Chap 25 (p5)
Tối hôm đó, Hoàng Gia và Ngô Gia cùng mở tiệc tiếp đãi khách khứa và những vị khách này không ai khác chính là tụi nó cùng gia đình nhà Nghệ Hưng mới tới chơi..... là 1 bữa tiệc ngoài trời của gia đình
Và ngày hôm nay Tử Thao còn bị bắt mặc nguyên cả bộ kimono dày cộp, phát ngốt đi chào mọi người bên nhà Ngô Gia với lí do là thứ nam của dòng họ khiến cho nó chỉ muốn khóc thét lên luôn. Tụi kia dù không phải vác lên người mình cả bộ kimono nhưng cũng đều phải mạc yukata cả vì đây là truyền thống bắt buộc nhà Hoàng Gia rồi (khổ nhỉ? ==") nhưng còn đỡ hơn nó phải mặc kimono, vì ít ra yukata mùa hè khá mỏng và mát, lại chỉ có 1 lớp thôi...
_Thao, mau tới chào người nhà Hoàng Gia đi, đừng có làm mất mặt cha mẹ đó _ Mẹ nó giục nó không quên dặn dò thằng con trai siêu quậy, siêu bắng nhắng của mình
_Dạ _ Nó dạ nhẹ 1 tiếng, khẽ gật đầu
Tử Thao vận trên mình bộ kimono màu trắng tinh khiết với những hình hoa văn to bản cầu kì màu đỏ được làm rất tỉ mỉ tới từng chi tiết. Mái tóc được cắt gọn gàng để lộ cổ cao và trắng của mình.... Trông Tử Thao giờ chẳng khác gì búp bê Nhật Bản cả.....
_Thao!_ Diệc Phàm chạy lại túm tay nó trước khi nó đi mất
_Ớ, anh Phàm _ Giọng nói này tỏ ra khá ngạc nhiên trước hành động nắm tay bất thường của hắn
_Hả? Em, Khánh Thù.... Thao đâu sao em lại...._ Hắn nhíu mày nhìn cậu em trai song sinh của nó
_ Ô! Anh nhận ra em hả? Phân biệt được sao? _Khánh Thù còn ngạc nhiên hơn nữa khi hắn phân biệt được 2 anh em khi mà cậu đang giả dạng Tử Thao
_ 2 người chỉ có cái mặt là giống nhau thôi chứ tính cách thì khác hoàn toàn, nhìn sơ qua là biết liền. Và Thao cũng không bao giờ gọi anh là anh cả đâu _ Hắn cười giải thích
_ Hihi, anh siêu thật đó. Đến bố mẹ em còn nhầm hoài à_ Khánh Thù cười khúc khích
__Thôi không nói chuyện này nữa, Thao đâu rồi mà em lại mặc như thế này? _ Hắn hỏi tay chỉ vào bộ kimono dành cho thứ nam mà cậu đang mặc
_Anh cũng biết tính anh ba em đó, đâu có thích học lễ nghĩa đâu nên làm sao tiếp được mấy vị bô lão suốt ngày phép tắc ở trong nhà được, vậy nên giờ em với anh ấy đổi chỗ cho nhau. Còn anh ấy vứt cho em bộ kimono này rồi đi đâu mất từ tối tới giờ ý_ Khánh Thù lắc đầu không biết
_Cám ơn em _ Nói rồi hắn vội vã bỏ đi
Khánh Thù nhìn bóng dáng hấp tấp, vội vàng đi của Diệc Phàm mà chỉ biết lắc đầu, ánh mắt khẽ nhìn theo cái bóng dáng đang dần dần biến mất đó mà khẽ mỉm cười, miệng lẩm bẩm:
_Anh Phàm khờ thật đấy, phân biệt được 2 anh em em mà không nhận ra "cậu bé" ngày xưa là ai ư? Anh mà không mau nhận ra đi thì sẽ phiền hà lắm đó
Còn Tử Thao, sau khi đùn đẩy trách nhiệm vô vàn khó khăn, gian lao, khổ cực cho cậu em trai song sinh yêu quý của mình thì giờ đang lang thang bên hồ sen ở nhà. Nó ngồi vắt vẻo trên chiếc cầu bắt ngang hồ thẫn thờ nhìn trời nhìn ao sen nhìn hư vô mà trong lòng thì cực kì rối loạn.....
_Hóa ra cậu trốn ở đây _ 1 giọng nói đầy mỉa mai vang lên
Nó hơi giật mình quay lại thì nhận ra người đó chẳng ai khác hóa ra là cậu em họ của tên Diệc Phàm – Nghệ Hưng đang khinh khỉnh nhìn nó
Cậu nhóc khá đẹp và rạng rỡ trong bộ âu phục tím dài tôn lên nước da của cậu bé..... Trái ngược với cậu, Tử Thao lại rất giản dị trong bộ yukata màu đỏ đơn giản nhưng vẫn có mang nét đẹp và hơi hướng của Nhật Bản bình dị....
_Muốn gì đây?_ Nó khẽ nhíu mày, bước xuống đứng đối diện Nghệ Hưng trên cầu
_À! Không có gì, tôi chỉ muốn nhìn vẻ mặt thảm bại của cậu khi thấy tôi và anh Phàm ngủ với nhau như thế nào thôi _ Cậu cười đắc trí
_Vậy sao? Vậy thật xin lỗi nhé vì mắc công cậu tới tìm tôi mà chỉ nhìn khuôn mặt không biểu cảm này thôi. Tiếc thật đó_ Giọng nói của nó cực lạnh và xen chút gì đó khinh thường, mỉa mai
_Cậu...._Nghệ Hưng tức giận
_Hừ, cậu quên mất Hoàng Gia là gì rồi sao? Hoàng Gia là nơi huấn luyện vệ sĩ cấp cao toàn thế giới đấy. Và tôi nhắc cho cái đầu thiển cận của cậu hay và nhớ lấy rằng việc đầu tiên của 1 vệ sĩ phải học đó chính là khống chế cảm xúc cho dù sợ hãi hay đớn đau buồn vui. Và hơn nữa tôi cũng nói cho cậu biết rằng dù cho cậu có ngủ với Ngô Diệc Phàm đi nữa cũng chẳng làm cho tôi dao động nổi đâu trừ phi cậu và tên đó có con với nhau, hiểu chứ?_ Tử Thao nhìn Nghệ Hưng cười nhạt
_ Cậu....Cậu....Cậu dám nói như vậy với tôi sao?_ Nghệ Hưng trừng mắt lên nhìn nó
_Sao? Cậu nghĩ mình là ai vậy hả thiếu gia Trương Nghệ Hưng. Cậu ở Trương Gia có thể là cành vàng lá ngọc nhưng bước sang nhà Hoàng Gia này thì cậu chẳng là cái thá gì hết. Biến đi _ Nó đẩy nhẹ Nghệ Hưng sang 1 bên để bước đi thì cậu bé túm chặt lấy tay nó lại
_Ta chưa xong với nhau đâu, anh Phàm phải là của tôi _ Nghệ Hưng nắm chặt lấy tay Thao ép vào người mình
_Làm gì đó? _ Nó khẽ nhíu mày
Nghệ Hưng không nói gì cả, chỉ hất mặt về phía sau nó. Tử Thao quay lại theo hướng đó thì thấy tên Diệc Phàm đang chạy đi tìm nó và hắn cũng đã nhìn thấy 2 đứa đứng trên cầu này rồi và đang hớt hải chạy tới....
_Á....
Khi nó mới kịp nhận ra hắn từ phía xa nhưng nó hoàn toàn chưa hiểu được ý đồ và động cơ của Nghệ Hưng thì đã thấy cậu ta kéo tay nó dí sát vào người đồng thời tựa người sát vào thành cầu và ngửa người buông mình xuống hồ sen trước ánh mắt ngạc nhiên của nó.....
Lúc Diệc Phàm tới, cảnh tượng mà hắn nhìn thấy là nó du Nghệ Hưng xuống hồ sen chứ không phải cậu ta tự gieo mình xuống.....
" Á.............Á...........Á.......... ẦM.........."
_Nghệ Hưng!
Diệc Phàm chạy lại trừng mắt nhìn nó như không thể tin được nó làm vậy rồi vội vã nhảy xuống hồ cứu Nghệ Hưng đang dãy dụa bên dưới. Còn nó sau khi hoàn hồn, hiểu chuyện gì đang xảy ra thì vội vàng chạy xuống cạnh hồ đợi hắn lên, nó muốn giải thích với hắn là không phải tại nó..... Nó tuyệt đối không bao giờ làm vậy.....
1 lúc sau, hắn ôm Nghệ Hưng trên tay, cả người đều dính đầy bùn. Nghệ Hưng ngắc ngoải vì bị sặc nước còn hắn, hắn bước lên trừng mắt nhìn nó, ánh mắt đầy tia lửa giận dữ, hỏi nó:
_Cậu có biết Nghệ Hưng không biết bơi không hả?
_Tui....._Tử Thao định giải thích thì giọng Nghệ Hưng yếu ớt vang lên, cánh tay cậu bấu chặt lấy tay Diệc Phàm lay lay nói:
_Anh Phàm đừng trách cậu ấy, là em chọc cho cậu ấy giận trước
_Cậu...._Tử Thao đanh mắt nhìn cậu ta
_Tử Thao, tôi thật không ngờ cậu lại như vậy. Tại sao cậu lại làm thế? Tại sao không nghe tôi giải thích, hả? Tại sao? Tại sao cậu lại làm như vậy với Nghệ Hưng chứ? Dù có tức giận đến như thế nào cũng đừng có quá đáng như vậy chứ? Nếu hôm nay tôi không tới kịp thì Nghệ Hưng phải làm sao hả? Cậu thật là không biết xấu hổ khi làm trò hèn hạ vậy, chẳng nhẽ tình cảm của chúng ta nhạt đến mức không thể tin tưởng được nhau sao?_ Diệc Phàm quát xối xả vào mặt nó, chẳng để nó nói câu nào
_Không phải tôi làm_ Tử Thao chỉ nói vậy, giọng nói kiên quyết nhìn thẳng vào mắt hắn
_Hừ, cậu đừng tưởng tôi mù, chính mắt tôi nhìn thấy tay cậu đẩy Nghệ Hưng xuống hồ. Cậu dám làm mà không dám nhận, sao cậu hèn vậy?_ Hắn nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ, cười nhạt rồi quay bước đi
1 mình nó đứng chôn chân ở đó, nhìn theo bóng dáng hắn mà nó đau nhưng tại sao miệng nó lại mỉm cười - nụ cười chua chát
1 lúc sau, Luhan và Baekhyun khuôn mặt đầy lo lắng chạy tới bên nó, có lẽ mọi người đều biết do hắn bế Nghệ Hưng như vậy nên mới tới:
_Thao, có chuyện gì vậy? _ Baekhyun lay lay nó
_Thao!_ Luhan không giấu được sợ lo lắng dành cho nó
2 đứa bạn cứ hỏi mãi, lay nó mãi mà nó chẳng cử động cũng chẳng nói gì, ánh mắt cứ vô hồn nhìn vào khoảng không vô tận đầy bóng đen u buồn trước mặt nhưng tuyệt nhiên không hề nhỏ 1 giọt nước mắt nào
_Thao_ Giọng nói ấm áp gọi tên nó, người con trai trong bộ vest trắng bước tới gần bên nó, nhìn nó bằng ánh mắt thân thương
Chỉ mới nghe tới giọng của người đó gọi tên nó mà đã khiến Tử Thao trở lại, ánh mắt đã có hồn hơn nhưng mất hẳn cái long lanh tuyệt diệu vốn có đó rồi. Nó ngẩng lên nhìn thấy anh, nụ cười ấm áp của anh khiến cho nó bỗng trở nên yếu ớt, nó bước tới ôm trầm lấy anh, giấu khuôn mặt mình vào ngực anh
_Thao...._anh nhẹ nhàng gọi tên nó, 1 cánh tay giữ eo nó 1 cánh tay khẽ xoa đầu nó
_ Anh, em mệt quá. Bế em đi_ Giọng nó khàn đục vang lên
Anh không nói gì chỉ nhẹ nhàng, cẩn thận bế nó lên, đặt đầu nó tựa vào vai anh cho thoải mái. Ánh mắt nó nhắm nghiền đầy mệt mỏi, khuôn mặt dù không biểu cảm nhưng phảng phất vẻ bi ai
Xong rồi nó được anh Chung Nhân bế vào nhà, để lại 2 thằng bạn đứng ngoài đó
_Thằng nhóc ngốc nghếch này_Luhan nhìn nó như vậy không khỏi xót
_Rốt cuộc có chuyện gì chứ? _ Baekhyun buồn rầu nhìn bóng thằng bạn thân yêu của mình đang khuất dần trong bóng tối
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro