Chap 10

Trước mắt nó là một chiếc xe máy đẹp vô biên , hiện đại và đời mới . Nhìn anh ấy xem như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích chui ra vậy .Trước mặt nó đâu còn là 1 nam sinh viên lớp 12 suốt ngày mặc áo tráng đính huy hiệu và mặc chiếc quàn xanh vô cùng rẽ tiền và đi một chiếc xe đạp cũng chẳng đời mới như chiếc xe máy trước mắt nó .Anh hoàn toàn khác .

  -Nhưng anh , em mặc váy......

  -Nhóc ngồi một bên và ôm lấy anh ,sẽ không ngã đâu ,anh lái xe vững lắm!

Rồi anh lại cười ,nụ cười tự nhiên tỏa sáng và bắt mắt trong màn đêm ......Nó đỏ mặt ,anh chủ động đề nghị nó ôm anh ,nó thấy ngờ ngợ thế nào ấy ,nhưng rồi cũng leo lên xe đi tới công viên Blue Sky....Nơi mà nó chưa bao giờ tham quan khi ở HQ mấy tuần qua.....

Đến nơi.....

Nó vô cùng thích thú ,nhìn nó thật tuyệt .....y như ở bên TQ vậy .Ai dám nói, người HQ không giỏi và sáng tạo chứ ?

  -Anh ơi , mình vào đây chơi thật hả anh?

Anh nhìn nó:

  -Hơ hơ....chẳng phải em muốn đến công viên này sao?

  -Từ lúc tới HQ ,em chưa một lần thử qua chỗ này!

  -Vậy hôm nay em hãy vui vẻ hết mình ở đây với anh nhé!

Sao hôm nay anh ấy tàn nói những câu ngọt ngào đến như vậy ?Rồi nó tự đánh thức bản thân .

  -Vâng .Em bik rồi!

Nó với anh Jimin chơi vs nhau rất vui ....rất rất vui .....Nó cứ cười suốt cả tối mà chả thấy mệt ,anh Jimin mệt vì nó cứ lôi anh đi chơi các trò chơi khác nhau ,nó chưa bao giờ vui như thế này ,nó thích cái cảm giác này thật kì diệu.

Khi vào ngôi nhà ma ,nó cứ thế mà hét toáng cả lên , ôm chặt lấy anh Jimin ,rất chặt ,nó còn bật khóc vì sợ nữa cơ.Thế là anh Jimin phải đưa nó ra ngoài ,nó vẫn còn thút thít ,đôi mắt đỏ hoe ,nó như một đứa con nít vậy .Anh Jimin cười , nhìn nó rồi lại cười ,nó xấu hổ quá đi ,nó giận:

  -Sao anh cứ cười em thế hả?Em đi về .

Nó thùng thằng bỏ đi và đúng như nó nghĩ anh ấy giữ chặt cánh tay nó không cho nó rời đi rồi nhìn nó ấm áp:

  -Chỉ vì em quá đáng yêu thôi mà .Chưa gì đã dỗi rồi à?

  -Hứ .Anh cười như thế khác nào em là con nít?

  -Thì chính xác em là con nít mà 

  -Nếu đứa con nít này thích anh thì sao?

Nó bỗng đột ngột nói ,nó thấy anh im lặng và giờ nó thấy lời nói nó quá đường đột ,trong lòng nó vội hoảng hốt ,loạn lên và hồi hộp vô cùng ,tim đập nhanh hơn và nó đang chờ đợi anh .Anh vẫn im lặng như thế ,nó ghét cái bầu không khí im lặng này...nó ghét....nó muốn anh nói gì đó với nó....nó bik , nó hơi vô duyên khi nói ra câu đó nhưng tất cả những điều hôm nay nó làm chỉ là vì muốn nói câu này với anh thôi.

Và sự mong chờ của nó cũng được anh đền đáp ,anh nói:

  -Là con nít chưa được yêu , nhóc bik không?

Anh ấy cười nhưng nụ cười thiếu tự nhiên hơn .Nó bỗng thấy đau .Đó là một lời từ chối?Nó đau qá , nó thấy nhói quá , nó thấy nát lòng quá ,nó phải làm sao đây?Giọng nó run run:

  -Anh...anh...đó là một câu từ chối sao....sao...?

Anh ấy không nói gì chỉ nhìn nó ,nó thấy bức xúc quá ,nó quá đường đột nên ông trời đã không cho nó nhận lời yêu từ người nó thích ,phải thế không?Nó bắt đầu rơi nước mắt.Nó quay mặt đi ,né tránh ánh mắt của anh để anh không nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi trên má nó .Nó nói thì thầm , đủ để anh nghe thấy:

  -Em về trước đây!

Rồi nó chạy ra khỏi công viên ,để mình anh đứng đó ,trong lòng anh đâu muốn nó như thế?Nó quá đường đột nên làm anh quá bất ngờ ,anh muốn nhận lời nó nhưng trong tim anh rối lắm , nửa muốn nửa không .Và anh thốt ra một câu khiến nó đau lòng .Anh không muốn thế , thật sự không muốn .

Còn nó ,nó chạy ....nó chạy.....và càng chạy ,nó càng khóc to hơn , nó ngốc quá , vì việc gì phải khóc cơ chứ ?Anh không thích nó thì nó cũng không có quyền gì cả ,sao nó lại khóc....Nó ngồi thục trên vẻ hè ,bên cạnh chiếc đèn điện đag chiếu nhập nhòe ,nó khóc...không quan tâm đây là đâu....nó cứ khóc lớn ,khóc nức nở......

Và trời bắt đầu đổ mưa........

Mưa lớn là đằng khác....Nó vẫn ngồi dưới cây đèn điện ,nó vẫn khóc ,mưa làm ước hết cả người nó ,ướt hết tóc nó ,nó rét đến nổi môi thâm tím lại,rét đên nổi da gà ,nhưng nó mặc kệ , nó vẫn khóc .....và nó thấy đau,nó thấy mạch máu của nó như ngừng chảy trong cơ thể nó ,nó vẫn mặc kệ tất cả.....

Mặc kệ cho mưa vẫn rơi dày đặc .....

Mặc kệ cho môi thâm tím mặt.....

Mặc kệ cho mạch máu ngừng chảy....

Mặc kệ tất cả xung quanh......

Nó khóc để quên đi tất cả ......

Nó ngồi đó dưới mưa ,trừng 30' thì có ánh đèn pha của xe ô tô  lao đến ,rồi dừng ngay cạnh nó .Từ trong xe ô tô bước ra là một chàng trai ,nó ngẩn đầu nhìn ,nó cười , rồi nó ngất đi .

Hắn thấy nó như thế liền bế nó vào ô tô ,kêu ông quản gia phóng đến bệnh viện .

  -Thiếu gia , bây giờ là 12 h rưỡi đêm ,tất cả bệnh viện đều đóng cửa , chúng ta nên....

Hắn quát to lên:

  -ĐI TỚI BỆNH VIỆN LỚN NHẤT CHO TÔI ....NGAY LẬP TỨC....

Ông quản gia lập tức vâng lời ,ông vừa lại xe vừa cầu mong cho nó không bị làm sao Và bệnh viện ở thành phố vẫn sẽ mở cửa .....

Còn hắn?Hỏi hắn làm sao ư?Hắn sốt ruột , nóng hết tim gan ,trái tim đau lên từng cơn thấy nó như thế , hắn đau lắm .Nó ước hết mái tóc bết lại ,làn da thì xanh ngắt không còn tráng hồng như đợt trước .Đôi môi thâm lại cũng làm bay đi đôi môi đỏ mộng thường ngày ,người nó như run lên từng đợt ,hắn ôm chặt nó vào lòng ,rất chặt như để sưởi ấm cho thân hình bé nhỏ của nó ,tại sao nó lại ra nông nỗi như vậy?Mưa dày đặc như thế mà sao nó không chịu về nhà chứ?

Rồi tự nhiên hắn nhớ đến lời nói của Yerin .Tối nay nó có hẹn với Jimin và chính tối nay nó sẽ tỏ tình với hắn ta ,nó thích Jimin .Không lẽ ,hôm nay, tên chết tiệt đó từ chối nó sao?Hắn nhìn ra cửa sổ xe ô tô , tay bóp chặt lại khiến móng tay xuyên qua da thịt và chảy máu .

  -Thưa thiếu gia đến rồi ạ!Tôi sẽ vào gọi cửa.

  -Nhanh lên.

Ông quản gia bước lẹ vào phía cửa bệnh viện ,chúng đóng im lìm ,hắn nhìn nó:

  -Nha đầu chết tiệt nhà cô , đừng có xảy ra chuyện gì đấy !Đén bệnh viện rồi , nha đầu cô phải cố gắng lên .

Ông quản gia bước lại cạnh hắn :

  -Thưa , họ đã đóng cửa rồi ạ!

Hắn tức giận mở cửa xe , trời vẫn còn mưa lắm , ông quản gia che cô cho nó và hắn (hắn đang bế nó)

  -Đưa điện thoại đay!

  -Thưa thiếu gia .....tay của thiếu gia......

  -ĐƯA ĐIỆN THOẠI ĐÂY!

Ông quản gia đưa điện thoại cho hắn ,hắn vẫn ôm nó trong lòng ,để nó không bị ướt và nói to vào điện thoại :

  -BỌN KHỐN NẠN CÁC NGƯỜI ,CÓ MAU MỞ CỬA BỆNH VIỆN VÀ GỌI BÁC SĨ GIỎI NHẤT THÀNH PHỐ NÀY TỚI ĐÂY ĐỂ CỨU NGƯỜI KHÔNG HẢ?GIỜ NÀY MÀ CÒN NGỦ SAO ?

  Bên đầu dây kia lắp bắp:

  -Cậu là.......

  -THIẾU GIA HỌ JEON ĐÂY.......MẤY NGƯỜI MÀ KHÔNG RA ĐÂY LÀ TÔI ĐẬP SẬP CÁI BỆNH VIỆN NÀY ĐẤY , CÁI BỆNH VIỆN NHỎ BÉ NÀY CỦA CÁC NGƯỜI CHỈ CẦN MỘT CÚ ĐIỆN THOẠI LÀ CÁC NGƯỜI KHÔNG CÒN CHỖ LÀM ĂN ĐÂU ĐẤY!

  -Cậu thiếu gia Jeon Jungkook sao?vâng....vâng.....chúng tôi ra ngay đây.....xin cậu hãy tới cổng bệnh viện đi ạ!

  -Tôi tới rồi!MAU RA ĐI......

  -Vâng...vâng.....

Bên kia rập máy cái rụp ,ông quản gia hỏi:

  -Thiếu gia , thế nào rồi ạ?

  -Họ sẽ ra ngay bây giờ!

Và ngay lập tức bệnh viện sáng bừng lên trong đêm tối ,cổng mở to .Hắn bế nó vào trong cùng ông quản gia .Bác sĩ hấp hối đỡ nó vào giường bệnh cùng với một số ý tá và bác sĩ khác.

  -Thiếu gia , bây giờ bác sĩ giỏi nhất của chúng tôi đang trên đường đén , thiếu gia chờ chút ,chúng tôi sẽ làm ấm tiểu thư rồi chờ bác sĩ đến ,được không ạ?

Hắn mệt mỏi vì bọn bác sĩ này lắm rồi , buống một câu lạnh lùng :

  -Thích làm gì thì làm miễn mang cô ấy lành lặn trở về cho tôi .

  -Vâng.

Được 15'.....

Ông bác sĩ mới tới nơi ,cúi đầu tạ lỗi trước hắn ,người toát mồ hôi:

  -Xin lỗi thiếu gia về sự chậm trễ này ,thật sự xin lỗi .

  -Ông mau vào trong chữa trị cho cô ấy đi!

  -Vâng ...vâng....tôi sẽ làm ngay đây ,thiếu gia hãy ngồi đây chờ một chút .

Rồi ông ta cũng đi vào phỏng cấp cứu ......

Hắn lo lắng tột cùng ,tay thì vẫn chảy máu ,hắn như mất hết cảm giác ,trong đầu hắn giờ chỉ còn sự sống của nó thôi.Hắn nghe ông quản gia nói một cô y tá:

  -Cô mau lấy đồ băng tay cho thiếu gia đi .Cậu ấy đang chảy máu.

Cô ý tá cúi đầu lấy đồ nghề rồi chạy lại phía hắn ,sức thuốc rồi băng chúng lại ,hắn nghe thấy cô y tá đó nói:

  -Thiếu gia hãy nghĩ ngơi đi ạ .Đừng để những vết thương này tiếp xúc với nước nhé,nó sẽ phồng rộp lên và khó lành lắm đấy ạ.

  -Tôi bik rồi.

Hắn thả lỏng dôi bàn tay , ông quản gia ngồi bên cạnh :

  -Thiếu gia , cậu hãy về nhà nghỉ đi , tôi sẽ ở đây chờ tiểu thư dậy .

  -Không cần , tôi sẽ ở lại đây .Còn ông muốn về cũng được ,mà ở lại cũng được .

  -Tôi sẽ ở lại với thiếu gia .

Hắn mệt quá , cơ thể hắn vô cùng đuối ,dù sao bế nó cũng nặng ,rồi lại bị mất máu nhiều nên hắn cũng muốn chợp mắt một lúc trong khi đợi nó .Bây giờ là 1h10' sáng rồi ,bố mẹ nó chắc chắn rất sốt ruột mà chưa đi ngủ đâu ,hắn nói với ông quản gai:

  -Ông hãy gọi cho bố mẹ Sinb và bảo họ là cô ấy đang ở nhà tôi vì cô ấy chơi vs bạn mệt quá nên đã về nhà tôi ngủ để cho bố mẹ cô ấy khỏi lo.

  -Nhưng thiếu gia ....tôi không có sđt của họ....

  -Hừ.....thế thiết bị của ông đâu?Lấy ra dùng đi.....

  -À....vâng.....Thiếu gia cứ đi nghỉ đi ạ.....rôi sẽ gọi cho họ ngay bây giờ...

Hắn nhìn ông quản gia rồi chợp mắt một chút .Trong giấc mơ của hắn chỉ toàn hình bóng của nó ,chỉ có nó với nụ cười thiên thần ,chỉ có nó vs những trò đùa kì quái ,chỉ có hình bóng của nó .Hắn thấy mình như đang bị điên vậy .Rồi hắn thấy hình ảnh của anh trai ,người anh trai mà hắn quý nhất ,rồi nhớ tới kỉ niệm của hắn và anh trai .

6h sáng......

Hắn mở mắt ,hắn thấy đây không phải là bệnh viện mà chính là căn phòng của hắn .Hình như hắn vẫn đang mơ ,chứ hắn vẫn ở bệnh viện từ một giờ sáng hôm qua cơ mà .Rồi hắn tự giật tóc mình ,hắn thấy đau , hóa ra là hắn đã về nhà...từ lúc nào vậy chứ?Rồi hắn bật dậy thay quàn áo để đến bệnh viện ,vì hôm nay hắn học lúc 9h nên có thể đến thăm nó .

Và đến bệnh viện ,hắn được xác nhận rằng nó đã đã khỏi và nó bị mắc bệnh ung thư máu giai đoạn 2 ,phải nhanh chóng cắt ghét tủy để thay máu mới ,phải nhập viện ngay bây giờ để cấy ghép tủy .Hắn sốc lắm , chính xác rồi , nó bị ung thư máu giai đoạn 2 ,hắn thấy sợ lắm :

  -Ông tìm tủy thích hợp đi ,tôi nói chuyện với cô ấy đã .

  -Vâng .Tôi mong thiếu gia thuyết phục được tiểu thư , để cứu lấy tính mạng của tiểu thư .

  -Tôi bik rồi!Cảm ơn ông.


End chap 

Nhớ vote +comment nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro