Chap 8 - Alex đúng là đồ rắc rối

Alex nhiều lần chứng minh tình cảm với Aura qua công việc, cuộc sống, thậm chí hắn còn làm lành với Tuệ chỉ để anh nói tốt cho hắn.

🌩 Cảnh 1: **Alex phải "thực chiến"**

Aura không dễ tin. Vậy nên mỗi lần Alex muốn chứng tỏ mình, là phải **cân mọi tình huống như một điệp vụ siêu cấp**:

1. **Làm nhiệm vụ** – Alex xông pha cứu Tuệ để lấy điểm với Aura (Tuệ lườm: *"đừng tưởng tôi yếu mà dễ mua chuộc"*)

2. **Đi chợ nấu cơm** – Alex bất ngờ xuất hiện mang món Aura thích, còn lọ mọ làm salad healthy (Aura: *"giả bộ healthy mà bỏ 5 thìa dầu"* – nhưng vẫn ăn hết)

3. **Viết thư tay** – Một buổi sáng Aura phát hiện có lá thư trên bàn làm việc: *"Nếu tôi không nói được bằng lời, thì để nét chữ này làm chứng... tôi đang nghiêm túc từng giây khi nghĩ về em."*

4. **Đánh nhau với đám theo đuổi Aura** – rồi lại bị Tuệ trách: "Em gái tôi đủ mạnh để tự xử, ai cho cậu anh hùng vớ vẩn?"

5. **Tự mình đến chỗ Tuệ tập boxing, không tránh đòn** – chỉ để Tuệ đấm cho một trận, như một nghi thức "rửa tội" để được theo đuổi Aura.

---

🧃Cảnh 2 : **Aura bắt bài**

> **Aura:** "Cậu làm tất cả những điều này vì tôi, hay vì muốn thắng Tuệ?"

> **Alex (chính diện, không né tránh):** "Lúc đầu là vì hơn thua.

> Nhưng giờ tôi thà thua cậu ấy trong mọi thứ, còn hơn mất em."

Aura quay đi, che giấu nụ cười nhẹ.

---

🐉Cảnh 3: **Tuệ gọi Aura ra ban công công ty lúc đêm**

> **Tuệ:** "Cô có thấy hắn thực sự xứng không?"

> **Aura:** "Không."

> **Tuệ:** "Tốt. Vậy đừng chọn hắn."

> **Aura:** "Tôi đâu nói sẽ không chọn hắn. Tôi chỉ nói hắn chưa đủ xứng.

> Nhưng a biết mà... tôi thích những kẻ dám tiến về phía tôi, dù biết mình còn thiếu sót."

> **Tuệ:** "Hừ. Cô đúng là em gái tôi. Mệt mỏi thật đấy."

---

🧨 Cảnh 4: **Alex xin làm lành với Tuệ**

> **Alex:** "Tôi biết trước giờ cậu ghét tôi...

> Nhưng nếu cậu còn xem Aura là người cậu quý nhất, thì cậu nên giúp cô ấy hạnh phúc."

> **Tuệ (nheo mắt):** "Hạnh phúc của cô ấy là tránh xa những thằng ba xạo."

> **Alex:** "Tôi từng là một thằng ba xạo thật... nhưng cô ấy khiến tôi muốn sống tử tế.

> Chỉ cần một câu nói tốt của cậu, tôi có thể có thêm cơ hội để chứng minh."

> **Tuệ (rít răng):** "Tên điên này định cướp em gái tôi... tôi sẽ băm hắn."😠

---

Chào mừng đến với **Thất đại tình kiếp của Alex** – hành trình **cưa đổ trợ lý toàn năng Aura**, cũng là lúc hắn nhận ra:

> "*Yêu cô ấy không chỉ là một cuộc chiến – mà là chiến tranh tổng lực.*"

Và *Tuệ* là... Boss cuối.

---

🥷Ải 1: **Trí tuệ của Aura**

Alex phải vượt qua bài test đầu tiên: **giải mật mã và phân tích tình huống khẩn cấp trong 3 phút** – chính là tình huống Aura bày ra.

> **Aura:** "Đây là tình huống giả lập thôi, nhưng nếu xử lý sai, 1 tổ điệp viên sẽ chết."

> **Alex:** "...Cô không thích hỏi thẳng kiểu 'mục tiêu sống thật sự của anh là gì' à?"

> **Aura (lạnh lùng):** "Tôi chỉ muốn biết liệu anh có đáng để tôi nhìn thêm lần nữa."

Hắn giải được. Aura không khen, chỉ gật đầu... nhưng mặt hơi đỏ.

---

🧠Ải 2: **EQ level max**

Aura bị đau đầu sau cuộc họp liên tục. Alex không nói lời hoa mỹ, chỉ âm thầm đặt một viên thuốc, ly nước và bịch chocolate đen bên cạnh.

> **Aura:** "...Cảm ơn."

> **Alex:** "Không phải để cưa, mà là vì tôi biết cái cảm giác đó. Mà nếu cưa thì tôi cũng chọn đúng lúc rồi đúng không?"

---

🥊Ải 3 : **Thử thách thể lực – đánh nhau với Tuệ**

> **Tuệ:** "Tôi không muốn thấy tên cậu cạnh Aura thêm 1 lần nào."

> **Alex:** "Vậy đánh đi. Nếu tôi thắng, anh không cấm tôi nữa."

> **Tuệ:** "Nếu cậu thắng, tôi đánh lại lần hai. Tôi là ba Aura, tôi có quyền."

2 người đánh nhau long trời lở đất. Cuối cùng Aura can:

> "Ai thắng ai thua không quan trọng. Tôi sẽ quyết."

Tuệ cắn răng... nhường. Nhưng bảo: "Hắn mà làm cô buồn, tôi cho bay hộ chiếu."

---

🧽Ải 4: **Sự kiên nhẫn**

Aura biến mất 3 ngày không lý do. Alex không nhắn, không gọi, chỉ để lại 1 tin nhắn mỗi sáng:

> "Chào buổi sáng, vẫn ở đây."

Ngày thứ 4, Aura xuất hiện lại, mắt hơi sưng.

> **Aura:** "Không phải tôi thử anh. Tôi chỉ không muốn kéo ai vào."

> **Alex:** "Thử hay không, tôi cũng đã ở đây rồi."

---

🔥Ải 5: **Kìm hãm dục vọng**

Một lần bị thương khi làm nhiệm vụ, Aura tỉnh dậy trong nhà Alex, với áo sơ mi của anh đắp lên người.

> **Alex:** "Tôi thay đồ vì người cô đầy máu. Tôi không làm gì cả... dù tôi đã suýt."

Aura nhìn thấy cơ thể hắn, vai rộng, cơ bụng rắn chắc...

> **Aura:** "Lần sau nếu tôi đồng ý thì sao?"

> **Alex (cười):** "Tôi chờ được."

---

👰‍♀️ Ải 6: **Dũng cảm thừa nhận trước toàn trụ sở**

Một buổi họp, khi mọi người bàn chuyện Alex – Aura thân mật quá mức, hắn đứng lên.

> **Alex:** "Tôi đang theo đuổi cô ấy. Không phải vì chiêu trò, cũng không phải để thỏa mãn cá nhân.

Tôi nghĩ mình có thể đem đến hạnh phúc, và sẵn sàng chịu trách nhiệm nếu sai."

> Cả phòng nín lặng. Tuệ thì suýt cắn nát cây bút.

Aura bước đến, đứng cạnh Alex, nhẹ nhàng nắm tay hắn trước tất cả.

---

Tối hôm đó, Alex nói:

> "6 ải rồi. Tôi có thể đòi một phần thưởng chưa?"

> Aura (nhìn sâu vào mắt): "Ừ. Phần thưởng là... tôi ở đây, với anh."

**[Trong một nhiệm vụ tại khu căn cứ bí mật – rừng mưa nhiệt đới ở châu Mỹ]**

Tiếng súng vang xa. Đội đang chia nhau tìm kiếm thiết bị định vị bị đánh cắp. Không khí căng như dây đàn.

**Andrew** nhìn bản đồ:

– Alex, anh đi lối bên phải, tôi và Tuệ đi bên này.

**Alex** nhướn mày:

– Sợ tôi cướp mất người yêu nên không dám đi cùng?

**Tuệ** nhăn mặt:

– Nhiệm vụ này yêu cầu kiên nhẫn, chứ không phải IQ bằng số áo. Im đi.

**Andrew (gằn nhẹ):**

– Một số người nên lo tập trung vào chuyên môn thay vì mồm mép.

**Alex (cười khẩy):**

– Một số người nên kiểm tra hormone thay vì ghen tuông trong nhiệm vụ.

**Tuệ:**

– Còn một số người nên kiểm tra *sức khoẻ thần kinh*.

Mấy giây sau, Andrew quay ngoắt đi, mặt đỏ gay. Anh cắn răng, siết chặt tay vịn vết thương cũ ở eo đang tái phát – **do vết bầm từ lần trước chưa khỏi hẳn**.

**Tuệ** thấy vậy, mặt lập tức đổi sắc.

– ...Andrew, cậu đau à?

Andrew cố bước đi, nhưng lảo đảo.

**Tuệ quát khẽ:**

– Đứng im đó.

Rồi quay sang **Alex**, túm áo hắn, lôi tuột vào một cái lán gỗ bỏ hoang bên đường.

Tuệ dùng dây thừng trói hắn gọn lẹ vào cột.

**Alex (vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ):**

– Ê ê, anh bị điên à?!

**Tuệ:**

– Ở yên đó, tôi còn việc quan trọng hơn.

– ***Cậu ta đang phát tình***. À nhầm, phát sốt.

Rồi quay đầu bỏ đi, chạy về phía Andrew.

---

Andrew phát sốt, Tuệ chăm – nhưng vẫn không quên trêu

Căn phòng y tế dã chiến, ánh đèn mờ vàng. Andrew nằm trên giường gấp, trán băng gạc, mặt đỏ bừng. Cậu đang ngủ nhưng hơi thở nặng nề. Tuệ ngồi cạnh, tay cầm khăn mát, mắt nhìn người yêu như thể vừa hối lỗi vừa thèm được hôn.

**Tuệ (lẩm bẩm):**

– Tên này dở hơi ghê... Lúc lạnh lùng thì như tảng băng, lúc ốm thì sốt như lửa đốt.

– Mà cũng dễ thương thật.

Tuệ nghiêng người, đặt tay lên trán Andrew kiểm tra. Bất ngờ Andrew mở mắt. Giọng cậu khàn nhưng vẫn sắc bén như dao:

**Andrew:**

– Cậu bớt mấy trò nhảm nhí với Alex đi.

– Tôi *nóng lắm rồi*.

Tuệ nhướng mày:

– Là nhiệt độ cơ thể hay nhiệt độ cảm xúc?

Andrew quay mặt đi:

– Cậu biết rõ còn hỏi.

**Tuệ cúi xuống thì thầm sát tai cậu:**

– Tôi biết... và tôi thích cái cách cậu bốc hoả chỉ vì tôi đùa với người khác.

– Yên tâm đi, tôi đang ở đây, không phải với Alex.

Andrew nhắm mắt lại, thở dài:

– Không phải tôi không tin cậu... chỉ là ghét cảm giác nhìn cậu bị người khác cướp mất, dù chỉ một giây.

Tuệ vén tóc Andrew ra sau tai, nhẹ nhàng nói:

– Thì tôi ở đây rồi.

– Ai mà cướp nổi Tuệ, ngoại trừ... chính Andrew.

---

[15 phút sau, Aura xuất hiện]

Aura đang kiểm tra hệ thống cảm biến gần đó thì nhận được tín hiệu bất thường, chạy tới – thấy **Alex bị trói vào cột**, miệng vẫn đang lầm bầm rủa xả.

**Aura thở dài:**

– Tôi đã bảo anh đừng khiêu khích Tuệ rồi mà.

**Alex:**

– Là anh ta khịa tôi trước!

**Aura (bình tĩnh gỡ dây):**

– Tại sao anh ta khịa người khác thì bình thường, còn anh thì bị trói?

– Vì **anh đáng ghét**.

**Alex nhướn mày, gương mặt vẫn lấm lem bùn nhưng mắt ánh lên tia khiêu khích:**

– Không phải.

– **Vì chỉ tôi mới đủ tầm chơi lại anh ta.**

Aura khựng tay. Trong một thoáng, **ánh mắt hai người giao nhau**, như thể có một dòng điện lặng lẽ chạy qua không khí ẩm ướt của khu rừng.

**Aura quay đi, nhưng má hơi ửng đỏ:**

– Lần này tôi giải cứu. Lần sau tự lo lấy thân.

**Alex (cười nửa miệng, nhìn theo):**

– Chỉ cần em còn nhớ tôi đủ tầm là được.

---

Bọn họ ở chiến trường, mà tưởng đang đóng *Love Island phiên bản điệp viên*...

Còn Tuệ lúc này đang sốt sắng đắp khăn cho Andrew, lát về mà thấy Alex được giải, đảm bảo lại cà khịa tiếp.

*Tuệ ghen ngược, Alex nhìn Aura đắm đuối*

Chiều hôm đó, khi mọi người tập trung tại trạm chỉ huy lâm thời, Alex đang đứng cạnh Aura – đưa cho cô một lon nước, ánh mắt long lanh như thể định cầu hôn.

**Tuệ đứng xa, cắn ống hút hộp sữa, liếc qua:**

– Tên đó bị gì đấy... ánh mắt như truyện ngôn tình mùi sến.

Andrew đang ăn cháo bên cạnh, gõ đầu Tuệ nhẹ một cái:

– Ghen à?

Tuệ thở dài:

– Không, tôi chỉ thấy tiếc cho Aura... Cô ấy mà thành đôi với tên đó, tôi phải làm gì?

– Mất trợ lý rồi còn đâu.

Andrew:

– Tôi tưởng cậu chỉ ghen khi người khác nhìn tôi.

– Giờ còn quản cả Aura?

Tuệ:

– Aura là một phần của tôi, mất cô ấy chẳng khác gì mất một bên tim.

Andrew nhướng mày:

– Tôi tưởng tôi là tim cậu chứ?

Tuệ ghé sát tai Andrew, thầm thì:

– Cậu là tất cả. Aura là... ví dụ như, gan. Còn Alex là vi khuẩn. Đừng để gan của tôi nhiễm trùng.

---

*Aura giải cứu Alex – nhưng để lại lời cảnh cáo*

Alex vừa hoàn thành nhiệm vụ nhưng mắc kẹt trong một vách đá hẹp, bị trẹo chân. Aura xuất hiện đầu tiên, mặt không cảm xúc, nhưng tay vẫn đỡ hắn ra khỏi hốc đá.

**Alex (cười gượng):**

– Tôi biết em sẽ đến.

Aura:

– Tôi đến vì Tuệ không rảnh.

Alex:

– Ừ thì... cũng vui khi được em cứu một lần.

Aura:

– Một lần thôi.

– Từ giờ đừng trêu chọc Tuệ nữa. Tôi sẽ không cứu anh vì mấy trò trẻ con này thêm lần nào nữa đâu.

Alex:

– Cậu ta cà khịa tôi trước mà!

Aura dừng lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn:

– Cậu ta không cà khịa ai khác như vậy.

– Bởi vì... **chỉ anh mới đủ tầm chơi lại cậu ta.**

Alex sững người.

Lần đầu tiên, cái nụ cười đểu của hắn *khựng lại thật sự*.

Aura bỏ đi trước, để lại anh đứng giữa rừng, một bên chân đau, một bên... trái tim vừa bị ném bom.

---

Phòng riêng của Andrew – Hơi thở sát gần

Alex vừa rời trụ sở chưa đầy 15 phút. Tuệ còn đang chọc ghẹo bằng mấy câu "hẹn gặp lại kẻ thù thân mến" thì bất ngờ bị **Andrew kéo tay lôi thẳng về phòng riêng**. Không nói một lời, đóng cửa *cạch* một cái. **Andrew ép ngược vào bàn**, một cú đẩy đầy chiếm hữu. 

📌 **Âm thanh đồ vật vỡ rơi loảng xoảng**.  

📌 Một sự im lặng căng như dây cung.

**Andrew:**

– Tên khốn đó khiến cậu rực rỡ hơn, đúng không?

Tuệ bật cười, gằn giọng khàn khàn:

– Cậu định phạt tôi à? Cứ làm đi... Nhưng đừng nói là cậu ghen.

Andrew không đáp, **hôn cậu ngấu nghiến**, tay xé áo Tuệ như muốn chứng minh sự thật nằm ở hành động. Hai người đàn ông, hai cơ thể nóng bỏng, một trận giằng co không khoan nhượng.

**Tuệ (hổn hển):**

– Cậu làm như cả đời này không được chạm vào tôi nữa.

**Andrew:**

– Tôi đang nghi ngờ điều đó.

– Khi ăn, cậu nhắc hắn. Khi ngủ, cậu mơ cách cà khịa hắn. Khi ôm tôi... cậu nghĩ gì, hả Tuệ?

**Tuệ khựng lại.**

Lần đầu tiên trong nhiều tháng, ánh mắt Andrew không lạnh, mà đau.

**Andrew (giọng khàn khàn, như lạc đi):**

– Cậu có thể cười với hắn... nhưng tôi mới là người chịu trận.

– Tôi cần biết... tôi có còn là người cậu muốn mỗi đêm, hay chỉ là một cái gối tiện tay?

**Tuệ ngẩng lên, đưa tay ôm lấy Andrew.**

Giọng cậu dịu lại, nhưng vẫn mang nét cà khịa cố hữu:

– Cậu là cái gối tôi dùng... để ôm, để đấm, để khóc, để hôn, và để yêu.

– Còn hắn... hắn chỉ là món đồ chơi tôi dùng để chọc cậu thôi.

Andrew vẫn siết chặt cậu trong vòng tay, hôn lên trán:

– Vậy thì lần sau đừng để món đồ chơi đó khiến tôi muốn giết người.

**Andrew (trầm mặc):**

– Cởi áo ra.

Tuệ ngớ người:

– Cái gì?

Andrew nghiêng đầu, giọng thấp, **nguy hiểm**:

– Tôi cần kiểm tra xem cậu có còn là của tôi không, hay đã bị ánh mắt của Alex làm... mòn rồi.

Tuệ cười khẩy:

– Tôi tưởng chỉ tôi mới có cái kiểu chiếm hữu điên rồ như thế.

Andrew tiến đến gần, đôi mắt lạnh thường ngày giờ mang một màu ***cháy âm ỉ***:

– Vậy cậu hiểu cảm giác của tôi khi thấy người yêu mình cứ quanh quẩn bên thằng khác rồi chứ?

**Tuệ:**

– Thế thì cậu phải khóa tôi lại thôi.

**Andrew:**

– Tôi không cần khóa. Tôi chỉ cần cậu nhớ rõ, ***ai*** đang hôn cậu mỗi đêm.

– ***Ai*** đang giữ cậu khi cậu mệt.

– ***Ai*** đang khiến cậu vừa cười vừa mắng người ta là "biến thái đáng yêu".

Tuệ ngơ một chút... rồi chủ động hôn nhẹ lên môi Andrew:

– Biến thái thật. Nhưng mà của tôi.

– Từ bao giờ cậu học được cách nói mấy lời này thế hả?

Andrew gác cằm lên vai Tuệ:

– Từ lúc cậu bắt đầu nói những lời đó với Alex.

Tuệ vỗ nhẹ mông Andrew:

– Thôi nào, tôi chỉ chơi. Tôi cũng đâu chọc được ai đến mức cậu đỏ mặt.

– Đỏ luôn cả... chỗ khác.

Andrew cắn nhẹ lên vai Tuệ một cái, nói lửng:

– Để xem tối nay ai mới đỏ...

---

**📍Phòng làm việc, Aura đang gõ máy thì Tuệ lò dò bước vào, mặt nhăn như bị giật mất kẹo.**

**Aura (không ngẩng lên):**

– Chuyện cậu cãi nhau với Andrew, tôi biết rồi.

**Tuệ (giọng bực bội):**

– Biết thì để yên, tôi tự xử lý.

**Aura (vẫn gõ, mặt tỉnh bơ):**

– Cậu định xử lý kiểu gì, lại ôm ầm ầm vào người ta như mọi lần à? Cậu không thấy ánh mắt Andrew hôm qua sao?

**Tuệ:**

– Cậu ấy ghen, có gì to tát đâu.

**Aura (ngẩng lên nhìn thẳng, đanh thép):**

– Cậu ấy **không chỉ ghen**, cậu ấy đang **tổn thương lòng tin**, đang tự hỏi liệu tình cảm của cậu còn giống trước không.

– Người ta đang **trong giai đoạn nhạy cảm**, cậu phải **nâng niu cảm xúc của anh ấy**, chứ không phải vác cái mặt cà khịa đến dỗ chơi.

**Tuệ (cau mày, như bị điểm huyệt):**

– Tên điên... tôi... tôi đâu có ý gì xấu đâu. Tôi chỉ... không nghĩ cậu ấy nhạy cảm đến thế.

**Aura:**

– Vì cậu ấy yêu cậu. Và vì **cậu chính là điểm yếu của cậu ấy**.

**Tuệ (im lặng vài giây, rồi thở dài):**

– Tôi sẽ về làm lành, chữa tình.

**Aura (bật cười):**

– Đừng có "chữa" kiểu Tuệ. Cậu phải để anh ấy cảm thấy **an toàn, được chọn, được quan trọng**, chứ không phải bị cạnh tranh với một tên như Alex.

– Hãy khiến Andrew **chủ động ngã vào lòng cậu một lần nữa**. Đừng đòi hỏi. Hãy ở cạnh. Hãy hiểu, đừng ồn ào.

**Tuệ (tròn mắt nhìn Aura):**

– Ủa, cô theo chân tôi mà học được mấy thứ hữu ích này từ bao giờ vậy? Sao cô vẫn độc thân thế?

**Aura (lạnh như băng, quay mặt đi):**

– Vì tôi còn bận lo cho tên ngốc.

**Tuệ:**

– Đừng nói là cô đang nhắc đến tôi đấy nhé.

**Aura (cười nhẹ, nói nhỏ vừa đủ nghe):**

– Không nhắc, nhưng chẳng phải ai cũng may mắn có một trợ lý biết cả lịch luyện tập lẫn nhịp tim người yêu anh đâu.

---



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro