Chap 17 (p3)

Cuối cùng 4 cái bóng nhảy vào từ cửa sổ và xử đẹp nốt mấy thằng tạp nham còn lại, thằng cổ tay bị bóp nát bẻ ngoặt sang bên đau đớn rên lên, thằng bị đạp vào tường nhờ 1 lực mạnh tới hộc cả máu mồm, thằng thì chỉ cần 1 cái điểm vào huyệt tắt thở luôn, thằng thì được tặng 1 phát phang vào đầu vỡ sọ mà chết.......Vì vậy nên còn chưa đầy 5 phút mà 10 thằng vệ sĩ đã nằm rạp, lăn lóc dưới đầy đau đớn cũng như được nhận vé gặp thần chết. Mấy cái bóng đó cũng chẳng ai khác chính là Baekhyun, Chanyeol và Tứ Quỷ hiện đang đứng vây xung quanh Sehun và Luhan

_Mấy cậu... _Luhan ngạc nhiên nhìn tụi bạn, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ....

_Chậc, đúng lúc thật đó_Sehun nhìn Chanyeol cười, gật đầu cảm ơn

_Thưa bác, tụi con không thể giao Han cho bác 1 lần nữa đâu ạ.1 lần nữa mong bác thứ lỗi _Baekhyun bước lên

_Tụi bây....tụi bây.......Người đâu, người đâu rồi bắt lũ phản nghịch này lại cho tao_Ông ta giận run người hét lớn, ấn nút đỏ dưới bàn gọi bọn cảnh vệ

_Cứ hét đi, vệ sĩ sẽ chẳng có thằng nào đến đâu, tụi này xử đẹp tụi đấy rồi _Chanyeol nhìn lão cười nửa miệng

_Mày....mày......._Ông ta uất ức nói không nên lời

_Xin lỗi bác, bao nhiêu năm nay con đã nghe bác sắp đặt mọi thứ, Han đã bỏ bao nhiêu ước mơ của mình để nghe theo sự sắp đặt của bác. Con nghĩ, đã tới lúc bác nên cho tụi con quyền tự do riêng của mình rồi ạ _Sehun lễ phép nói

_Hừ, mày chỉ là 1 thằng không cha....không có cha mày, không có chút thế lực nào thì mày nghĩ mày đủ khả năng làm con trai tao hạnh phúc, ăn sung mặc sướng hả? Trả con lại cho tao_ông ta rít lên, lao về phía Luhan, đôi mắt tức giận long sòng sọc, răng nghiến ken két

_Đây là lựa chọn của con. Con sẽ không nghe cha đâu _Luhan nói, nhìn cha mình đầy kiên quyết

Ông ta không quan tâm lời của Luhan, cứ lao về phía trước. Tụi nó lùi lại để bảo vệ cậu nhưng thực sự lúng túng không biết phải làm sao vì đó dù là 1 người mưu mô, đầy tham lam, độc tài, độc đoán nhưng dù gì thì ông ta vẫn là cha của Luhan nên không thể đánh lại hay thất lễ với người trên được.....

_ĐỦ RỒI....... DỪNG LẠI........._1 tiếng quát lạnh lùng vang lên từ cửa khiến khiến tất cả giật mình quay lại nhìn, ông ta cũng đứng khựng lại khi tiếng nói lạnh lùng mà đanh thép đầy uy lực đó vang lên

Mọi người đổ dồn ánh mắt của mình ra cửa - nơi phát ra tiếng nói đó. Bên ngoài cửa, bước vào là chàng trai có mái tóc màu đỏ hung , nước da trắng ngần, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp bị che đi 1 nửa bởi chiếc nạ bằng bạc đính lông vũ nhưng cũng không che lấp hết được đôi mắt long lanh đầy quyến rũ kia; trên người khoác chiếc áo choàng dài chấm đất che hết người cổ lông . Nhìn từ nó tỏa ra hàn khí gì đó rất uy quyền và lạnh lùng dù ánh mắt trong vắt, long lanh nhưng tĩnh lặng như mặt nước hồ thu. Và bá khí của nó càng lớn hơn, khiến người ta khiếp sợ hơn khi đi ngay bên cạnh nó là chú bạch hổ lớn, đôi mắt trừng trừng đầy hung dữ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống bất kì ai nếu dám động vào người chủ đang đi bên cạnh nó.

Chàng trai bước vào, tiếng giầy đập xuống sàn kêu "cồm...cộp...." đầy lạnh lẽo y như con người nó vậy, theo sau là 2 chàng trai : 1 mặc đồ trắng toát chỉ riêng có mái tóc là màu nâu hạt dẻ hơi dài, đeo mặt nạ lông vũ đính đá che nửa khuôn mặt; 1 người mặc đồ đen từ đầu đến chân chỉ riêng mái tóc màu hung đỏ nổi bật, đeo mặt nạ màu đen đính đá đen lấp lánh dưới ánh đèn.....cả 2 cùng đều tỏa ra sát khí khiến người ta phải kinh sợ....(tóc đôi nha >.<)

_Đủ rồi, trò chơi nên dừng lại ở đây thôi_Giọng chàng trai đó lạnh lùng vang lên

_Các ngươi là ai?_Ông ta hỏi , giọng tỏ ra cực kì khó chịu với những vị khách không mời này

_Vô lễ. Ông nhìn gia huy trên áo này xem người đứng trước mặt ông là ai mà dám tỏ thái độ hả?_Người mặc đồ trắng đanh giọng quát

_Hả? Phong ấn đỏ ........Không lẽ....._Ông ta nhìn liếc qua áo chàng trai đang mặc để nhìn gia huy thêu rất tỷ mỉ trên áo ông ta thì đôi mắt bỗng trừng to, miệng bắt đầu lắp bắp khi nhận ra gia huy đặc biệt thêu trên áo ấy mang ý nghĩa gì.....

_Còn không mau cúi chào.... _Người mặc đồ trắng quát lớn

_Dạ.....dạ.......Băng Vương....Băng Vương....Mong ngài thứ tội, tôi có mắt không tròng _Ông ta vội vã quỳ rạp người xuống cúi chào người con trai mặc đồ trắng trước mặt mình

_Ta tới đây hôm nay không phải để chơi mấy cái trò vớ vẩn của ông đâu. Đông đủ người vậy cũng hay, ông Xiao đây là lệnh chiêu hồi – người được chọn. Mong ông cảm phiền dịch ra 1 bên giùm _Giọng nó vẫn đều đều vang lên đầy băng giá

_Dạ _Ông ta khúm núm lùi lại

Nó đưa tờ giấy màu đen có phong ấn đỏ giống cái gia huy thêu trên áo mình cho người con trai mặc đồ đen phía sau mình. Anh ta nhận lấy tờ giấy đó, nhìn qua lượt rồi đọc to:

_Xiao Luhan, Oh Sehun, Park Chanyeol, Byun Baekhyun. 4 người là 4 người được chọn tiếp theo trong "lễ chiêu hồi" sau 4 năm này. Các ngươi nhận được lệnh thì cũng là ngày các ngươi theo sự chỉ dắt của Băng Vương để hoàn thành cho buổi lễ chiêu hồi sau này.....

_Cái gì..........??????_ 4 đứa tụi kia nhìn 3 chàng trai và lạ trước mặt mình mà không hiểu họ đang nói gì

_Khoan đã, giọng nói và dáng người này là........3 người.....Tao, Kris, anh Kai đúng không? _Luhan hơi ngỡ ngàng trước lệnh ban vừa rồi nhưng trí thông mình và khả năng nhạy bén tuyệt vời của mình thì Luhan không khỏi nghi ngờ 3 con người đeo mặt nạ trước mặt mình.....

_Hì, đúng là Han, không thể nào qua mắt được cậu à _Nó cười, tháo mặt nạ xuống

Đúng vậy, người được gọi là Băng Vương đó không ai khác chính là Tao, và 2 người đứng sau nó chính là Kai và Kris cũng đang tháo bỏ chiếc mặt nạ của mình xuống

_3 cậu _Sehun ngạc nhiên nhìn 3 con người trước mặt mình

_3 đứa nhãi ranh, dám lừa tao_Ông ta nhảy ra, trừng mắt nhìn 3 đứa nó

_Hừ, ông nghĩ tụi này rảnh lắm mà đùa ông sao? Nhìn lại xem gia huy thêu trên áo này là thật hay giả? Ông nghĩ rằng nhiều người biết về BăngVương, nhiều người biết về lễ chiêu hồi vậy sao?_Kris tức giận dí sát tờ giấy vào mặt ông ta

_Ông biết ông đang nói chuyện với ai không vậy?_ Kai lạnh lùng nói, giọng nói lạnh nhưng cứ như ngấm tận vào sương tủy người đối diện vậy

_Ông Xiao, tôi nghĩ ông hiểu những người của Thế Giới là người như thế nào chứ phải không? Ông chắc là không muốn đùa với lửa chứ? Hả?_Tao cười lạnh

_Các người muốn gì đây?_Ông ta bị 3 đứa tụi nó dọa nên giọng có phần nhún nhường hơn. Bản thân ông ta cũng đủ hiểu người của Thế Giới như thế nào mà....

_Ông Xiao, tôi là người đại diện cho "W" tới đây để đón "người được chọn", ông chắc cũng hiểu những "người được chọn" là không thể nào thay đổi phải không? Đây là lệnh nên mời ông giao Xiao Luhan cho tôi nếu ông đủ thông minh hiểu được chuyện gì đang diễn ra_Tao nói nhưng những lời nói đó câu nào cũng đều mang hàm ý đe dọa

_Tôi...._Ông ta cứng họng không thể cãi được

_Và tôi cũng nói luôn, Han hay Hun giờ là người của "W" rồi nên chắc ông cũng không có ý kiến gì về chuyện của 2 người đó nữa chứ. Hun hoàn toàn đủ tư cách, điều kiện ở bên Han rồi. Ông không có ý kiến gì chứ?_Tao khẽ nhếch môi vẽ nên nụ cười lạnh đầy băng giá

_Vâng, cứ theo chỉ định của Băng Vương đi ạ _Ông ta uất ức lắm nhưng cũng đành cúi đầu cam chịu

_Được, cám ơn ông đã hợp tác. Tới ngày "lễ chiêu hồi" sẽ có thiệp mời ông tham dự. Tất cả đi thôi _Tao lạnh lùng quay mặt bước đi

Tao quay người bước đi cùng chú bạch hổ, theo sau là Kai và Kris, tụi kia thì cho tới lúc Tứ Quỷ gọi thì mới loạng choạng bước đi sau cú sock khá lớn này.Cả cuộc đời Luhan và Sehun đã chứng kiến ông Xiao - vị tổng thống uy quyền của Nhật Bản lúc nào cũng ngạo nghễ, oai phong với người khác vậy mà bây giờ lại phải khúm núm, cúi mình trước thằng bạn của mình thì đúng thật là hiếm có. Suốt từ lúc gặp nhau, chơi với nhau tới giờ, Baekhyun và Chanyeol đều nghĩ Tao là đứa với cá tính vui vẻ, tinh nghịch, hồn nhiên, hay quậy phá chứ chưa bao giờ nghĩ tới 1 Huang Zi Tao lạnh lùng, quyết đoán lời nói ra đanh thép mà lại có uy lực tới vậy......

_Tao, đây rốt cục là 1 trò chơi do mọi người dựng ra để chơi khăm cha Han hay là sự thật vậy?_Baekhyun không thể chịu được sự tò mò nên ngay khi vừa đặt chân ra khỏi cánh cổng nhà Luhan đã chạy tới bên nó hỏi

_Nếu đây là 1 trò chơi thì ông ta không chịu khúm núm tụi này vậy đâu, ông ta biết rõ mà. Nhưng đây là trò chơi của số phận_Tao quay lại nhìn Baekhyun cười hiền, nụ cười vương chút tan thương

_Đây là sự thật đó, hiệp hội "W" là có thật đấy; đó là tổ chức đứng đầu thế giới, thâu tóm toàn bộ xã hội. "Lệnh chiêu hồi" là dành cho 3 đứa bọn anh, "người được chọn" chính là 4 đứa bọn em. Tất cả chúng ta sẽ là người làm việc cho chính phủ_Kai nói, tay cởi chiếc áo choàng lông cho Tao

_Dù không muốn nhưng đây là sự thật _Tao cắn chặt môi, ánh mắt buồn buồn đầy đau khổ

_Nghĩa là sao? _Luhan nhíu mày không hiểu

_Tại tui, nếu tui biết trước được người được chọn là 4 người thì nhất định tui sẽ không đồng ý đâu. Hôm nay vì muốn cứu Hun và Han nên mới chấp nhận đưa các cậu vào con đường này, thật sự xin lỗi_Tao cúi gằm mặt

_Cậu không có lỗi đâu, đừng có vơ cả vào mình như vậy. Chuyện này đã được sắp đặt từ trước rồi, cha mẹ chúng ta vì biết vậy nên mới để tất cả gặp nhau như thế này. Đây không phải chỉ tình cờ đâu. Vì họ biết không thể thay đổi quyết định nên đã đưa ta tới đây là muốn ta bảo vệ lẫn nhau thôi _Kris tựa lưng vào tường nói

_Nhưng...... _Tao đang định nói thì Luhan xen vào

_Tao ngốc ạ.Tui cảm ơn ông chưa hết nữa là.....sao lại trách mình như vậy chứ, hả? Dù có khó khăn hay gặp nguy hiểm gì thì chỉ cần tất cả cùng cố gắng bảo vệ nhau là được mà_Luhan cười hiền, ôm chầm lấy Tao

_Phải đó, tụi này đâu có sợ nguy hiểm đâu chứ. Chỉ cần ông làm được thì nhất định tụi này cũng làm được_Baekhyun bước tới, cùng ôm Tao luôn

_2 ông đúng là ngốc mà, sẽ mất mạng đó_Tao ôm cả 2 thằng bạn yêu quý của mình

_Chết hay không thì phải xem đã, tới lúc đó tính sau _Baekhyun và Luhan nhìn Tao cười toe toét

_A! Sao lại bắt trước câu đó của tui chứ_Tao ôm đầu bất lực nhìn 2 thằng bạn học tập cái kiểu nước đến chân mới nhảy của nó

_Hahahahahah......._2 đứa kia cười vang

Tiếng cười của tụi nó giòn tan vang lên trong đêm. Và có lẽ từ nay căn nhà của Tao sẽ rộn ràng tiếng cười đùa hơn trước rồi.........

_Kris, anh Kai, cám ơn 2 người _Sehun bước tới đi cùng 2 người này

_Chuyện của tui cũng là nhờ có 2 người. Anh Kai, cám ơn_Chanyeol cũng bước tới

_Haha, mấy đứa biết không? Quá khứ là kỉ niệm, hiện tại là sự thật nhưng tương lai là do chính ta tạo nên đấy_Kai ngẩng mặt lên trời mỉm cười nói....

Câu nói chứa rất nhiều hàm ý............

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro