Chap 26 (p4)


1 năm sau, trên mảnh đất Nhật Bản, đúng vào ngày mà 3 thiên thần mang trên mình đôi cánh của ác quỷ gặp nhau, ngày mà bánh xe định mệnh quay để họ trở thành bạn để họ gặp người con trai số phận của mình thì hôm nay đây, trên 1 hòn đảo nhỏ đang chuẩn bị diễn ra lễ thành hôn cực kì long trọng của chúng nó do 1 tay những người cha của chúng nó tổ chức......

Hàng rào vệ sĩ được bố trí khắp trong ngoài hòn đảo để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tất cả chúng nó - những người thừa kế sáng của các tập đoàn sau này. Ở giữa hòn đảo, trên bãi cỏ xanh mượt mọi người đang tấp nập chuẩn bị mọi thứ cuối cùng trước lúc buổi lễ bắt đầu.....

_Thằng kia, mày mà làm Thao khóc thì anh sẽ giết chết mày đấy_10 người chồng hờ của nó chỉ thằng mặt Diệc Phàm cảnh báo

_Rồi, nói hoài_Hắn trả lời cực kì hờ hững

_Trả lời anh mày thế à?_10 tên chồng hờ của nó hét lên tức tối

_Mấy người phiền ghê, Thao bây giờ là của tôi rồi nên không cần lo cho em ấy nữa đâu. Mấy anh hết là chồng của em ấy rồi, đừng mơ tưởng nữa!_ Diệc Phàm nhìn 10 tên chồng hờ của nó đang tức xì khói mà nở nụ cười cực đểu rồi chuồn luôn

Phải, rốt cục thì sau bao nhiêu cố gắng, tranh dành nhau thì cả 10 tên chồng hờ của nó chẳng ai dành được nó cả. Dù có làm gì đi chẳng nữa thì cũng không thể đọ được tình yêu hơn 15 năm của Diệc Phàm dành cho Tử Thao nên đành chịu thua thôi, giờ mấy tên này cũng chỉ còn biết lui bước tìm 1 hạnh phúc khác để chúc phúc cho chúng nó mà thôi

Tới giờ làm lễ, cạnh bục trắng nơi có vị linh mục đang đứng là 3 chàng rể của Hoàng Gia, Byun Bang, họ Xiao đang đứng cười toe toét, trưng bộ mặt hạnh phúc nhất đón chờ cô dâu của mình bước ra. Đứng giữa là Diệc Phàm khoác trên mình bộ vest đen trông rất lịch lãm, trưởng thành; còn 2 bên là Chanyeol và Sehun khoác trên mình bộ vest xanh lam lịch sự, trang nhã......

Chuông ngân vang, 3 cô dâu của chúng ta từ từ bước vào lễ đường.....

Tử Thao khoác trên mình bộ vest trắng thuần khiết, phần cổ và các đường viền áo đều được đính kim cương cùng với thiết kế độc đáo được đặt riêng từ 1 nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật thêm gương mặt mặt của nó.... Trông nó hôm nay quả thực là kiều diễm và lộng lấy khiến trái tim tên nào đó nhìn chút nữa muốn rớt ra luôn

Còn Luhan và Baekhyun lại chọn cho mình bộ đồ cưới truyền thống của đất nước là kimono và hanbok đỏ rực rỡ thêu rồng bay phượng múa bằng chỉ vàng cực cầu kì, đầu đội mũ phượng,...... Trông cả 2 đều mang nét đẹp rạng ngời, quý phái của 1 bậc quý tộc trong bộ đồ truyền thống của dân tộc khiến cho 2 tên ngốc cứ ngẩn người ra mà chút nữa quên mất buổi lễ mà chạy tới ẵm cả 2 lên xoay vòng vòng...

Buổi lễ diễn ra cực kì suôn sẻ, không có bất kì trở ngại nào cả; cảnh tượng chú rể và cô dâu trao nhẫn cưới cho nhau và trao cho nhau nụ hôn làm chứng thì cũng là lúc pháo hoa đồng thời nổ lên rực rỡ cả bầu trời và khiến cả bầu trời đỏ rực bởi chữ hỷ to đùng đỏ rực giữa trời đã trở thành cảnh tượng đẹp nhất mà tất cả chúng nó cũng như mọi người mãi mãi không bao giờ quên.....

Bữa tiệc cưới bắt đầu, mọi người ai ai cũng chúc phúc cho chúng nó và tặng quà mừng cho chúng nó, tất cả đều là những món quà đầy ý nghĩa và rất đẹp, riêng 10 ngươi cha nuôi của Tử Thao đã tặng hẳn cho chúng nó hòn đảo này.....

Nhưng có 1 người mà nó chưa nhận được lời chúc phúc, người đó sau khi buổi lễ kết thúc thì nó chẳng còn nhìn thấy anh ở đâu nữa cả......đó chính là anh Chung Nhân.....

Nó đang đứng ngó nghiêng khắp nơi tìm bóng dáng anh thì ông chồng bên cạnh lại đứng nhìn cái dáng vẻ nháo nhác của nó mà mỉm cười hiền chứa đựng đầy yêu thương với nó, rồi mới vỗ vai nó, nhẹ nhàng cúi xuống nói thầm vào tai nó:

_Em nhìn kìa_Diệc Phàm đưa tay chỉ về phía đằng xa

Tử Thao không hiểu Diệc Phàm muốn nói gì nhưng cũng nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Từ đằng xa, trong đám người đông đúc đó xuất hiện 1 cậu bé chừng 5 tuổi, mặc trên mình bộ vest trắng tinh thắt nơ bướm màu đen, trên này ôm 1 bó hoa lớn gần bằng người mình chạy về phía nó và hắn cười cực kì tươi......

_Con chúc 2 người hạnh phúc

_Cám ơn con_ Diệc Phàm nhận bó hoa từ tay thằng nhóc giúp nó vì hiện tại nó đang chết sững rồi, tim nó dường như ngừng đập 1 giây khi nhìn thấy đứa bé

Vì sao ư? Bởi vì đứa bé chỉ chừng 5, 6 tuổi này từ phía sau có mọc ra 1 đôi cánh thiên thần, không những vậy điều khiến nó thấy đôi cánh thiên thần sau lưng nó có lẽ vì gương mặt đứa bé này giống y hệt "thiên thần" của nó..... Vẫn là khuôn mặt rạng ngời nét đẹp sắc sảo đó, nụ cười thiên thần có thể sưởi ấm bất kì trái tim lạnh giá nào, ánh mắt tựa như nắng xuân ấm áp,....... Tất cả.....tất cả đều rất giống khiến nó như được gặp lại "thiên thần" . Cái khuôn mặt này thì dù có chết đi nữa hay có là 1 đứa đãng trí tới đâu cũng không thể quên được

_Con......Con..._Tử Thao khụy chân xuống nhìn đứa bé, tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của đứa bé

_Thao, thằng nhóc này chính là cháu của em và là con của anh với Diệc Phi_1 giọng nói nhẹ nhàng vang lên

_Anh....hai....sao lại....._Nó ngẩng lên nhìn anh trai mình. Anh khoác trên mình bộ vest trắng lịch lãm đang nhìn nó bằng ánh mắt cực dịu dàng

_Thao, nó tên là Hoàng Anh Quân_ Chung Nhân nói, xoa đầu đứa trẻ đang bám lấy tay mình

_Nhưng tại sao? Từ lúc nào vậy ......2 người......._Nó lắp bắp nói không nên lời vì quá xúc động

_Diệc Phi mang thai đứa bé này lúc cô ấy 17 tuổi. Lúc cô ấy mang thai cũng là lúc "W" bắt đầu có biến nên anh với Diệc Phi giấu không cho bất cứ ai biết chuyện này để đảm bảo an toàn cho đứa bé. Lúc anh với em cùng sang Nhật thì cô ấy cũng sang nhưng em không biết thôi, ngay khi Diệc Phi sinh ra đứa bé này ra thì anh đã phải đưa nó sang Mỹ sống vì lúc đó "W" quản giáo cô ấy rất gắt gao. Và đúng như những gì Diệc Phi linh tính, anh đã không thể cứu được cô ấy khỏi cái họa này nên chẳng lâu sau khi cô ấy về nước đã bị "W" sát hại như em biết đấy. Và từ đó đến nay, anh vì muốn đứa bé này an toàn mà không cho ai biết, thỉnh thoảng anh cũng sang Mỹ thăm nó cho đến giờ mọi thứ đã hoàn toàn ổn, những bọn đầu quân cho "W" đã bị giết tất cả nên anh đưa nó về đây sống cùng em và gia đình_Chung Nhân giải thích

Nghe anh trai mình kể mà chẳng biết từ lúc nào trên khóe mắt nó đã lăn dài hàng nước mắt nóng hổi rồi.........

_Quân, con đã chào chú chưa?_ Chung Nhân nhìn nó khẽ cười rồi quay lại nói với con trai

_Dạ, con chào chú ạ. Con là Anh Quân_ Quân lễ phép nói. Quả thực đây là 1 đứa trẻ ngoan

_Đừng gọi ta như vậy. Con hãy gọi ta là ba, từ giờ ta sẽ là cha nuôi của con; ta sẽ chăm sóc cho con để bù cho con những gì con đã thiếu trong những năm qua_Tử Thao ôm lấy đứa bé òa khóc nức nở

Đứa bé ngây thơ không biết làm sao nên nhìn bố mình. Chung Nhân nhìn cậu con trai khẽ mỉm cười hiền và gật đầu. Không hiểu sao bỗng dưng đứa bé lại nở nụ cười cực kì rạng rỡ, ôm trầm lấy Tử Thao nói:

_Ba Tử Thao!

Vậy là, dù ông trời đã lấy đi "thiên thần" của cuộc đời nó nhưng ông đã trả lại cho nó 1 "thiên thần nhỏ" này đây.

Có lẽ "thiên thần" này cũng chính là kí do vì sao Chung Nhân cố gắng sống tiếp cho tới bây giờ, nó là nghị lực sống của anh và cũng là niềm vui, niềm an ủi lớn lao cho anh trong bao năm qua. Và cũng chính lẽ đó mà anh muốn giữ chọn chứ "chồng" với chị Diệc Phi mà lại đóng cửa trái tim băng của mình lại 1 lần nữa, để dành tất cả tình cảm cho đứa con này. Đứa con này và Tử Thao chính là niềm vui lớn nhất của cuộc đời anh

Từ đây sẽ là ngày tháng hạnh phúc của "thiên thần" này mãi mãi về sau khi có tới 3 ông bố cậu hết lòng.....

         -----------------Chính văn hoàn------------------

Vậy là đã hoàn  chính văn rồi, yehet!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro