng ***vừa ngốc vừa quyến rũ*** của cậu lười biếng kia,
môi cắn nhẹ, mắt chùng xuống.
***Muốn nói gì đó. Rất muốn. Nhưng không thể.***
---
Trong đầu anh vang lên:
> *"Tôi cho phép anh ôm tôi giống Bianca."*
> *"Thậm chí hôn tôi cũng được."*
> *"Chỉ cần đừng gọi tên người khác."*
---
Nhưng thay vào đó,
Andrew chỉ ***đặt đĩa trứng chiên và một ly café lên bàn trước mặt Tuệ.***
> "Dậy ăn đi. Hôm nay tôi rảnh, có thể đưa anh về chỗ làm."
Tuệ mở mắt, ngồi dậy, ***nhìn đĩa thức ăn như kho báu.***
Rồi ***cười một cái rất dịu dàng – thứ cười mà Andrew chỉ thấy đúng 2 lần: một là khi cậu say, hai là khi cậu ngủ.***
> "Làm gì có ai như anh, sáng sớm nấu ăn cho tôi rồi còn chở tôi đi làm.
> Hồi đó Bianca còn bắt tôi tự đi bộ cơ mà."
Andrew không đáp.
Chỉ ngồi xuống ghế, ***nhâm nhi café – vị đắng ngắt nhưng cần thiết.***
---
Trong khoảnh khắc ấy...
Tuệ không biết.
Còn Andrew – ***chẳng thể quên.***
> Người ta không chết vì bị từ chối.
> Người ta chết vì ***được yêu một cách vô tâm.***
---
## 🚗**TRÊN XE, MỘT SÁNG NHẸ NHƯ KHÓI**
Xe lăn bánh.
Tuệ ngồi ghế phụ, ***chân gác lên taplo, đầu tựa cửa sổ,*** mắt lim dim nhìn nắng rọi qua từng vệt kính.
> "Sao nhà anh không có radio? Tôi muốn nghe nhạc mà chẳng lẽ phải hát suốt cho anh nghe?"
**Andrew:**
> "Tôi nghĩ người như anh thì không thể im lặng quá 15 phút."
**Tuệ (nhếch mép):**
> "A nghĩ sai rồi. Tôi chỉ không muốn im lặng khi ở bên người nhàm chán thôi."
Andrew không nói.
Nhưng ***ngón tay siết nhẹ vô-lăng.***
Như thể đang cố kìm một điều gì đó ***không được lộ ra.***
---
Tuệ mở cửa kính xuống.
Gió luồn vào, ***cuốn tóc cậu bay lòa xòa.***
Tuệ quay sang nhìn Andrew, ánh mắt ***lười biếng nhưng có chiều sâu bất ngờ.***
> "Này, Andrew."
> "Nếu a có người yêu, a sẽ muốn người ta giống kiểu gì?"
> "Ngoan ngoãn nghe lời? Đúng giờ, trầm lặng và luôn rửa tay trước khi ăn?"
Andrew ***không nhìn Tuệ.***
Mắt vẫn nhìn thẳng con đường đang trải dài.
**Andrew:**
> "Tôi sẽ thích người hay quên, hay nói linh tinh...
> ...lái xe dở tệ, ăn sáng muộn, và thích gác chân lên taplo như trẻ trâu."
Tuệ khựng lại một chút.
Miệng cười khẩy.
> "Nghe giống tôi ghê. A định ám chỉ ai đấy?"
**Andrew (rất nhỏ):**
> "Không ai cả."
Nhưng Tuệ nghe thấy.
Và ***trong lòng có cái gì đó lặng đi một giây.***
---
Đèn đỏ.
Xe dừng.
Andrew liếc sang.
Tuệ vẫn ***ngửa cổ tựa ghế, mắt nhắm nghiền,*** nhưng ***ngón tay đang gõ nhẹ lên bắp đùi theo điệu một bản nhạc tưởng tượng.***
**Andrew:**
> "Nếu tôi thật sự thích ai đó... mà người đó chỉ coi tôi là tài xế đưa đón, là bữa sáng tình cờ, là cái tên hay bị trêu... thì cậu nghĩ, tôi có nên nói ra không?"
Tuệ ***không mở mắt.***
Chỉ khẽ cười:
> "A nghĩ người đó sẽ không nhận ra à?"
> "Có những chuyện... người ta biết rất rõ.
> Nhưng người ta chưa chắc đã muốn nghe thành lời."
---
Đèn xanh.
Xe chạy tiếp.
Không ai nói thêm gì nữa.
Nhưng trong xe, ***không khí không còn như lúc trước.***
Nó ***đậm hơn. Nhẹ như khói... nhưng khó thở như sương mù trong lòng.***
---
🛻 **ĐẾN TRỤ SỞ – ÁNH MẮT KHÔNG TIỄN**
Xe dừng trước cổng trụ sở.
Tuệ mở cửa, đứng dậy.
Ánh nắng đổ lên người cậu, khiến ***mắt Andrew nheo lại không phải vì nắng.***
> "Cảm ơn anh vì bữa sáng. Và cả... vì đã không nói gì."
**Andrew:**
> "Tôi vẫn có thể nói, nếu cậu muốn nghe."
Tuệ ***khựng lại, rồi cười:***
> "Không cần đâu. Nếu a nói ra... tôi sẽ phải trả lời.
> Mà tôi thì hay nói dối."
Cánh cửa đóng lại.
Tuệ quay lưng bước đi, ***mái tóc đen bay nhè nhẹ,*** còn Andrew vẫn ngồi trong xe, ***mắt dõi theo đến khi bóng lưng kia biến mất.***
Không một cái vẫy tay.
Không lời tạm biệt.
Nhưng lòng ***nặng như vừa rút nhẫn cưới ra khỏi tay.***
---
**NHIỆM VỤ NGUY HIỂM – LẦN ĐẦU ANDREW NỔI GIẬN**
Ba hôm sau, nhiệm vụ ở biên giới Đông Nam.
Tuệ, như thường lệ, ***phá kế hoạch.***
Không chịu chờ yểm trợ, ***xông vào một toà nhà để "xem có gì vui."***
Không báo về. Không tín hiệu. Không phản hồi.
Andrew ***đứng chờ trước màn hình liên lạc, 20 phút.
Rồi 30.
Rồi 45.***
---
Khi Tuệ xuất hiện trở lại, ***trầy vai, máu chảy nhẹ nhưng vẫn cười tươi:***
> "Tôi tìm được bản đồ nội bộ. Tốt chưa?"
Andrew không nói gì.
Anh tiến tới, ***nắm cổ áo Tuệ kéo vào góc hành lang,*** đập mạnh cậu vào tường.
**Andrew (nét mặt lạnh tanh nhưng giọng run nhẹ):**
> "Cậu nghĩ đây là trò chơi à?
> Cậu nghĩ nếu cậu chết, tôi chỉ cần thay người là xong à?"
Tuệ cười, ***vẫn ánh mắt tinh quái***:
> "Bình tĩnh, Andrew. A đang ghen sao?"
**Andrew:**
> "Tôi đang... sợ. Và tôi ghét cái cảm giác đó."
> "Tôi chưa bao giờ sợ mất một ai như sợ mất cậu."
Tuệ im.
Không còn cợt nhả.
Lần đầu tiên, ***ánh mắt họ chạm nhau — trần trụi và thật.***
---
**TỪ GÓC NHÌN TUỆ – MỘT THỨ GỌI LÀ CẢM GIÁC MẤT KIỂM SOÁT**
Tuệ ngồi một mình trên nóc trụ sở đêm hôm ấy.
Cậu nhớ lại lúc bị Andrew đập vào tường.
***Nhớ cái ánh mắt như lửa cháy âm ỉ sau băng.***
> "Tôi chưa bao giờ sợ mất một ai như sợ mất cậu."
Tuệ ***rút bao thuốc, châm một điếu,***
rồi ***thở ra một làn khói dài.***
> "Mình chết tiệt thật rồi..."
> "Mình đã chạm tới cái thứ không nên chạm.
> Một người luôn ở cạnh mình, không vì thân thể, không vì danh tiếng, không vì những trò đùa lấp liếm...
> ...mà chỉ vì... là mình."
Tuệ đặt tay lên ngực.
***Trái tim vẫn đập như thường.***
Nhưng có cái gì đó đang rung... như thể ***sắp mất.***
> "Nếu Andrew đi...
> Chắc mình sẽ không còn thấy bữa sáng nóng, xe chờ sẵn, và ánh mắt lặng như nước hồ sâu kia nữa."
---
**CHỐT LẠI – 2 TÂM HỒN GẦN NHAU ĐẾN NGHẸT THỞ**
Một người im lặng vì yêu quá sâu.
Một người nói đùa vì sợ bị tổn thương.
Cả hai đều ***đứng cạnh rìa vực*** — không ai dám nhảy trước.
Nhưng cũng ***chẳng ai muốn bước lùi.***
---
☕ **ANDREW – BẢO MẪU CƠ BẮP VỚI TRÁI TIM DÀNH RIÊNG CHO TUỆ**
Trụ sở tình báo đã quen với một hình ảnh quen thuộc mỗi sáng:
***Tuệ – tóc rối, mắt díp, chân gác lên bàn – ăn bánh mì kẹp từ tay Andrew như trẻ con bị ép ăn sáng.***
Nhân viên A (nhìn qua cửa sổ phòng ăn):
> "Tội Tuệ ghê, nhìn cái mặt thiếu ngủ kìa."
> "Andrew có khi nào cho cậu ta ngủ đủ chưa?"
Nhân viên B:
> "Ngủ đủ thì đêm đâu ra thời gian trốn ra phố tán gái nữa, Andrew quản sát sao lắm."
---
Tuệ than với đồng đội:
> "Tôi đi học làm điệp viên chứ đâu phải đi làm con nuôi của một ông trung úy nghiêm khắc."
> "A ta bắt tôi ăn sáng, uống thuốc bổ, ***cấm chơi game sau 10 giờ,*** và nếu tôi về muộn hơn giờ giới nghiêm... a ta sẽ ***tự đi kéo tôi từ bar về nhà như thằng vũ phu mặc áo len đen.***"
---
Còn Andrew?
Khi bị hỏi, chỉ bình thản ghi vào biên bản:
> **"Đối tượng Tuệ: cần theo dõi sát để đảm bảo sức khoẻ, trí lực, và kỷ luật công tác.
> Lý do: nếu không, đối tượng sẽ lang thang khắp quán cafe tán gái đến 3 giờ sáng và đến lớp huấn luyện trong tình trạng 'ngủ gật lả người như mèo mướp.'"**
---
## ��️ **Sáng đó... một buổi sáng như bao buổi sáng**
Tuệ lê thân ra bàn ăn, ánh mắt ***mệt mỏi và bất cần.***
> "Andrew, sao anh cứ chăm tôi như thể tôi sắp chết ấy?"
**Andrew (không ngẩng lên):**
> "Tôi đang cố ngăn anh khỏi việc tự sát bằng đời sống thiếu ngủ, thiếu kỷ luật, và thừa hormone tình ái vô tổ chức."
Tuệ cắn miếng sandwich, nhìn đống trái cây bổ sẵn.
> "Ờ ờm... tôi không có ý định nhận anh làm mẹ nuôi."
**Andrew (rót sữa, đặt ly xuống trước mặt Tuệ):**
> "Tốt. Vì mẹ nuôi sẽ không bắt anh chống đẩy 50 cái nếu anh dám bỏ bữa."
---
Tuệ (há hốc):
> "A dọa đánh tôi đó hả?"
**Andrew (bình thản):**
> "Tôi dạy anh sống sót. Nếu hôm nay bỏ bữa, mai ra hiện trường mà ngất thì ai cõng về?"
Tuệ nhăn mặt, nhưng vẫn ***ngoan ngoãn gắp thêm miếng trứng.***
> "A nghiêm túc đến đáng sợ."
Andrew ***ngồi xuống đối diện, ánh mắt vẫn thẳng thừng như mọi khi***:
> "Ăn cho hết chỗ đồ ăn này đi, rồi vào phòng tập gặp tôi."
---
Cả trụ sở nhìn cảnh đó, đều ***trầm mặc thương tiếc.***
Một cậu mỹ công ngông cuồng đã ***rơi vào tay của người đàn ông nghiêm khắc nhất trụ sở.***
Nhân viên C (thở dài):
> "Không biết là tình yêu, trách nhiệm, hay nghiệp chướng. Nhưng mà rõ là Andrew không định buông đâu."
---
## PHÒNG TẬP – NGÃ XUỐNG NHƯ CÁI CỚ
Phòng tập vắng, chỉ còn tiếng thở và tiếng đập bóng chạm sàn.
Tuệ ***gồng người nâng tạ, đổ mồ hôi nhưng ánh mắt còn lấp lánh trò tinh quái.***
Chỉ chờ đến lúc... ***giả vờ mỏi.***
> "Uầy... hình như tôi bị chuột rút..."
> "Andrew..."
Andrew ***tiến lại gần, cúi xuống định đỡ.***
***Nhưng ngay khoảnh khắc tay vừa chạm Tuệ,*** cậu ***kéo nhẹ một cái*** – cả hai ngã xuống sàn đệm.
---
Khoảng cách ***sát đến mức hơi thở chạm má.***
Tuệ chống tay, nhìn Andrew ***bằng ánh mắt nửa đùa nửa thật:***
> "A có mệt không khi suốt ngày ở với một đứa thích gây sự như tôi?"
**Andrew (giọng trầm, mắt nhìn thẳng):**
> "Rất mệt."
Tuệ ***cười nhẹ, hơi thở phả lên môi đối phương.***
> "Mệt sao không buông? A mong chờ gì ở tôi vậy?"
Andrew ***im 2 giây.***
Rồi ***đẩy Tuệ ra – nhẹ nhưng dứt khoát.***
> "Tôi chỉ làm những gì nên làm."
> "Dù sao thì cậu vẫn trong tầm kiểm soát của tôi."
Tuệ nằm đó, ngửa người nhìn lên trần, ***lắc đầu cười nhạt:***
> "A kiểm soát tôi...
> ...nhưng không kiểm soát được tim mình à?"
---
Andrew ***đứng bật dậy, quay lưng đi, tay siết chặt.***
Giọng ***đỏ mặt nhưng vẫn cố lạnh:***
> "Tập luyện tiếp đi. Tôi đi tắm trước."
Tuệ ***ngồi dậy, chống cằm nhìn theo bóng lưng kia:***
> "Ai cho a tắm trước?
> Phải tắm cùng nhau mới công bằng chứ."
Andrew ***vấp chân vào tấm thảm, suýt té.***
Không quay lại. ***Chạy trốn như người lần đầu biết yêu.***
---
## ️ NHỮNG TÊN KHỐN LÀM TA KHÔNG THỂ QUAY LƯNG ## ️
Tuệ ngồi lại một mình.
Tay ***lau mồ hôi trán,*** mắt vẫn dõi theo cửa phòng tắm đã khép.
> "Thằng cha này đúng là cứng đầu...
> Nhưng nhìn thấy tôi té thì lao tới, nhìn tôi mệt thì cau mày...
> Mà ***vừa nghe nói 'tắm cùng' thì té sấp mặt.***"
Cậu ***bật cười, thật lòng.***
> "Chết tiệt thật. Tôi bắt đầu thấy...
> ...mỗi sáng bị ép ăn trứng luộc với uống vitamin ***cũng không tệ lắm.***"
---
**PHÒNG TẮM – MỘT CƠN GIÔNG TRONG LÒNG KẺ GIÁM SÁT**
Nước xối xuống vai Andrew.
Từng giọt ***nóng*** mà ***càng tắm lại càng đỏ mặt.***
Anh tựa lưng vào gạch, ***mắt nhắm nghiền.***
Tim ***đập như trống trận,*** đầu ***nhớ lại cái hơi thở gần bên tai,*** lời nói ***nửa đùa nửa thật của Tuệ.***
> *"A kiểm soát tôi... nhưng không kiểm soát được tim mình à?"*
Andrew ***đập nhẹ đầu vào tường.***
> "Khốn kiếp..."
> *"Mình đang nghĩ cái gì vậy trời..."*
Và rồi ***cái phần không muốn bị nghĩ đến***
nó ***ngẩng đầu chào buổi sáng một cách đầy sinh lực.***
**Andrew:**
> *"Đm..."*
---
Ngay lúc đó... ***có tiếng gõ cửa.***
**Tuệ (giọng lười biếng nhưng quyến rũ):**
> "Mở cửa ra đi, tôi muốn bù đắp những ngày qua."
> "Để tôi giúp anh tắm. Miễn phí, sạch từng centimet luôn."
Andrew ***hoảng loạn.***
Tay ***bám vào cạnh bồn nước như sắp ngã.***
Mặt ***đỏ hơn thịt bò tái.***
> "Cậu biến...
> Biến ngay cho tôi!!"
**Tuệ (cười vang):**
> "A đừng sợ. Tôi nhẹ nhàng mà, từng có bằng lau sàn cấp tốc đấy."
> "Tôi không đòi tắm cùng vì đùa đâu.
> ***Tôi đòi tắm cùng vì a cứng quá.***"
> "Ý tôi là... người a ấy. Cứng nhắc. Tắm với tôi là phải mềm ra nha."
**Andrew (la lớn sau cửa, tiếng nước vẫn xối):**
> "Tôi báo cáo cậu lên cấp trên! Tôi—Tôi khóa cửa bằng mã vân tay rồi, đừng hòng!!!"
**Tuệ:**
> "Thế thì tôi ngồi trước cửa đây. A mà không ra, tôi hát mấy bài thất tình từ thời tôi học lớp 6, cho cả trụ sở nghe."
Andrew ***bị ép tới đường cùng.***
Nước ***không đủ lạnh để dập*** cái đang cứng.
Tuệ ***không đủ xa để khiến anh quên.***
Đợi 1 lát, bên ngoài đã yên tĩnh, Tuệ đã để anh yên
---
Trong đầu Andrew
> *"Mình ghét cậu ta..."*
> *"Cậu ta vô tổ chức, không tuân lệnh, thích trêu đùa, ăn sáng muộn và tắm trễ..."*
> *"Nhưng sao mình không thể ngừng nghĩ về cậu ta...
Dù là khi ngã xuống, hay khi đứng trước cửa phòng tắm này..."*
---
SAU CƠN BÃO PHÒNG TẮM
Andrew đã dịu cái thứ đáng nguyền rủa xuống, mà lửa trong lòng vẫn chưa dập, thì Tuệ lại tạt thêm xăng bằng sự quan tâm mập mờ không phân biệt nổi thật hay đùa.
Còn Andrew – vẫn là cục băng tự trọng cao ngất, nhưng bên trong thì... thành lò thiêu luôn rồi.
Andrew bước ra ngoài, tóc còn ướt, mắt hơi đỏ, áo phông đơn giản che đi mọi dấu hiệu vừa trải qua khủng hoảng sinh lý ngắn hạn.
Tuệ ngồi sofa, chân bắt chéo, miệng nhấm nháp ly nước mát lạnh, ánh mắt biết rõ mọi thứ đã xảy ra.
**Tuệ (giọng chậm rãi nhưng ẩn ý):**
> "Anh đừng tự hành hạ bản thân mãi như vậy chứ."
> "Gặp khó khăn gì cứ nói, tôi thật lòng muốn giúp."
Andrew ***giật nhẹ khóe môi – không biết là vì khó chịu hay vì xấu hổ.***
Anh cúi đầu nhặt khăn, lau tóc, rồi đáp gọn:
> "Tôi tự làm được. Không cần cậu lo."
**Tuệ (ngẩng đầu, nhíu mày):**
> "Ủa tôi có nói là muốn giúp cái gì đâu mà anh từ chối gấp vậy?"
Andrew ***đứng khựng.***
Tai ***bắt đầu đỏ lên.***
Câu nói ***không hề chứa nội dung nhưng lại khiến não anh nổ tung.***
> "Tôi—Dù là gì thì cũng không mượn anh!"
Tuệ ***nhướng mày, mắt sáng lên.***
> "Vậy là a có tưởng tượng tôi giúp gì đó thật rồi?"
Andrew ***đỏ mặt như gấc, không nói thêm một lời, quay lưng bước nhanh ra khỏi cửa,*** để lại mùi sữa tắm và sự ngượng chín tầng trời.
Tuệ ***chống cằm, nở nụ cười thắng lợi:***
> "Đáng yêu thật đấy.
> Lạnh lùng giả tạo, nhưng trong lòng thì cháy như đống rơm."
---
TRÊN ĐƯỜNG VỀ NHÀ – ANDREW NÓI MỘT MÌNH
Andrew bước về nhà mình, ***vừa đi vừa tự nhủ:***
> "Thằng đó...
> Đùa một câu là khiến mình nghĩ đủ kiểu."
> "Còn cái mặt thì cứ trơ trơ như chưa có chuyện gì xảy ra."
> "Mình đúng là ngu mới nghĩ nó quan tâm thật.
> Nó chỉ giỏi cà khịa.
> Chỉ biết quấy rối."
Anh ***cúi đầu, tay đút túi, gió thổi tóc bay.***
Nhưng trong lòng ***vẫn còn vương lời Tuệ:***
> *"Tôi thật lòng muốn giúp."*
---
TUỆ CŨNG LẶNG NGƯỜI
Tuệ nhìn theo bóng lưng Andrew vừa bỏ đi.
***Nụ cười biến mất.***
Cậu ngồi yên một lúc lâu, rồi thở ra:
> "Ừ thì đúng là tôi giỡn thiệt.
> Nhưng cũng... đâu phải không quan tâm đâu."
---
NGÀY VẮNG ANH, TRÁI TIM EM RỐI BỜ**
Andrew đi công tác 3 ngày.
Tuệ tưởng sẽ sung sướng như được nghỉ hè: ***không ai ép ăn, không ai chở đi làm, không ai bắt hít vitamin tổng hợp.***
Nhưng đến sáng hôm sau...
> ***Căn bếp im lặng, bánh mì khô queo, ly sữa nguội tanh.***
> ***Không có ai hỏi "sao giờ này mới dậy", cũng chẳng có ai lườm mình vì mặc áo ngủ tới phòng họp.***
Tuệ ***cười nhạt.***
> "Ờ thì... tự do quá cũng chán ha."
Tối đến, ***Tuệ ngồi nghịch điện thoại một mình.***
Mở tin nhắn cho Andrew:
**"Làm nhiệm vụ xong chưa, có ăn gì chưa?"**
...***Rồi lại xóa.*** Không gửi.
> "Mình bị cái gì thế này..."
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro