Hồi Thứ Nhất.
phong khởi vô định.
âm thanh kiếm kích cuồng loạn đã tận diệt, chỉ còn lại sự tĩnh mịch đến tan hoang bao trùm.
lãnh phu nhân thất thần tọa tại mái hồi lang rêu phong, dung nhan nàng như sương tuyết vương trên cổ thụ, nỗi kinh hoàng đã rút đi, chỉ còn lại sự trống rỗng trong từng nhịp thở.
cung lãng giác quỳ sát bên, huyết mạch căng chặt. tay hắn nắm lấy mép y sam mẫu thân, bản năng sinh tử níu giữ, sợ rằng chỉ một khoảnh khắc vô tri, cảnh tượng nhân thế này sẽ lại tan thành mộng ảo.
một bóng trường bào gấp rút lao vào, vạt áo phẩy lên trận gió kinh hãi. cung thượng giác hoảng loạn. thấy a nương và nhị đệ nguyên vẹn, nỗi lo sợ lập tức hóa thành tiếng nghẹn tắc.
hắn đổ gục, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy bờ vai yếu mảnh của lãnh phu nhân, rồi siết lấy cung lãng giác, như muốn hợp nhất ba sinh mệnh vào một thể, cấm tuyệt mọi kiếp nạn tái diễn.
“may… hạnh chi thiên đạo chưa tuyệt đường người.”
giọng hắn khàn đặc, từng chữ như bị khí lạnh đông phong cào xé cổ họng.
“a nương… giác nhi… nhi tử tội bất dung tha, về chậm một khắc, suýt nữa tạo thành đại họa…”
lãnh phu nhân nâng tay, khẽ chạm lên mái đầu trưởng tử. hơi thở nàng run rẩy, nhưng khí độ vẫn cố giữ sự thanh tĩnh đến tột cùng.
“thượng giác,”
nàng khẽ khàng.
“kiếp nạn đã qua, chớ đa sầu.”
ánh lệ còn chấp chới trong khóe mắt, minh diễm như chút ánh sáng tịch dương còn vương trên nền trời u tối.
cung lãng giác tựa đầu vào vai mẫu thân, thoát ra một hơi trầm trọng. đôi mâu của hắn vẫn vô thức hướng về cung viễn chủy đang đứng xa.
trong ánh nhìn hắn là sự ân hận chen lẫn bất giải, tiểu đệ không hề có dáng vẻ huyết lệ bi thương của người vừa mất song thân.
trái lại… trên khuôn diện ấy là một nét thâm trầm khó tả, phảng phất sự giải thoát.
cung viễn chủy cúi đầu, hành lễ cáo từ, gương mặt tĩnh lặng như cổ giếng không đáy. chỉ có sâu trong đáy mâu, một vệt sáng cực mỏng chợt lóe, như thần hồn đã được tịnh hóa khỏi mối kiếp túc thế.
trong lòng y, oán hận và bất lực của kiếp trước đã tan thành mây khói.
nay là sự an hòa.
tâm hồn y lúc này, là khoảng thiên địa khoan hòa, như khe nứt hẹp cho nguyệt quang thanh thoát lọt vào kí ức u thất đã phong bế thiên niên.
hậu nhật, tại chấp điện uy nghiêm.
hương trầm cổ kính lượn lờ không dứt, mùi kỳ nam hòa cùng vẻ trang trọng cực độ, nhuốm lên các thềm đá một màu u trầm.
chấp nhẫn đại nhân – cung hồng vũ – ngồi giữa điện. dung diện lão hằn lên phong sương của quyền lực tuyệt đối, nhưng mâu quang vẫn sắc như hàn kiếm chưa hề thấy máu.
ba vị trưởng lão tĩnh tọa hai bên, không ai dám thốt ra một lời khiếm nhã thừa thãi.
cung viễn chủy tiến vào điện. bước chân nhỏ, nhưng ý chí lại vững chãi đến phi thường.
y hành lễ xong, đứng thẳng, đầu hơi ngẩng, ánh mắt nhu hòa nhưng minh bạch, toát ra khí chất của người đã thấu triệt nhân sinh qua nhiều bể khổ.
cung hồng vũ thẩm thị y một hồi lâu, rồi khẽ thở dài một tiếng thâm trầm.
“chủy cung… nay chỉ còn lại hậu duệ là tiểu tử ngươi.”
giọng lão uy nghiêm như tiếng chuông phủ trần.
“lão phu biết, nỗi bi thống vong môn ấy không thể nào biểu lộ. song hôm nay, có một chân tướng cần phải phân minh.”
cung viễn chủy cúi nhẹ đầu, khí độ trầm tĩnh đến lạnh lẽo.
“viễn chủy nhãn giới hữu hạn, kính thỉnh chấp nhẫn đại nhân khai thị.”
cung hồng vũ khẽ nhíu đôi mày kiếm, lão không thấy sự kinh hoàng của một nhi đồng gặp đại nạn, mà là một sự điềm nhiên chỉ có ở người đã kinh qua vạn sự.
điều này khiến lão thoáng ngạc nhiên.
cung hồng vũ tiếp lời:
“việc vô phong huyết tẩy chủy cung… vốn lẽ ra có thể cảnh báo, nhưng đã bị kẻ tâm phúc trong cuộc cố tình chôn vùi.”
giọng cung hồng vũ càng lúc càng trịch thượng và trầm trọng, như áp đặt cả cung môn xuống.
“khi hung đồ xuất hiện, lão phu bất ngờ, vội triệu toàn bộ hộ vệ về vũ cung. ai ngờ, lại để chủy cung và giác cung lộ ra khoảng không sơ hở.”
bốn phía tịch mịch đến mức nghe rõ tiếng tàn nhang rơi.
cung viễn chủy đứng đó, đôi mâu không hề dao động.
tâm y đã hoàn toàn thanh tỉnh. oan nghiệp kiếp trước nay đã có lời giải. sự thấu triệt ấy đã xoa dịu vết thương hằn sâu trong tiềm thức.
đúng lúc ấy, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng có quy luật từ ngoài điện vọng vào.
một nam hộ vệ vận hắc y sẫm màu, ánh mắt hắn sắc như lưỡi kiếm vừa luyện thành. hắn là kim la, hộ vệ thân cận của cung diên huân.
hắn hành lễ cung kính, giọng trong trẻo mà lãnh đạm:
“nhị công tử đang tĩnh dưỡng pháp mạch, thân thể bất an nên không thể thân nghinh. người sai tại hạ truyền đạt khẩu dụ.”
cung hồng vũ cau mày:
“diên huân chưa thể phục xuất sao?”
kim la cúi đầu:
“nhị công tử nguyên mạch hao tổn nghiêm trọng. người đang bế quan để bảo toàn khí căn. nếu rời đi lúc này… e rằng tổn thương đến căn cốt.”
mắt hắn khẽ nghiêng sang cung viễn chủy, giọng thoáng trầm hơn:
“nhị công tử có dặn dò, chủy công tử vô tu lo ngại. việc hôm qua là y tự ý hành động ứng cứu. không phải thụ lệnh, cũng không có thâm ý gì giấu giếm.”
nhưng câu cuối hắn nói thấp tới mức chỉ viễn chủy nghe rõ:
“người bảo: ‘chớ nên đa tâm, tự chuốc phiền não.’ ”
đôi mi thanh tú của cung viễn chủy khẽ lay động.
trong khoảnh khắc ấy, câu nói lạnh lùng ẩn chứa bí mật của cung diên huân trong huyết trận lại vọng về tâm trí:
“thời khắc tương kiến chưa đầy một khắc, cớ gì phải vội hỏi chuyện bao năm không tương phùng?”
lời ấy, như một sợi tơ huyền tan vào cõi hư vô, nhuốm một tầng ý vị khó dò, không phải sơ ly, không phải thân cận, mà như khí tuyết đọng dưới lớp hàn băng ngàn năm.
cung hồng vũ gõ nhẹ tay vịn.
“lão phu đã thấu hiểu lời của diên huân. nhưng hôm nay, cung viễn chủy cần được công đạo. chuyện tổn thất chủy cung… cần phải có một lời giải thích tương xứng.”
cung viễn chủy ngước lên.
ánh mắt y chạm vào ánh uy nghiêm của chấp nhẫn điện, trở nên thâm sâu hơn, không phải nhãn thần của kẻ sống sót, mà là hồn phách đã vọng xuyên hai kiếp.
“chấp nhẫn đại nhân,”
y nói, giọng nhẹ nhàng mà từng chữ lạnh lẽo như băng tuyết.
“mọi sự đã minh bạch. viễn chủy không có tâm oán.”
y thoáng ngập ngừng rồi lại nói tiếp.
“nay mạng còn, chỉ kính cầu một điều…”
không khí trong điện trở nên tĩnh mịch như hóa đá.
“xin cho viễn chủy được lui về chủy cung, vô sự không xuất cung.”
một luồng khí tức lan tỏa trong điện.
ba trưởng lão đều nghiêng đầu nhìn nhau.
cung hồng vũ nhướng mày, lộ ra sự kinh ngạc rõ ràng.
và kim la, ánh mắt hắn thoáng qua tia khó hiểu.
“ngươi muốn,” cung hồng vũ nhấn mạnh từng âm.
“bế quan tu luyện…?”
trong huyền băng cấm thất tại huân cung, khí tức hàn băng vẫn tịch mịch bao trùm ảm đạm.
cung diên huân tĩnh tọa trên phổ đoàn.
sau khi lắng nghe kim la phó thuật toàn bộ sự tình tại chấp điện, đôi mâu hắn vẫn hàm ẩn, dung diện không hề khởi động một tia hỉ nộ.
khi kim la dứt lời, hắn khẽ thoái khí một hơi trầm trọng, chậm rãi mở mắt. ánh mắt thâm uyên như giấu đi vạn trượng hồng trần, lập tức thu lại mọi biểu cảm, làm như những gì vừa nghe chưa từng đáng để tâm.
“hắn làm thế, đó là cực duyên. muốn tiêu trừ vô phong chi họa thì chỉ có con đường tự thân cường hóa mà thôi.”
giọng hắn lãnh đạm như băng tuyết ngàn năm, nhưng ẩn chứa ý chí sắt đá đến tuyệt tình.
hắn đưa tay cầm lấy chén trà thanh trên án. bỗng nhiên, một luồng chân khí bạo kích không thể điều chế được lập tức chấn toạc trà chung trong lòng bàn tay.
tiếng nứt giòn tan vang lên, những mảnh sứ vỡ sắc bén cắt vào đầu chỉ của hắn. tân huyết đỏ tươi xuất huyết, rơi xuống hắc y tạo thành một điểm nhức nhối.
kim la sởn gai ốc, vội vàng tiến lên khuất tất, không dám chậm trễ.
“công tử, xin người an dưỡng!”
hắn nhanh chóng lấy băng bố và dược tán ra, động tác thành thục mà vô cùng lo lắng.
“công tử, người lại không thể áp chế khí tức, nếu cứ tiếp diễn tình trạng này, kim la sợ pháp căn dễ tẩu hỏa nhập ma.”
trong không gian, cung diên huân phóng thanh đại tiếu một tiếng. tiếng cười thâm trầm, bi ai hơn là vui vẻ, mang theo sự tự giễu và tuyệt vọng sâu sắc.
“hah… tẩu hỏa nhập ma?”
hắn nhìn thẳng vào kim la.
“so với việc khi ở vô phong, còn có gì gọi là ác mộng sao?”
kim la nhất thời ngữ tắc, hắn không dám đối diện với cung diên huân. hắn cúi đầu, không dám bày tỏ thêm cảm thán nào nữa.
ngày mới, thanh thần ở chủy cung.
cung viễn chủy vừa dùng thiện xong, tâm tư đã hỗn loạn không yên. y định ý đọc tụng cổ thư rồi thân hành tập võ.
nhưng dịch lý võ học thâm ảo, lại vắng bóng minh sư chỉ điểm. thủ pháp và bộ pháp của y sai lạc đến hoang đường, chiêu thức tán loạn, bất thành hình thái.
tự thân gây nên tâm khí nóng nảy.
y vung quyền cước, làm bể nát những khóm hoa đang yên bình. cánh hoa trắng ngần bị giày xéo, tan tác như tân nương rơi lệ.
chỉ có điều tuyệt nhiên không ngờ, một hắc ảnh chợt hiện. kim la đã kịp thời ngăn cản những đòn thế đầy tùy tiện kia.
cung viễn chủy xuất cước, hắn phòng thủ. y tấn công, hắn hóa giải. kình lực non nớt của cung viễn chủy không hề chạm được vào kim la.
cung viễn chủy càng lúc càng phẫn chí, đôi đồng tử phiếm huyết vì cơn uất hận không thể giải tỏa.
hai kiếp sống, sự yếu hèn này vẫn bám riết lấy bản thân! nội tâm đã tôi luyện thành thiết thạch, nhưng khí hải vẫn trống rỗng như hư vô. oán hận này tuyệt không thể dung thứ.
y thúc mạnh cước bộ thêm một lần, lực đạo hung mãnh hơn.
kim la giữ chặt cổ chân nhỏ bé của y, nén lại khí kình một cách thuần thục.
hắn cung kính cúi đầu, thần sắc bất biến, nhưng ánh mâu lại tiềm ẩn ý răn dạy.
“công tử, tâm cảnh hỗn loạn không nên truyền dẫn vào sinh linh vô tri.”
hắn ngừng lại, thanh âm lãnh đạm mà nghiêm khắc:
“càng không nên làm tổn hại thứ khác, vạn vật vô tri, nhân sự đã định, không thể dùng cơn nóng giận này để bộc lộ ngu muội.”
cung viễn chủy thân hình cứng đờ. ý niệm trong đầu y dao động:
một hộ vệ cấp thấp lại dám chỉ trích chủ nhân?
nhưng lời nói lại thâm sâu như đạo lý, xuyên thấu vào tâm hồn đã cũ nát.
y gỡ chân về, ánh mâu lạnh giá đối diện với kim la. tấm lòng y sục sôi chân khí uất nghẹn.
“ngươi…”
cung viễn chủy cố gắng chế ngự sự phẫn nộ.
“ngươi tại sao lại vô cớ xuất hiện ở đây? ý gì đây?”
kim la thản nhiên đáp lời, vẻ mặt bình tĩnh:
“tại hạ được nhị công tử sai khiến đến âm thầm giúp công tử.”
hắn khẽ hạ mục quang, ngữ khí ôn hòa hơn:
“tuy nhiên, nhị công tử có dặn: chưởng pháp của chủ tử sai lệch căn nguyên. tự hành tu luyện dễ dẫn đến chệch hướng khí mạch. người ra lệnh tại hạ bước đầu chỉnh đốn những căn bản lệch lạc trong thủ thế.”
đôi mi của cung viễn chủy khẽ hợp lại, sự giận dữ tan biến, thay vào đó là sự ngờ vực sâu sắc.
cung diên huân… tại sao hắn lại ra tay tương trợ?
hắn toan tính chuyện gì?
“chỉnh đốn thủ thế?”
cung viễn chủy thốt lên chậm rãi, âm điệu lạnh lùng.
“nhị công tử nguyên khí đang hao tổn, lại dốc tâm vào chuyện nhỏ này?”
kim la tĩnh tại đáp lời:
“nhị công tử tâm cơ quá đỗi phức tạp, tại hạ cũng không dám luận đoán.”
mâu quang của cung viễn chủy kịch liệt dao động. sự thật này đánh mạnh vào tâm can y.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro