Chương 11 -13


Lâm Nhàn tính vận chuyển 10 gói hàng từ cửa tiểu khu đến căn phòng của mình. Vừa rời khỏi cổng, cô nhìn thấy bạn cùng phòng đã mấy ngày không gặp.

Hai cô gái kéo theo vali đứng ở cửa nhìn Lâm Nhàn.

Vẻ mặt của cả hai đều có chút khó xử, Lâm Nhàn mỉm cười với họ.

Hai cô gái này một người tên là Điền Nhạc, người kia tên là Hướng Nhân. Hai người đều thuộc tuýp người hướng ngoại. Điền Nhạc hoạt bát rộng rãi, Hướng Nhân hài hước thú vị.

Họ được coi như điểm sáng vui vẻ trong nhóm nhạc Seven Days Girls. Ngày nay, phụ nữ thường thích nói đến sự độc lập, vì vậy họ rất coi thường những người như Lâm Nhàn.

Nhưng những hành động gần đây của Lâm Nhàn lại đem hai người dọa đến choáng váng. Tên ngốc này, thật sự cái gì cũng dám làm!

"Nhận hàng chuyển phát nhanh à?" Điền Nhạc liếc nhìn xe đẩy của Lâm Nhàn, trong đó có hơn 10 gói hàng với nhiều kích thước khác nhau. Đây là lần đầu cô nhìn thấy Lâm Nhàn hào phóng như vậy. Trước kia, Lâm Nhàn còn luyến tiếc bỏ tiền mua bánh bao hấp.

Lâm Nhàn mỉm cười và ừ một tiếng đẩy xe đẩy trước mặt đi qua.

Hai người cũng kéo hành lý đi theo cô. Hướng Nhân hỏi cô: "Cô đã quay hợp đồng quảng cáo được ký trước đó chưa?"

"Trước đó ký hợp đồng?". Lâm Nhàn một bên tò mò hỏi, một bên tiếp tục đẩy xe đi. Cô đã rời khỏi thế giới này lâu quá rồi, một lần nữa trở về, đôi lúc cảm thấy có chút xa lạ.

Rất nhiều chuyện, cô cũng không thể nhớ rõ ràng. Cô đoán rằng hiện tại trong tay mình không có một công việc nào. Trong chốc lát, cô thậm chí còn chẳng để ý mình cũng có việc cần làm sao?

"Đúng vậy! Cùng Điều Trác có một quảng cáo chocolate! Cô là vẫn chưa bắt đầu ghi hình à?"- Điền Nhạc có chút ghen tị nói.

"Điều Trác?" Lâm Nhàn hào hứng nói: "Đây không phải là bạn trai của Ông Quân Ngưng sao?"
Khuôn mặt của Điền Nhạc và Hướng Nhân có chút cứng đờ, sau đó họ lúng túng gật đầu mà nói: "Ừ."

Trước kia cô nghèo, nghèo đến mức không có can đảm. Cô khờ khạo đến mức không có khí chất.

Có rất nhiều điều cô không thể hiểu được và cũng không có can đảm để nghĩ về chúng.

Một chiếc bánh từ trên trời giáng xuống, ngoài việc vui mừng vì được tăng thêm lương, cô hoàn toàn không có tâm tư và dũng khí để tìm tòi nghiên cứu lý do.

Đến bây giờ, nghĩ lại về quảng cáo này dường như tồn tại một nguyên nhân sâu xa khác.

Cô và Điêu Trác thực ra không biết gì về nhau, nhưng vì hoạt động chung công ty nên thường gây ra ấn tượng là họ có mối quan hệ không rõ ràng.

Nhưng họ rõ ràng không phải là một đôi. Người hẹn hò chân chính là Ông Quân Ngưng cùng Điều Trác. Mà Lâm Nhàn thuần túy là bị kéo chân sau, vô tình bị coi thành tình nhân.
Vì vậy, quảng cáo sắp xếp cho cô và Điều Trác rõ ràng là một cái bẫy.

Lâm Nhàn mặc dù coi thường Điều Trác nhưng phải thừa nhận, năm trước Điều Trác cũng là một tiểu lưu lượng. Cùng hắn quay quảng cáo cũng được coi là một thành tích cao đối với Lâm Nhàn vào thời điểm đó. Điều quan trọng là tiền cát-xê cũng không thấp.

Lâm Nhàn sờ cằm, cô có 1 tỷ điểm tích lũy, xem như cũng được coi là giàu có, nhưng vấn đề này không ảnh hưởng đến mong muốn kiếm tiền của cô. Tiền thì bao nhiêu cũng không đủ. Dù sao thì bây giờ cô đây cũng rất thích tiêu tiền.

Ba người trở lại ký túc xá, Lâm Nhàn kéo xe đẩy, trở về căn phòng của mình.

Khi cô đóng cửa lại, Điền Nhạc và Hướng Nhân liền thở phào nhẹ nhõm.

Điền Nhạc: "Cô nghĩ cô ấy bị sao vậy? Đi cùng cô ta áp lực quá!"

Hướng Nhân: "Có lẽ là do mấy ngày nay cô ấy căng thẳng..." .Vừa nói, cô vừa chỉ vào đầu mình, ý là vậy đó.

Điền Nhạc gật đầu, cảm khái nói: "Đáng tiếc, đoạn video đó nếu dùng để trao đổi tài nguyên với chị Kim, chúng ta có thể đổi lấy vai nữ chính. Không, kể cả là đổi vai nữ thứ ba cũng được."

Hai người này đều chẳng ra gì, độ nổi tiếng của họ so với Lâm Nhàn chỉ cao hơn một chút. Nếu Lâm Nhàn được coi là tuyến 18 thì họ chính là tuyến 16.

Nghe xong Điền Nhạc nói, Hướng Nhân không khỏi cảm thấy tiếc nuối: "Thật sự là đáng tiếc, khó trách cô ấy không thể nổi tiếng được. Một cơ hội tốt như vậy mà để biến mất."

Trong lúc hai người họ đang nói mấy câu thương hại, họ nhìn thấy Y Lợi Minh đẩy cửa bước vào.

Điền Nhạc cùng Hướng Nhân chạy nhanh đến bên Y Lợi Minh chào hỏi: "Anh Lợi Minh".

Y Lợi Minh khá thờ ơ đối với hai người này. Hắn chỉ liếc nhìn họ gật đầu. Sau đó. tùy tiện đi thẳng vào phòng ngủ của Lâm Nhàn, đến trước cửa mới phát hiện cửa vốn đã khóa lại.
Hắn sửng sốt một hồi lâu mới gõ cửa: "Lâm Nhàn mở cửa".

Điền Nhạc cùng Hướng Nhân nhìn nhau, vội vã kéo vali hành lý chạy lên lầu.

Đi vào phòng, bí mật tìm một góc nào đó để nghe lén.

Dưới lầu, tiếng gõ cửa dần lớn hơn. Mất một lúc lâu, Lâm Nhàn mới đi tới mở cửa. Y Lợi Minh liếc nhìn đồ đạc trong phòng, hắn vui sướиɠ khi nhìn người khác gặp họa mà nói: "Thế nào? Cô kiêu ngạo xong chưa, có vui không?"

Lâm Nhàn vừa nghe cũng cười nhiệt tình trả lời: "Vui vẻ, đặc biệt mỗi khi tôi nghĩ đến sắc mặt của Tập Doanh hiện tại."

Y Lợi Minh một bụng nghẹn: "....Cô có biết hiện tại bản thân đã chọc bao nhiêu phiền toái rắc rối cho công ty rồi không? Tập Doanh là người thuộc công ty Bành Húc. Cô ấy đang được chú trọng, nâng đỡ. Vậy mà cô hủy hoại hình tượng của cô ấy. Công ty bên kia chắc chắn sẽ tính món nợ này!!"
Lâm Nhàn nghi hoặc: "Vậy thì đã làm sao? Chỉ cho quan châu phóng hoả, không cho dân chúng thắp đèn sao? Cô ấy hãm hại tôi, mà tôi không được phép đánh trả lại à?".

"... thế nào?". Y Lợi Minh cười: "Kim tỷ là người đại diện kim bài của công ty Bàng Húc, hơn nữa càng không phải là bù nhìn. Cô ấy hiện tại đang tìm đến tổng công ty, cô tốt nhất chính là chuẩn bị sẵn sàng đi!"

Lâm Nhàn vô tội mà nhìn Y Lợi Minh hỏi: " Chuẩn bị cái gì? Điểm tâm?"

Y Lợi Minh: "......."

Điền Nhạc: "......."

Hướng Nhân: "......"

Lâm Nhàn tỏ ra thờ ơ, mỉm cười quay lại mở những gói hàng chuyển phát nhanh: "Công ty muốn sa thải tôi sao? Hai bên đều đã ký hợp đồng với nhau, không sợ tôi kiện mấy người sao?". Vừa nói, cô vừa lấy chiếc iPad mới nhất từ hộp chuyển phát ra. Y Lợi Minh nhìn thoáng qua đã biết được đó là một món hàng có giá trị xa xỉ.

Y Lợi Minh: "...."

Lâm Nhàn: "Đương nhiên, nếu bên anh sẵn sàng bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, chuyện đó dễ dàng bàn bạc. Trên đời này, không có việc gì mà tiền không thể giải quyết được. Nếu có, các người liền cho tôi số tiền gấp đôi."

Y Lợi Minh: "...." . Tôi thật đúng là cảm ơn cô nha! Đồ Tham Lam!

Y Lợi Minh đứng ngoài cửa, nhìn thấy Lâm Nhàn đem iPad đặt lên giường, sau đó lại lấy ra một chiếc điện thoại di động màu xanh không gian từ một kiện hàng khác.

Y Lợi Minh liếc mắt nhìn một cái, liền biết đây là mẫu mới vừa ra mắt vào tuần trước, giá niêm yết trên trang web chính thức là 13.000 tệ.

Cuối cùng, hắn cũng không nhịn nổi tò mò mà hỏi: "... Cô đây là mới trúng số?"

Lâm Nhàn: "Tôi chỉ là muốn mua thôi, anh còn có chuyện gì nữa không?". Cô đổi sim cũ sang chiếc điện thoại di động mới. Sau đó, lại tiếp tục thản nhiên mở một gói hàng toàn những đồ ăn vặt cao cấp.

Y Lợi Minh quay đầu đi chỗ khác, dùng ánh mắt vui vẻ khi nhìn người khác gặp nạn: "Tôi đã bảo cô được gọi đến công ty gặp mặt."
Lâm Nhàn dừng việc đang làm, nhìn vào Y Lợi Minh rồi mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi nhớ rằng công ty chúng ta vừa thay đổi ông chủ?"

Đây là những gì mà hôm nay Lâm Nhàn mới thấy trên một cuốn tạp chí. Công ty Giai Dịch Gia là một công ty nhỏ. Người chủ trước đây là một người phụ nữ tên là Văn Giai Dịch. Nhưng mà tuần trước, Văn Giai Dịch đột nhiên chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty. Hiện tại, nghe nói ông chủ mới là một người từ nước ngoài trở về.

Y Lợi Minh đối với chuyện này tương đối rõ ràng, Nhưng hắn không muốn cùng Lâm Nhàn nhắc tới, nên chỉ tùy tiện gật đầu.

Lâm Nhàn liền nói: "Được rồi, tôi sẽ đi thay quần áo và hiện tại cùng anh đến công ty."

Nói xong, Lâm Nhàn lấy ra một bộ quần áo thể dục màu xanh mới tinh từ một trong những hộp chuyển phát nhanh.
Bồ đồ thật mới, sạch sẽ, xinh đẹp......

Y Lợi Minh: "..... Cô có thể đổi kiểu trang phục khác được không?"

Lâm Nhàn: "Không"

Y Lợi Minh: "......"

—------

"Văn tổng, mọi chuyện là như thế này. Không biết, anh có thể dành chút thời gian để giải quyết được không?"

Trang phục của người phụ nữ đang nói được thiết kế trang nhã, gọn gàng, sạch sẽ, âm thanh mang theo chút ý cười. Chủ nhân của giọng nói đó, không ai khác chính là Kim tỷ, người đại diện của Tập Doanh.

Kim tỷ có tên thật là Kim Thiện Lâm. Vì trong giới giải trí, chị ta có địa vị cao nên ít có ai gọi bằng tên thật.

Lúc này, ngồi đối diện với chị Kim là một người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng. Anh cúi đầu nghịch bút trên bàn, nghe chị Kim nói xong, liền ngẩng đầu nhìn lên.

Kim tỷ mỉm cười đáp lại, chị biết người đàn ông này họ Văn, tên Sóc. Anh là người con trai thứ hai của nhà họ Văn, đồng thời là người mới tiếp quản công ty vào tuần trước,

Văn Sóc không có vội vàng đáp ứng mà chậm rãi hỏi lại: "Giải quyết như thế nào?"

Kim tỷ hơi hơi mỉm cười: "Đây là người của Văn tổng, tôi tin là anh sẽ có biện pháp khiến cô ấy phải nghe lời."

Văn Sóc cũng cười: "Tôi mới tiếp quản công ty, cho nên hiện tại vẫn chưa nắm rõ lắm tình huống mọi thứ."

Kim tỷ: "Văn tổng cứ nói đùa, bây giờ anh đã là tổng giám đốc của công ty, tôi tin rằng, cô Lâm không dám làm trái lời anh. Hơn nữa, để bày tỏ thành ý, tôi sẵn sàng chuyển nhượng chương trình tạp kỹ trong tay tôi, cho quý công ty. Có thể nói đối với tuyến 18, đây chắc chắn là một tài nguyên tốt. Văn tổng, chắc anh sẽ có tính toán riêng cho mình."

Kim tỷ tin tưởng Văn Sóc, tuy anh không tính là nhân tài trong lĩnh vực này, cũng nên biết ai có giá trị hơn. Một chương trình tốt như vậy, có thể đem một người tuyến 18 bay thẳng lên tuyến 2. Huống chi trong giới giải trí, tuyến 18 có biết bao nhiêu người.

Văn Sóc mỉm cười, gõ nhẹ tay lên mặt bàn, phát ra âm thanh đều đều, anh bình tĩnh nói: "Tôi sẽ suy nghĩ đến điều mà cô nói."

Kim tỷ đứng dậy: "Vậy tôi đợi tin vui của anh."

Thời điểm cô xoay người rời đi, cô nhìn thấy Văn Sóc từ phía sau bàn bước ra. Lúc này, cô mới để ý, Văn Sóc đang ngồi trên một chiếc xe lăn.

Mà lúc này, anh đang điều khiển xe lăn để đưa chị Kim ra ngoài. Ánh mắt của Kim tỷ chớp chớp vài cái rồi nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình.

Sau khi chị Kim rời đi, một ông lão tóc trắng từ ngoài cửa bước vào, đi theo phía sau là một cô gái trẻ.

Ông lão cung kính khom lưng, sau đó nói: "Đây là thư kí Kiều, tôi từ cô ấy biết rằng tiểu thư Văn mở công ty này chỉ là nhất thời hứng thú nên thành lập ra. Cô ấy cũng không đầu tư quá nhiều tâm tư, nên trong công ty không có ai là quá nổi tiếng, cũng không có nhiều tài nguyên tốt."

Văn Sóc: "Nói như vậy, chương trình mà người gọi là Kim tỷ kia lấy ra để trao đổi, là một tài nguyên lớn?"

Ông lão nhìn thư ký Kiều đang tiến lên một bước, cô đeo cặp kính gọng đen, nghiêm túc gật đầu: "Công ty mới thành lập không bao lâu, chỉ dẫn dắt một vài người. Trong đó, nhóm Seven Days Girls đã giúp công ty có chút danh tiếng. Năm ngoái, công ty của Kim tỷ sản xuất là một ảnh hậu, năm nay tiếp tục sản sinh thêm một ảnh đế hàng đầu. Phía chúng ta, đa số là người mới vào nghề, công ty không có hoạt động gì, nên họ cũng dần mất đi sự nổi tiếng."

Văn Sóc gật đầu: "Thế còn Lâm Nhàn?"

Thư ký Kiều: "Cô ấy là một người bị loại bỏ, ít nổi tiếng nhất trong Seven Days Girls kể từ khi nhóm này ra mắt. Hơn nữa, cô ấy rất keo kiệt, cô ấy không sẵn sàng tiêu tiền chút nào. Nếu cô ấy không đầu tư vào bản thân một chút, cô ấy đương nhiên dễ bị những thành viên khác chèn ép. Cô ấy không đem đến giá trị cho công ty, thậm chí khiến công ty phải mất một khoản tiền để trả lương hàng tháng cho cô ấy."

Văn Sóc cười lạnh: "Tôi có thể thấy được, cô ấy đáng bị bỏ rơi."

Thư ký Kiều: "Đúng vậy, bởi vì danh tiếng của nhóm nhạc này. ngày càng xuống dốc, nên công ty quyết định sẽ tách họ ra, và tập trung đầu tư vào Tiêu Trọng Vi và Ông Quân Ngưng. Vì chuyện này, họ cần tạo sức nóng để thuận tiện công bố sự nghiệp solo của mỗi thành viên. Mọi chuyện đều đang xảy ra theo đúng lộ trình trước đó. Nhưng mà vài ngày trước, Lâm Nhàn đột nhiên nổi điên, một mình náo loạn buổi họp báo."

Văn Sóc tựa người vào ghế dựa của xe lăn, nhớ lại hôm đó cũng là ngày đầu tiên anh đến tiếp quản. Xuất phát từ sự tò mò, đồng thời muốn hiểu rõ hơn về công ty, nên anh đã xem buổi phát sóng trực tiếp trên.

Đó xem như là một màn kịch hay, so với màn trình diễn của người nhà họ Văn, không có gì thua kém.
Văn Sóc là con trai thứ hai của Văn gia. Tháng trước, ông của Văn Sóc qua đời. Tài sản của ông lão ngay lập tức bị người nhà họ Văn thèm muốn. Còn về phần Văn Sóc, anh là người ít được yêu thương nhất, cho nên không nhận được gì. Tuy nhiên, để bịt miệng người bên ngoài, Văn Gia đã đem công ty mà Văn Giai Dịch mở để chơi chứng khoán, giao cho Văn Sóc.

Thế nên, Giai Dịch Gia chỉ là một công ty nhỏ mà Văn Sóc bị buộc phải thừa kế.

Dù bị ép buộc, nhưng Văn Sóc cũng không phản đối, nhanh chóng tiếp quản công ty, hoàn toàn tách ra khỏi người nhà họ Văn.

Bây giờ, nghe thư ký phân tích tình hình, công ty này có khác gì một cái vỏ rỗng đâu?

Đã vậy, còn có một nữ diễn viên gây tai họa, hôm nay anh vừa đi làm đã bị người đại diện cấp cao của một công ty lớn tìm đến.

Ngày hôm nay, quả thật là đặc sắc.
Văn Sóc cảm thấy rất thú vị, tâm trạng tốt lên nói : "Gọi Lâm Nhàn đến gặp tôi."

Thư ký Kiều: "Vâng."

—----

Thời điểm Lâm Nhàn đến công ty là vào lúc ăn trưa. Công ty không có nhiều người, dọc đường đi cô cũng không gặp được ai.

Người tiếp đãi cô là thư ký Kiều, đang đứng đợi ở sảnh tầng 1. Sau khi nhận được tin nhắn từ Y Lợi Minh, cô biết rằng Lâm Nhàn sẽ sớm đến đây, nhưng cô không lường trước được sẽ thấy Lâm Nhàn mặc đồ thể thao.

Thư ký Kiều: "....". Thật đặc biệt!

Đây là lần đầu tiên Lâm Nhàn gặp thư ký Kiều, cô chào hỏi rất lịch sự: "Xin chào thư ký Kiều, tôi là Lâm Nhàn."

Thư ký Kiều đưa tay ra và nói: "Tôi đã sớm nghe qua đại danh của cô."

Lâm Nhàn xua tay, cười nói: "A! Tất cả đều là hư danh!"

Thư ký Kiều: "......." Cô cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.

Y Lợi Minh nhìn vẻ mặt nghẹn một hồi của thư ký Kiều, thầm thấy vui mừng không thể giải thích được.

Cả ba người dọc theo hành lang đi lên, chẳng mấy chốc đã đến trước văn phòng của chủ tịch.

Thư ký Kiều gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nam trầm ấm: "Mời vào!"

Sau đó, thư ký Kiều dẫn theo hai người vào.

Đây là lần đầu tiên Lâm Nhàn nhìn thấy Văn Sóc. Anh ta đang ngồi cạnh bàn làm việc, nhìn xuống máy tính trên bàn, phía sau anh ta là một cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, bên ngoài cửa sổ là khung cảnh những tòa nhà cao tầng.

Ánh nắng buổi trưa chỉ chiếu được một chút vào ô cửa kính, trong phòng bật điều hòa, mang lại bầu không khí mát mẻ.

Văn Sóc ngước mắt nhìn lên, lông mày hình cung, đôi mắt đầy sao, mũi cao thẳng, môi mỏng. Dung mạo trẻ trung, tuấn tú, tươi tắn rất bắt mắt. Lâm Nhàn cảm thấy Văn Sóc nhìn rất đẹp trai.

Mà đối với Văn Sóc, Lâm Nhàn cũng thu hút sự chú ý của anh. Hoặc có thể nói ở lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhàn, anh liền cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng nhưng nếu nghĩ đến nguyên nhân có lẽ là bởi vì trang phục của cô quá khác thường.
Rốt cuộc, trang phục thể thao màu xanh hầu như không phù hợp với chốn công sở. Nhưng có thể nói rằng người phụ nữ này vẫn rất xinh đẹp trong bộ đồ thể thao rộng thùng thình như vậy.

Đổi một cách nói khác, vẻ đẹp toát lên từ trang phục thể thao càng giúp cô thêm phần thanh thuần.

So với cô trên video còn đẹp hơn.....

"Cô chính là Lâm Nhàn?"

Lâm Nhàn mỉm cười, bước một bước lên "Anh là chủ tịch Văn?"

Văn Sóc nghĩ thầm cái người này không phải trông rất ngoan sao? Sau đó, anh lại nhìn về phía thư ký Kiều. Cô ấy lập tức hiểu ý, quay sang Y Lợi Minh: "Chúng tôi ra ngoài trước!"

Sau khi trong văn phòng chỉ còn hai người, Văn Sóc nói với Lâm Nhàn: "Cô biết tại sao hôm nay tôi gọi cô tới gặp mặt không?"

Lâm Nhàn lắc đầu.

Văn Sóc lạnh lùng nói: "Cô có biết mình đã kiếm thêm cho công ty bao nhiêu phiền toái không?"

Lâm Nhàn tiếp tục lắc đầu.

Văn Sóc gõ nhẹ ngón tay lên bàn, Lâm Nhàn ngoan ngoãn đi tới chiếc ghế đối diện ngồi xuống.

Văn Sóc: "....". Tôi chưa kêu cô ngồi xuống!

Nhưng mà Văn Sóc không rảnh rỗi kêu cô đứng dậy, đành tiếp tục nói: "Cô có biết buổi sáng tôi đã gặp ai không?"

Lâm Nhàn ngẩng đầu nhìn Văn Sóc, nói với vẻ mặt kỳ quái: "Anh có thể... nói thẳng vấn đề được không? Sáng sớm tôi có ở bên cạnh anh đâu thì làm sao mà tôi biết lúc đó anh làm gì."

Văn Sóc nghẹn ngào: "....."

Lâm Nhàn: "Còn nữa! Tại sao anh chỉ mua một hộp cơm?"

Văn Sóc: "......????"

Lâm Nhàn cúi đầu nhìn đồng hồ nói: "Rõ ràng là anh hẹn tôi gặp mặt trong giờ cơm trưa."

Văn Sóc theo đó cũng cúi đầu nhìn tay, 11h50 , anh nhất thời chưa kịp phản ứng: ".....Cô...... chưa ăn à?"

Lâm Nhàn chỉ vào hộp cơm chưa được mở ra, đang đặt trước mặt hỏi: "Anh cũng chưa có ăn?"

Vì thế, Văn Sóc chả hiểu bị ma xui quỷ khiến gì lại đem hộp cơm đó đẩy qua: "Vậy cô ăn đi!"

Văn Sóc: ".....". Hình như có chỗ nào không ổn.

—-----

Văn Sóc thực ra là một người có tính cách lãnh đạm, đối với ai cũng đều không nóng không lạnh. Ở Văn gia, cuối cùng ngay cả cha mẹ ruột của anh cũng từ bỏ anh.

Sau vụ tai nạn xe ô tô, tính tình anh thay đổi mạnh mẽ, đã thật lâu rồi anh không thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt như vậy. Đối với sự dung túng dành cho Lâm Nhàn, Văn Sóc cũng có mấy phần ngạc nhiên.

Nhưng anh cũng không quá để tâm, đây cũng không phải là chuyện xấu, anh muốn nhìn xem chính mình có sức chịu đựng tới đâu?
Nhất thời, trong văn phòng đều trở nên im ắng. Văn Sóc cũng không thèm để ý chuyện hộp cơm, chỉ xoay người tiếp tục làm việc trên máy tính.

Mà Lâm Nhàn ngồi đối diện, nghiêm túc ăn cơm. Cô ăn cơm rất yên tĩnh, suốt buổi không phát ra tiếng động nào.

Trong phòng làm việc, ngoài tiếng gió mát từ máy điều hòa thổi vào, còn có tiếng gõ phím của Văn Sóc. Lốc ca lốc cốc, khiến người khác mơ màng muốn ngủ trưa vào lúc này.

Sự an tĩnh này, đã rất lâu Văn Sóc và Lâm Nhàn chưa thấy. Họ thoải mái tận hưởng cả quá trình, như thể bữa ăn là một điều rất bình thường.

Sau khi Lâm Nhàn ăn xong miếng cơm cuối cùng, cô thuận tiện đẩy hộp cơm ra sau đó dựa thẳng sống lưng vào ghế.

Văn Sóc liếc nhìn hộp cơm một lần nữa được đẩy tới trước mặt mình, sau đó giương mắt nhìn Lâm Nhàn ở phía đối diện.
Văn Sóc: "......". Cô cũng quá tùy tiện!!

Sự tùy tiện của Lâm Nhàn vượt quá sức tưởng tượng của anh. nhưng ngoài ý muốn, anh cũng không có tâm tình để truy cứu.

Người phụ nữ này cùng người trong lời đồn, hoàn toàn không giống nhau lắm. Cô ấy không hề rụt rè và khuất phục như lời thư ký Kiều mô tả, thậm chí có thể nói cô ấy khá dũng cảm. Cô ấy còn không nghĩ tới nói vài lời khen ngợi dành cho sếp trước mặt.

Văn Sóc nhếch môi cười, thật sự rất thú vị.

Tuy nhiên, những chuyện nên nói thì cần phải nói. Rốt cuộc, anh hiện giữ chức chủ tịch của công ty Giai Dịch Gia.

Văn Sóc đẩy máy tính sang một bên, đang định mở lời thì thư ký Kiều liền gõ cửa đi vào.

Thư ký Kiều vừa vào liền hỏi: "Văn tổng, tiểu thư Bạch Ưu Minh muốn gặp anh. Anh và cô Lâm Nhàn đã thảo luận xong chưa?"

Văn Sóc còn chưa bắt đầu nói chuyện: "......"

Thư ký Kiều ngơ ngác nhìn Văn Sóc nghi hoặc mà mở to mắt. Tổng giám đốc Văn! Người thật sự chưa bắt đầu nói chuyện!

Ở một bên, Lâm Nhàn tự nhiên rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó đứng lên và nói: "Không, chúng tôi đã thương lượng."

Văn Sóc quay đầu nhìn cô: "Khi nào?"

Thư ký Kiều: "???".

Lâm Nhàn mỉm cười với Văn Sóc: "Nếu như chúng ta còn chưa cần nói chuyện này, vậy thì để lần sau gặp mặt sẽ thảo luận lại."

Văn Sóc: "????". Đây là vấn đề lớn tới mức nào mà cần gặp mặt tận hai lần?

Lâm Nhàn: "Cảm ơn Văn tổng đã chiêu đãi, tôi xin phép đi trước."

Văn Sóc: " ...chờ một chút!"

Văn Sóc nhíu mày, cuối cùng cũng thoát ra khỏi nhịp điệu kỳ lạ của Lâm Nhàn, quay sang thư ký Kiều nói: "Cô ra ngoài, nói người họ Bạch chờ."

Họ Bạch?

Thư ký Kiều: "... Cô Bạch là người của chúng ta, hiện tại... kiếm ra tiền nhiều nhất cho công ty."
Văn Sóc cau mày: "Cô ấy là diễn viên?"

Thư ký Kiều nhanh chóng gật đầu: "Vâng, đúng vậy."

Văn Sóc lạnh lùng nói từng từ một: " Để, cô, ấy, chờ."

Biết thái độ Văn Sóc rất nghiêm túc, thư ký Kiều đành bất đắc dĩ đáp: "Vâng". Nói xong nhanh chóng đi ra ngoài, còn ân cần đóng cửa giùm cho Văn tổng.

Văn Sóc chỉ vào chiếc ghế đối diện nói với Lâm Nhàn: "Chúng ta cùng nhau ngồi xuống để nói chuyện vui vẻ được không?"

Lâm Nhàn vui tươi, hớn hở nói: "Văn tổng có ý tốt như vậy, sao tôi dám từ chối. Không biết hôm nay anh gọi tôi tới đây, có việc gì vậy?"

Văn Sóc đè nén giữa hai hàng lông mày, luôn có cảm giác sẽ bị cô dắt đi vòng vòng lần nữa.

Anh nói giọng nghiêm túc: "Hôm nay, Kim Thiện Lâm bên Bành Húc đã tới tìm tôi."

Lâm Nhàn: "Cô ấy là ai?"

Văn sóc: ".......". Đột nhiên, anh cảm thấy..... Thiện Lâm cũng rất đáng thương.

4637 trong đầu nhắc nhở Lâm Nhàn: "Đó là người đại diện của Tập Doanh, ký chủ!"

Lâm Nhàn nhanh chóng gật đầu: "Tôi biết rồi, là người đại diện của Tập Doanh."

Văn Sóc thở dài: "Cô ấy đã đưa ra một chương trình tạp kỹ mà một khi đã tham gia, lập tức sẽ khiến người đó nổi tiếng. Tài nguyên tốt này là dùng để trao đổi với việc phủ nhận đoạn video Tập Doanh ca hát. Bây giờ, cô đã hiểu lý do vì sao cô được mời đến đây chưa?".

Lâm Nhàn trừng mắt: "Chương trình tạp kỹ.... cho tôi tham gia?"

Văn Sóc ngay lập tức cười lạnh: "Trí tưởng tượng của cô, cũng thật là tốt!!"

Lâm Nhàn hoài nghi: "Nói đùa!! Dù tôi thừa nhận mình làm giả video thì chương trình đó cũng không dành cho tôi. Vậy tôi làm thế có ích lợi gì? Hợp lý sao?"

Văn Sóc sửng sốt: ".... Đúng là có điểm không thích hợp."

"Hơn nữa.....". Lâm Nhàn tự tin cười: "Một khi tôi đã đăng lên, thì tôi sẽ không phủ nhận. Vì cái gì mà tôi đã công khai rồi lại còn phải xóa đi?"

Văn Sóc nghe vậy, nheo mắt nhìn cô, ý tứ sâu xa mà nói: "Thủ đoạn của Kim Thiện Lâm không hề đơn giản."

Lâm Nhàn mỉm cười, đứng dậy chỉnh lại bộ đồ thể thao, tự tin nói: "Tôi sẽ không để ông chủ thất vọng"

Văn Sóc: "....". Tốt hơn vẫn nên để chính ta thất vọng đi!!

Anh thở dài trong lòng, cảm thấy bất lực. Anh nhìn xuống hai đôi chân của mình, một cỗ cảm giác tự ti kéo đến không thể giải thích được. Nhưng cuối cùng, anh đã điều khiển chiếc xe lăn đến giá sách, lấy xuống một tập tài liệu rồi quay lại đưa cho Lâm Nhàn.

Lâm Nhàn thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe lăn của anh, trong lòng xác thực lắp bắp kinh hãi.
Ánh mắt kinh ngạc này của cô gần như không thể thoát khỏi tầm mắt của Văn Sóc. Trông anh nhìn qua có vẻ bình tĩnh nhưng vẫn lạnh đạm nói: "Cô không ngờ tôi lại ngồi trên xe lăn?"

Lâm Nhàn nhận lấy tập tài liệu: "Tôi từng quen biết một người ngồi trên xe lăn. Người ấy siêu lợi hại."

Văn Sóc cho rằng cô đang an ủi mình, tùy ý hỏi lại: "Lợi hại như thế nào?"

Lâm Nhàn nhẹ nhàng nói: "Tôi suýt nữa chết trong tay hắn."

Vân Sóc: "...". Cô thật là biết an ủi...

Tuy nhiên, Văn Sóc vẫn tiếp nhận ý tốt này và cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Sau đó, anh quay lại bàn làm việc, cười nói: "Tôi sẽ chờ xem cuộc chiến giữa cô và Kim Thiện Lâm"'

Lâm Nhàn mở hồ sơ ra xem có chút kinh ngạc hỏi: "Mạng lưới các mối quan hệ của Kim tỷ? Anh làm sao có được thứ này?".
Văn Sóc bình tĩnh nói: "Nếu tôi ngay cả chút năng lực này cũng không có, làm sao có thể sống sót đến hiện tại?".

Lâm Nhàn trầm mặc một hồi. Sau đó, từ trong ngực lấy ra một hộp thuốc đẩy đến trước mặt anh và nói: "Có thể xem như đây là quà đáp lễ của tôi cho những tài liệu đó. Tôi sẽ đưa anh hộp thuốc này.".

Văn Sóc hiển nhiên không hiểu ý tứ của Lâm Nhàn. Kỳ thật, anh cũng không thiếu tiền. Anh đã từng tìm đến những bác sĩ tốt nhất, không chỉ trong nước mà trên cả thế giới,

Nhưng anh vẫn là nhận lấy lọ thuốc từ tay cô, trong lòng hiện lên chút ấm áp, trong mắt còn mang theo ý cười, giọng nói đầy sự dịu dàng mà chính anh cũng không biết, hỏi: "Đây là thuốc gì?".

Lâm Nhàn: "Đây là thuốc giảm đau."

Văn Sóc, người đã mất cảm giác ở chân nhiều năm: "......".

Lâm Nhàn: "Tạm biệt".

Văn Sóc nhìn bóng lưng cô rời đi. Cuối cùng, anh cũng không nói ra việc mình không cần dùng thuốc giảm đau, chỉ là cẩn thận đem hộp thuốc cất vào trong ngăn kéo.

—---Bên ngoài cửa, Lâm Nhàn nhìn tập hồ sơ trong tay, ngước mắt lên liền nhìn thấy Bạch Ưu Minh cùng thư ký Kiều đi vào trong.Bạch Ưu Minh nhíu mày nhìn Lâm Nhàn, rõ ràng là rất bất mãn khi bị cự tuyệt ở bên ngoài phòng. Mà cái người khiến cô ấy phải đợi, lại là Lâm Nhàn, người cô không muốn nhìn thấy nhất.Lâm Nhàn hoàn toàn phớt lờ cô ta, cầm theo tập tài liệu, rời khỏi công ty.4637 tò mò hỏi: "Ký chủ, tại sao lại đưa thuốc cho hắn?".Lâm Nhàn thản nhiên nói: "Chỉ là một viên thuốc hồi phục bình thường, đổi lại so với tài liệu trong tay tôi, thì không có giá trị bao nhiêu."4637 hỏi: "Vậy tại sao cô lại nói đó là thuốc giảm đau?"Lâm Nhàn ngẩng đầu, nhìn tòa nhà trước mặt, ánh nắng phản chiếu từ trên tầng cao xuống dưới, rất chói mắt: "Đối với tôi đây chỉ là một hộp thuốc hồi phục bình thường nhưng đối với anh ta mà nói, nó có thể là một loại thần dược. Tôi và anh ấy không quen biết gì, hơn nữa loại thuốc này cũng rất nguy hiểm cho nên nếu nói là thuốc giảm đau mà anh ta không cần đến thì ít nhất, tôi sẽ không biết anh ấy sẽ uống nó không? Cái đó.... tùy duyên đi."4637 không hiểu: "????". Đã không cần thì làm sao mà hắn uống được?—-----Bên kia, Kim tỷ đã sớm nhận được tin Lâm Nhàn rời khỏi công ty.Nhưng đợi cả một ngày, cũng không thấy Lâm Nhàn đăng bài phủ nhận chuyện video. Cư dân mạng tranh cãi về vấn đề này ngày càng lớn.Nhiều người nhận ra được một điều, cuộc thi mà Tập Doanh tham gia hồi đó, có chuyện mờ ám.Chị Kim biết rằng trên mạng lúc này, hơn phân nửa câu chuyện là bị thổi phồng. Hiện tại, chỉ có thể lấy việc lùi một bước để tiến một bước, để cho Tập Doanh đăng bài xin lỗi.Giải thích ngọn nguồn của cuộc thi, tóm tắt đơn giản là các ca khúc trước đó đều là sở trường của Tập Doanh nên cô miễn cưỡng có thể đi tới vòng bán kết. Nhưng về sau, cuộc thi ngày càng khó nên cô bắt đầu nghĩ đến việc bỏ cuộc. Lúc đó lại tình cờ bị đánh thuốc mê nên nhân cơ hội này cũng nhập viện và rút lui khỏi cuộc thi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro