Khát khao xác thịt
Note từ tác giả: 100% thú.
.
Lần đầu tiên tự thân đi săn mồi "đúng nghĩa" là một trải nghiệm lạ lẫm đối với vị vua trẻ. Khi chỉ với một vài tích tắc, con linh dương vừa mới nhảy nhót vui tươi cùng đàn bây giờ đã nằm gục dưới chân anh, xương sống gãy đôi, tứ chi bất lực, níu kéo sự sống chỉ còn hơi thở yếu ớt đang tắt dần trong gió, Simba cảm thấy trong lòng cuộn lên thứ cảm giác xáo trộn kì lạ, chưa từng có. Đầu lưỡi anh vương vị đắng chát.
Muốn ăn.
Móng vuốt anh cứ thế tiến về phía con mồi, trước khi lý trí kịp ngăn cản bản năng dã thú.
Muốn ăn.
Đầu anh vùi sâu vào lớp da đã bị cào cấu đến rách toạc, lớp mỡ vàng ngậy trào ra bẩn cả bờm. Đồng tử con mồi đục ngầu, tròng trắng mắt ngả màu xám xịt nhuộm chút màn sương bạc, cả cơ bắp từ co rút rồi lại thả lỏng. Bộ da bao bọc hộp sọ lúc này cũng chẳng khác gì cánh hoa khô, đến cả lớp lông ngắn cũng nhuốm màu ảm . Máu chảy không ngừng từ mũi và cổ họng.
Cắn xé qua tầng lông thô ráp, đến gân mềm oặt, cảm nhận những miếng thịt tươi ngọt lừ, dòng máu ấm nóng từ cái xác nhầy nhụa.
Con mồi này rõ khác hẳn lũ côn trùng nhớp nháp.
Suốt những năm qua, Simba chẳng phân biệt nổi vị da thịt hay nội tạng chúng - lũ côn trùng dù trong hay ngoài đều nhạt nhẽo như nhau. Răng sư tử của cậu chỉ cần nghiền hai ba lần, trong miệng liền chẳng còn gì ngoài dư vị chất béo.
Con mồi đã chết, chỉ là thức ăn chờ kẻ săn mồi thưởng thức, bất kể trước đó nó có là gì. Simba cắn đứt lá phổi hồng nhạt đầy bọt kí lợn cợn, nội tạng tuột khỏi khung xương cố định, đổ ụ thành đống thịt tím ngắt gớm ghiếc. Đến khi râu ria của anh đã lấm đầy màu máu đỏ lòm, Simba mới bàng hoàng nhận ra bản thân đang làm gì - nhưng Nala bảo đó là lẽ tự nhiên, Sarabi cũng động viên và khuyến khích rằng cậu nên làm vậy.
Bởi lẽ sư tử sinh ra là để ăn thịt muôn loài, đó là bản năng, chỉ cần tuân theo.
Nhưng Simba lớn lên giữa các con thú ăn cỏ nhỏ bé và yếu đuối.
Anh nuốt nội tạng còn ấm nóng, nhai từng thớ da thịt đã mất đi sự mịn màng, rách rưới, để vị ngọt lịm hòa chút tanh của con vật xui xẻo thấm vào cổ họng từ nanh vuốt anh, như một loại nước ép ngon lành vậy. Theo bản năng mà phấn khích.
Và rồi khoái cảm khó hiểu ập đến ngay sau đó.
"Cứ như mình đang ăn thịt bạn bè thuở nhỏ vậy..." - Chàng sư tử trẻ vừa nghĩ vẩn vơ, vừa dùng nanh moi sạch sẽ gan và đoạn ruột của con mồi, không một chút vụn thịt. "Không được. Bạn bè khác con mồi. Không được phạm phải tội đáng xấu hổ đó."
"Nhưng cháu có thể thử giết một con linh dương Impala mà, Simba."
Trước khi bắt đầu cuộc săn, anh chợt nhớ lời Scar từng nói khi vẫn là đứa nhóc.
"Cháu trai yêu quý của ta... Có là minh quân cũng không thể no bụng chỉ bằng nước lã. sớm muộn gì cháu cũng sẽ hiểu tại sao ta yêu những sinh vật bé nhỏ này. Chúng mang đến cho ta... ngọn lửa sự sống..."
Simba không nhớ rõ Scar nói gì sau đó. Chỉ nhớ lúc đứng trước mặt hắn ta, hắn đang vờn con chuột nhắt tội nghiệp, con chuột nhắt trong tay hắn trở thành một hòn đá, một món đồ chơi, cuối cùng là một bữa tối đơn giản. Giá trị cuộc đời con vật bé nhỏ ấy là hiến dâng mạng sống yếu ớt cho kẻ mạnh.
Mufasa chưa bao giờ để Simba chứng kiến những quy luật tự nhiên tàn khốc: Các cuộc săn đẫm máu, con mồi bị xé tứ chi, tim còn mãnh liệt bấy giờ đã lịm dần dưới nanh vuốt, gân dính chặt xương. Lưỡi bị giòi ăn sạch, ấu trùng trắng nhởn nhơ gặm vòm miệng hồng nhạt như nụ hôn dịu dàng. Kền kền rỉa đi những gì còn xót lại, tới khi chỉ còn xương trắng.
Cho dù đến tuổi trưởng thành, Simba vẫn chưa từng thấy bất kì "sự thật" nào đằng sau những "món ngon" Sarabi và các sư tử cái mang về.
Giờ anh hiểu những lời châm chọc khéo léo của Scar về cách cả đàn bao bọc vị vua tương lai. Cũng không thể quên vẻ mặt vừa đắc ý vừa chán ngán của Scar khi tha về xác con ngựa vằn non nớt - cứ coi đó là một bữa tiệc thịnh soạn.
"Ăn uống chỉ là việc phải làm để sống, nó lặp đi lặp lại, Simba. Cháu có bao giờ nghĩ, nếu không ăn, cháu sẽ chết chưa?" - Scar chậm rãi nói, vậy mà hắn vẫn tránh xé toạc bụng con ngựa trước mặt đứa cháu ngây thơ.
"Nếu cháu chết, cháu sẽ thành cỏ xanh, cháu trở thành món ngon, đến lượt cháu bị chúng ăn." - Hắn vỗ vỗ xác con mồi, nở nụ cười hiểm ác: "Ta cũng rất sẵn lòng ăn thịt cháu đấy nha. Giờ thì đi đi, quay về với bầy của cháu... Đến giờ ăn của sư tử trưởng thành rồi..."
Đừng nghĩ đến hắn ta nữa.
Simba lắc mạnh đầu, đến chóp tai giấu trong bờm đỏ cũng nồng nặc mùi máu - rực rỡ hơn cả lông anh, sặc sỡ hơn cả bất kì bông hoa anh túc nào.
Làm ơn quên Scar đi. Hắn đã chết, hắn đáng đời, kết quả của mọi thứ hắn đã làm, mình đã báo thù thành công...
Nhưng sao mọi chuyện chưa kết thúc?
Simba thử cắn vỡ nhãn cầu con mồi - mềm mại, mọng nước, chất keo dẻo ngọt như mật. Chất lỏng bắn ra từ kẽ răng không mùi vị gì, chỉ đọng lại vị của ruột non và tủy sống. Khi moi trọn nhãn cầu căng tròn, vài sợi dây thần kinh ướt nhẹp cứ thế bị lột khỏi hốc mắt tối om, giờ chỉ còn lại cái hố rỉ dịch vàng đỏ quên vào nhau.
Simba nghiến răng xé toạc phần đùi, lớp cơ cứng dưới màng trắng ngả màu tím nhạt như mắt ruồi. Anh từng thấy các sư tử cái vây hãm linh dương đầu bò, hay Mufasa đơn độc hạ trâu rừng bằng một cú vồ rồi oai phong mang chiến lợi phẩm trở về Pride Rock.
Nhưng con mồi đầu tiên Simba giết là linh dương Impala - loài dê dáng thanh, mỏng nhanh, điểm mạnh duy nhất là lanh lợi.
Hồi nhỏ, anh không dám ăn thịt chúng, màu đỏ tươi khiến anh sợ hãi. Nhưng giờ hương vị lại phong phú đến thế, vượt xa mọi côn trùng anh từng ăn những năm qua.
"Sao bây giờ mình mới thử thứ này?" - anh bối rối, tự hỏi.
"Simba."
Lại nữa, kẻ đáng chết ấy, chỗ của hắn là địa ngục, không phải lảnh vảng quanh tâm trí cậu.
"Cháu đã sống bằng gì vậy hả Simba? Một con sư tử tồn tại và lớn lên nhờ côn trùng và trái cây... Chẳng phải đáng xấu hổ sao?"
"Tôi không có gì để xấu hổ. Scar, Chú nên mừng vì loài sư tử chúng ta không ăn thịt đồng loại, không tôi đã chẳng để lũ linh cẩu xơi chú!"
"Ồ... Chú hiểu rồi." - Scar cười khẩy. "Simba, cháu muốn ăn thịt chú, đúng không? Không chỉ cắn gãy cổ chú, mà còn muốn nuốt trọn chú? Cháu... đúng là một đứa trẻ điên cuồng."
"Im ngay đi!" - Simba gầm gừ. "Chú mới là kẻ điên, thực sự, Scar, ngươi là đồ quái dị!"
Nhưng ảo giác nhắc anh nhớ đến bí mật chôn giấu nơi sâu kín: Nếu ngày đó mình ăn thịt Scar thì sao? Như ăn một bữa tiệc tối, nuốt trọn hắn.
Nếu miếng mồi này là Scar...
Đôi mắt xanh lục quỷ dị của chú anh nhìn thẳng vào anh, vào chân trước, vào móng vuốt sắc bén dưới bàn chân.
"Ta nên bẻ gãy chân cháu sớm hơn." - cơn ác mộng thì thầm. "Simba, cháu đáng lẽ nên thành kẻ tàn phế. Con sư tử nhỏ vô dụng với thân thể khiếm khuyết mới xứng làm đứa cháu đáng thương mà ta yêu quý, đúng không? Nhưng một tâm hồn méo mó cũng là một kiểu khuyết tật... Cuộc đời cháu sẽ mãi bị ám ảnh bởi quá khứ, bởi ta."
Simba chớp mắt, vị ngọt của gan, vị béo của mỡ, sự hiến dâng của thịt đỏ, hòa quyện, tan dần trên lưỡi.
Nếu mình đang ăn... thịt Scar, ăn thịt người cùng dòng máu với cha mình, người chú duy nhất của mình... người duy nhất thực sự thuộc về mình, người mà mình đã từng để lại dấu vết... của mình bên trong chú.
Lũ linh cẩu đã ăn thịt chú ấy. Mình muốn giết chết Scar, trả thù cho cha, xoa dịu những năm tháng đói khát tuổi trưởng thành, lấp đầy cơn đói khi chỉ có côn trùng và quả rừng, những ngày quên mất bản năng sư tử đực.
Tim Scar, xương sườn Scar, tụy Scar, tinh hoàn Scar, đầu gối Scar, mắt cá Scar - tất cả chỉ còn giá trị làm thức ăn cho thú săn mồi. Còm mỗi nó thôi, giá trị duy nhất, giá trị vô nghĩa. Giá trị của kẻ bị giết, bị ăn thịt, hóa thành thức ăn cho con mồi mới.
Vòng tuần hoàn bất diệt* ấy vốn dĩ mang màu đỏ thẫm, mùi tanh nồng lại ngọt ngào đến chói mắt lan tỏa tận chân trời.
"Simba."
"Simba."
"Lờ đi tiếng gọi của người chú duy nhất ư? Cái tật giả điếc làm ngơ của cháu giống hệt Mufasa."
Ảo thanh lại ập đến.
Simba nghĩ, "Mai mình sẽ xin mẹ ít thảo dược an thần. Mình không muốn nhớ đến hắn nữa. Hắn là sứ giả của bất hạnh và tai ương, khiến mình không thể thoát khỏi bóng ma này... khiến mình không quên được cái chết của cha, càng khiến mình không thể quên hắn, đồ... khốn kiếp!"
"Đúng là trẻ con hay hờn..."
"Cháu xem, cứ quên bài học chú dạy cháu vậy."
Linh hồn của kẻ bị linh cẩu chia nhau cắn xé thì thầm bên tai đứa cháu trai đang thưởng thức con mồi đầu tiên.
"Simba, nên để dành nhãn cầu ăn sau cùng."
.
Chú thích "*":
Câu gốc là "Sinh sinh bất tức" tức là sự sống nối tiếp không ngừng, sinh ra từ cái chết, tuần hoàn vô tận. Nên mình đổi thành vòng tuần hoàn luôn cho dễ hiểu 🐸
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro