Phiên ngoại 1: Phép màu

         Sở dĩ phép màu được gọi là phép màu vì nó xảy ra khi nhiều yếu tố ngẫu nhiên chồng chéo nhau với xác suất vô cùng thấp. Nhưng nếu một phép màu xảy ra đến hai lần trên cùng một người thì…

         Giản Tùy Anh nhìn kết quả kiểm tra sức khỏe mà suýt nữa tức đến hộc máu. Anh vẫn còn nhớ lần trước khi anh mang thai, bác sĩ đã nói rằng đó là một phép màu. Thế bây giờ là chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh tiếp tục trúng số độc đắc à?

         Giản Tùy Anh không tin, nhìn chằm chằm vào báo cáo, xem kỹ từng chữ một, không bỏ sót chữ nào. Đáng tiếc là, dù anh có nhìn bao nhiêu đi nữa vẫn không thể thay đổi được sự thật: Anh lại mang thai rồi.

         Tối hôm đó, Thiệu Quần tăng ca xong về đến nhà, thấy Giản Tùy Anh ngồi ngay ngắn ở bàn, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm nghị. Thiệu Quần giật mình, hồi tưởng lại mọi việc mình đã làm gần đây mà không thấy có gì sai. Vì trong nhà có con nhỏ, ngay cả thuốc lá hắn cũng đã cai, tần suất sinh hoạt vợ chồng cũng duy trì mức bình thường, khoảng bốn lần một tuần. Nhiều hơn nữa thì hôm sau Giản Tùy Anh không thể dậy đi làm được.

         Thiệu Quần suy nghĩ kỹ thêm lần nữa, cuối cùng đưa ra kết luận rằng Giản Tùy Anh thế này không phải tại hắn. Vì vậy, hắn cởi áo khoác, bước tới ôm Giản Tùy Anh từ phía sau, hôn lên đỉnh đầu anh và nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy? Ai chọc giận em à? Nói anh nghe, anh xử lý cho.”

         Nhưng câu nói này không khiến Giản Tùy Anh dịu đi chút nào. Anh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, chỉ tay xuống mặt bàn, ra hiệu cho Thiệu Quần tự xem. Lúc này, Thiệu Quần mới để ý trên bàn có thứ gì đó. Ngay khi nhìn vào, Thiệu Quần đã sốc đến mức há hốc mồm. Lúc mở miệng nói chuyện thì giọng lắp bắp không thành câu: “Đ-đây…đây không phải là báo cáo kiểm tra sức khỏe của em à?”

         “Trên đó không có tên sao?” Giản Tùy Anh bực bội đáp.

         “Anh hình như…quên mất cách đọc chữ rồi.” Thiệu Quần vẫn đờ đẫn, nhìn chăm chú vào báo cáo một lúc lâu. Đến khi đã xác nhận rằng Giản Tùy Anh thật sự đã có thai được 2 tháng 15 ngày, hắn không nhịn được mà thốt lên: “Chết tiệt! Tuyệt đỉnh luôn! Thế mà lại có nữa rồi!”

         Nhưng ngay sau đó, Thiệu Quần nhìn thấy gương mặt vẫn nghiêm nghị của Giản Tùy Anh, hắn lập tức căng thẳng hỏi: “Có vấn đề gì sao? Có ảnh hưởng đến em không? Nếu không mình đừng giữ nó nữa, em mới là quan trọng nhất.”

         Lúc này Giản Tùy Anh mới lắc đầu: “Không, mọi thứ đều ổn, sức khỏe cũng tốt.”

         “Vậy thì tại sao?” Thiệu Quần vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

         “Anh không thấy gì bất thường sao? Tôi là đàn ông đấy! Một tên đàn ông mà mang thai hai lần liên tiếp, thế là thế nào? Sau này anh có thể kiềm chế cái thứ bên dưới của anh được không? Không kiềm chế được thì cắt đi!” Giản Tùy Anh không nhịn được mà hét lên. Dù đã có Giản Tây Ninh rồi, nhưng nghĩ sao cũng cảm thấy khó chịu. Một người đàn ông mà mang thai một lần đã là chuyện bất ngờ, giờ lại thêm lần nữa thì phải gọi là gì đây?

         Thiệu Quần lúc này mới nhận ra tại sao Giản Tùy Anh lại cảm thấy khó chịu như vậy. Hắn cười xoa dịu: “Chẳng phải chuyện này chứng minh rằng chúng ta thực sự đặc biệt sao? Cả em lẫn anh đều thế.”

         Nói rồi, Thiệu Quần quỳ xuống, tựa đầu vào bụng Giản Tùy Anh mà nói: “Nhưng chuyện này vẫn phải nghe theo ý em. Nếu em thật sự không muốn giữ, mình sẽ không giữ nữa.”

        Giản Tùy Anh thở dài, xoa đầu Thiệu Quần, hơi ngượng ngùng quay mặt đi: “Cũng không hẳn là không muốn…” Lời này là thật. Anh chỉ thấy chuyện này quá kỳ lạ, nhưng nếu thật sự phải từ bỏ, anh lại cảm thấy không nỡ. Dù sao đây cũng là trái ngọt tình yêu của anh và Thiệu Quần. Tuy nhiên, trong lòng anh lại có một nỗi bận tâm khác, anh thở dài nói: “Chuyện này không thể chỉ mình chúng ta quyết định, còn phải hỏi ý kiến Tiểu Tây nữa. Anh cũng biết thằng bé…”

         Thiệu Quần lập tức hiểu nỗi bận tâm của Giản Tùy Anh. Giản Tây Ninh từ nhỏ đã được Giản Tùy Anh một tay nuôi nấng. Dù không thiếu thốn tình cảm hay vật chất, nhưng thời thơ ấu của cậu bé luôn có một khoảng trống vì sự vắng mặt của hắn. Giờ đây, khi gia đình ba người cuối cùng đã được đoàn tụ thì lại hay tin có thêm một người mới, Giản Tùy Anh sợ rằng Tiểu Tây sẽ không chấp nhận nổi.

         Nghĩ đến đây, Thiệu Quần không khỏi tự trách bản thân. Nếu không vì những chuyện trong quá khứ, hắn đã không bỏ lỡ từng ấy năm trong cuộc sống của hai cha con họ. Giọng Thiệu Quần đầy hối hận: “Là lỗi của anh…Nếu không phải tại anh…”

        Nhưng chưa nói hết đã bị Giản Tùy Anh ngắt lời, anh xoa nhẹ gáy hắn: “Chúng ta đã thỏa thuận không nhắc đến quá khứ rồi mà, sao anh lại nói nữa? Không ai trách anh cả, nên đừng mãi bận tâm đến mấy chuyện cũ đó. Hãy nghĩ đến hiện tại đi…”

         “Ừ...” Thiệu Quần vòng tay ôm eo Giản Tùy Anh, trả lời khẽ: “Ngày mai đi, mai mình đưa Tiểu Tây đến vườn hươu nai, nhân tiện xem ý thằng bé thế nào.”

         “Cứ làm theo ý anh.” Giản Tùy Anh cười: “Hôm nay em sẽ làm bá chủ.”

         “Lúc nào cũng được.” Thiệu Quần đáp, rồi bế Giản Tùy Anh lên, vừa cười vừa nói: “Bất kể khi nào, anh cũng coi em là bá chủ của nhà này.”

         Nói rồi, Thiệu Quần bế Giản Tùy Anh vào phòng ngủ, nhét ly sữa ấm đã chuẩn bị sẵn vào tay anh.

         Giản Tùy Anh gối đầu lên đùi Thiệu Quần, vừa uống sữa vừa nói chuyện. Chủ đề xoay quanh những ngày anh mang thai Tiểu Tây. Không phải vì anh muốn nhắc lại, mà vì Thiệu Quần cứ liên tục hỏi. Lúc trước, Thiệu Quần vẫn luôn ngại nhắc tới chuyện này vì lỗi lầm của bản thân, giờ đây mới tìm được cơ hội thích hợp để hỏi han.

         “Cũng không có gì đặc biệt lắm.” Giản Tùy Anh cẩn thận nhớ lại một chút: “Lúc mới biết em đã rất sốc, chỉ nghĩ chắc là nhầm thôi. Nhưng bác sĩ cứ khăng khăng nói là không nhầm. Vậy nên em đành phải chấp nhận.”

         Lời nói nghe có vẻ thản nhiên, nhưng Thiệu Quần cũng có thể hình dung được khoảng thời gian đó Giản Tùy Anh đã cảm thấy cô đơn và bối rối đến mức nào. Tính ra, thời điểm ấy cũng trùng với lúc ông nội Giản qua đời.

         Thiệu Quần xót xa, vuốt nhẹ vành tai Giản Tùy Anh, thấp giọng hỏi: “Lúc đó…là A Văn chăm sóc em sao?”

         Câu hỏi này thật sự không mang ý ghen tuông. Trước đây, Lý Văn Tốn đã sớm nói rõ rằng mình và Giản Tùy Anh chưa từng có gì khác ngoài tình bạn. Dù Lý Văn Tốn có tình cảm với Giản Tùy Anh, nhưng trước đây không nói ra, đơn giản vì bên cạnh Giản Tùy Anh đã có người. Còn về sau tại sao lại quyết định thổ lộ thì Thiệu Quần không biết, càng không muốn nghĩ đến.

         Cho tới ngày hôm nay, Thiệu Quần cũng không muốn so đo nữa. Lý Văn Tốn đã giúp họ rất nhiều, cả trước khi Giản Tùy Anh rời đi lẫn sau khi quay về. Giờ đây, hắn chỉ muốn biết lúc trước Lý Văn Tốn đã chăm sóc Giản Tùy Anh như thế nào để hắn có thể làm tốt hơn.

         “Cứ coi là thế đi.” Giản Tùy Anh nhíu mày, cố gắng nhớ lại rồi nói: “Thời gian đó quá rối ren, em thật sự chẳng nhớ rõ được gì. Nhưng đúng là A Văn đã giúp đỡ không ít. Sao thế? Anh ghen à?”

         “Làm gì có.” Thiệu Quần xoa mũi, ngượng ngùng đáp: “Anh chỉ đang nghĩ xem phải chăm sóc em như thế nào thôi.”

         “Anh tốt hơn bất cứ ai.” Giản Tùy Anh cười, vỗ nhẹ vào trán Thiệu Quần.

         “Ừ, anh ở đây…” Thiệu Quần hôn nhẹ lên má Giản Tùy Anh, nhận chiếc ly rỗng trong tay anh, rót nước cho anh súc miệng, rồi tắt đèn, leo lên giường, ôm anh vào lòng, dịu dàng nói: “Anh luôn ở đây.”

------

         Ngày hôm sau, Thiệu Quần đúng hẹn dẫn Giản Tây Ninh tới vườn hươu nai. Tại nơi này, những chú hươu được thả tự do nhưng cũng có một khu vực riêng, nơi trẻ em có thể cho hươu ăn và tương tác gần gũi.

         Nhìn thấy một bầy hươu tự do chạy nhảy, Giản Tây Ninh cảm thấy rất thú vị, cậu chơi thêm một lát. Và đúng vào lúc đó, trong khuôn viên xuất hiện một con hươu mẹ đang sinh con. Khi chú hươu con ra đời, nhân viên vườn thú đã xử lý máu trên thân nó và truyền hình trực tiếp qua màn chiếu lớn.

         Đây là lần đầu tiên Giản Tây Ninh nhìn thấy một chú hươu nhỏ như vậy. Thấy nó vừa sinh ra chưa đầy nửa giờ đã có thể tự đứng dậy, cậu bé liền kéo tay Thiệu Quần, háo hức hỏi: “Bố ơi, bố xem kìa! Hươu con đứng dậy rồi! Lúc con được sinh ra, con có biết đứng lên như vậy không?”

         Thiệu Quần nhận thấy Giản Tây Ninh hứng thú liền kiên nhẫn giải thích: “Con khác với hươu mà, hai loài khác nhau. Khoảng một tuổi con mới tập đứng được.”

         “Vậy sao.” Giản Tây Ninh thở dài tiếc nuối: “Con chẳng nhớ gì cả, không biết lúc nhỏ mình thế nào nữa.”

         Thiệu Quần ho nhẹ hai tiếng, làm ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Thế…con có muốn biết em bé mới sinh trông như thế nào không?”

         “Có chứ!” Nghe vậy, Giản Tây Ninh lập tức hào hứng, mở to mắt hỏi: “Em bé ở đâu thế ạ?”

         “Bây giờ thì chưa có.” Thiệu Quần hơi ngượng, gãi đầu nói: “Nhưng một thời gian nữa sẽ có…Tiểu Tây, bố hỏi con, con có chấp nhận việc mình có thêm một em trai hoặc em gái không?”

         “Có thể chọn không ạ…” Giản Tây Ninh cắn ngón tay, vẻ như hơi khó xử.

         Trái tim Thiệu Quần bỗng trùng xuống. Hắn nghĩ có lẽ cậu bé vẫn để ý việc tình thương của mình sẽ bị san sẻ cho người khác. Nhưng ngay giây sau, Giản Tây Ninh lại nói: “Nếu được chọn thì con muốn một em gái. Nhà mình toàn con trai, có thêm một em gái sẽ vui hơn.”

         “Con không để ý thật chứ?” Thiệu Quần xoa đầu Giản Tây Ninh.

         “Để ý chuyện gì ạ?” Giản Tây Ninh ngây ngô chớp mắt, nghĩ mãi không ra. Thiệu Quần đành giải thích: “Bố và papa của con đều lo, nếu nhà có thêm em trai hoặc em gái, con sẽ cảm thấy tình cảm bị chia bớt.”

         “Hả?” Giản Tây Ninh há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn Thiệu Quần: “Tình cảm cũng bị chia được ạ? Không phải nhà mình có thêm em thì hai người vẫn là cha của con sao?”

         Thiệu Quần bật cười vì câu trả lời hồn nhiên của con trai. Nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy. Một đứa trẻ còn nhìn thấu hơn cả hai người lớn bọn họ. Tình cảm là tình cảm, không bị thay đổi bởi thời gian, địa điểm hay hoàn cảnh. Tình yêu đôi lứa hay tình thân gia đình cũng đều như thế. Thiệu Quần cười thấp giọng rất lâu rồi bật loa điện thoại nói: “Em yêu, nghe thấy chưa? Con trai mình còn sáng suốt hơn chúng ta."

         “Nghe thấy rồi.” Giản Tùy Anh ở đầu dây bên kia cũng cười, đáp: “Xem ra, chúng ta còn phải học hỏi từ nó nhiều.”

         “Đúng vậy.” Thiệu Quần nhìn sang Giản Tây Ninh, người đang cười một cách hồn nhiên vô tư. Hắn cảm thấy cuộc sống của họ, ngày càng có ý vị.

         Sau khi nhận được câu trả lời từ Giản Tây Ninh, hai người lớn không còn gì vướng bận nữa, bắt tay chuẩn bị chào đón thành viên thứ tư trong gia đình. Đồng thời, họ cũng báo tin vui này cho hai ông lão.

         Hai ông lão không ngờ lại có thêm cơ hội lên chức, vui mừng không kể xiết, liên tục cho người mang bao nhiêu đồ bổ dưỡng qua nhà họ. Giản Tùy Anh và Thiệu Quần nhìn đống quà chất thành núi mà không biết nên khóc hay cười. Nhưng cuối cùng, vì là tấm lòng của hai ông, họ chỉ có thể vừa ăn vừa tìm cách gửi bớt đi.

         Có lẽ vì tâm trạng thoải mái hơn và cũng nhờ Thiệu Quần chăm sóc chu đáo, lần này Giản Tùy Anh không bị phản ứng thai nghén mạnh như trước. Thậm chí anh còn tăng cân lên một chút, da dẻ trắng hồng lên. Thiệu Văn nhìn thấy thì trêu: “Lần này chắc chắn là con gái. Hồi chị mang bầu Ân Ân, da chị cũng đẹp thế này.”

         Thực ra, cả Thiệu Quần, Giản Tùy Anh và Giản Tây Ninh đều mong có một bé gái. Giản Tây Ninh thì với lý do nhà toàn nam, có thêm em gái sẽ thú vị hơn. Còn hai người lớn thì muốn "một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ."

         Bốn tháng nữa lại trôi qua, thai nhi sắp được bảy tháng. Thiệu Quần bắt đầu lo chuyện nhập viện cho Giản Tùy Anh. Cả hai vẫn quyết định nghe theo lời khuyên của bác sĩ lần trước, tiến hành mổ ở tuần thứ 28 để tránh kéo dài gây ảnh hưởng sức khỏe.

         Bệnh viện họ chọn vẫn là bệnh viện đó. Bác sĩ phụ trách nhớ rất rõ Giản Tùy Anh, bởi nam giới mang thai là trường hợp hiếm gặp. Thậm chí, hồ sơ y tế trước đây của anh vẫn được lưu lại. Khi thấy Giản Tùy Anh lần này đến với thể trạng khỏe mạnh và tinh thần thoải mái hơn, bác sĩ cũng rất vui mừng, sắp xếp cho anh nhập viện sớm để chuẩn bị phẫu thuật.

         Đến tuần thứ 28, Giản Tùy Anh được đẩy vào phòng mổ từ sáng sớm. Ban đầu Thiệu Quần còn bình tĩnh, nhưng vừa thấy Giản Tùy Anh vào phòng mổ, sắc mặt hắn đã trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh cũng chảy ra, trông còn căng thẳng hơn cả người sắp phẫu thuật.

         Cả nhà họ Thiệu và họ Yến đều đợi bên ngoài. Nhìn Thiệu Quần như vậy, Thiệu tướng quân hắng giọng, vỗ vai hắn: “Ngồi xuống chờ đi. Bác sĩ đã nói không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

         “Không được, không được.” Thiệu Quần vừa ngồi xuống đã bật dậy, đi đi lại lại dọc hành lang, miệng lẩm bẩm: “Không hút thuốc, tránh xa bức xạ, hạn chế xã giao, giữ vệ sinh cá nhân, không để râu...”

         Mọi người phải nghe một lúc mới hiểu Thiệu Quần đang đọc “Hướng dẫn làm một người cha tốt”. Họ thấy thế liền bật cười, nhưng chẳng ai trách hắn cả. Họ đều đã làm cha mẹ, hiểu được tâm trạng lo lắng của hắn lúc này.

         May mắn thay, ca phẫu thuật kéo dài không lâu. Chỉ sau hơn một giờ, đèn phòng mổ đã tắt. Cả nhà ngay lập tức nín thở chạy đến. Cửa mở ra, bác sĩ trên tay ôm một em bé được quấn cẩn thận trong khăn: “Chúc mừng gia đình, là một bé trai!”

         “Được, được lắm!” Hai ông Thiệu và Yến chăm chú nhìn đứa trẻ, không ngừng gật đầu hài lòng.

         Chỉ có Thiệu Quần là vẫn ngẩn ngơ tại chỗ. Vừa lúc bác sĩ chuẩn bị đưa đứa trẻ đến khoa sơ sinh liền hỏi: “Ai là bố đứa bé?”

         “Đây, là tôi đây.” Lúc này Thiệu Quần mới tỉnh táo lại một chút, vội hỏi: “Giản Tùy Anh đâu? Không, vợ tôi đâu? Em ấy thế nào rồi?”

         “Bệnh nhân không sao cả. Thuốc mê chưa tan, lát nữa sẽ được đẩy ra ngoài. Anh đợi chút, đi với tôi đến khoa sơ sinh làm thủ tục. Em bé sinh non cần đưa vào lồng ấp.”

         “À, được rồi.” Miệng thì đồng ý, nhưng chân Thiệu Quần vẫn đứng nguyên chỗ cũ, tiếp tục hỏi: “Anh vừa nói vợ tôi mấy phút nữa thì ra?”

         “Chừng ba đến năm phút nữa thôi. Nào, đi với tôi làm thủ tục đã.” Bác sĩ ở khoa sản nhiều năm rồi nhưng vẫn hiếm thấy người nhà bệnh nhân nào giống Thiệu Quần. Trong đầu người này chỉ nghĩ đến vợ mình, người khác nói gì cũng không để vào tai. Vị bác sĩ nói tiếp: “Bé sơ sinh khá khỏe mạnh, dù sinh non nhưng cũng được ba cân bốn lạng.”

         “À.” Thiệu Quần lại gật đầu, thuận miệng đáp: “Ba cân bốn lạng. Vợ tôi ba đến năm phút nữa ra thật không?”

         Lúc này, bác sĩ cũng hết cách với Thiệu Quần, đành liếc nhìn những người xung quanh tìm sự giúp đỡ. Cuối cùng, Thiệu Văn cười khổ, bước lên nói: “Đừng bận tâm đến cậu ấy, để tôi đi thay được không? Tôi là dì của đứa bé.”

         “Cũng được. Miễn là có người làm thủ tục.” Bác sĩ nhìn bộ dạng của Thiệu Quần, biết chắc hắn sẽ không rời đi nên đồng ý. Thiệu Văn liếc Thiệu Quần một cái, thấy hắn kiên quyết đứng đó không nhúc nhích, đành theo bác sĩ đến khoa sơ sinh làm thủ tục.

         Đến lúc thủ tục hoàn tất, Giản Tùy Anh đã tỉnh lại. Tuy cơ thể vẫn chưa có cảm giác hoàn toàn, nhưng anh đã khàn giọng hỏi: “Là con trai hay con gái?”

         Thiệu Quần vẫn luôn túc trực bên giường, thần kinh căng như dây đàn giờ mới thả lỏng, nghe Giản Tùy Anh lên tiếng, hắn liền nở nụ cười rạng rỡ: “Ba cân bốn lạng.”

          Giản Tùy Anh nghe câu trả lời không đúng trọng tâm của Thiệu Quần mà suýt nữa bật cười vì tức. Anh cố gắng gằn giọng, thấp giọng quát: “Không phải! Em hỏi là con trai hay con gái!”

         “Hả?” Thiệu Quần bối rối, cố nhớ lại những gì bác sĩ nói nhưng chẳng thể nào nghĩ ra. Trong đầu hắn chỉ đọng lại con số "ba đến năm phút" và "ba cân bốn lạng". Thấy Giản Tùy Anh sốt ruột, hắn vội vàng dỗ dành: “Em nằm yên đã, nằm yên. Anh đi hỏi ngay. Đúng rồi, có muốn uống nước không? Người vừa xuống bàn mổ thường dễ khát nước lắm.”

         “Em…” Giản Tùy Anh bị Thiệu Quần làm cho dở khóc dở cười, đành nằm lại xuống giường, lẩm bẩm mãi mà không thốt ra được lời nào.

         Thiệu Quần thấy Giản Tùy Anh như vậy thì không nỡ rời đi, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ, liên tục hỏi: “Có thấy khó chịu ở đâu không? Để anh đi gọi bác sĩ ngay.”

         “Quần Quần, em yên lặng một chút đi.” Thiệu Văn từ ngoài cửa bước vào, nhìn Thiệu Quần rồi chuyển ánh mắt sang Giản Tùy Anh: “Không sao đâu, đứa bé rất khỏe mạnh, là con trai. Hai ông lão đang muốn đi thăm bé đấy.”

         “Vậy thì tốt.” Giản Tùy Anh thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi thật sâu.

         “Các em nghỉ ngơi đi, vất vả rồi.” Thiệu Văn đắp chăn ngay ngắn cho Giản Tùy Anh, không quên vỗ nhẹ đầu Thiệu Quần rồi nói: “Hai ông lão hỏi chuyện đặt tên cho cháu rồi đấy.”

         “Để ông nội nó đặt đi.” Giản Tùy Anh mỉm cười đáp.

         Tên của Giản Tây Ninh cũng do ông nội Giản đặt, từ nhỏ đến lớn đều khỏe mạnh bình an. Bây giờ đứa con thứ hai của họ, cả nhà cũng đồng ý để ông nội Thiệu đặt tên, vừa hợp ý hai ông vừa xem như một lời chúc phúc. Thiệu Văn cũng gật đầu tán thành.

         Thiệu lão gia không làm mọi người thất vọng, ông dành hẳn hai ngày lật từ điển, cuối cùng đặt tên cho cháu là Thiệu Bắc Y. Chữ “Bắc” cân xứng với chữ “Tây” trong tên Giản Tây Ninh, còn “Y” mang ý nghĩa khiêm nhường, chừng mực. Cả nhà đều thấy đây là cái tên hay, ngoại trừ Giản Tây Ninh – người một lòng mong muốn có em gái, nhưng cuối cùng lại là em trai.

         Nhìn đứa em trai bé bỏng nằm trong lồng ấp, Giản Tây Ninh thở dài, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Hy vọng em thông minh một chút, không phải là em gái rồi thì em trai cũng nên được việc một chút chứ…”

         Cậu quay lại nhìn hai người cha của mình, không khỏi cười khúc khích rồi thì thầm với Thiệu Bắc Y: “Lớn nhanh lên nhé, tương lai sau này họ phải nhờ vào anh và em..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro