Phiên Ngoại 19: Series Điện Ảnh-Trăm Năm Cô Độc (Nhị)
Tôi cho em sự cô đơn của tôi, hắc ám của tôi, lòng tôi khao khát; tôi cố gắng dùng hoang mang, nguy hiểm, thất bại làm em cảm động.
—— Jorge Luis Borges 《tôi dùng thứ gì giữ lại em 》
Nốt nhạc nhảy múa xoay tròn theo đầu ngón tay, người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm không chớp mắt người đàn ông ưu nhã đang ngồi đàn trước đàn dương cầm đen.
Khuôn mặt người ấy trầm tĩnh như nước, mái tóc đen chải vuốt tỉ mỉ, không, có chút không giống với ngày thường, có một vài sợi tóc phản nghịch buông xuống trên trán và gương mặt người kia, nương theo thân thể thỉnh thoảng bởi vì đầu ngón tay chơi đàn mà giống như bị gió thổi lay động rất nhỏ, che đi một chút biểu tình trên khuôn mặt Đường.
Chỉ là Lục Thiên Thần không cảm thấy trên khuôn mặt Đường có biểu tình gì, người đàn ông này luôn luôn trầm ổn, ưu nhã, giống như một pho tượng điêu khắc hào hoa phong nhã biết đi.
Trong phòng chỉ có bọn họ, đúng vậy, chỉ có hai người bọn họ.
Không có thủ trưởng, không có đồng nghiệp, cũng không có nhân viên phục vụ.
Bọn họ đang ở trong nhà Đường, trên thực tế bác sĩ Đường cũng không chủ động mời Lục Thiên Thần đến nhà mình làm khách, đối với điểm này Lục Thiên Thần thủy chung có chút mất mát không rõ, nhàn nhạt khó nói.
Phần cảm tình này đặt ở trên người người thường vốn hẳn là khó có thể phát hiện, nhưng anh là Lục Thiên Thần, một nhân viên phá án ưu tú, anh có cái đầu thông minh nhất và trực giác nhạy cảm nhất, đây là nguyên nhân vì sao anh lại xuất hiện tại Pari.
Anh biết mình không nên đối với một người đàn ông, nhất là người đàn ông như Đường sản sinh mảy may tình tự bên ngoài công tác, Lục Thiên Thần cũng một mực làm như vậy, anh đè xuống tình cảm của mình, bắt chúng nó giống như món đồ chơi trân quý khi còn bé khóa vào trong hộp sắt, sau đó đào một cái hố chôn dưới đất.
Lục Thiên Thần nhìn về phía thân ảnh Đường, người đàn ông này có thể nói là hoàn mỹ, Đường có một phần công tác được người tôn trọng, thu nhập không hề nhỏ, hào hoa phong nhã như quý tộc, ăn nói ưu nhã, kiến thức rộng rãi, quả thực, quả thực giống như một vị thần không gì không làm được.
Anh nhìn Âu phục để ý ngăn nắp sạch sẽ của Đường, giày da không dính một tia bụi, bất luận là một chi tiết gì đều không buông tha, mỗi một chỗ đều tiết lộ khiến Lục Thiên Thần cảm thấy buồn bực áp lực, người đàn ông này có bao nhiêu hoàn mỹ lại có bao nhiêu cách xa anh.
Điều này làm cho Lục Thiên Thần có một loại cảm giác muốn phá hỏng đối phương, quá mức cao cao tại thượng, vậy nên muốn đem đối phương kéo xuống nhuộm đẫm hơi thở của anh, tràn đầy bùn đất và tro bụi; quá mức cẩn thận tỉ mỉ, vậy nên muốn cởi bỏ mặt nạ trên khuôn mặt bình tĩnh của đối phương, nhìn thấy càng nhiều tình cảm chân thực bộc lộ: bi thương, hoảng loạn. . .
Gần chỉ là suy nghĩ một chút, cũng đủ để cho Lục Thiên Thần kích động đến ngay cả đầu ngón tay cũng run, anh hiện tại đã hiểu động cơ gây án của tội phạm chưa bị bắt kia.
"Anh xuất thần." Một cốc nước xuất hiện trước mắt anh, ý thức được mình vừa thất lễ, Lục Thiên Thần hoảng loạn đứng lên, "Xin lỗi. . ."
Khi đón lấy cốc nước, ngón tay bọn họ lơ đãng chạm vào với nhau.
"Có thể khiến anh thả lỏng tôi rất vui vẻ, áp lực tinh thần của anh quá nhiều, Thiên Thần." Đầu lưỡi rung động nhẹ nhàng phun ra hai chữ cuối, dẫn theo một chút tình tự như ẩn như hiện, loại tình huống này xuất hiện trên người Đường có vẻ đặc biệt không dễ dàng, dù sao bác sĩ Đường vẫn đều là một người đàn ông hết sức bình tĩnh kiềm chế, bất luận tình tự thưa thớt gì ngày thường đều rất khó xuất hiện trên người cậu.
Lục Thiên Thần thừa nhận, khi đối phương vô cùng thân thiết gọi tên anh, đáy lòng anh rung động càng mãnh liệt, anh nắm chặt cốc nước mạnh trút một ngụm vào miệng, cũng không chú ý tới tia sáng có chứa màu sắc giảo hoạt chợt lóe rồi biến mất nơi đáy mắt bác sĩ Đường.
Xảy ra chuyện gì?
Ký ức của Lục Thiên Thần vẫn đang dừng lại trên một hình ảnh: vì để càng sâu lĩnh hội động cơ gây của tội phạm anh đã đi tới nhà Đường, Đường đang chơi đàn dương cầm, bọn họ nói chuyện với nhau, sau đó anh uống nước.
Tiếp đó, anh hiện tại mở mắt, phát hiện mình ngồi trong bồn tắm lớn, một người đàn ông trong lòng anh bị anh gắt gao ôm lấy, nước trong bồn tắm lớn đục ngầu mà nhiễm vết máu, Lục Thiên Thần nhất thời cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
"Bác sĩ Đường, bác sĩ Đường!"
Người đàn ông ưu nhã lúc này chật vật bất kham ngã vào trong lòng anh, sợi tóc chải vuốt tỉ mỉ mất trật tự tản mát ở bên tai, đôi mắt điềm tĩnh như hồ nước vào lúc chạm tới Lục Thiên Thần thì có một tia co lại không dễ phát hiện, nhưng rất nhanh lại lộ ra điềm đạm và ung dung: "Anh rốt cục tỉnh, Thiên Thần."
Thanh âm kia suy yếu, vô lực, như trút được gánh nặng lại mang theo một chút khẩn trương.
Khiến Lục Thiên Thần ở trong ý nghĩ bỗng nhiên hiện lên một ít đoạn ngắn, là anh, anh đẩy bác sĩ Đường ngã xuống mặt đất, anh thậm chí đánh đối phương mấy cái bạt tai, điểm này từ khuôn mặt sưng đỏ của Đường là có thể nhìn ra.
【Tỉnh tỉnh, Thiên Thần, anh không phải hắn, mau tỉnh lại! 】
【Dừng lại, Thiên Thần. . . Nhớ lại anh là ai 】
Ôi, trời ơi, anh cư nhiên, cư nhiên đem bác sĩ Đường ——
"Xin lỗi, tôi, xin lỗi. . ."
Lục Thiên Thần biết loại xin lỗi này phi thường buồn nôn, nhưng anh hiện tại ngoại trừ xin lỗi anh không biết hẳn là nói cái gì với bác sĩ Đường bị thương.
"Anh tỉnh lại là tốt rồi, hiện tại đỡ tôi lên giường được không? Hòm thuốc ở. . ."
. . .
. . .
Quan hệ của bọn họ trở nên không bình thường, bọn họ không nên đến với nhau, Lục Thiên Thần biết rõ điểm này.
Thế nhưng anh không khống chế được tình yêu của mình đối với Đường, từ lần đầu tiên xảy ra quan hệ dưới tình huống tệ hại kia, Lục Thiên Thần một lần lại một lần ở trong mơ mơ tới buổi tối đáng sợ kia, Đường la lên, Đường nước mắt, Đường hỗn loạn. . .
Điều này làm cho Lục Thiên Thần có một loại cảm giác tội ác trầm trọng song song lại sản sinh hưng phấn khó có thể nói rõ, Đường như vậy chỉ có anh nhìn thấy, ba thứ Âu phục ngăn nắp sạch sẽ bị kéo mở lung tung, mái tóc cẩn thận tỉ mỉ mất đi chỉnh tề dưới tay anh, còn có mỗi một biểu tình của Đường, những thứ ấy đều khiến Lục Thiên Thần cảm thấy điên cuồng.
Đường cũng không đem chuyện ngày ấy nói ra, điều này làm cho Lục Thiên Thần nhận thấy được đối phương tín nhiệm anh, cùng với một tia yêu thích với anh, dù sao đổi thành người bình thường khác có lẽ đã sớm kiện anh ra tòa, sau đó anh sẽ mất đi công việc, cuộc sống trở nên rối tinh rối mù.
Nhưng sự thực là, bọn họ đến với nhau, một loại quan hệ kỳ diệu đan xen giữa bạn bè và tình nhân.
Có đôi khi Đường sẽ mang theo đồ ăn đến nhà Lục Thiên Thần, bọn họ cùng nhau hưởng dụng bữa cơm, sau đó trao đổi ý kiến vào lúc tản bộ, lúc chia ly sẽ ôm lấy nhau, Lục Thiên Thần cũng không muốn thương tổn người đàn ông tinh xảo hoàn mỹ này, đáng giá ăn mừng chính là, sau một lần chia ly anh cố lấy dũng khí hôn môi Đường, đối phương đã dùng mỉm cười, cho Lục Thiên Thần không ít lòng tin.
Chỉ là công việc bận rộn cũng không cho bọn họ quá nhiều cơ hội ở chung, lại có án mạng xảy ra.
Người chết vẫn là một người đàn ông trung niên tinh anh, bọn họ cố gắng kéo ra càng nhiều đầu mối và điểm giống nhau giữa những người bị hại: trung niên, ưu tú, đàn ông, đến từ trường học khác nhau, đến từ ngành nghề khác nhau, cùng với. . . Đã từng đều tiếp thu quyên giúp khi ở trường học.
Bọn họ theo đầu mối chậm rãi vén bức màn, cuối cùng phát hiện người chết khi ở trường học đã từng tiếp thu tài trợ đến từ xã hội, mà giúp đỡ đều là đến từ cùng một người, Lục Thiên Thần cho rằng bọn họ rốt cục tìm được đầu mối quan trọng, nhưng chết tiệt chính là bọn họ phát hiện người tài trợ kia đã qua đời rất nhiều năm trước.
"Em biết ông ấy, trên thực tế lúc học đại học em cũng từng được ông ta tài trợ." Khi bác sĩ Đường nói những lời này trong mắt bộc lộ yếu đuối và bi thương hiếm thấy, điều này khiến Lục Thiên Thần muốn lập tức ôm chặt người đàn ông kia, anh muốn ôm chặt cậu, anh ý thức được Đường rất có thể cũng sẽ bị xếp vào đối tượng bị công kích.
Một buổi tối cuối tuần, Đường mời Lục Thiên Thần cùng nhau dùng bữa, Đường không giống như thường ngày sau bữa cơm sẽ ngồi trước đàn dương cầm chơi đàn, cậu rót hai cốc rượu, Lục Thiên Thần biết Đường muốn nói chuyện với anh, anh quý trọng cơ hội này, cũng cảm ơn Đường đã tin tưởng anh, điều này đối với tiến triển cảm tình của hai người bọn họ là một chuyện tốt.
Đường nói cho Lục Thiên Thần càng nhiều về chuyện người tài trợ, người tài trợ tốt bụng kia chưa bao giờ tiết lộ thân phận của ông, Đường biết được người tài trợ này cũng là sau khi người này qua đời.
"Nghề nghiệp của ông ta cũng không vinh quang vẻ vang như trong tưởng tượng của mọi người, trên thực tế ông ta là vì bệnh AIDS mà qua đời, nhưng điều này không thể xóa đi nửa điểm vinh quang của ông ta, ông ta là một người lương thiện mà lại đáng thương."
Đường từ trước đến nay giỏi về khống chế tâm tình thả ra một chút yếu đuối, điều này làm cho Lục Thiên Thần lập tức buông xuống cốc rượu trong tay nhẹ nhàng ôm lấy Đường, một đêm kia bọn họ ôm nhau mà ngủ, cảm tình phát triển có tính thực chất, chí ít Lục Thiên Thần nghĩ như vậy.
Theo vụ án càng ngày càng đi sâu, quan hệ của bọn họ cũng càng ngày càng hài hòa, chuẩn xác mà nói, Lục Thiên Thần phát hiện tính ỷ lại của mình đối với Đường càng ngày càng cao.
Anh đã không thích ứng cảm giác trống rỗng buổi tối một mình một người cô đơn nằm ở nhà, anh thích bác sĩ Đường khi chơi đàn dương cầm chuyên chú và mê người, thích mặt ngoài ngăn nắp sạch sẽ và cẩn thận tỉ mỉ của cậu đối với mọi người, cùng với một mặt mê loạn thuộc về Đường chỉ có anh mới có thể thưởng thức tới.
Điều này khiến Lục Thiên Thần có chút sợ, anh không rõ Đường rốt cuộc có bao nhiêu yêu anh, có đôi khi anh nhìn đôi mắt đen của Đường, nhưng nhìn không thấy chính anh.
Vấn đề này còn chưa tìm ra được đáp án, Lục Thiên Thần bọn họ rất ngẫu nhiên tìm được kẻ cuồng nhiệt mô phỏng quỷ hút máu kia, ở trong nhà Đường, tên khốn chết tiệt kia ý đồ thi bạo đồng thời giết chết Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro