Phiên Ngoại 5: Đồ Ma Giả Bộ Thứ Hai (Hạ)
Leonard đột nhiên lâm vào trong mâu thuẫn và giãy dụa chưa bao giờ có, làm một người cảnh sát, anh biết anh hẳn là bắt Bạch Y, nhưng đồng thời làm một người có lương tri có nhân cách, khi anh nhìn thấy một mặt John không muốn người biết, anh lại bắt đầu phản vấn chính mình, thực sự là nên bắt Bạch Y sao?
Thi thể của John nên xử lý thế nào? Leonard nhìn căn phòng đóng chặt cửa trong tầng hầm, lúc quay đầu thấy Bạch Y vẫn luôn nhìn anh, dường như là muốn nói gì đó nhưng vẫn kìm nén.
"Bạch Y, đừng sợ, tôi sẽ xử lý tất cả." Leonard cho rằng người thanh niên đáng thương trước mặt này là đang lo anh bắt cậu lại.
"Leonard, tôi đã giết người, tôi biết mình phạm vào tội gì, nếu anh muốn bắt tôi tôi cũng sẽ không có bất cứ câu oán hận nào, thế nhưng. . . Tôi không biết sau khi John rời đi cô nhi viện có từng thương tổn những người khác không, có từng thương tổn người trên trấn hay không."
Hai tay Bạch Y vân vê vạt áo nhìn qua có chút khẩn trương và bất đắc dĩ, nhưng trong đôi con ngươi màu đen thủy chung lộ ra kiên nghị và nghiêm túc, điều này làm cho Leonard có chút cảm động.
"Có phải cậu đã phát hiện ra cái gì không?" Con người lương thiện lại đáng thương này, vì sao lại phải chịu nghiêm phạt mà người có tội phải chịu chứ?
"Anh qua đây xem." Bạch Y chỉ vào một cái ngăn kéo bàn học rách nát trong phòng, "Tôi ở bên trong thấy được một ít ảnh chụp, cảm thấy. . . Rất giống vài người trong trấn."
Bạch Y mặc dù có chút an tĩnh quá mức, nhưng ở trong trấn mấy tháng cũng gặp qua hầu hết mọi người trong trấn, vậy nên Bạch Y nói như thế Leonard cũng không hoài nghi, anh đi tới, sau đó mở ngăn kéo, quả nhiên ở bên trong tìm được một ít ảnh chụp.
Vừa nhìn đến người trong ảnh, Leonard lập tức kinh hô một tiếng: "Chúa ơi!"
Nếu như nói trước đó nghe lời Bạch Y nói và thấy đủ loại ảnh chụp dán trên vách tường anh đã tin tưởng John không phải là người hiền lành như bề ngoài, như vậy sau khi nhìn thấy ảnh chụp các bé trai trên trấn anh hầu như có thể nói là khiếp sợ và phẫn nộ.
Vẫn cho rằng trấn nhỏ là bình thản mà an tĩnh, nhưng ai biết được, phía sau những biểu tượng an tĩnh này đều là hắc ám dơ bẩn, anh làm cảnh sát trước đó vẫn đều đang làm gì chứ?
"Leonard, anh có thể đưa tôi vào cục cảnh sát, thế nhưng trước đó. . . Xin anh, cho tôi điều tra cùng anh được không?" Thanh âm của Bạch Y rất nhỏ, dẫn theo một chút khẩn cầu.
"Bạch Y, cậu không cần như vậy." Leonard chỉ là không muốn để đối phương dính vào càng nhiều.
"Không, tôi biết John là loại người gì, cũng từng thấy ông ta thương tổn người khác, ở chỗ này tôi hiểu ông ta nhất, tôi có thể giúp anh, xin anh, cho tôi giúp anh được không?"
Hình dạng Bạch Y thành khẩn giành được sự tín nhiệm của Leonard, hơn nữa đối phương nói cũng là thật, tuy John đi tới trấn nhỏ đã nhiều năm, nhưng tới tận hôm nay Leonard mới biết được bộ mặt thật của đối phương.
"Tên cầm thú này!" Vừa nghĩ có người bị hại ở ngay dưới mí mắt mình, Leonard thực sự là tức chết, nhưng hiện tại thì sao, John đã chết, anh thậm chí ngay cả cơ hội bắt đối phương cũng không có.
Bạch Y lẳng lặng đứng ở một bên nhìn, trong mắt lưu động một tia mỉm cười.
Thi thể của John không thể cứ đặt ở đây, nhưng Leonard cũng không thể tự ý xử lý, hiện tại đặt ở trước mặt anh kỳ thực chỉ có một vấn đề, đó chính là có nên giao Bạch Y ra không.
Sau khi đấu tranh, Leonard nói cho chính mình như vậy: tạm thời không cần, dù Bạch Y giết John thì cũng là bất đắc dĩ, huống hồ anh còn cần Bạch Y giúp đỡ.
Lúc này Bạch Y cho Leonard một lời đề nghị, vì sao không đem chuyện phát hiện trong tầng hầm nói cho những người khác, như vậy có thể cho người trên trấn đều được giải thoát từ khủng hoảng, cũng không đến mức lòng người hoảng sợ như lúc này.
Nghĩ đến nghĩ đi, trong lòng Leonard có một biện pháp, anh một lần nữa kiểm tra thi thể John, đồng thời ở trong phòng chung quanh xem xét Bạch Y có lưu lại vết tích trước đó hay không.
Trong phòng đích thật là có một chút vết tích từng tranh đấu, Leonard hơi chút tự hỏi liền thu dọn qua một lần, sau đó cùng Bạch Y rời khỏi gian nhà.
Ngày thứ hai Leonard nói cho cư dân trên trấn anh phát hiện ra thi thể của John, cùng với tầng hầm không muốn người biết kia, còn chuyện rốt cuộc là ai giết John thì chưa tìm được đáp án, lực chú ý của cư dân trong trấn rất nhanh từ ai giết John đến John cư nhiên là một tên biến thái.
Trong quán bar nhỏ hầu như không còn người tới, có người thừa dịp lúc này một lần nữa mở một quán bar, Mary cũng tới quán bar mới làm nhân viên phục vụ.
"Thật là đáng sợ, tôi quả thực không thể tin nổi nhiều năm qua như vậy tôi một mực làm công cho một tên ác ma." Mary thường xuyên nói với những người khác.
Vài người khá thân cận với John cũng nóng lòng thoát khỏi quan hệ với đối phương, người đã từng uống rượu của John nhiều nhất, hiện tại là người mắng John tệ hại nhất, giống như làm vậy bọn họ có thể chứng minh bọn họ không phải bạn bè của kẻ biến thái.
Thực sự là nhân tính khiến người ta cảm thấy thú vị.
Bạch Y thỉnh thoảng cũng sẽ đến quán bar cùng Leonard ngồi uống rượu lẳng lặng nhìn tất cả, khóe môi nhếch lên dáng cười nhợt nhạt.
"Mặc kệ là ai giết John, tôi nghĩ, khẳng định là John gieo gió gặt bão."
Thậm chí ngay cả ngôn luận như vậy cũng bắt đầu xuất hiện.
Dưới sự trợ giúp của Bạch Y, Leonard rất nhanh tìm được mấy cậu bé bị xâm hại trong trấn, kỳ thực mấy đứa trẻ này đều là đám trẻ chơi bời lêu lổng không thích đến trường trong trấn, phần lớn đều hơn mười tuổi, bình thường cũng chẳng ai thích.
Những đứa trẻ này thích len lén uống rượu, chính là vì John len lén bán rượu cho bọn hắn, để cho bọn họ có liên hệ.
Mấy đứa trẻ rất nhanh nói ra sự thực, hóa ra là John để cho một người trong bọn hắn đi theo ông ta lấy rượu, sau đó bọn họ đi xuống tầng ngầm, xảy ra một ít chuyện khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Bởi vì bọn họ biết trong trấn sẽ chẳng ai tin tưởng bọn chúng, lại có John uy hiếp và vấn đề mặt mũi bản thân, việc này vẫn luôn bị giấu kín.
Leonard tuy không phá được án là ai giết John, nhưng bởi vì anh theo đường lối John này tìm được một ít chuyện không muốn người biết nên vẫn được thủ trưởng ngợi khen, thậm chí ở trong mắt người trên trấn, Leonard quả thực là một anh hùng.
Ai giết John, không quan trọng.
Quan trọng là, John đã chết, người này đã chết, không thể nói nữa, bị mọi người coi như ác ma.
"Leonard, anh sẽ bắt tôi sao?" Bạch Y hỏi như vậy.
"Tôi biết cậu vô tội."
Cuối cùng anh vẫn che giấu, từ ngày nào đó Leonard phát hiện tầng hầm lại không nói cho những người khác tình huống của Bạch Y, anh đã không có cách nào đem Bạch Y giao ra nữa.
Vụ án của John rất nhanh yên lặng xuống, hung thủ là ai?
Một trấn nhỏ không được lưu ý, một vụ án không được lưu ý, rất nhanh sẽ bị che giấu trong bụi bặm lịch sử, trở thành một vụ án phức tạp không đầu mối.
Cuộc sống của cư dân trong trấn lại khôi phục an tĩnh như ngày xưa, chỉ là Leonard vô luận đi tới đâu đều có thể nhận được ánh mắt khẳng định mà lại nhiệt tình của cư dân trong trấn, điều này làm cho anh cảm thấy mình là chúa cứu thế của trấn nhỏ này.
Đại khái là vào mùa đông, nửa năm sau khi John chết, bởi vì mẹ Bạch Y đột nhiên sinh bệnh, Bạch Y phải đưa mẹ vào thành phố gần đó xem bệnh.
Leonard tự mình lái xe tiễn hai người bọn họ đi vào thành phố, cứ như thế qua hai ba ngày, có một hôm Leonard về nhà nhận được điện thoại của Bạch Y, nói là mẹ cậu sắp không được, cậu muốn dẫn bà đi dạo chơi khắp nơi, dùng sinh mệnh cuối cùng đi cảm nhận thế giới này, vậy nên sẽ không về nữa.
Về phần đồ đạc trong phòng, đều để lại hết cho Leonard.
Leonard không thể giữ lại cậu, chỉ có thể biểu đạt bản thân tiếc nuối.
Buổi tối anh đi tới gian phòng của Bạch Y trong căn nhà anh và Bạch Y sống cùng nhau gần một năm, anh cũng không dự định lấy đồ đạc của Bạch Y, anh hi vọng Bạch Y còn có thể trở về.
Chỉ là vào lúc dọn dẹp gian nhà, anh phát hiện rmột vài thứ, dòng máu chảy xuôi trong trái tim trong nháy mắt liền đông lại.
Nhìn qua như là nhật ký của Bạch Y, nhưng càng giống như là người kia cố ý viết vào trong vở.
【Trong tư tưởng mỗi người chúng ta, đều có một con ác ma, mà bản thân mình lại hi vọng mình là chính nghĩa, khi đứng chung một chỗ với đại chúng sẽ không bị cô lập 】
【Người chết rồi vĩnh viễn sẽ không nói, tử vong cũng không phải thủ đoạn trừng phạt tốt nhất 】
【Khi anh nhìn thấy những thứ này, anh đã không còn đường lui, không thể bù đắp, bởi vì anh đã cùng đứng với đại chúng sẽ không muốn lại lần nữa tách rời, không muốn để những người đó thất vọng, không muốn để mình từ trên cao rơi xuống 】
【Hưởng thụ đi, thứ này tuy là hư vô, nhưng có thể mang đến cho anh cuộc sống vinh dự và thỏa mãn 】
Nếu thời gian có thể quay vòng, có ai sẽ thấy tất cả đã xảy ra vào tối ngày đó?
Người thanh niên nhìn qua nhỏ bé và yếu ớt bắt lấy cổ tay John, dùng dây lưng trói đối phương lại, John còn đang cười, cho rằng cái người chủ động mời mọc mình này muốn chơi một ít trò chơi.
Đúng vậy, Bạch Y đích xác muốn chơi một vài trò chơi, ví dụ như ngạt thở.
Dùng từng tấm từng tấm khăn giấy thấm ướt, trùm lên trên mặt một người, thẳng đến đối phương tắt thở mà chết.
Thế nhưng trước đó, cậu sẽ kể cho John một vài chuyện thú vị.
Bạch Y một bên đem ảnh chụp mình đã chuẩn bị trước dán lên trên tường, một bên nói tương lai sẽ có người đi tới tầng hầm ngầm này, phát hiện John là một tên biến thái, sẽ không ai đồng tình với ông, tất cả mọi người sẽ phỉ nhổ ông.
"Vui không? John." Mỉm cười, Bạch Y đem khăn ướt trùm lên khuôn mặt đang mở to hai mắt của John, yên lặng nhìn hình dạng người này chết không nhắm mắt.
Điện ảnh đến đây kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro