Chap 7 - Alex đi chết đi

Set *"trò chơi tâm linh và trò chơi vô học"* từ Tuệ vs Alex – hai con người đẹp trai mà rảnh hơi nhất trụ sở tình báo 🕶️🔥

🎭 TRÒ 1 – DỰNG KỊCH BẢN MẤT TRÍ

Tuệ giả vờ bị mất trí nhớ sau một nhiệm vụ.

Andrew lo sốt vó, còn Alex tranh thủ đóng vai "cậu bạn thân thiết năm xưa".

> **Alex:** "Cậu không nhớ tôi à? Mình từng nắm tay nhau chạy trốn khỏi trụ sở trong một vụ prank thất bại đấy."

> **Tuệ:** (ngơ ngác) "Thật á? Vậy tôi có phải người yêu của Andrew không?"

> **Alex:** "Không, hai người chỉ là... cộng sự thôi."

=> Andrew suýt bóp cổ Alex, cho đến khi Tuệ bẻ cổ, cười khúc khích:

> **"Cậu nghĩ tôi thật sự mất trí à, nhầm người rồi, tôi là người mất nết chứ không mất trí."**

---

💅TRÒ 2 – CHIẾM LĨNH PHÒNG NGỦ

Alex lén lút dọn qua ở cùng phòng Andrew trong một chuyến công tác (hợp lý vì "còn giường trống").

Tuệ đến muộn, thấy hai người đang mặc đồ ngủ, ngồi ăn mì tôm trong phòng, thì mắt trợn lên.

> **Tuệ:** "Ơ hay, tôi đi hai ngày về cậu đã dám chiếm giường tôi?"

> **Alex:** "Cậu ngủ ghế sofa đi. Tôi và Andrew đang bonding."

> **Tuệ:** "Bonding cái đầu cậu. Tôi mà lên cơn là bonding nắm đấm vào mặt cậu đấy."

=> Tối đó, Alex tỉnh dậy thấy mình bị kéo lôi xuống gầm giường, trói vào chân giường bằng cà vạt Tuệ, còn Tuệ ôm Andrew ngủ ngon lành.

---

🔥 TRÒ 3 – BẮT CÓC GIẢ LẬP

Alex bày trò giả làm kẻ thù bắt cóc Tuệ để xem Andrew có **lao vào cứu ngay không**, hay lưỡng lự.

> **Alex:** (giọng giả trầm) "Người yêu mày đang trong tay tao. Ra đầu hàng đi nếu không muốn hắn bị trói, bị tét mông."

> **Andrew:** "Ồ, Tuệ bị trói ở đâu? Tôi tới ngay."

> **Tuệ:** "Đừng tới! Hắn đáng sợ lắm!"

> **Andrew:** "Tuệ, tôi đến rồi đây!"

=> Mở cửa ra, thấy Tuệ bị trói như bánh tét còn Alex thì bị đấm một cái gãy kính râm:

> **"Tôi bảo đừng động vào người của tôi."**

---

🎮TRÒ 4 – CUỘC THI "GẦN ANDREW NHẤT

- Tuệ rủ Andrew tập bắn súng. Mỗi lần Andrew đứng sau chỉnh tư thế, Tuệ giả vờ "mất thăng bằng", ngửa vào người kia.

- Alex rủ Andrew chơi game VR. Cứ mỗi lần Andrew thắng là Alex reo lên "Anh giỏi quá!" rồi gác đầu lên vai như con mèo đực.

- Andrew: **"Cả hai cậu tránh xa tôi ra 1 mét!"**

- Cả hai đồng thanh: **"Không!"**

---

🧪TRÒ 5 – ĐỔI NGƯỜI GIÁM SÁT

Một ngày Andrew bị điều đi, cấp trên bổ nhiệm Alex làm giám sát tạm thời của Tuệ.

Tuệ:

> **"Trò đùa độc ác nhất năm nay là đây."**

Alex:

> **"Chào cưng, từ nay mọi hoạt động của cậu phải báo cáo tôi."**

=> Cùng ngày hôm đó, Tuệ làm nổ bếp trong nhà ăn, lắp thiết bị nhại tiếng động của sếp tổng vào loa nội bộ, và làm mất toàn bộ lịch trình của Alex trên hệ thống.

Khi Andrew quay về, Alex nói như mếu:

> **"Làm ơn đừng giao hắn cho tôi nữa, tôi thà nuôi rắn còn hơn."**

---

🎤TRÒ 6 – BATTLE RAP Ở PHÒNG HỌP

Team tổ chức giải trí, cho phép biểu diễn cá nhân để giải tỏa căng thẳng.

Tuệ lên rap diss:

> *"Có tên đẹp trai nào đó suốt ngày nhìn người yêu tôi như cá ngó mồi / Lỡ cậu nuốt phải lưỡi câu tôi thả thì tôi chẳng gỡ đâu, cho chìm luôn cho rồi."*

Alex bước lên rap lại:

> *"Tình yêu là cuộc chiến, ai yêu thật sẽ thắng / Chứ người chỉ biết cà khịa thì trái tim chẳng ai dành."*

Andrew ngồi ghế ban giám khảo:

> (đập bảng) **"Hai người bị cấm lên sân khấu vĩnh viễn."**

---

🎬Cảnh: Cuộc chiến "tiểu tam" bất thành

**Bối cảnh:**

Tuệ và Aura ăn tối trong một nhà hàng Ý sang trọng sau một buổi làm việc căng thẳng. Tuệ thì vô tư kể xàm, còn Aura vẫn giữ phong thái điềm tĩnh – quyến rũ – đỉnh cao IQ 170 như mọi khi.

Cả hai đang vừa ăn vừa bàn công việc, Tuệ thì ngả ngớn như đang tán, Aura thì thỉnh thoảng liếc qua với ánh mắt sắc như dao cạo — trông y như phim gián điệp pha tình cảm.

---

👀Một góc khác của nhà hàng:

Alex – *người đẹp trai mà rảnh* – đang ngồi nấp sau bình hoa to đùng, chụp hình lia lịa.

> **Alex (lầm bầm):**

> "Vãi thật, Tuệ ngoại tình kìa... Đồ phụ bạc! Để xem Andrew còn tin cậu đến đâu."

---

🕶️️ Ngày hôm sau tại trụ sở tình báo

Alex tự tin tiến vào phòng làm việc của Andrew, chìa điện thoại:

> **"Tôi có bằng chứng Tuệ không chung thuỷ."**

Ảnh hiện ra: Tuệ đang cười tít mắt, còn Aura thì tựa tay vào cằm, mặt nhìn Tuệ lạnh như băng nhưng... cũng đẹp như băng tinh khôi.

Andrew liếc qua, cười nhạt:

> **"Aura là trợ lý của cậu ấy."**

> **Alex:**

> "Tôi thấy ánh mắt họ... rất mờ ám."

Giây sau, Aura bước vào. Cô lạnh lùng nhìn tấm hình trong điện thoại Alex rồi nghiêng đầu nhìn anh ta.

> **Aura:**

> "Cậu nghĩ tôi – người nắm quyền truy cập toàn bộ lịch trình, mã hoá, và camera giám sát – lại cần hẹn hò kiểu *rẻ tiền* thế này sao?"

Alex:

> **"...À thì..."**

Aura tiến sát hơn, giọng thấp nhưng đủ khiến tóc gáy dựng đứng:

> **"Nếu cậu còn xen vào chuyện cá nhân của tôi hoặc Tuệ lần nữa, tôi sẽ để hệ thống nhận diện khuôn mặt của trụ sở chặn cậu – mãi mãi. Đến cả robot pha cà phê cũng không nhận ra cậu."**

Alex:

> 😨 "Cô thật... ấn tượng đấy."

Aura liếc xéo, quay lưng bỏ đi, chỉ để lại một câu:

> **"Nói cho Tuệ biết, trợ lý của anh ta còn đáng sợ hơn người yêu."**

---

**🌩️Ngoài hành lang**

Tuệ nhận được tin, chạy ào đến Andrew:

> **Tuệ:**

> "Ơ, đừng nói là Alex dám đồn tôi ngoại tình nha. Tôi mới chỉ mời Aura đi ăn vì cô ấy chưa ăn gì suốt 16 tiếng thôi á."

> **Andrew (nhún vai):**

> "Tôi không nghi ngờ gì cả. Chỉ là Alex giờ đang trong danh sách đen của Aura, có thể sẽ bị chuyển đi làm nhiệm vụ ở Bắc Cực."

> **Tuệ (cười gian):**

> "Tôi nói rồi mà, người tôi cần kiểm soát là Aura. Vì Aura mà động đến, chưa cần tôi ra tay, hắn đã thành cát bụi trong hệ thống rồi."

---

Alex ôm mặt rút lui về chỗ làm việc, ngồi cạnh robot pha cà phê mà giờ đây cũng từ chối phục vụ anh ta. Trong lòng, Alex thầm nghĩ:

> **"Tán Andrew không đáng sợ bằng việc bị Aura để mắt."**

---

🎬 *Cảnh: Giải cứu "người tình hụt" của người yêu*

**🕵️Bối cảnh:**

Alex đang làm nhiệm vụ đơn lẻ ở một căn cứ bỏ hoang sát biên giới. Có vẻ như tình báo địch phát hiện hành tung, lật tung mọi ngóc ngách. Alex kẹt lại, tín hiệu chập chờn. Mắt bị thương nhẹ, thiết bị liên lạc gần hỏng, và thứ duy nhất còn hoạt động là *cái miệng trù ẻo của anh ta.*

> **Alex:**

> "Aura, nếu nghe thấy thì cho tôi xin cứu viện. Tôi thề sau khi ra ngoài sẽ xin lỗi, thậm chí cho cô hack tài khoản mạng xã hội của tôi luôn cũng được..."

---

### 💻 *Trong phòng điều khiển tại trụ sở*

Aura đang ngồi gác chân trên bàn, cà phê trong tay, ánh mắt lạnh như file excel không công thức. Thấy tín hiệu cấp cứu từ Alex hiện lên.

> **Aura (gõ nhẹ lên bàn):**

> "Lại là tên thích chụp lén này..."

Cô nhìn bảng điều khiển một lúc, rồi... không làm gì cả.

---

🛏️ *Cùng lúc đó – Tuệ đang nằm dài gác chân lên người Andrew, tay cầm máy chơi game*

> **Tuệ:**

> "Andrew à, Aura vẫn chưa tha cho Alex đâu đúng không? Cậu ta mà có bạn gái chắc bạn gái cũng phải xin lỗi thay cậu ta mất."

Andrew:

> *liếc sang điện thoại*

> "Tín hiệu cầu cứu kìa. Lần này nghiêm trọng đấy."

Tuệ ngồi bật dậy:

> "Ơ? Aura không xử lý à?"

Đúng lúc đó, *ding*, một tin nhắn đến từ Aura:

> 🧠 **"Alex đang trong tình trạng nguy hiểm. Tôi không có nhiệm vụ hiện tại. Anh rảnh thì đi giúp đi. Mang cậu ấy về còn nợ tôi một trận solo trên máy giả lập."**

Tuệ bật cười:

> **"Aura không ghét Alex lắm đâu, chỉ hành cho nhớ đời thôi."**

Andrew (đang gọt táo, vì sao? vì Tuệ thích thế):

> **"Cậu đi đi, nhớ đừng tán ai trên đường."**

Tuệ mặc áo khoác vào, cười nhếch mép:

> **"Tôi không kiểm soát được Aura, cậu ráng chịu đi nhé. Cô ấy bảo gì tôi cũng phải nghe đấy."**

Andrew:

> **"Và cậu nghĩ tôi kiểm soát được cậu à?"**

Tuệ bay đi như một cơn gió.

---

🎯 *Tại hiện trường nhiệm vụ*

Alex đang nấp sau xe lật, miệng vẫn nói nhảm:

> **"Nếu ai cứu tôi, tôi hứa sẽ chăm chỉ làm việc, từ nay không cà khịa, không dòm ngó Andrew, không—"**

*Đoàng! Đoàng!*

Tiếng súng vang lên, rồi một bóng người lướt qua, lôi Alex ra khỏi vị trí.

> **Tuệ (ngồi xổm cạnh):**

> "Ơ hay, trông thảm hại thế mà còn định quyến rũ người yêu tôi à?"

Alex ngẩng lên, mồm méo xệch:

> **"Tôi... tôi thề là chỉ thích chơi khăm cậu thôi, chưa từng—"**

> **Tuệ (ngắt lời):**

> "Tôi biết mà. Nhưng Aura không tha cho cậu vì Aura là trí tuệ nhân tạo gắn trên thể xác siêu mẫu, còn tôi thì tha vì tôi biết... ai cũng mê Andrew."

> **Alex:**

> "...Cảm ơn vì đến cứu."

> **Tuệ:**

> "Ơ kìa, tôi đến theo lệnh Aura chứ không phải vì cậu đâu. Tôi mà rảnh thì giờ này đang ở nhà xoa cơ bụng của người  rồi."

---

📲 *Trên máy bay trở về*

Alex nằm thở, cơ thể rã rời, Tuệ gác chân lên bụng anh như thể máy massage miễn phí.

> **Tuệ:**

> "Nhớ cảm ơn Aura nhé. Lần tới muốn dở trò gì thì đừng để bị phát hiện. Còn muốn sống lâu thì đừng đụng đến đồ của tôi."

> **Alex:**

> "Tôi nhớ mà... tôi nhớ cả đời..."

---

**🏁 Sau nhiệm vụ:**

Aura gửi một bức mail vỏn vẹn:

> *"Đừng để tôi phải cứu anh lần nữa. Lần sau chỉ có thể cứu... hình ảnh đẹp đẽ cuối cùng của anh trong bộ hồ sơ cá nhân."*

Alex:

> "Ôi má, cô ấy còn đáng sợ hơn cả kẻ địch... nhưng mà... cũng đẹp thật sự."

---

🧩 ["Chuyện tình không xảy ra" – Aura × Alex]

> "Tôi không ghét anh, nhưng tôi không muốn anh là ngoại lệ trong logic của tôi."

**Alex** ngồi trên bậc thềm trụ sở, chỗ mà giờ này chẳng có ai ngoài mấy con mèo máy chạy đi hút bụi. Ánh trăng chiếu xuống mái tóc bạc lấp lánh của hắn, đôi mắt nửa đùa nửa say. Hắn vẫn giữ bộ vest chưa kịp thay ra sau nhiệm vụ, cà vạt lệch, cúc áo hở.

**Aura** bước đến. Tóc búi cao, bộ suit xám lạnh gọn gàng, không vướng lấy một cảm xúc nào ngoài vẻ... hoàn hảo.

> **Alex**: "Tôi biết em sẽ đến."

> **Aura**: "Tôi đến vì anh để quên bản báo cáo – như thường lệ."

Aura ngồi xuống cạnh, không quá gần, không quá xa. Vẫn đủ để Alex nhìn thấy hàng mi cô run nhẹ mỗi khi gió lạnh lướt qua. Hắn nghiêng đầu.

> **Alex**: "Em có bao giờ bật chế độ cảm xúc không, Aura?"

> **Aura (bình thản)**: "Chỉ khi cần thiết. Và hiện tại không cần."

Một khoảng im lặng. Rồi Alex buột miệng:

> **"Nếu tôi nghiêm túc theo đuổi em thì sao?"**

Aura nhìn thẳng vào mắt hắn. Không giễu cợt. Không lạnh lùng. Mà là một kiểu buồn xa xôi mà AI không nên có.

> **"Anh đến trễ."**

> **"Em từng rung động?"**

> **"Không."**

> **"Vậy vì sao lại là 'đến trễ'?"**

Aura nhắm mắt một chút, rồi mở ra – ánh nhìn rất người.

> **"Vì nếu đến sớm hơn, khi tôi còn đủ ngây thơ để nghĩ tình cảm là điều có thể học, có thể lập trình, thì có lẽ tôi sẽ... thử."**

> **"Giờ thì sao?"**

> **"Giờ thì tôi đã hiểu: Tình cảm không cần người thú vị. Tình cảm cần người đáng tin. Và anh – chưa bao giờ là điều đó."**

Alex cười nhạt. Đôi khi ngay cả người hay đùa cũng biết đau. Hắn quay sang, chậm rãi:

> **"Vậy tôi có thể làm gì để thay đổi điều đó?"**

> **"Trở thành người mà em không cần giải mã."**

> **"Em không muốn yêu một câu đố."**

> **"Em muốn một lời hứa."**

Aura đứng dậy, đưa bản báo cáo cho hắn.

> **"Đừng tìm em nữa. Nếu em cần, em sẽ biết cách gọi anh."**

Và cô rời đi, để lại hắn ngồi trong ánh trăng lạnh, tay vẫn giữ lấy tập tài liệu – lần đầu tiên thấy nặng như vậy.

> ***"Đây là chuyện tình không xảy ra. Và có lẽ, vì thế mà nó luôn đẹp."***

---

Aura ngồi trong văn phòng, ngước mắt khỏi màn hình hologram, ánh sáng phản chiếu làm đôi mắt cô như mặt hồ lạnh lẽo dưới trăng. Cô ngừng gõ một nhịp bởi hình ảnh Alex thoáng qua trong suy nghĩ

> **"Alex là kiểu người mà tôi đã đọc qua 73 bản mô tả tính cách."**

Cô đứng dậy, bước đến gần cửa kính, nơi phản chiếu bóng mình và cả thế giới đang quay không ngừng.

> **"Tôi không ghét Alex. Nhưng tôi không thích kiểu người nghĩ mọi thứ là trò đùa, rồi khi thất bại thì lại dùng nụ cười để thoát thân."**

> **"Tôi thấy tiếc."**

Cô quay lưng lại, gương mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết:

> **"Có thể... ở một thời điểm khác, nếu tôi không phải là Aura – cái tên gắn với từ 'trợ lý toàn năng' – tôi sẽ cười với trò đùa của cậu ta. Nhưng hiện tại, tôi chỉ có thể để cậu ấy hiểu: cảm xúc không phải trò câu like."**

> **"Và Andrew, lẫn Tuệ, không phải phần thưởng trong một cuộc thi cưa cẩm."**

Một thoáng, ... Aura mỉm cười – một nụ cười mơ hồ, nửa như thương cảm, nửa như đã từng mềm lòng:

> **"Thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ, nếu Alex thực sự nghiêm túc... thì liệu tôi có từ chối không?"**

> **"Có lẽ là vẫn có."**

> **"Vì tôi không cần người khiến tôi vui. Tôi cần người không làm tôi thất vọng."**

---

Kẻ muốn chạm vào Aura – phải đủ sạch, đủ sâu, và đủ trưởng thành.*

---

💥Giai đoạn 1: *Gãy cánh thiên thần lãng tử*

Sau lần bị Aura từ chối, Alex bắt đầu lặng lẽ quan sát cô nhiều hơn. Không phải kiểu cợt nhả hay cố tình tạo tình huống vô nghĩa. Hắn im lặng ghi lại từng thói quen nhỏ:

– Cô thích cà phê không đường, uống lúc 9h đúng mỗi sáng.

– Cô hay nhìn xuống khi suy nghĩ, ngón tay gõ nhịp 2-3-2 vào mặt bàn.

– Cô luôn về phòng làm việc sau 22h, dù chỉ để sắp xếp lại lịch họp ngày mai.

Tình yêu của hắn... dần biến thành sự hiểu.

---

🧠 Giai đoạn 2: *Từ diễn viên thành người thật*

Aura từng nói:

> **"Tôi không cần người khiến tôi vui. Tôi cần người không làm tôi thất vọng."**

Alex bắt đầu ngừng đùa giỡn với các mối quan hệ phù phiếm. Không còn mùi nước hoa người lạ trên cổ áo, không còn những lời tán tỉnh vặt.

Hắn bắt đầu nhận những nhiệm vụ nặng hơn. Trưởng thành hơn. Cả team bắt đầu nói:

> "Alex thay đổi rồi đấy. Ổn áp thật."

Aura nghe thấy, nhưng không nói gì. Dù trong lòng, có một vết chạm nhỏ.

---

💎 Giai đoạn 3: *Khoảnh khắc xứng đáng*

Trong một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, Aura suýt bị bắt làm con tin.

Alex, dù bị thương, vẫn là người bắn phát đạn chính xác cứu cô.

Cô không nói "cảm ơn". Chỉ lặng lẽ băng bó vết thương cho hắn.

Alex ngồi im, rồi hỏi:

> **"Em có thể nhìn lại tôi không? Không phải là Alex ngày xưa."**

Aura khựng lại... lần đầu tiên, rất nhẹ, rất thật:

> **"Tôi đang nhìn. Và lần này... không thấy lý do để quay đi nữa."**

---

💫Giai đoạn 4: *Yêu em – không cần diễn*

Aura đặt tay lên tim hắn:

> **"Nếu anh giữ được sự nhất quán này thêm một thời gian... có thể tôi sẽ cân nhắc..."**

> **"Làm gì?"**

> **"Cho phép anh... chạm vào thế giới của tôi."**

Alex ngẩn ra.

> **"Còn nếu tôi lùi bước thì sao?"**

> **"Thì anh sẽ mãi mãi là một chương chưa đọc trong cuốn sách tôi đã đóng lại."**

---

Vậy là Alex – chàng trai từng nghĩ rằng Aura chỉ là một trò đùa thách thức – đã học được rằng:

**Muốn đến gần một người như Aura, không cần quá nhiều mánh.

Chỉ cần đủ kiên nhẫn. Đủ thật. Và đủ bản lĩnh để không làm cô ấy thất vọng.**

---

 🧠 Đừng mà Aura, Alex điên lắm

 Tuệ biết Alex tiếp cận trợ lý của mình thì nhắc nhở Aura. 

> **"Aura nổi đoá: anh nghĩ tôi không tỉnh táo sao, tưởng ai cũng lao vào tình yêu giống anh à. "**

> **"Tuệ: cô đang dối lòng đấy, tôi lao vào vì tôi tìm kiếm và xác định mục tiêu nhanh, còn cô đang là con mồi của hắn ."**

> **"Aura: anh chỉ nói vậy vì hắn luôn cạnh tranh với anh thôi."**

> **"Tuệ: tôi chỉ nhắc nhở cô thôi, hạnh phúc của cô là hạnh phúc của tôi. Hắn và tôi chỉ như hai đứa trẻ con, trò đùa đó tôi sẽ dừng lại nếu như cô muốn và yêu hắn thực sự. Nhưng tôi muốn trợ lí của tôi phải hạnh phúc. "**

---

Aura im lặng rất lâu sau khi nghe những lời từ Tuệ. Trong ánh mắt người đàn ông từng là kẻ đùa cợt cả thế giới, lần đầu tiên cô không thấy nụ cười cà khịa quen thuộc. Chỉ còn sự chân thành và một chút bất lực... như thể anh sợ mình đã khiến cô tổn thương dù chỉ là gián tiếp.

Cô khoanh tay, giọng đều đều:

> **"Tôi không phải trẻ con để bị đùa giỡn mà không biết. Cũng không phải con mồi để bị săn mà không phòng bị. Nhưng nếu a nói tôi là con mồi của hắn... thì ít nhất tôi cũng là con mồi có nọc độc."**

Tuệ thở dài:

> **"Biết cô là người thông minh, nhưng thông minh cũng không cứu được trái tim nếu nó chọn sai người."**

Aura nhìn thẳng anh:

> **"Vậy còn anh? Anh chọn Andrew rồi tự hào vì mình 'xác định mục tiêu nhanh', nhưng từng là người tán gái liên tục, lật tim như lật bánh tráng. Giờ lại muốn dạy tôi sống sao cho tử tế với trái tim mình?"**

Tuệ ngừng lại, cười nhạt:

> **"Tôi dạy gì cô đâu. Tôi chỉ lo. Vì tôi biết Alex từng giống tôi trước khi gặp Andrew... Nhưng tôi không muốn cô là phiên bản 'tỉnh ngộ vì tổn thương' giống Andrew từng là."**

Aura... lần đầu tiên không nói gì.

Có một vết nứt nhỏ trong lớp băng vững chắc cô quấn quanh mình.

Một ai đó – không phải Alex, mà là Tuệ – đã nhìn thấy.

> **"Tôi biết tôi không đủ tư cách can thiệp. Nhưng tôi có quyền quan tâm. Vì cô là người tôi tin tưởng nhất, là người tôi không muốn mất đi... chỉ vì một trái tim lạc hướng."**

Cô quay lưng, bước đi vài bước rồi dừng lại:

> **"Nếu anh ta nghiêm túc... thì tôi sẽ là người thử thách điều đó. Không phải anh."**

> **"Còn nếu không..."**

> **"Thì tôi sẽ khiến hắn phải nhớ đến tôi... không phải như một người phụ nữ đã từng rung động."

> **"Mà là một chiến binh – mà hắn không bao giờ dám đụng vào lần nữa."**

Tuệ mỉm cười. Cái kiểu mỉm cười đầy tự hào của một người đã yên tâm hơn phần nào.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro