chương 58

        “Cảm ơn.” Giản Tùy Anh bế Giản Tây Ninh xuống từ vai Thiệu Quần. “Có chút việc nên tôi đến muộn.”

        “Đừng khách sáo như vậy, dù sao cũng là việc nên làm mà.” Thiệu Quần hơi ngượng ngùng gãi đầu. “Có phải chuyện của công ty họ Tống không?”

        Giản Tùy Anh không khỏi nhìn Thiệu Quần, đánh giá hắn từ trên xuống dưới với ánh mắt đầy nghi ngờ. “Có "nội gián" nên chuyện gì cũng biết nhỉ?”

        “Không phải đâu.” Thiệu Quần vội vàng xua tay. “Đại Lệ không có ý xấu đâu, cậu ấy vừa cãi nhau với người họ Tống xong đã gọi cho anh để than phiền, nói rằng người thân của cậu ấy chẳng biết điều gì cả.”

        Lời nói của Thiệu Quần nghe có phần nửa thật nửa giả, có thể Chu Lệ đã nói như vậy, nhưng Giản Tùy Anh không thể không nhận ra liệu có phải là thật lòng hay không.

        Giản Tùy Anh khẽ cười. “Ôi, thật kỳ lạ, sao Đại Lệ lại đi than phiền với anh chứ?”

        “Cũng chỉ để giải tỏa thôi mà, ai cũng cần có người để nói ra tâm sự.” Thiệu Quần có phần lúng túng, xoa xoa mũi. Thực ra Chu Lệ chỉ giả vờ than phiền, Giản Tùy Anh hoàn toàn hiểu ý Chu Lệ. Ai cũng biết rằng Thiệu Quần vẫn còn tình cảm với anh, nếu không giúp đỡ thì thật sự là không nể mặt anh em.

        “Thôi được. Cứ coi như những gì anh nói là thật.” Giản Tùy Anh nhún vai, chuẩn bị bế Giản Tây Ninh lên xe. Thiệu Quần lại vội vàng ngăn cản, Giản Tùy Anh nhướn mày, nhìn hắn với ánh mắt chờ đợi. Thiệu Quần bỗng nhiên cảm thấy không biết nói gì, nhưng vẫn mở miệng: “À, còn một chuyện nữa muốn bàn với em.”

        “Nói đi.”

        “Bố anh sẽ trở về đơn vị vào ngày mai. Tối nay có thể để Tiểu Tây đến ăn cơm với ông ấy không?” Thiệu Quần đứng đó với vẻ hồi hộp, chờ đợi câu trả lời.

        Giản Tùy Anh suy nghĩ một lát. Thiệu tướng quân thực sự rất yêu quý cháu trai. Lần này ông đi, không biết khi nào mới trở lại, Giản Tùy Anh hiểu điều đó, nhưng còn phải xem ý kiến của Giản Tây Ninh. Vì vậy, anh hỏi Giản Tây Ninh. “Con có muốn đi không?”

        “Ông nội sẽ về đơn vị sao?” Giản Tây Ninh chớp chớp mắt hỏi.

        “Đúng rồi, ông nội sẽ về đơn vị.” Thiệu Quần đã tiếp xúc với Giản Tây Ninh một thời gian, gần như hiểu được sở thích của nhóc này, ngoài công nghệ thì cậu còn rất thích vũ khí đạn dược.

        “Con khá muốn đi đấy.” Giản Tây Ninh suy nghĩ một lát, cảm thấy rằng niềm đam mê với quân đội có vẻ hơn cả việc gặp ông nội, nên hơi ngại ngùng nói: “Cũng lâu rồi con chưa gặp ông nội.”

        “Vậy thì đi nhé.” Khi Giản Tây Ninh đã đồng ý, Giản Tùy Anh cũng không phản đối, lập tức đồng ý. Anh đặt Giản Tây Ninh xuống đất, nhẹ nhàng xoa đầu cậu và căn dặn: “Đến đó phải quan tâm đến ông nội biết chưa? Khi nào xong nhớ gọi cho ba, ba sẽ đến đón con.”

        Thiệu Quần nghe vậy lập tức cảm thấy không ổn. Rõ ràng là Giản Tùy Anh không có ý định đi cùng họ, nên hắn nhanh chóng nói: “Lúc ăn xong chắc cũng muộn rồi, em lái xe qua lại không tiện đâu."

        “Vậy để Tiểu Tây ở lại một đêm nhé?”

        Thấy Giản Tùy Anh muốn từ chối đi cùng. Thiệu Quần đành cắn răng, hít một hơi sâu, rồi lấy hết can đảm nói: “Nếu Tiểu Tây đã đi, thì…em cũng đến ăn tối cùng gia đình anh luôn đi…sau khi ăn xong có thể cùng Tiểu Tây về.”

        “Cũng không phải là mời tôi, nghe như thể tôi đến ăn chực vậy.” Giản Tùy Anh nhướn mày, giọng nói mang chút châm biếm.

        “Không phải đâu!” Thiệu Quần sốt ruột giải thích. “Mời cả hai người mà, bố cũng bảo anh mời em đến. Anh chỉ là thấy hơi ngại thôi.”

        “Ha, thật hiếm khi thấy anh ngại đấy.” Giản Tùy Anh nhếch môi. “Hằng ngày đi theo tôi sao không thấy anh ngại bao giờ?”

        "À..." Thiệu Quần xấu hổ gãi đầu. “Vậy cùng đi nhé? Tối anh sẽ đưa hai cha con về. Thực ra anh cũng có thể để em đến đón Tiểu Tây, nhưng không nhìn hai người vào nhà anh không yên tâm. Hơn nữa, bố anh cũng nói rất mong em đến, hình như trước khi đi bố còn có chuyện muốn nói với em mà không muốn nhờ anh chuyển lời….” Thiệu Quần lải nhải một tràng, nhưng thực chất chỉ mong Giản Tùy Anh cùng đến nhà ăn tối.

        Giản Tùy Anh thầm nghĩ Thiệu Quần thật sự giỏi tính toán. Anh đã định phớt lờ Thiệu Quần, nhưng khi nghe đến việc Thiệu tướng quân có chuyện muốn nói với anh, anh không khỏi do dự. Anh luôn tôn trọng bậc trưởng bối, đặc biệt là những người đối tốt với mình. Anh cũng rất muốn biết Thiệu tướng quân muốn nói gì cho nên cuối cùng anh cũng gật đầu. “Được rồi, đi thôi.”

        Thiệu Quần ngay lập tức vui vẻ, nhưng lại lo lắng Giản Tùy Anh có thể đổi ý nên nhanh chóng mở cửa xe cho anh. Giản Tùy Anh chỉ cười nhẹ, nhưng vẫn không lên xe của Thiệu Quần mà đi vòng qua hắn lên xe của mình, rồi hạ cửa kính, nói với Thiệu Quần. “Anh đi trước, tôi sẽ theo sau.”

        Giản Tùy Anh đã đồng ý đi cùng, Thiệu Quần cũng không dám nghĩ thêm gì, chỉ có thể bế Giản Tây Ninh vào xe của mình. Trên đường đi, hắn liên tục nhìn gương chiếu hậu để xem Giản Tùy Anh có theo kịp không, sợ Giản Tùy Anh lại đổi ý giữa chừng và quay về nhà. May mà Giản Tùy Anh vẫn theo sát phía sau, hai người họ đã đến nhà Thiệu tướng quân như vậy.

        Ông Thiệu chưa bao giờ ra ngoài đón người, nhưng hôm nay không biết có phải vì nhớ cháu trai quá hay không mà ông cứ đứng trước cửa đi đi lại lại. Thấy cảnh này Thiệu Nặc không nhịn được bật cười: “Ôi, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hả bố?" Vừa nói xong, cô đã bị ông Thiệu trừng mắt nhìn.

        Sau khi chờ đợi hồi lâu, cuối cùng hai chiếc xe cũng lần lượt đến. Khi nhìn thấy Giản Tây Ninh xuống xe, ông Thiệu rất vui mừng, lập tức cúi xuống, dang rộng vòng tay chào đón cháu trai, Giản Tây Ninh không ngần ngại lao tới và ngọt ngào gọi: “Ông nội!” Ông Thiệu mỉm cười xoa đầu Giản Tây Ninh, vừa lúc đó Giản Tùy Anh cũng từ xe khác bước xuống và gọi: “Chú Thiệu.” Thiệu tướng quân gật đầu. “Tùy Anh đến rồi. Vào nhà đi, sắp tới giờ ăn rồi.” Nói xong, mọi người cùng nhau đi vào trong.

        Thiệu Văn và Thiệu Nặc cũng ra đón. Đây là lần đầu tiên Thiệu Nặc gặp Giản Tây Ninh, thấy cậu bé có gương mặt dễ thương, không nhịn được đưa tay véo má cậu. Ông Thiệu lập tức cau mày và vỗ nhẹ vào tay Thiệu Nặc. “Đừng trêu cháu nó.”

        “Ugh, chỉ là con thấy cháu trai lớn của mình đáng yêu quá nên không kìm được thôi mà.” Thiệu Nặc phàn nàn trong khi xoa bàn tay hơi tê vì bị ông già đánh. “Haiz, bây giờ bố có cháu nội rồi, chúng ta đều bị thất sủng.”

        Câu nói này khiến mọi người bật cười. Ông Thiệu cũng không nhịn được mà bật cười theo, rồi lại nghiêm mặt nói: “Nhanh vào trong đi.”

        Bữa ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng. Thiệu tướng quân vì yêu thương cháu nên không muốn Giản Tây Ninh ngồi xa, để cậu ngồi bên cạnh mình, tiện thể dễ bóc tôm và gỡ xương cá cho cậu. Sau khi ăn xong, ông Thiệu vẫn không nỡ rời xa Giản Tây Ninh.

        Giản Tùy Anh thấy vậy cũng không ngăn cản. Anh và Thiệu Văn ngồi trên sofa trò chuyện. Thiệu Văn lớn tuổi hơn họ, có nhiều quan điểm độc đáo về tình hình gần đây ở Bắc Kinh, Giản Tùy Anh lắng nghe và cảm thấy rất có ích. Khi Thiệu Văn nói thêm một lúc, thấy Thiệu Quần liên tục ra hiệu, cô biết Thiệu Quần có được cơ hội này không phải là dễ dàng, nên cô tìm một lý do để kéo Thiệu Nặc lên lầu.

        Giờ đây, dưới tầng chỉ còn lại ông Thiệu đang bận rộn với cháu nội và Giản Tùy Anh cùng Thiệu Quần. Thiệu Quần lợi dụng lúc đang rót trà, ngay lập tức tiến lại gần Giản Tùy Anh. Chưa kịp để Giản Tùy Anh mở miệng, hắn đã hỏi trước: “Về loại vật liệu đó, em định làm thế nào?”

        “Chẳng phải Chu Lệ đã nói với anh rồi sao?” Giản Tùy Anh giễu cợt, di chuyển sang một bên tạo khoảng cách với Thiệu Quần.

        “Khụ khụ.” Thiệu Quần ho hai tiếng để che giấu sự ngượng ngùng. Thật ra, Chu Lệ đã nói với hắn về việc Giản Tùy Anh định bù lại khoản chênh lệch, nhưng hắn không thể nói ra. Thiệu Quần nghĩ một lát rồi nói: “Chu Lệ đã nói về việc thiếu một loại vi sinh vật nào đó, anh không hiểu lắm, nhưng anh có một người bạn làm trong lĩnh vực sinh học ở Thâm Quyến. Em có muốn gặp không? Biết đâu bên đó họ có sẵn, mà giá cả thấp hơn so với ở Bắc Kinh?”

        Giản Tùy Anh bắt đầu cảm thấy hứng thú. Thực ra anh rất muốn bù lại khoản chênh lệch đó, nhưng Chu Lệ và Giám đốc Tống đã nói rõ là không cần. Dù có mạnh tay gửi tiền, với tính cách của Chu Lệ, chắc chắn sẽ bị trả lại. Nhưng nếu tìm được vật liệu với giá hợp lý để thay thế cho khoản bù thiệt hại, có thể Chu Lệ và Giám đốc Tống sẽ chấp nhận.

        Thấy Giản Tùy Anh có vẻ quan tâm, Thiệu Quần tiếp tục khuyên nhủ: “Tìm cái này ở đâu mà chả được, cuối cùng cũng phải mua từ người khác, thà rằng lấy từ người quen. Chẳng phải đó là một giao dịch đôi bên cùng có lợi sao?” Nói xong, Thiệu Quần quan sát sắc mặt của Giản Tùy Anh, biết Giản Tùy Anh còn lo lắng nên nói tiếp: “Anh chỉ là người giới thiệu thôi, còn việc đàm phán thế nào là do hai người tự quyết định, giá cả cũng do em làm chủ.”

        Giản Tùy Anh không nói đồng ý cũng không từ chối, chỉ bảo sẽ suy nghĩ thêm. Dù gì anh cũng phải bàn bạc với giám đốc Tống trước khi đưa ra quyết định.

        Thiệu Quần thấy Giản Tùy Anh đã có chút mềm lòng nên không thúc ép nữa, chỉ nói nếu cần gì thì liên hệ với mình là được.

        Bên kia, ông Thiệu cũng đã chơi đùa với Giản Tây Ninh khá lâu. Trẻ con ở tuổi này tràn đầy năng lượng, đến Giản Tùy Anh trông con một ngày còn mệt. Huống chi là ông Thiệu đã có tuổi.

        Sau khi để Giản Tây Ninh tự chơi một lát, ông Thiệu gọi Giản Tùy Anh theo mình lên lầu. Giản Tùy Anh nhớ ông có điều muốn nói nên đi theo vào thư phòng.

        Đợi cả hai ổn định, ông Thiệu mới chậm rãi mở lời: “Nghe nói gần đây cháu đang hợp tác dự án vật liệu môi trường với cậu nhóc nhà họ Chu?”

        “Chú biết rồi sao.” Giản Tùy Anh ngạc nhiên. Chuyện anh và Chu Lệ hợp tác vốn rất kín kẽ, chủ yếu là để giấu gia đình Giản, không biết tại sao ông Thiệu lại hay tin. Nếu ông quan tâm đặc biệt thì cũng đành chịu, nhưng nếu đây là do vô tình nghe được thì có nghĩa là việc hợp tác này không được kín đáo như anh tưởng. Giản Tùy Anh bất giác lo lắng, không biết phía Giản gia đã nghe thấy điều gì chưa.

        “Đừng nghĩ nhiều. Là cái cậu Chu đó vô tình nói ra thôi.” Thiệu tướng quân trầm giọng. “Nhưng có lẽ mấy đứa cũng không giấu được lâu đâu. Người ta muốn hợp tác với cháu thì ắt cũng phải tìm hiểu kỹ rồi. Số cổ phần ấy là tiền thật bỏ vào, không thể cứ giấu tên cháu mãi được.”

        “Ý chú là sao?” Giản Tùy Anh nhận ra ông Thiệu muốn chỉ dẫn nên nghiêm túc lắng nghe.

        “Lúc còn thuận lợi thì nhanh chóng ký hợp đồng đi. Đến khi đó, họ muốn đổi ý cũng không được.” Thiệu tướng quân thở dài rồi tiếp tục: “Nhưng chuyện chú muốn nói với cháu không phải về việc kinh doanh. Khoản đó cháu thừa hiểu hơn chú. Điều chú muốn nhắc là, cái cậu nhà họ Giản ấy, không được đàng hoàng lắm đâu.”

        “Chú đã điều tra cậu ta rồi sao?”

        “Ừ. Cậu ta bỏ học từ bảy, tám năm trước mà đã biết kiếm tiền dễ dàng. Làm sao mà đàng hoàng cho nổi.” Ông Thiệu hừ một tiếng, có vẻ chẳng hề xem trọng kiểu người như vậy.

        “Điều đó chưa nói lên gì cả.” Giản Tùy Anh cau mày suy nghĩ. Trước đây anh cũng từng nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ cụ thể. Bây giờ nghe ông Thiệu nói vậy, càng khiến anh tin rằng những hoài nghi trước kia của mình không chỉ là đoán mò.

        “Đã nhiều năm, có những thứ cũng khó mà tra ra. Nhưng có một điều chắc chắn, cậu ta trước đây đã có những nguồn thu nhập bất chính.”

        “Ừm, nhưng vẫn chưa có bằng chứng.” Giản Tùy Anh cười chua chát. “Không thể làm gì được cậu ta.”

        “Nhưng cháu phải chú ý an toàn.” ông Thiệu nghiêm nghị nhắc nhở. “Đối phó với loại người này cần phải cẩn trọng gấp trăm lần. Nếu sau này cháu dồn cậu ta đến bước đường cùng, ai biết được cậu ta sẽ làm gì.”

        “Cháu sẽ chú ý.” Giản Tùy Anh biết ông Thiệu vì lo cho mình mới cất công nhắc nhở như vậy, liền chân thành cảm ơn: “Cảm ơn chú Thiệu đã nhắc nhở.”

        “Chỉ chú ý thôi thì chưa đủ.” Ông Thiệu nhíu mày, viết vài dãy số lên quyển sổ trên bàn rồi đưa cho Giản Tùy Anh. “Ngày mai chú phải về đơn vị, có vài việc không kịp lo liệu. Đây là số điện thoại của anh cả chú và mấy người đồng đội cũ. Nếu cần thì cứ liên lạc với họ. Gặp nguy hiểm là phải gọi ngay, không cần khách sáo. Nhỡ có chuyện gì thì hối hận không kịp.”

        Lời của Thiệu tướng quân nghe có vẻ mạnh mẽ, nhưng thực ra không hề nói quá. Lần trước, nhà họ Giản bị dồn đến bước đường cùng cũng đã làm ra chuyện bắt cóc người khác. Giản Tùy Anh không tin rằng sau này nếu thật sự dồn ép họ, họ sẽ không làm lại lần nữa. Trước đây anh đã không bảo vệ được ông nội của mình, điều này đủ khiến anh hối hận suốt đời. Bây giờ Giản Tây Ninh là điểm yếu duy nhất của anh, nên cần phải cẩn thận hơn bao giờ hết. Anh trịnh trọng nhận lấy tờ giấy ghi số điện thoại và gật đầu khẳng định: “Chắc chắn sẽ không khách sáo, chú yên tâm.”

        “Vậy thì được.” Ông Thiệu lúc này mới nhẹ nhõm, tiếp tục trao đổi với Giản Tùy Anh về triển vọng phát triển của công ty anh, động viên anh cố gắng làm việc. Sau đó, cả hai mới cùng bước ra khỏi thư phòng.

        Lúc này trời đã nhá nhem tối, đến giờ Giản Tùy Anh phải đưa Giản Tây Ninh về. Ông Thiệu lần này không ra ngoài tiễn, chỉ giao việc đó cho Thiệu Quần, còn mình thì quay lại phòng chuẩn bị hành lý cho chuyến đi ngày mai. Thiệu Nặc ở bên cạnh giúp ông thu xếp một lúc, thấy ông tâm trạng tốt, cô không nhịn được trêu: “Bố, dạo này bố thay đổi tính nết rồi hay sao ấy!”

        Ông Thiệu nghe vậy, mặt đỏ lên, lườm cô một cái rồi mắng: “Đừng nghĩ ta đi rồi là không ai quản được con! Thiệu Quần đã yên bề gia thất, còn con thì suốt ngày đi khắp nơi, đến bóng dáng cũng chẳng thấy đâu! Xem lần sau về ta sẽ xử lý con thế nào.”

        Thiệu Nặc thấy ông chuẩn bị bài ca muôn thuở, liền giơ tay đầu hàng: “Thôi thôi, con giúp bố dọn đồ mà cuối cùng lại bị mắng!”

        "Con bé này!" ông Thiệu nghiêm giọng chỉ vào Thiệu Nặc và nói với Thiệu Văn. "Mấy tháng tới nhờ con quản lý con bé cho tốt."

        "Con biết rồi, bố cứ yên tâm đi." Thiệu Văn dở khóc dở cười nhìn hai cha con, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Trước đây, bố cô vốn không biết cách giao tiếp với người trong nhà. Bình thường không phớt lờ thì cũng là mắng mỏ, thậm chí có lúc còn mắng dữ đến mức ra tay. Dạo gần đây bố cô quả thật thay đổi nhiều như lời Thiệu Nặc nói, không chỉ quan tâm hơn đến cuộc sống của thế hệ sau, mà khi Thiệu Nặc đùa cợt vài câu ông cũng không nổi giận ngay, ngược lại còn cố gắng hiểu theo góc nhìn của giới trẻ. Dù phần lớn vẫn giữ phong thái nghiêm khắc, nhưng sự mềm mỏng đã dần hiện ra, điều mà cả nhà đều cảm nhận rõ ràng. Bằng không, Thiệu Nặc sao dám tự tin trêu ông như vậy.

        Đây đúng là bước tiến đáng mừng của gia đình họ, khiến Thiệu Văn không khỏi mỉm cười. Cô thầm nghĩ, tất cả là nhờ có Giản Tây Ninh và Giản Tùy Anh. Nếu không có hai cha con họ, có lẽ bố cô cũng không thay đổi suy nghĩ của mình.

        Thiệu Văn vừa nghĩ vừa vui vẻ thu xếp hành lý cho ông Thiệu, hôm sau còn tự mình tiễn ông lên đường.

        Trong khi đó, Giản Tùy Anh cũng không rảnh rỗi. Anh ghi nhớ lời của Thiệu Quần về việc cung cấp vật liệu nên hôm sau đã hẹn gặp giám đốc Tống để bàn về chuyện này. Giám đốc Tống vốn rất áy náy về khoản chênh lệch mà Giản Tùy Anh phải bù, nên khi nghe nói có nguồn cung mới liền lập tức đồng ý cùng anh đàm phán. Về phần Chu Lệ, Giản Tùy Anh gọi điện trao đổi một cách tượng trưng, đương nhiên Chu Lệ cũng nhiệt tình ủng hộ. Vậy là kế hoạch đã sẵn sàng.

        Rất nhanh, Thiệu Quần cũng liên hệ xong với bạn của hắn, Giản Tùy Anh và giám đốc Tống thống nhất cuối tuần sẽ bay vào Thâm Quyến.

        Đối tác bên Thâm Quyến cũng rất nhiệt tình, biết họ sắp đến liền báo rằng mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo, sẵn sàng đón tiếp và sẽ có người ra đón họ tại sân bay, đảm bảo ăn uống sinh hoạt đều được sắp xếp cẩn thận.

        Sau khi Giản Tùy Anh đã sắp xếp ổn thỏa cho Giản Tây Ninh, nhóm sáu người bắt đầu hành trình. Ngoài Giản Tùy Anh và giám đốc Tống, đoàn còn có hai kỹ thuật viên, một nhân viên tài chính và một luật sư.

        Vừa bước ra khỏi sân bay, đúng như dự đoán, Giản Tùy Anh ngay lập tức nhận ra người đến đón. Không phải vì người đó giơ biển hiệu đặc biệt, mà bởi Giản Tùy Anh quá quen với người này. Người đó thấy họ đi ra liền tiến lại chỗ Giản Tùy Anh, vừa cầm hành lý của anh vừa mỉm cười.

         Xung quanh khá đông người, Giản Tùy Anh không tiện giành lại hành lý, chỉ khoanh tay, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng trách: "Thiệu Quần! Chẳng phải anh đã nói chỉ giới thiệu, tuyệt đối không can thiệp vào à!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro