Chương 3:
"Cửa hàng này rất đông khách, lúc tớ vào thì không còn bàn nào trống nữa. Không ngờ lại bắt gặp Nhậm Kha ở cửa, cậu ấy nhận ra tớ. Cậu ấy còn nói có vài người bạn học cũ cũng đang tụ tập ở phòng riêng bên trên lầu, không nhiều người nên mời chúng ta lên tụ tập với họ, vừa tiết kiệm vừa đỡ phải đợi, tớ đã đồng ý vì không cưỡng lại được sự nhiệt tình của cậu ấy, cậu sẽ không trách tớ chứ?" đi qua sảnh ở tầng 1, lên cầu thang Khổng Tân Lục đi chậm lại, kéo góc áo của Ôn Thính Thần, thì thầm vào tai cô giải thích.
Lúc này Ôn Thính Thần trông rất nghiêm túc, như thể họ không phải đi dự một bữa tối bình thường mà đang đi đến pháp trường chuẩn bị chém đầu.
Cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng chán nản của Nhậm Kha, chớp mắt nói: "Cậu không nói với cậu ấy rằng tớ đi cùng cậu phải không?"
"Không, cậu bước đến trước nên tớ chưa kịp nói gì."
"Ồ"
Nghĩ lại thì, dựa trên mối quan hệ trước đây của cô với các bạn cùng lớp việc mời cô đến những buổi liên hoan tụ tập này giống như mời Diêm Vương, nếu Nhậm Kha biết trước, cậu ta sẽ không thể nói được những lời vừa rồi..Cô sợ khéo bây giờ cậu ta đang tự vả vào miệng của mình cũng nên.
Khổng Tân Lục thấy cô lo lắng, có chút do dự hỏi: "hay là chúng ta không vào nữa nhé?"
Ôn Thính Thần rũ mắt xuống, suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu. "Bỏ đi, đằng nào cũng tới rồi, đi một bước, tính một bước vậy."
Nếu chỉ ăn tối với bạn học cũ thôi thì cô không sợ, trước giờ cô luôn đóng vai là kẻ vô hình trước mặt người khác, việc người khác có cảm thấy khó chịu hay không cô đều không quan tâm.
Điều cô lo lắng là...người đó cũng ở bên trong.
Phía khác Nhậm Kha vội vàng mở cửa phòng riêng, đối diện cửa là Cường Tử, khi thấy cậu liền lớn tiếng phàn nàn: 'Tớ nói này ông chủ Nhậm , tớ bảo cậu đi gọi đồ ăn mà sao đi hết nửa ngày chưa thấy đâu? Không lẽ cậu giấu chúng tớ lén lút gặp riêng cô phục vụ xinh đẹp nào đó đúng không?"
Cường Tử sau khi uống rượu hay thích nói linh tinh.Bình thường, Nhậm Kha sẽ mắng hắn, nhưng lúc này cậu hoàn toàn không quan tâm, cậu đi thẳng đến chỗ Chu Kiến Dặc và ngồi xổm xuống, với vẻ mặt buồn bã, cậu nói. "Anh ơi, em đã làm sai một chuyện rồi."
"Gì?" Chu Kiến Dặc hơi nhướng mày, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc cậu ta thay cho câu "Tên nhóc này, cậu lại gây rắc rối gì cho tớ nữa vậy?"
Người đã tới cửa, Nhậm kha không có thời gian giải thích, liền nói nhanh: "Đợi sau khi về, cậu muốn mắng, muốn đánh thế nào tùy cậu, nhưng bây giờ tớ xin cậu giữ cho tớ chút thể diện trước mặt nữ thần của mình."
"Ruốt cuộc cậu muốn nói gì?"
Chu kiến Dặc vẫn còn bối rối, người đã xuất hiện ở cửa.
Nhậm Kha hít một hơi thật sâu, sải bước về phía cửa. "Mọi người, nhìn xem tớ đã gặp được ai ở tầng dưới này? hai người đẹp của lớp chúng ta, hoan nghênh hai người đẹp nào."
Đáp lại cậu là sự im lặng và ánh mắt ngạc nhiên.
Không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi, bữa tối vui vẻ đã biến mất, mọi người đều dồn ánh mắt về phía anh, rồi lại hướng về phía Ôn Thính Thần đang đứng ngay sau lưng anh, sau khi nhìn cô, lại nhìn Chu Kiến Dặc ở đầu bàn, vẻ mặt đó còn cường điệu hơn cả người có liên quan.
Ôn Thính Thần vừa vào cửa liền nhìn thấy người ngồi ở ghế chính, trong lòng lặng lẽ thở dài, là phúc không phải họa, là họa thì không thể tránh.
Chu Kiến Dặc vẫn mặc trang phục như ban chiều, chiếc mũ bóng chày trên đầu anh đã được bỏ xuống, móc ở phía sau ghế, để lộ mái tóc ngắn gọn gàng,
Có lẽ do điều hòa trong phòng bật cao, da ở chóp tai và cổ anh hơi ửng đỏ, trên tay cầm một ly nước màu đen giống như cocacola, có lẽ anh đang định uống nó, sau khi chạm mắt cô lại bình tĩnh đặt nó xuống, sắc mặt không hề thay đổi.
Trữ Túc nhìn Chu Kiến Dặc mấy lần, sợ rằng lần này Nhậm Kha không thể xuống giường được mất, liền vội vàng nói: "Hoan ngênh, hoan nghênh, ngày thường chỉ có mấy cánh đàn ông chúng tớ tụ tập với nhau, thật hiếm khi có mấy đứa con gái sẵn sàng tụ tập với chúng tớ, mau lại đây, bảo phục vụ thêm hai chỗ ngồi nữa."
Người phục vụ mang đến hai chiếc ghế, nó được xếp cạnh ghế chính, vì chỗ đó là còn khoảng trống.
Nhậm Kha kéo ghế cạnh cậu ta, nhanh nhảu nói với Khổng Tân Lục: "Lại đây, cậu ngồi đây đi, cho dễ gắp đồ ăn."
Khổng Tân Lục nhìn vào bạn mình, sau đó lại nhìn Chu Kiến Dặc không nói gì, do dự.
" Bạch nguyệt quang...à không, Ôn Thính Thần có thể ngồi ở đó." Nhậm kha mỉm cười, chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Chu Kiến Dặc.
Chu kiến Dặc cuối cùng cũng ngước mắt lên, liếc về phía Nhậm Kha như một con dao găm, Nhậm Kha rụt cổ lại, liền giả vờ như không thấy.
Ngoài ra, Chu Kiến Dặc cũng không có phản ứng gì thêm, chỉ lắc lắc chiếc cốc trong tay với thái độ lười biếng và thờ ơ, không đồng ý cũng không phản đối.
Nếu Ôn Thính Thần từ chối ngồi cạnh anh trước mặt mọi người thì càng chứng tỏ rõ rằng việc cô có mối hận sâu sắc với anh, hình như chỗ này phải cần đến 300 lạng bạc mới được ngồi, cô vỗ vai Khổng Tân Lục rồi nói: "Không sao đâu, ngồi xuống đi."
Khổng Tân Lục thở phào nhẹ nhóm.
Sau khi ngồi xuống, phục vụ bắt đầu bê đồ ăn lên, mọi người vừa ăn vừa hàn huyên, bầu không khí dần dần trở nên hòa hợp.
Tất nhiên, sự não nhiệt này không liên quan gì đến Ôn Thính Thần, ở đây không có ai dám nói khích cô, tất cả mọi chủ đề đều hướng về Khổng Tân Lục, như thể cô không tồn tại trong phòng vậy.
Có người hỏi. "Tân Lục hiện tại đang công tác ở đâu vậy?"
Khổng Tân Lục trả lời: "Ở Đế Đô, bạn trai tớ là người Đế Đô, vì thế tớ cũng đang làm việc ở đó. Chúng tớ đã ở bên nhau được 4 năm rồi."
"....."
Sau sự im lặng đột ngột, Cường Tử người vừa uống rượu và có chút bối rối chỉ vào Nhậm Kha cười. "Người ta có bạn trai rồi! thể hiện cũng vô ích thôi!"
Trái tim Nhậm Kha tan nát nhưng anh chỉ có thể trút giận lên huynh đệ của mình: " Mẹ kiếp, đồ ăn cũng không thể khiến mày câm mồm được à, còn nói nhảm nữa lát mày tự thanh toán bữa này đi."
Mọi người cười lớn, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Nhân cơ hội Khổng Tân Lục gửi tin nhắn cho Ôn Thính Thần: [Xin lỗi, xin lỗi, tớ thực sự không biết anh ta ở đây, nếu tớ biết, có bị đánh chết tớ cũng không giám đưa cậu đến đây.] tiếp đó là nhán dán mọi người đang quỳ gối và cúi đầu.
Ôn Thính Thần đặt thìa xuống, nhanh chóng gõ hai chữ trên màn hình: [Không sao]
Đúng lúc này, bên cạnh có tiếng chuông điện thoại vang lên, tiếng chuông mặc định của hãng điện thoại càng lúc càng vang lên.
Chu Kiến Dặc đút tay vào túi áo khoác, chậm rãi lấy chiếc điện thoại ra, hơi nheo mắt nhìn màn hình, chầm chậm nhấn nút trả lời, nói những câu đầu tiên kể từ khi cô bước vào cửa.
"Alo, có chuyện gì?"
"Ừm, đang đi ăn ở ngoài, một lát nữa sẽ về."
"Được rồi, khi về sẽ mua đồ ăn cho, nhưng nói trước phải ăn thật ngon, không được quấy."
"Biết rồi, sẽ không uống rượu, yên tâm đi."
Ôn Thính Thần nghe không rõ trong điện thoại đang nói gì, nhưng cô cảm nhận rất rõ ràng, Chu Kiến Dặc vốn lạnh lùng như tảng băng suốt thời gian qua đột nhiên dịu dàng, giọng điệu cố ý hạ thấp, lộ ra vẻ mê mẩn khó tả, nụ cười không thể giấu dưới hàng mi đang rũ xuống.
Nhận thức này khiến tay chân cô lạnh toát.
Cô hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục gõ vào khung chat: [Không sao đâu, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình rồi không phải sao?]
Gửi xong câu này, cô cất điện thoại đi, canh sườn heo vừa lúc ở trước mặt, cô đứng dậy múc cho mình một bát.
Chu Kiến Dặc vô tình liếc qua cô, ánh mắt dừng lại trên cổ tay trái của cô không rời, cô cắn chặt răng.
không khí trở nên ngột ngạt, bên tai dường như có tiếng vỡ vụn của tảng băng, lông mu trên bàn tay Ôn Thính Thần dựng đứng, một loại dự cảm không lành đang đến gần.
Cô vô thức quay đầu nhìn Chu Kiến Dặc, phát hiện anh đang nhìn thẳng vào chuỗi ngọc mà cô đang đeo, lông mày u ám, trên mặt thoáng hiện lên một nét kinh ngặc.
Trái tim Ôn Thính Thần thắt lại, cô nhanh chóng tháo chuỗi hạt ra bỏ vào túi xách.
Chu Kiến Dặc nhìn khinh bỉ lẩm bẩm, vẻ mặt khôi phục bình thường, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Cuộc gọi kéo dài 5, 6 phút sau khi Chu Kiến Dặc dỗ dành hết lần này tới lần khác, người ở đầu dây bên kia mới miễn cưỡng cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, Trữ Túc liền cười nói: "Chuyện gì vậy? lại bị kiểm tra à?"
Chu Kiến Dặc lộ ra nụ cười mơ hồ. "Ừm, Biết tớ được nghỉ, một ngày phải gọi bảy tám lần, không trả lời thì sẽ tiếp tục gọi không ngừng"
Trữ Túc tặc lưỡi: "Còn không phải do cậu chiều hư sao?"
Chu Kiến Dặc lười biếng tựa lưng vào ghế, giọng điệu bất đắc dĩ: "Nếu không như vậy thì tôi biết phải làm sao với tiểu cô nương trong nhà mình đây?"
Cường Tử cười vui vẻ xen vào: " Cái thằng phá hoại cậu thì biết cái gì! tiểu cô nương nhà cậu ta tớ từng gặp rồi, đáng yêu, mềm mại, ngọt ngào, phải tớ, tớ cũng sẽ chiều hư thôi!"
Mọi người ồn ào, lần sau đi chơi nhớ dẫn cả tiểu cô nương của Chu Kiến Dặc đi cùng, nhưng anh xua tay nói: "Nói sau đi, dạo gần đây mẹ cô bé quản chặt lắm."
Ôn Thính Thần yên lặng uống canh, Nhậm Kha trước đó từng khoe rằng trong canh có dùng mấy loại nấm quý, nhưng cô không nếm được gì, thậm chí còn thấy đắng.
"À đúng rồi, lần này cậu quay về có thể ở lại bao lâu? kể từ khi tốt nghiệp đại học, đã lâu lắm rồi chúng ta không tụ họp thế này."
Nhậm Kha rất buồn vì nữ thần của mình đã có bạn trai, lúc không ai để ý, cậu tự mình uống, lúc này say đến mức mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ.
Chu kiến Dặc: "Hai ngày nữa lại phải đi"
"Nhanh quá vậy?"
"Hết cách rồi, ở đơn vị còn có nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ gì? lại có án mạng à?
"Không biết, không liên quan đừng nên hỏi." Chu Kiến Dặc cắn một miếng rau, không muốn nói thêm về công việc.
Nhậm Kha không chịu bỏ cuộc, đổ nửa chai rượu đặt trước mặt anh " Tớ cứ tưởng cậu có thể ở lại thêm mấy ngày, nhưng lại không được, hôm nay cậu phải cùng tớ uống một chén."
Chu Kiến Dặc cau mày, chán ghét, quay mặt đi: "Tớ đã bảo là tớ không uống được."
"Không phải bây giờ đang được nghỉ sao?"
"Nghỉ phép cũng không được, trong sở quy định làm cảnh sát không được uống rượu."
Nhậm Kha tức giận lấy lại rượu, Khổng Tân Lục hỏi: " Cảnh sát? cậu trở thành cảnh sát à?"
"Ừm, Cảnh sát hình sự"
Chu Kiếm Dặc lười biếng liếc nhìn về phía cô, đôi lông mày đen như sương mùa đông, ngang ngược lạnh lùng, như đang nhìn Khổng Tân Lục, nhưng tựa như ánh mắt lại không phải nhìn vào cô.
Khổng Tâm Lục có chút kinh ngạc: "Thật lợi hại!"
Cường Tử vẻ mặt cường điệu nói: "Cảnh sát Chu của chúng ta hiện tại là cảnh sát hình sự của Hoàng thành, là học trò trực tiếp của một giáo sư nổi tiếng tại Đại học Công an! Việc này phải nói là trong cái rủi có cái may, nếu không phải năm đó bị Ôn Thính Thần bỏ rơi, thì cậu ấy cũng sẽ không...A!
Trữ Túc vội vàng bịt miệng Cường Tử, nói: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? tớ thấy cậu uống nhiều quá rồi đó."
Mọi người liền chuyển chủ đề khác, Ôn Thính Thần buông đũa xuống, rốt cuộc cũng không ăn được gì.
Sau đó, Trữ Túc đứng ra hòa giải, chủ đề đó cũng nhanh chóng chuyển qua cái khác.
Ôn Thính Thần uống rất nhiều canh, dọc đường rời khỏi nhà vệ sinh, cô nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng trong góc tường hút thuốc.
"Thật đen đủi! Nhậm Kha sao lại gọi cái con họ Ôn đó tới vậy? Cậu ta không sợ gặp phải xui xẻo sao?" Một người trong đó nói.
"Ai nói là không sợ chứ! Vốn dĩ chỉ là vui vẻ mời nhau bữa cơm, kết quả lại mời đến một con "sao chổi", làm tớ cũng chẳng muốn ăn gì luôn."
"Haizz, Cậu nói xem những gì Trương Cường nói đó có ý gì? Cái gì mà Ôn Thính Thần lừa Chu Kiến Dặc, là có ý gì nhỉ?"
"Sao mà tớ biết được? Sau lúc đó mối quan hệ của tớ và Kiến Dặc đã như vậy rồi, lúc đầu tớ còn khuyên cậu ta nên tránh xa cái con họ Ôn đó ra, nhưng cậu ta không nghe, còn nói vận mệnh cậu ấy tốt lắm, không sợ. Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến họ nữa. À, lát nữa cậu đi đường nào, cho tớ đi nhờ một đoạn?
"Được thôi!"
Hai người đó nói chuyện mất nửa ngày, cho đến khi hút xong điếu thuốc trên tay mới rời đi.
Ôn Thính Thần trốn bên cạnh bồn rửa tay, đợi đến khi hai người đó đi khuất cô mới từ từ bước ra.
Cô cứ nghĩ bản thân đã buông bỏ rồi, cô đã rất cố gắng để bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng khi có ai đó cố ý nhắc đến ký ức mờ mịt đó lần nữa, nỗi bất an lại nuốt chửng cả thế giới của cô, Nghiền nát sự tự tin mà cô đã cố gắng xây dựng thành tro bụi.
Cô giống như một con yêu quái biết biến hình rồi bị đánh trở lại nguyên hình chỉ bằng một gậy.
Sau ba tuần rượu, mọi người trong phòng dần mơ mơ màng màng.
Ôn Thính Thần đeo túi xách lên, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Khổng Tân Lục, cô nhẹ nhàng nói: "Tớ về trước đây."
"Tớ đưa cậu về."
Khổng Tân Lục đang chuẩn bị ngồi dậy, Ôn Thình Thần ấn vai cô xuống cười nói. "Không cần đâu, cậu chăm sóc bá phụ cũng mệt rồi, không làm phiền cậu phải mất công tiễn tớ một đoạn nữa, Yên tâm đi, ở gần đây có ga tàu điện ngầm, tớ đi hai trạm là về đến nhà mà."
"Vậy cũng được, cậu về cẩn thận nhé."
Ôn Thính Thần gật đầu, ra hiệu khi về đến nhà sẽ gọi báo cho cô.
Cô không chào hỏi ai cả, vì căn bản không cần thiết, thay vì tỏ ra lịch sự thì bọn họ muốn cô rời đi càng nhanh càng tốt.
Sau khi Ôn Thính Thần rời đi, không khí trong phòng lại náo nhiệt như thường, không ai chú ý tới trên bàn ăn đã thiếu đi một người.
Nhưng chỉ có Trữ Túc biết, khoảng khắc kéo ghế đi ra và đóng cửa lại, Khóe môi vốn đang nhếch lên của Chu Kiến Dặc bỗng nhiên thẳng tắp, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn.
Rõ dàng anh đang nói chuyện với Cường Tử, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng kia cuối cùng dừng lại trên cánh cửa.
Anh trở nên thất thần, Cường Tử gọi anh rất nhiều lần nhưng anh đều không nghe thấy, sau lại chẳng buồn nói chuyện nữa, anh dang rộng hai chân bắt đầu nghịch điện thoại, vẻ mặt trông rất khó chịu.
Mọi người bên cạnh nhìn nhau, chẳng ai dám hỏi anh có chuyện gì.
"Tớ đi trước đây." sau vài phút, cuối cùng cũng ngồi không yên, xắn mũ rời đi.
Nhậm Kha ngơ ngác nói: " Ơ, Cậu đi đâu? Không về nhà cùng tớ à?"
"Có việc!" Chu Kiến Dặc nói hai chữ, rồi đóng cửa phòng lại.
Nhậm Kha khó hiểu nhìn Trữ Túc: " Cậu ấy thì có việc gì chứ?"
Trữ Túc liếc mắt liền hiểu được, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu còn không hiểu cậu ấy sao? Cái miệng cậu ta là cứng nhất trên cơ thể đó!".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro