207

Ads By TVNL

Search

NAVIGATE

HOMENINH TIỂU NHÀN NGỰ THẦN LỤC

By Tiểu Tuyền on October 20, 2016

Garena Liên Quân Mobile

Rừng, AD, Tank hay Pháp sư? Chọn tướng tủ và tham gia trận chiến. Open beta vừa khai mở....

Cài đặt ngay

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 207: Đảo loạn xuân tế

Editor: Hoa vô tử

Beta: Tiểu Tuyền

Cho dù nàng tâm trạng nặng nề cũng không nhịn được bị cảnh đẹp chỗ này mê hoặc.  Ninh Tiểu Nhàn lẩm bẩm nói: “Nơi này thật là một địa phương tốt.”

Trường Thiên “ừ” một tiếng: “Những lần luân hồi trước nàng đều nói như vậy, xem ra nàng rất ưa thích ở đây.”
Lời này như một chậu nước lạnh lập tức giội tỉnh nàng.

Lúc này, một đội ngũ vui vẻ đang từ chỗ quẹo ở góc đường đi tới. Đi ở phía trước đội ngũ này là mười hai người giơ nghi trượng , trên mỗi cán đều khắc đồ án khác nhau. Ở giữa đội ngũ đều là thiếu nam thiếu nữ, nam tử hơn phân nửa mặc áo ngắn hồng, lam, trắng, lộ ra cơ ngực, bên dưới thì mặc cước khố rộng rãi, trên người các cô gái dáng người mỹ lệ mặc áo đỏ thêu kim hoa, thậm chí còn lộ ra vùng eo tuyết trắng nhỏ nhắn.

“ Qua núi Khốn Long Tuyết là ra khỏi phạm vi Trung Thổ, khó trách cách ăn mặc quần áo của người nơi này, thoạt nhìn đều khác những nơi khác.” Nàng nói thầm trong lòng.

Những thiếu niên nam nữ này tuổi tác còn trẻ, một đường vừa múa vừa hát đi tới. Vũ đạo của bọn họ nhiệt liệt và sôi nổi, giữa lông mày của bọn họ đều toát ra xuân ý làm cho không biết bao nhiêu người đứng ngoài xem ngây người. Có ít người rục rịch, trong chốc lát cũng gia nhập vào hàng ngũ điệu nhảy này. Từ góc đường đi tới phía trước khách sạn, số lượng người trong đội ngũ này lại tăng thêm không ít.

Thiếu niên nam nữ đi sau vẻ mặt trang trọng bưng lấy các lễ vật cần thiết tế Xuân thần đi qua trước mặt mọi người, có heo, gà trống,, cá trắm đen cùng các loại cống phẩm như ngọc, tơ lụa, quỹ (âu: dụng cụ đựng thức ăn thời xưa), tước (cốc uống rượu), pho tượng, các loại đồ dùng cúng tế.

Đám người quan sát du tế trên đường chật như nêm cối, phải lách ba tầng trong ba tầng ngoài mới vào được.

“ Có thử qua đội ngũ này không?” Nàng thấp giọng hỏi Trường Thiên.

“… Không có. Trước đó vài  lần, nàng nói điển lễ tế thiên không thể khinh thường.”

Nàng thật sự đã từng nói qua lời nói ngu xuẩn như vậy? Ninh Tiểu Nhàn cắn răng khẽ nói: “Vậy thì thử xem.” Quay đầu nhỏ giọng nói với Đồ Tẫn: “Dùng bất kỳ biện pháp gì đảo loạn du tế lần này, nhanh!”

Đồ Tẫn khó có thể tin nhìn nàng vài lần, rốt cục trong tiếng thúc giục của nàng lập tức biến thành kỳ thú đứng ở giữa đội ngũ đang đi.

Mệnh lệnh này hắn chấp hành rất triệt để. Thánh thú khổng lồ đột nhiên xuất hiện, dùng sức đạp lên mặt đất xung quanh, lại ngửa mặt lên trời gào thét vài tiếng.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người trên đường đều hóa đá, tiếng trống rung trời cũng bùng nổ.

Đại yêu quái này từ nơi nào xuất hiện?

Rốt cục, sau khi kỳ thú không kiên nhẫn đá bay ba bốn thiếu niên nam nữ, thì một phàm nhân trên đường vừa phát ra tiếng thét sợ hãi, vừa  chạy thục mạng khắp nơi. Con đường này vốn người tấp nập, hiện tại bị kỳ thú uy phong lẫm lẫm quậy một phát như vậy. Vốn  là một đội ngũ tế xuân uy phong chỉnh tề lập tức giải thể, đám người tản ra ngoài như kiến, ngược lại cống phẩm cùng đồ cúng tề đều rơi xuống đất, để trống một khối đất to chính giữa.

Người chủ tế xuân tế là lão đầu tử râu tóc trắng phau. Giờ phút này thấy kỳ thú đã xụi lơ trên mặt đất, chạy cũng chạy không nổi, trong miệng chỉ lẩm bẩm nói: “Dưới chân xuân thần vì sao lại có yêu quái, vì sao lại có yêu quái?”

Một cái xuân tế đang tốt đẹp, bị hủy trong tay nàng rồi. Hết lần này tới lần khác đầu sỏ gây nên còn chưa đủ, đang cùng đồng lõa bên trong Thần Ma ngục xì xào bàn tán: “Có thể có hiệu quả?”

“Dường như…không có.”
“Như vậy, trận xuân tế này cũng không phải chỗ khác thường rồi.” Nàng thở dài, chuẩn bị tìm kiếm chỗ đột phá kế tiếp.

May mắn có Trường Thiên người luôn thanh tỉnh ở đây, nếu không nàng chỉ sợ vĩnh viễn cũng không trốn thoát được cái Luân Hồi đáng sợ này.

Nhưng vào lúc này, có người cao giọng quát to một tiếng: “Yêu nghiệt, chớ có càn rỡ!” Hai thanh kiếm lóe hàn quang gào thét bay tới, bắn về phía kỳ thú đang xua đuổi đám người.

Đồ Tẫn cũng không quay đầu lại, hai móng vuốt đập qua, đem hai thanh kiếm quét rơi xuống trên mặt đất. Nhưng cú đỡ này làm động tác xua đuổi phàm nhân của hắn ngừng lại.

Phương xa có mấy cái bóng đen cưỡi pháp khí bay đến. Nhãn lực của nàng rất tốt, đã thấy rõ bọn chi sĩ gặp chuyện bất bình này, đúng là môn nhân Vô Lượng Kiếm Tông. Vừa rồi Giản Thường  thả ra hai phát công kích thăm dò không có đạt hiệu quả, bọn hắn liền đem đệ tử Trúc Cơ Kỳ đều để ở phía xa, tự mình chạy tới.

Ngô Hảo cùng Giản Thường sau khi rơi xuống đất, nhìn qua Cự thú trước mắt không khỏi sững sờ.

Khí tức trên thân yêu quái này cực kỳ quen thuộc.

Lúc này sau lưng Cự Thú lại đi ra một nữ tử, cười tủm tỉm mà bắt chuyện  với bọn hắn: “Hai vị tiền bối Vô Lượng Kiếm Tông, đã lâu không gặp!”

Hóa ra là người Vô Lượng Kiếm Tông cũng bị vây ở trong cái Luân Hồi này ah.

Dù sao ở chung được hơn mười ngày, ngoài Ninh Tiểu Nhàn, đám người này vẫn là rất quen thuộc đấy. Giản Thường thu lại bảo kiếm dù chưa vào vỏ, mũi kiếm rủ xuống trên mặt đất: “Ninh cô nương vì sao ở đây? Vì sao lại để cho người hầu quấy nhiễu xuân tế?”
Kỳ thú gào thét một tiếng,đối với việc mình bị coi như người hầu của Ninh Tiểu Nhàn rất không hài lòng. Đường đường tu sĩ Hóa Thần kỳ như thế nào lại là người hầu cho tiểu cô nương này?

Tại đây hai vấn đề Giản Thường hỏi đều đánh trúng chỗ hiểm, Ninh Tiểu Nhàn nhảy lên lưng kỳ thú, nói khẽ: “Đi theo ta.”  Xua kỳ thú hướng bên ngoài chạy đi. Ngô Hảo và Giản  Thường liếc nhìn nhau, ra hiệu những người còn lại lưu lại, mình thì đuổi theo kỳ thú.

Kỳ thú đáp xuống một chỗ hoang ở ngoài thành. Ninh Tiểu Nhàn bước sang bên cạnh hai bước mới nghiêm túc nói lời xin lỗi với hai người Ngô, Giản: “Là chúng ta thất lễ, nơi đây rất kỳ quặc.” sau đó đem chuyện Luân Hồi tỉ mỉ nói cho hai người này nghe.

Đối phương dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có lẽ sẽ có phương pháp xử lý, kinh nghiệm có thể phong phú hơn so với nàng một chút?

Hai người Ngô, Giản nghe xong, mặt đầy do dự. Dù là bọn hắn kiến thức rộng rãi thì chuyện này cũng quá mức không thể tưởng tượng. Ngô Hảo trầm ngâm một lát mới mở miệng nói: “Ninh cô nương, có gì chứng minh thực tế như lời cô nói?” Có câu nói miệng không bằng chứng, nàng phải chứng minh với mình như thế nào?

“Thật xin lỗi, không có.” Nàng không thể nói ra bí mật của Trường Thiên, cho nên cái chứng cứ này không đủ để nói ra với người ngoài: “Nhị vị không cảm thấy mọi người, cảnh vật gặp được sau khi tỉnh lại đều quen thuộc sao?”
Giản Thường thở dài một hơi: “Hơi có, nhưng cái này chỉ có một chút, chưa đủ làm chứng. Bọn ta vẫn là khó có thể tin a.” Hắn sống vài trăm tuổi, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có người thân hãm trong Luân hồi kì lạ bực này.

“Nếu cô nương muốn thí nghiệm xin cứ tự nhiên a. Chúng ta không phụng bồi.”

Bọn hắn đang định quay người rời đi, Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nói: “Giản tiền bối, các ngươi phụng mệnh đến đây tìm kiếm đồng môn mất tung tích đúng không?”

“Tìm được rồi…” Hai người đột nhiên liếc nhau, sắc mặt đều biến đổi: “Ninh cô nương làm sao biết chúng ta là phụng mệnh đến đây tìm người?”   Bọn hắn chưa bao giờ công khai nhiệm vụ sư môn từng nói qua, tiểu cô nương này từ đâu biết được? Trừ phi…

“Ngươi có liên quan tới việc này?” Ngô Hảo chậm rãi rút trường kiếm, “Tiểu cô  nương tuổi nhỏ, rõ ràng có thể giấu diếm được tai mắt của hai ta, quả nhiên là lợi hại. Đồng môn chúng ta tìm được cũng không nói bọn hắn đều đi qua ở đâu, không bằng ngươi đến nói cho chúng ta biết?”

Đồ Tẫn bước ra một bước, ngăn ở trước mặt Ninh Tiểu Nhàn. Nàng vỗ vỗ chân trước kỳ thú, ngược lại đi đến phía trước hắn.

“Đồng môn của ngươi đi đâu, ta không biết.” Nàng cười tủm tỉm nói “Nhưng mà hiện tại các ngươi muốn đi đâu, ngược lại ta hiểu được đấy.”

Giản Thường cả buổi không nói một câu, giờ phút này đột nhiên biến sắc: “Không tốt. Nàng đang kéo dài thời gian, sư huynh mau chóng bắt nàng…” Nói đến đây, hắn đột nhiên nhìn thấy Ngô Hảo cầm trường kiếm trong tay có chút phát run, hàn mang ẩn hiện bất định.

Đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại cầm không chắc một thanh trường kiếm? Nguyên bản nếu có người nói cho hắn biết như vậy, hắn chỉ coi như nghe chuyện cười, nhưng hiện tại thì tim của hắn cũng đã trầm xuống. Bởi vì lúc hắn vận khởi pháp quyết, trong thân thể  lại truyền đến cảm giác cản trở, linh lực vận hành lúc đứt lúc thông, khó có thể hành động tiếp, càng đừng đề cập đến khởi động pháp khí rồi.

Hắn vươn tay muốn bắt Ninh Tiểu Nhàn. Cô nương này không tránh không né, để cho hắn làm, lập tức bàn tay của hắn đã sắp động đến bả vai của đối phương rồi, thế nhưng chỉ trong khoảng cách ngắn ngủi ba thước giữa hai người, hắn lại bước không qua!

Đầu gối Giản Thường mềm nhũn, không tự chủ được mà khuỵu xuống, giống như quỳ lạy. Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng bước ra, không dám nhận cái thi lễ này của hắn.

Bọn họ hai bên kỳ thật không thù không oán, nàng không muốn làm nhục tu sĩ Nguyên Anh kỳ này quá nhiều.

Ngô Hảo cũng đã ngã xuống đất, tức giận trách mắng: “Tiểu nhân hèn hạ, lại dám hạ dược!”

Tiểu cô nương này thoạt nhìn không hề uy hiếp, nào biết được lại có thể trở mình trước hai người, thật sự là đem thể diện của tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều ném về tận nhà rồi. Giản Thường đè xuống phẫn ức, thở dài nói: “Ngươi dùng loại thuốc gì, vậy mà có thể đánh ngã hai ta cùng một chỗ?”
Ninh Tiểu Nhàn cười cười: “Chính là ‘Thần tiên đảo’ mà thôi, hai vị bỏ qua cho.” Nàng vừa rồi cố ý đi đến chỗ đầu gió, chính là vì để dược vật dấu trong tay phát tán ra. Dược vật bình thường đối với tu sĩ tất nhiên không có hiệu quả, nhưng mà “ Thần Tiên đảo” là phương thuốc sau khi nàng có thần lực mới học được, phương thuốc này xuất từ trong tay Trường Thiên, dưới sự kết hợp với dược vật, đánh ngã nhân sĩ từ Nguyên Anh trở xuống không cần thương lượng.

Nhưng dược vật này cũng không trói được hai người tu vi thâm hậu quá lâu. Hiện tại thời gian quý giá, nàng cũng lười nhiều lời với bọn họ, phất tay đem hai người thu vào trong Thần Ma ngục.

Nếu như thất bại, sau giờ Tý tối nay tất cả đều lặp lại, hai người bọn họ cũng sẽ không nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra, nếu như thành công thì lại để cho Trường Thiên xóa đi ký ức của bọn họ là được. Hiện nay bản lãnh của Trường Thiên đã khôi phục được ba bốn phần, đối phó với hai tu sĩ này vẫn là có thừa sức.

Sau khi bắt hai người Ngô, Giản vào Thần Ma ngục, nàng cũng không đề cập tới biểu lộ kinh ngạc trên mặt hai người. Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi, hỏi Trường Thiên: “Hai người này, có dị thường gì không?”  Tất cả nàng gặp được đều có khả năng là sơ hở, hai người này dựa vào cái gì ngoại lệ?

Trường Thiên trầm ngâm nói: “Nếu là sơ hở, lúc ngươi bắt hai người bọn họ, thế giới này nên hiện ra nguyên hình rồi, có thể thấy được là không phải.”
Cái này cũng không phải? “ Qua hơn nửa canh giờ rồi. Chúng ta còn hơn tám canh giờ.” Nàng nắm quyền đi qua đi lại hai vòng, ngẩng đầu hỏi Giản Thường, “Ngươi ở chỗ nào tìm được đồng môn mất tích?”

Ninh Tiểu Nhàn sẽ không lãng phí thời gian đến hỏi Ngô Hảo. Trực giác của nàng nói cho nàng biết, lão đầu tử này đã sớm có ấn tượng không tốt với nàng. Quả nhiên Giản Thường lại trả lời dứt khoát hơn: “Ngay ở chỗ này.”

Ngô Hảo mở miệng, thấp giọng quát: “Sư đệ, chớ để ý tới yêu nữ này, coi chừng lại trúng quỷ kế của nàng!”

Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười nói: “Ngươi cũng đã trúng quỷ kế của yêu nữ này, bị mang vào trong nhà tù này, còn có thể có kết quả bi thảm hơn sao? Không bằng mau đem điều ta muốn biết nói cho ta biết, chúng ta mỗi người đi một đường.”

Chương 208: Không thu hoạch được gì.

Giản Thường giương mắt nhìn nàng: “Ngươi sẽ thả chúng ta?”

“Nếu như hai ngươi không có hiềm nghi tất nhiên sẽ thả.” Nàng đáp rất dứt khoát.

Giản Thường cũng là người sảng khoái: “ Sau khi chúng ta bay qua núi Khốn Long Tuyết, căn cứ vào bí pháp sư môn chỉ thị vị trí thì không lâu tìm được đến Xuân Thành. Vốn tưởng rằng phải phí một phen khó khăn trắc trở, nào biết được sau khi tiến vào thành, rất thuận lợi đã tìm được ba đệ tử mất tích cùng hai vị trưởng lão.”
“Lúc ấy bọn hắn đang làm cái gì?”

“Ba tên đệ tử đang quan sát xuân tế, hai vị trưởng lão ngồi ở trong tiệm uống trà.”

Nàng đảo tròn mắt: “Lúc đó bọn họ có liên hệ với nhau?”

Hắn do dự một chút mới nói: “Thoạt nhìn… hình như bạn đường.” được nàng nhắc tới như vậy, mới thấy quả nhiên có chút kỳ quặc. Đệ tử Vô Lượng Kiếm Tông khi nào trở nên lớn gan như vậy rồi, trưởng lão ở bên trong còn không ngoan ngoãn đi phụng dưỡng, còn dám xem du tế?
“Các ngươi chưa từng hoài nghi tới?”

Ngô Hảo ở một bên lớn tiếng nói: “Chúng ta đang muốn tới gần, các ngươi đã quấy rối ngay trong đội ngũ du tế rồi. Giản sư đệ vội kéo ta qua bình yêu, nào biết được là hai ngươi!” Xưa nay hắn ở trong tông phái được tôn kính, đâu chịu nổi hạ dược, mối nhục bị bắt bực này hiện tại đã làm trong lòng đầy nộ khí.

Giản Thường nhẹ gật đầu: “Thật là như thế.”

Mấy người này, nghe rất khả nghi ah. Nàng tinh tế hỏi trang phục mấy người bên ngoài kia, sau đó xoay người định rời đi.

Sau lưng truyền đến tiếng kêu Ngô Hảo: “Yêu nữ, mau thả chúng ta. Ngươi đã nói với Giản sư đệ rồi đấy.”

Ninh Tiểu Nhàn quay người cười một tiếng: “Sẽ thả, nhưng không phải hiện tại. Chờ ta điều tra người dưới tay ngươi trước rồi nói sau.”
Ngô Hảo tức giận hỉ mũi trừng mắt: “Nói hươu nói vượn. Thủ hạ của ta sẽ có vấn đề gì? Ngươi nói về Luân Hồi kia quá hoang đường, quả thực là nằm mộng ban ngày. Ngươi cũng đừng có lại làm chuyện gì ngu xuẩn!”

Nàng nhếch miệng: “Không thử sao biết là chuyện ngu xuẩn?” Hai người này cũng đang ở trong cục, nàng chẳng muốn nhiều lời cùng bọn họ, liền lách mình đi ra.

Nàng và Đồ Tẫn chia nhau hành động. Nàng đi đối phó với vài tên đệ tử Trúc Cơ kỳ kia. Còn Đồ Tẫn đi bắt hai trưởng lão Kim Đan kỳ. Tuy chính nàng cũng chỉ tương đương với tu vi Hóa Hình kỳ, vốn cố ý, lại có chứa rất nhiều dược vật tương trợ, cũng không tốn quá nhiều khí lực liền bắt được ba tên đệ tử kia.

Thời gian của Đồ Tẫn dài hơn nhiều so với nàng. Tuy nói đối phó hai trưởng lão Kim Đan kỳ với hắn mà nói không phải việc khó, nhưng dù sao  trước mắt nhiều người như vậy, muốn vô thanh vô thức mà bắt hai người này, cũng phải phí không ít công phu.

Nhưng sau khi đem mấy người kia đều chộp tới, Luân Hồi cũng chưa từng bị phá.

Ninh Tiểu Nhàn có chút thiếu kiên nhẫn rồi. Bởi vì bắt mấy người kia, lại mất hết hai canh giờ.

Khoảng cách tới giờ Tý chỉ có hơn năm canh giờ rồi.

Trường Thiên đã nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng, nhẹ giọng trấn an nàng hai câu, quay đầu hỏi vài tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ kia: “ Tại sao các ngươi lại đi qua nơi này?”

Hai mắt nàng tỏa sáng. Đúng vậy a, tất cả nhân quả đều từ mấy người kia mà bắt đầu. Nếu không có bọn hắn  hành tẩu nơi này.  Làm sao sẽ dẫn xuất khốn cục liên tiếp đằng sau đến?

Mấy người này chăm chú liếc nhìn nhau, trên mặt đều viết lên vẻ không hiểu. một người trong đó đáp: “Nhiệm vụ trong tông phái xuống đã hoàn thành, vừa vặn trên đường đi qua nơi đây. Dượng của ta ở nơi này, ta liền mời hai đồng môn tới ở hai ngày.” Tông phái dù sao cũng không thể so với quân đội, giới hạn ngày trở về đối với đệ tử không có yêu cầu quá nghiêm khắc. Giống như Quyền Thập Phương được phái Xích Tiêu sai đi làm việc, cũng thuận tiện đi huyện Tứ Bình vấn an ngoại tổ phụ của mình sao?

Dường như đây không phải sơ hở. Nàng cắn ngón tay hỏi: “Các ngươi ở chỗ này nấn ná mấy ngày?” kết quả đối phương trả lời là : vừa mới đến trong Xuân thành thì gặp ngày xuân tế. Mấy tu sĩ này tuổi không lớn lắm, lòng hiếu kỳ cao, vì vậy dừng lại quan sát hoạt động du tế.

Sau đó.. sau đó thì bị nàng bắt được rồi.

Hai trưởng lão Kim Đan kỳ trả lời, cũng không khác bao nhiêu. Bọn hắn lĩnh mệnh đến tìm kiếm mấy đệ tử mất tích, nhưng sau khi tiến vào cái tiểu thành này mới ngồi xuống uống hai chén nước, đã bị Đồ Tẫn hạ độc thủ bắt đến, hai người đều cảm thấy mờ mịt.

Mấy người bọn họ, vô luận như thế nào cũng đều không tin mình đã mất tích mấy tháng, mấy năm đâu.

Ninh Tiểu Nhàn thở dài, lại để cho Đồ Tẫn hạ cấm chế với bọn hắn xong, đem mấy tên xui xẻo này nhét vào trong phòng nàng.

“Trong các Luân Hồi trước, ta có từng làm như vậy không?”

Trường Thiên trả lời rất vô tình: “Tuy chưa từng nhiễu loạn xuân tế, nhưng kết quả cơ bản giống nhau, nàng cũng bắt mấy người kia, cũng thẩm tra không ra kết quả.”

Nàng nhịn không được nổi giận: “Đã biết thẩm tra không ra kết quả, vì sao không sớm nói một chút cho ta biết?” Thời gian quá quý giá rồi, sao hắn có thể để lãng phí như vậy?

Hắn lập tức trầm mặc.

Vừa dứt lời, nàng cũng tự hiểu là không đúng, chính mình sai lại nổi giận với Trường Thiên?
Nàng lúng túng đang muốn nói chuyện, Trường Thiên lại nhẹ nhàng thở dài, an ủi nàng nói: “Ta biết rõ trong lòng nàng vội vàng xao động, nhưng việc này còn phải bản bạc kỹ hơn, gấp cũng không gấp được. Không bằng đi ra ngoài tìm chút manh mối a?”

“Ừ.” Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, lấy tay xoa trán, cứ trì hoãn thì áp lực trên người mình càng ngày càng nặng.

Nàng hít sâu một hơi, bài trừ tạp niệm, một lần nữa đi tìm manh mối. Theo tình huống trước mắt đã biết, vô luận ai tiến nhập vào mảnh đất Luân Hồi này, ngây người bao lâu, đã làm cái gì, đều hắn nhớ được là chỉ mới vừa tới Xuân thành mà thôi, tiếp sau đó thì không còn nhớ gì nữa.

Tuy nàng không biết người bố trí Luân Hồi là ai, cũng không biết hắn xuất phát từ mục đích gì, nhưng những năm gần đây nhất định có không ít người ngộ nhập ván cục này, từ nay về sau trở thành người trong cục vĩnh viễn rơi vào Luân Hồi. Cho nên, người nàng gặp được ở Xuân thành, chưa hẳn đều là dân bản xứ của thành, cũng có quần chúng mất phương hướng ở chỗ này.

Nghĩ tới đây, trong nội tâm nàng khẽ động.

Lúc trước trong bảy mươi bốn hồi trở lại nàng đều đã thất bại. Hiện tại, nàng vẫn là nàng, mà người quen có phương thức tư duy bình thường sẽ không cải biến. Trước đó đã nếm thử toàn bộ thất bại, chỉ có thể nói rõ mạch suy nghĩ hiện tại của nàng căn bản chính là sai đấy!

Thế nhưng mà, mấu chốt phá cục đến cùng ở chỗ nào?

Nàng cắn môi, xông về trong phòng mình, một lần nữa tìm kiếm manh mối.

Tất cả đều bắt đầu từ nơi này, nếu như đổi lại góc độ nhìn vấn đề, manh mối chưa từng bị nàng lưu ý qua có thể hay không trồi lên mặt nước?
Nàng lục tung trong phòng, cẩn thận điều tra từng nơi hẻo lánh, thậm chí còn đem cái túi thơm kia đều cắt bỏ thành mảnh nhỏ.

Thế nhưng mà một canh giờ đi qua, sự vật hữu dụng gì cũng đều không phát hiện.

Nàng  khàn giọng hỏi Trường Thiên: “Những động tác này, ta cũng đều đã làm rồi đúng hay không?”
“…Phải.”
Chỉ còn bốn canh giờ, nàng nên làm cái gì bây giờ? Loại trò chơi “Mọi người đến đập phá” này, vẫn luôn là điểm yếu của nàng ah!

“Đừng vội!” giọng của hắn lại vang lên bên tai, mát lạnh tỉnh táo giống như cam tuyền:  “Chín canh giờ mới đi qua một nửa, thời gian của nàng còn rất nhiều.”

Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, đến cùng bỏ sót cái gì?

Ninh Tiểu Nhàn từ trong phòng thong thả bước ra, bước chân bước đi rất chậm rất chậm. Nàng muốn ôn tập lại mỗi  một sự kiện sáng sớm nàng làm sau khi rời giường. Ở chỗ này thấy người, những cảnh thấy trên đường… Cũng giống như đèn kéo quân luân phiên chuyển qua trong đầu nàng.

“Trường Thiên.” Nàng đột nhiên mở miệng nói, “Trong Luân Hồi trước, sau khi ta hỏi xong người Vô Lượng Kiếm Tông, thì chuyện gì xảy ra?”

“Đất rung. Ngay tại lúc này.”

Đất rung là có ý gì? Nàng đang muốn mở miệng hỏi, đột nhiên cảm giác được dưới chân truyền đến tiếng vang kỳ quái. Ban đầu như là vô số trâu ngựa kéo xe chạy qua, rắc rắc rung động, sau khoảng mười giây âm thanh lại trở nên vô cùng kỳ dị, vô cùng nặng nề, vô cùng bất thường.

Tất cả mọi người đều dừng việc trong tay lại, chuyên chú mà nghe tiếng vang này. Xuân Thành to như vậy, dường như tất cả mọi người đều im lặng rồi.

Nàng có một cảm giác kỳ quái, dường như cả vùng đất đang rung chuyển, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt.

Lại qua một phút đồng hồ, mặt đất chấn động. Ngay từ đầu rất nhỏ chỉ có chi sĩ linh mẫn như nàng mới cảm giác được, thế nhưng thời gian chỉ khoảng một nén nhang , chấn động này càng lớn hơn, những hòn đá nhỏ nhảy không ngừng, trong thành gà bay chó sủa, lừa kêu ngựa hí, nhao nhao thành một đoàn.

Trong đầu nàng nhảy ra một từ ngữ quen thuộc: Động đất?

Không biết là ai la lên một câu: “Chạy mau ah!” đám người đang ngẩn ngơ lập tức phục hồi tinh thần, vô luận nam nữ già trẻ đều la lên hoảng sợ, hướng về bên ngoài thành chạy như điên.

Đường đi vốn vắng vẻ sạch sẽ, giờ phút này đầy ấp người, chỉ có điều lúc này tâm cảnh phàm nhân không hề nhàn nhã. Đám người rót thành nước lũ, chạy như điên ra hướng cửa thành.

Ninh Tiểu Nhàn tận mắt nhìn thấy, một nam tử tráng niên đụng ngã hai lão nhân phía trước hắn, lại đẩy ngã một nữ tử nặng nề, hài nhi nàng đang ôm trên tay bị đụng bay ra ngoài, phát ra một hồi tiếng khóc non nót kinh thiên động địa.

Tại thời khắc người ngựa hoảng loạn này, chớ nói hài nhi non nớt như vậy, cho dù là người trưởng thành ngã trên mặt đất, chỉ sợ cũng sẽ bị người giẫm đạp mà chết!

Nàng cách hài nhi khoảng chừng hơn mười trượng, vì vậy mũi chân vô thức mà phát lực, thân hình như phi yến lướt tới,  trên đường xuất hiện nhiều chướng ngại vật, đám người chạy trốn cũng không thể khiến nàng thoáng giảm tốc độ.

Nàng muốn cứu hài tử trong tay.

Dùng tốc độ của nàng, làm như vậy tuyệt đối tới kịp đấy.

Thế nhưng mà ngay tại lúc đầu ngón tay nàng sắp chạm đến hài nhi đang khóc oa oa này, Trường Thiên cũng ở bên tai nàng rống lớn một tiếng: “Ninh Tiểu Nhàn, không thể!”

Một tiếng rống gấp này giống như sấm mùa xuân, chấn động ông ông bên tai nàng, cũng là cho tinh thần của nàng bỗng nhiên thanh tỉnh.

Ở trong mười mấy lần Luân Hồi trước, có phải nàng đều kịp thời cứu đứa bé này lên hay không?

Đúng rồi, đúng rồi, đây cũng là chỗ khác thường! Nếu như đánh vỡ một cái thông thường này, nói không chừng thì sẽ phá vớ cái khốn cục này.

Chuyện nàng cần làm lại cực kỳ đơn giản rồi, chỉ cần… chỉ cần thấy chết mà không cứu là được rồi.

Chỉ cần lúc này đây thấy chết mà không cứu là được rồi, cái khốn cục chết tiệt này cũng sẽ bị đánh vỡ, nàng có thể thoát khỏi cái Luân Hồi vô cùng vô tận này rồi!

Đầu ngón tay của nàng giống như là gặp nước sôi nóng hổi vậy, bỗng nhiên rụt về.

Trong nháy mắt này, thị lực vô cùng tốt làm cho nàng có thể nhìn thấy hài nhi này khóc đến khuôn mặt phát tím, mặt mũi tràn đầy nước mắt, có thể nhìn thấy hài nhi này vung vẩy chân tay ngắn mũm mĩm liên tục ngã trên mặt đất. Trong tai nàng còn có thể nghe được tiếng kinh hô tràn đầy sợ hãi cùng tự trách của mẹ hài tử.

Cái việc này, Ninh Tiểu Nhàn nàng thật sự không nên quản.

FacebookTwitterGoogle+LinkedInmore

PinterestTumblrEmail

Tiểu Tuyền

Ghét nhất người không có trách nhiệm, ai mà có tinh thần này, vui lòng đừng làm việc chung với tôi. Thanks

 PREVIOUS ARTICLETrời Sinh Một Đôi – Chương 285+286

NEXT ARTICLE Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q05- Chương 209+210

Related Stories

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332

Discussion14 COMMENTS

Đọc chap này đau cả tim. Không biết liệu Tiểu Nhàn có cứu đứa bé không nữa, mặc dù biết là ảo cảnh nhưng tận mắt nhìn thấy đứa bé như vậy cũng cầm lòng không nổi và ý đồ ng tạo ra cái khốn cục này vs mục đích gì k bik

REPLY

Bị vậy trong khốn cục này thật khó chịu, cứ đúng đến giờ đó lại quên đi, như mọi chuyện mới bắt đầu. Cứ thử đi thử lại vô ích, nếu TT ca không phải người nhẫn nại thì không biết sẽ như thế nào. Mục đích của người tạo nên khốn cục này là gì? Và Nhàn tỷ bỏ mặc đứa bé như vậy có đúng không?
Thật mong đợi chương tiếp theo.
Thanks các nàng đã edit.

REPLY

chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây? có vẻ khốn cục này liên quan đến sinh tử con người, không biết lần này Tiểu Nhàn có giải quyết được không. Cảm ơn các nàng đã edit

REPLY

Từ từ cuối tuần comt lại các chương trước vậy. Bận làm mãi chẳng onl được mà đọc.
Ai lại bày ra cái khốn cục kinh khủng thế này cơ chứ? Vì sao lại muốn vây chặt mọi người ở đây? Rốt cục hẳn là lần này Nhàn Tỷ sẽ phá được trận phải không nha? Nhìn Trường Thiên ca mệt mỏi mà ta thương quá đi mất!!!
Cảm ơn các nang nhiều lắm nhé!

REPLY

Ôi..đọc chap này run rảy quá..rõ ràng ko có giết cho s gì nhưng thật là sợ hãi ahhhh..nếu ta là mợ Nhàn chắc sẽ rúc vào lòng Trường Thiên rồi mới chịu làm gì thì làm..hxhx..mong là mợ Nhàn ko cứu đứa bé đấy là mấu chốt phá Luân Hồi ahhh..haizzz..có Ôn lương vũ thì tốt biết mấy

REPLY

Trận Luân Hồi này thực kinh khủng. Đến Trường Thiên còn không phá giải được và rất căng thẳng, mệt mỏi. Hắn xót Tiểu Nhàn quá mà. Kẻ nào lại tạo ra được thế trận này nhỉ ? Thật thiên tài. Không rõ có phải là người quen cũ của Trường Thiên…
Cháp sau chắc Tiểu Nhàn phá được thế trận đây.

REPLY

Haizz. Ninh Tiểu Nhàn lại bộc phát thiện tâm nữa rồi. Không biết nàng có cứu đứa bé đó không. Nếu không cứu có thể nàng đã phá được trận nhưng nếu không cứu liệu lương tâm của Ninh Tiểu Nhàn có cho phép không, có thể sẽ cắn rứt lương tâm mãi. Tội nghiệp Ninh Tiểu Nhàn quá đi.
Mấy người tiên phái ở Vô Lượng môn thiệt là cố chấp, ngu như heo. Đã thấy mọi cảnh vật có cảm giác quen thuộc vậy mà không chịu tin lời Ninh Tiểu Nhàn nói.
Mong chương sau. Cảm ơn editor

REPLY

Không biết ai làm ra cái khốn cục này thật kinh khủng. Người bị vây hãm vài năm mà vẫn cứ nghĩ mình tới từ hôm qua. Không biết đứa bé có phải là mấu chốt để phá khốn cục không nữa

REPLY

Trời ơi cái trận này quá mức tà môn tra tấn tinh thần rồi, người trong cuộc u mê người thanh tỉnh sắp phát điên mất thôi.. Không lẽ cái Xuân thành này chính là trận pháp ai bước vô đều bị giam lại hay sao, tình tiết ngày càng hấp dẫn quỷ dị, không biết rốt cục phá trận bằng cách nào đây, hóng quá.
Cảm ơn các nàng nhé

REPLY

Chương này đúng là hành hạ tinh thần, cũng may là ntn còn có tt thanh tỉnh ở cạnh, nếu ko để tự nàng vượt qua cái luân hồi này, chắc là hơi bị khó khăn rồi.
Cuối cùng ko biết đứa trẻ kia có phải là điểm mấu chốt để thoát ra khỏi luân hồi hay ko nữa, haiz

REPLY

đứa trẻ kia chắc là mấu chốt giải trận rồi. Động đất mọi người sẽ chạy hết ra ngoài đường lúc đó tình huống hồn loạn. Đứa trẻ bị tai nạn xác xuất được cứu rất cao. nên vòng luân hồi này sẽ lập đi lập lại. hi Trường Thiên mệt mỏi mà ta thấy thương quá. nhưng dù mệt thế nào anh vẫn nhẹ nhàng kiên nhãn với tiểu nhàn

REPLY

Luân hồi kì lạ bực này ————–> bậc
dược vật dấu trong ——————> giấu
bị bắt bực này ————————> bậc
phải bản bạc kỹ hơn —————–> bàn
đều hắn nhớ được là chỉ ————> điều
phá vớ cái khốn cục —————–> vỡ
=================================================
Sao ta đọc cứ thấy kì kì thế nào ấy (0_0) nếu TN đã làm, hơn nữa đã làm rất nhiều lần, tại sao TT ko ngăn cản mà cứ để TN làm y vậy, mất mấy canh giờ chứ chẳng chơi, ít nhất trong 74 lần trước đã lục nát cả rồi.
Mà ta cảm thấy với trí thông minh của TN với uyên bác như TT thì ko thể đã trải qua 74 lần được. Đọc đến đoạn TN rà soát lại từ đầu, ngoài con chim ra thì TN tiếp xúc trước với TT đấy. Có khi nào TN vẫn đang chìm trong ảo cảnh chứ ko phải thực sự nghe TT nói.
Bởi lẽ nếu TM Ngục ko bị Luân hồi ảnh hưởng thì TT có thể bảo TN vào TM Ngục ngủ a, hôm sau đi ra tìm tiếp. Nếu giam những người VLKT kia thì qua hôm sau họ sẽ thấy xuân tế vẫn như hôm trước chứ. Hok lẽ ngay cả hành động cất đồ vô TM Ngục của TN cũng ko được và bị lặp lại @@ a …a…. ta chóng mặt!!!

REPLY

Đến TT còn không tìm ra điểm yếu của trận luân hồi này, không biết NTN có tìm ra được cách phá trận không

REPLY

Rối quá ah… tội Nhàn tỷ… bị vây trong khốn cục này lâu rùi nên giờ rất hoang mang và đầy áp lực muốn thoát ra ah… không biết đứa bé này có phải mắt trận không nữa… nhưng ta sợ sau này sẽ để lại tâm ma cho Nhàn tỷ ah… haiz… mong tỷ thoát ra nhanh ah… thank nhóm edittor đã edit truyện nhìu nha ^^…

REPLY

Leave A Reply

Your Name (required)

Your Email (required)

Your Website (optional)

   more »

SEARCH

Search for:

BÀI VIẾT MỚI

 

JANUARY 14, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 5+6 (hoàn)

 

JANUARY 13, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336

 

JANUARY 11, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334

 

JANUARY 11, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 3+4

 

JANUARY 10, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332

Tổng hợp

Tổng hợp  Select Category  Ánh Trăng  Bán Kiếp Tiểu Tiên  Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý  Bất Ái Thành Hôn  Bia đỡ đạn phản công  Boss Gian Xảo  Chớ Hỏi Chốn Quân Về  Chúng Tôi Ở Chung Nhà  Cuồng Đế  Duyên Hề  Duyên Tới Là Anh  Gen Di Truyền  Góc Sáng Tác  Hạ Gục Tể Tướng  Hải Dương  Hệ Liệt Mãnh Nam Tiền Truyện  Hệ Liệt Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì  Hoa Rơi Có Theo Nước Chảy Đi  Hoàn Khố Thế Tử Phi  Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân  Mật Mã  Mẹ Chồng Nàng Dâu  Mèo Trên Lầu Hoa Dưới Lầu  Miệng Độc Thành Đôi  Nga Mỵ  Ngự Lôi  Nguyệt Dạ Tinh Linh  Nhàn Thê Đương Gia  Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh  Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục  Nửa Vòng Tròn  Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi  Qủy Vương Kim Bài Sủng Phi  Tản Văn  Tản Văn  Thanh Mai Trúc Mã  Thiên Giới Hoàng Hậu  Thiên Mệnh  Thiên Tài Nhi Tử và Mẫu Thân Phúc Hắc  Thịnh Thế Đích Phi  Thỏ Yêu Không Đáng Tin  Thời Thơ Ấu  Thứ Nữ  Thứ Nữ Công Lược  Thứ Nữ Cuồng Phi  Thứ Nữ Sủng Phi  Tiên Hôn Hậu Ái  Tình Bất Yếm Trá  Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng  Trăng Nở Hoa  Trời Sinh Một Đôi  Trọng Sinh Chi Ôn Uyển  Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ  Tú Sắc Nông Gia  Uncategorized  Viễn Cổ Hành  Viễn Cổ Y Điện  Y Thủ Che Thiên  Ý Võng Tình Thâm  [series] Yêu Là Yêu Thôi  Đặc Công Hoàng Phi  Đoản Văn  Độc Y Vương Phi 

PHẢN HỒI

王天香 on Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 5+6 (hoàn)Tuy điểm thu hương ko lấy đc đường bá hổ như trong…Kelly tong on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thần hồ chết rồi ko biết ai giết nó , đồ vật bị lấ…Tuong Vy on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thì ra Thần Hồ là một con cá Xích ngư to lớn mặt n…Yến pu on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Cuối cùng cũng biết thần hồ là 1 con xích ngư toàn…BéO lÒi xưƠnq on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thần hồ chết rồi, dân làng này hết nơi dựa vào. Tó…heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334kinh khủng thế. ko biết cái con bé tí tẹo đó là co…Phó Ý Nhi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Ta còn tưởng nguồn cơn ôn dịch là từ Âm Cửu U mà r…Minhnguyet02 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thần hồ đã chết rồi, là một Xích Ngư. Không biết k…Trung Anh on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 47Quá nhiều âm mưu và mình không dự nổi! Cố lên. 3 n…MsHalloween90 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 329+330Vạn Tượng / Vạn Trượng (lúc mới đột phá) vào trọng…Phuong an thien ha on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 47Trong này nhiều âm mưu, nhức đầu quá. Càng đọc càn…MsHalloween90 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 327+328Xuân Nghi Tịnh / Xuân Nghi Tĩnh Hòa Lão Tứ / Hòa l…heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332ta nói ko sai mà. cô bé nayd tốt sói chán. đc chị…heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 329+330ôi a ly của ta ơi. hại a thiên ko ăn đc chị oy. kh…

ĐĂNG NHẬP

RegisterLog inEntries RSSComments RSSWordPress.org

zippo my xuat nhat zippo my zippo mỹ chính hãng zippo mỹ tại hà nội Máy lửa zippo

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro