349
Tắt
Search
NAVIGATE
HOMENINH TIỂU NHÀN NGỰ THẦN LỤC
By Tiểu Tuyền on February 1, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Chương 349: nuốt mồi
Edit: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền
Một bộ giải dược như vậy, thành phẩm chỉ có sáu mươi lượng bạc. Đối với dân chúng bình thường mà nói mặc dù cũng không rẻ, tương đương với gần một vạn tệ, nhưng so với cái giá đan dược vận dụng dược liệu ngàn năm của tiên gia khiến cho người ta liếc mắt nhìn cũng không dám, người nào mà không chịu bỏ bạc ra mua mệnh của mình chứ?
Nàng cũng đưa mấy bản điều chế, chia ra để cho Địa Âm đồng tử mang đến trong tay Tề Bàn Tử, Ninh Vũ và Đặng Hạo, cho bọn hắn bắt tay vào điều biến dược vật cứu người. Trường Thiên và Cùng Kỳ hiện tại đều là của nàng, cho nên phần nghiên cứu công thức giải dược hẳn là coi như tính cho nàng, kế tiếp sao, đó là có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.
Một đêm này, có người an nghỉ, có người hưng phấn. Có người chu đáo chặt chẽ bố trí, có người không biết gì cả.
Ngày thứ hai giờ Mẹo vừa tới (buổi sáng năm giờ), Tư Đồ Thanh ăn mặc chỉnh tề, đồng ý lời mời của Mịch La ra cửa, bên trong tất nhiên có người có ứng phó hắn. Chọn thời gian này cũng do trước đó có suy tính qua, Trì Minh Thành ở đại Tây Bắc, nên hừng đông đến sớm, đợi đến lúc chuẩn bị xong và mọi người động thủ cũng có thể là gần giữa trưa rồi, ánh mặt trời là khắc tinh của tất cả tà nghiệt, Ôn Yêu này cho dù không sợ mặt trời chiếu thẳng, thì bản lĩnh lúc giữa trưa cũng sẽ bị yếu bớt đi mấy phần?
Hôm nay là hạ tuần tháng chín, khí trời mặc dù đã chuyển lạnh, nhưng nắng gắt cuối thu va64b thỉnh thoảng xâm phạm, chỉ có ban đêm và sáng sớm là lúc đặc biệt mát mẻ. Ôn Yêu thích âm, lúc này thích hợp nhất cho nó xuất hành, nó hẳn là không nhịn được cái hấp dẫn này.
Quả nhiên Tư Đồ Thanh mới rời đi không tới một khắc đồng hồ, chỗ Mịch La nơi này nhận được tin tức như mây trôi nước chảy:
"Báo, Hoắc Minh Châu sai cho tỳ nữ chuẩn bị một chiếc xe ngựa dừng ở cửa hậu viện."
"Báo, nàng không có mang theo tỳ nữ, ngược lại mang theo một bao vải đi ra. Bao quần áo không nhỏ, nhưng hình dáng không giống có thể chứa người. Phương hướng xe ngựa vừa đi, đúng là hướng thôn trang nhà mẹ đẻ của nàng ở Thành Tây giao."
Mịch La cười lạnh một tiếng nói: "Tiếp tục đi theo, phái một tổ người nữa đi Tây sương phòng của Tư Đồ gia xem xét."
Lập tức có người lĩnh mệnh đi, chỉ một lúc sau hồi báo: "Trong trạch viện Tư Đồ gia bọn hạ nhân đều ngủ, trong Tây Sương phòng cũng không có một bóng người."
Hoắc Minh Châu quả nhiên nuốt mồi mắc câu rồi, vội vàng không thể chờ mà muốn mang Như Cơ đến ngoại thành tàn bạo. Vốn là thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng Như Cơ xinh đẹp đủ để cho Hoắc Minh Châu đánh vỡ cái lệ cũ này. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn buông lỏng, lại có chút ít khó chịu thay Như Cơ.
Nàng cùng Đồ Tẫn, Thất tử lúc này đều ngồi ở trên xe Mịch La. Đi không nhanh không chậm hướng ngoài thành Tây giao. Chiếc xe ngựa này bề ngoài không khác gì xe ngựa nhà phú hộ bình thường, nhưng bên trong lại cực kỳ dễ chịu, trên xe ngựa trải một tấm thảm lông thật dầy, lò sưởi tay, hun Hương, bàn cờ, rượu và các hộc tủ không ít. So với cái xe ngựa xịn của Tế Thế Lâu bị Ninh Tiểu Nhàn cắt đứt nửa cửa xe ở bên bờ Nhược Thủy, cũng không thua bao nhiêu. Chẳng qua là giờ phút này mọi người tâm sự nặng nề, nào có tâm tư hưởng lạc?
"Báo, Hoắc Minh Châu đi qua cổng thành phía Tây. . . . . ."
"Báo, Hoắc Minh Châu đã tới thôn trang Tây giao, đang phụng bồi cha mẹ dùng cơm. . . ."
Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn hơi kinh sợ. Người tu vi thâm hậu, có thể cảm giác được người khác theo dõi, nhưng thủ hạ của Mịch La làm như thế nào mà né qua được linh giác của Hoắc Minh Châu, đem hành tung của nàng thăm dò được nhất thanh nhị sở chứ? Nàng tất nhiên không biết trong tay Mịch La có thần vật nhìn trộm nghe trộm như vậy, giờ phút này trong góc vắng vẻ của Hoắc gia trang. Còn có một con sâu nhỏ nằm im không nhúc nhích đây.
Một lúc lâu sau.
"Báo, Hoắc Minh Châu đã đi về khuê phòng của mình, bảo là muốn nghỉ ngơi một lát, ngay cả thiếp thân thị nữ từ nhỏ cùng nhau lớn lên đều đi ra ngoài."
Từ đó về sau rất lâu không có động tĩnh rồi.
Thời gian từ từ trôi qua. Giờ phút này đã qua giờ Thìn. Tất cả mọi người có chút kỳ quái, yêu quái này có tính nhẫn nại thế sao? Hôm nay bầu trời âm u, mặt trời cũng không có lộ diện, không khí râm mát, chính là ngày tốt nhất thích hợp để Ôn Yêu hành động mới đúng. Mặc dù phủ Phụng Thiên có người xem thiên tượng, tiên đoán hôm nay sau giờ ngọ có thể mây tan nhìn thấy mặt trời.
Mịch La cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một chữ: "Đợi."
Lại qua một lúc lâu. Rốt cục lại có tin tức truyền ra: "Báo, bên trong Hoắc gia trang người phàm rối rít ngáp, mười mấy hơi thở sau toàn bộ đều ngủ."
"Báo, Hoắc Minh Châu đi ra từ cửa sau của Hoắc gia trang, vào cánh rừng, trong tay vẫn mang theo cái bao vải kia. Tốc độ của nàng. . . . . . Quá nhanh. Bọn ta không dám đuổi theo gần."
Cửa sau Hoắc gia trang, là rừng rậm xanh tươi nối tiếp không ngớt. Người trong trang toàn bộ ngủ thiếp đi, giờ phút này tất nhiên không người nào ngăn cản Hoắc Minh Châu từ cửa sau đi ra ngoài. Nếu đám người Mịch La ở tại đó, giờ phút này đã có thể đã gặp nàng với sắc mặt đạm mạc, cất bước mà đi. Mũi chân chưa từng chạm đất, bồng bềnh thấm thoát mà càng chạy càng nhanh, lướt nhanh như tuấn mã.
Trong rừng nhiều cổ thụ, tán cây che đi ánh sáng mặt, người nào vừa tiến vào này trong rừng, cũng sẽ phát hiện nhiệt độ so với bên ngoài ít nhất thấp hơn sáu, bảy độ, rất mát mẻ. Trong rừng không có đường nhỏ, Hoắc Minh Châu giống như là nhận biết phương hướng, rẽ vào bảy tám chỗ ngoặt, rõ ràng tìm thấy một chỗ đất trống.
Trong mảnh đất này, có một căn phòng của người đi săn nằm giữa khu đất trống, cánh cửa có chút cũ rách, trên cửa sổ cũng là dùng da trâu tinh tế tu bổ tốt lắm, nàng mở ra cửa phòng đi vào.
Trong phòng lại rất sạch sẽ, đầy đủ mọi thứ đồ đạc, thậm chí có một cái giường lớn thoạt nhìn rất mềm cũng rất thoải mái. Nàng cẩn thận mà ném bao vải tới trên giường, bao quần áo mở ra, thì lại là một cái thảm lông cừu bao bọc cô gái, bên trong lộ ra thân hình cuộn tròn của Như Cơ. Hai mắt điệp yêu nhắm nghiền, đã sớm hôn mê.
Thân thể Như Cơ mềm mại không xương, Hoắc Minh Châu lại đem nàng cưỡng thành một đoàn nhét vào bao vải, khó trách thám tử Mịch La cảm thấy trong bao vải này không giấu được người.
Hoắc Minh Châu lấy ra hai dây da đặc chế, trói hai tay Như Cơ đến khung giường, sau đó đốt hương dược mang từ chỗ Tư Đồ Thanh tới, lúc này mới vỗ nhè nhẹ khuôn mặt điệp yêu trước mặt.
Trong miệng Như Cơ khẽ nói một tiếng, chậm rãi tỉnh dậy, phát hiện mình bị dẫn tới địa phương xa lạ, trong mắt vội hiện kinh nghi, thân thể cũng co thành một đoàn.
Hoắc Minh Châu ở trên da thịt mềm mại nhẵn nhụi của nàng nặng nề ngắt hai cái, cảm thán nói: "Thật là một vưu vật, so với cô nương trước kia ta dùng đều tốt hơn, Tư Đồ Thanh ngu xuẩn kia mạnh mẽ chiếm đoạt ngươi mấy ngày, ta thật đợi đến gấp chết rồi." Đưa tay thăm dò vào, cởi cái yếm và quần trong của Như Cơ, sau đó lấy ra một cái túi nhỏ, đổ đồ vật bên trong rầm rầm ra đầu giường.
Như Cơ sớm đã cảm giác thấy, nhưng nhìn nàng đổ ra là linh kiện Thanh Ngọc hoặc đầu gỗ chế ra, cùng với chuỗi Minh Châu rất tròn, mặc dù lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng đồ vật đều tinh xảo, còn có góc cạnh dài kì quái, hơn nữa hiển nhiên là trước đó đã bôi dầu trơn rồi, lóe ra ánh sáng dử tợn.
Nàng lập tức hiểu cách dùng những thứ linh kiện chủ chốt này, không khỏi đem mình lui ra càng xa hơn rồi, buồn bã khóc không ra tiếng: "Van cầu ngươi, đừng!"
"Trước dùng món nào đây, thật là khó mà lựa chọn a." Hoắc Minh Châu tùy tiện cầm lấy quan sát hồi lâu, cười nói: "Ta bị vây một vạn năm, loài người lại nghĩ ra rất nhiều kỹ xảo âm hiểm như vậy. Những đồ tinh xảo này dùng tốt, thật là ngoài dự liệu của ta. Bảo bối ngoan, một lát tận tình mà kêu nhé, ta thích tiếng kêu của ngươi." Dứt lời, liền tách hai chân Như Cơ đang vùng vẫy ra.
Đám người Ninh Tiểu Nhàn đã sớm bỏ xe ngựa không cần, cùng thi triển thần thông tiến vào rừng rậm. Cánh rừng này rất lớn, trải qua xác minh trước đó, trong đó có hai, ba nóc phòng nhỏ, nhưng bị cẩn thận xử lý qua chỉ có một căn nhà, cho nên bọn họ chạy thẳng tới nơi đó, ở cách phòng thợ săn không xa lặng lẽ ẩn lấp.
Vì sợ Ôn Yêu cảm thấy, không ai dám mở ra thần niệm, chỉ có thể vận lực bên tai, nghe lén động tĩnh trong đó.
Ninh Tiểu Nhàn mới nằm xuống, đã nghe được trong phòng truyền đến tiếng thét hoảng sợ của Như Cơ.
Ôn Yêu bắt đầu động thủ hành hạ con mồi rồi? Nàng vội vàng nhìn mắt Mịch La, chỉ thấy hắn hướng nàng cười ranh mãnh một tiếng, lắc đầu, truyền âm nói: "Không vội. Ôn Yêu trước lúc hành hạ cô nương đến chết, đều muốn hưởng dụng một phen."
Hưởng dụng? Nàng trừng mắt nhìn, mới hiểu được hàm nghĩa hai chữ này, nhất thời mặt ửng hồng lên, không nhịn được giận trừng mắt liếc hắn một cái. Loại tin tình báo bị giữ bí mật này rõ ràng nên sớm nói tới, trước đó hắn cũng không nói cho nàng biết! Sớm biết. . . . . . Sớm biết nàng liền đến muộn một chút nữa rồi, mặc dù luôn có tinh thần bát quái, nhưng nàng không có hứng thú với bách hợp a!
May là chuyện nghe lén góc tường như vậy, nàng dọc theo con đường này cũng thật sự làm không ít, da mặt dầy lên rất nhiều, hiện tại cũng chính là đỏ lên, tim đập cùng hô hấp và mắt vẫn nhắm thật chặt, không có nửa điểm để lộ.
Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi Trường Thiên: "Bọn họ còn chưa động thủ, đang đợi cái gì? Muốn cho Như Cơ nhận hành hạ mới bằng lòng bỏ qua sao?"
Ngữ khí của nàng giống như là muốn gặm miếng thịt trên người hắn. Trường Thiên cười khổ nói: "Nha đầu ngốc, đừng để đồng tình che mất linh trí của nàng. Bọn họ đang đợi cơ hội, nàng phải biết chuyện như vậy, khụ, phải tiến hành tới khi người ta không có phòng bị, buông lỏng cảnh giác, có đúng hay không?"
Nàng dĩ nhiên. . . . . . Biết rồi, bất quá kế hoạch của Mịch La ngay cả chuyện như vậy cũng tính ở bên trong ư, thật là đáng sợ! Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên phát hiện một vấn đề mấu chốt: "Trường Thiên, Ôn Yêu là nam hay nữ?"
". . . . . . Ta nào biết? Cái này quan trọng sao?" Nha đầu này càng ngày càng không thuần khiết rồi.
Nàng tùy ý cười ha ha, không nói thêm gì nữa, giống như những người khác chuyên chú lắng nghe .
Như Cơ đang khóc hu hu, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ. Tiếng khóc điệp yêu dễ nghe động lòng người, không biết Hoắc Minh Châu làm cái gì với nàng, mỗi một lát, nàng có kêu thảm một tiếng, sau đó lại khóc lớn lần nữa. Như vậy qua một khắc đồng hồ, tiếng khóc cùng tiếng thét chói tai càng ngày càng vang, càng ngày càng như người tâm thần.
Nhưng quỷ dị chính là, trong nhà chỉ có tiếng vang của một mình Như Cơ, mới đầu Hoắc Minh Châu còn nói mấy câu, sau đó đến tiếng động cũng hoàn toàn không có.
Trường Thiên thấp giọng nói: "Xem ra còn phải chờ một chút."
Nàng chờ đợi thật khó chịu, mắt thấy một nữ tử yếu đuối ở bên trong chịu khổ, bên ngoài một đống Đại nam nhân nhưng chỉ yên lặng mà nghe, thật là một bức tranh vô cùng quỷ dị.
Thời gian trôi qua khoản một chung trà, đại khái là dược hương bắt đầu phát huy hiệu lực, tiếng khóc của Như Cơ khàn khàn âm thanh dần dần đổi thành yêu kiều như có như không, mềm nhũn nhu nhu, lộ ra một chút xíu vui vẻ. Bên trong nhà còn truyền đến âm thanh chép miệng mút, loại thanh âm này làm người ta đỏ mặt. . . . . .Hết lần này tới lần khác Ninh Tiểu Nhàn lại rất quen thuộc.
Lại có một giọng nữ vang lên, cũng giống như trước ,trầm thấp ngâm nga. Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày thầm nghĩ: "Tiếng nói này, có lẽ là của Hoắc Minh Châu đúng không?"
Như Cơ đột nhiên hét lên một tiếng nói: "Không được! Nơi đó không được!"
Hoắc Minh Châu thở hào hển cười nói: "Ta không tin nam nhân kia lại chưa thử qua? Đây cũng là bảo địa!"
Vừa dứt lời, Như Cơ nhất thời tê tâm liệt phế mà hét thảm lên, bên trong nhà còn truyền đến tiếng vang chạm vào nhau bang bang trầm muộn, hiển nhiên nàng không chống chịu được, hai chân đạp không ngừng, đá vào trên ván giường.
Chương 350: vây giết
Ninh Tiểu Nhàn ngơ ngác gục ở chỗ này, chỉ cảm thấy đáy lòng có dòng khí lạnh bốc lên, sau đó chính là hừng hực lửa giận: loại quái vật này không chết, sau này còn không biết sẽ làm hại bao nhiêu cô nương vô tội nữa.
Lại qua không biết bao lâu, tiếng Như Cơ kêu đau cầu xin tha thứ càng ngày càng thấp, hầu như thấp không thể nghe nổi. May là người ở chỗ này thính lực tốt, có thể nghe được nàng còn đang hô hấp. Ngược lại với điều này, tiếng Hoắc Minh Châu than nhẹ cùng thở dốc ngược lại càng phát ra rõ ràng, rất nhanh, còn có loại âm thanh thứ ba -- tiếng hưng phấn chậc chậc vang lên.
Ninh Tiểu Nhàn len lén nhìn thoáng qua Mịch La, phát hiện hai con mắt huyết ngọc của hồ ly này càng ngày càng thông thấu, hiển nhiên là càng phát ra Lãnh Tĩnh ngưng thần rồi, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục.
Trong phòng hai người thật chặt mà quấn quanh ở chung một chỗ. Ánh mắt Như Cơ dại ra, chỉ còn lại khí lực thở dốc cùng run rẩy, Hoắc Minh Châu ở trên người nàng lề mề phập phồng, một tay gắt gao bóp chặt cổ họng nàng, móng tay bén nhọn đâm vào da thịt non nớt, máu tươi chảy ra có một loại vẻ đẹp thê diễm khác. Hoắc Minh Châu hưng phấn đến sắc mặt nhăn nhó, cúi người chậm rãi liếm máu tươi trên cổ chảy xuống của Như Cơ, cảm thấy vui sướng tê dại, say như rượu, trong đầu nàng hỗn loạn, chỉ Tiểu Điệp yêu phía dưới, mỗi một lần co quắp cũng có thể làm nàng nhẹ nhàng bay lên đám mây.
"Đứa nhỏ phóng đãng này thật là tuyệt không thể tả, so với cô nương trước kia đã dùng qua đều tốt hơn, có nên giữ nàng một mạng để chơi thêm vài lần hay không?" Trong đầu nàng hiện lên cái ý nghĩ này, thân thể nhu nhược phía dưới kia đột nhiên muốn chết mà co rút lại hai cái, tích lũy vui vẻ ở trong cơ thể nàng nặng nề bị một kích này, không có chút nào báo trước mà toàn bộ bộc phát ra.
Trước mắt Hoắc Minh Châu giống như hiện lên một luồng sáng trắng, lập tức vây quanh lưng, khó mà điều khiển, tự động thét chói tai.
Chính là lúc này! Ngoài phòng trong mắt Mịch La hiện lên tinh quang, phất tay nhẹ nhàng vung lên.
Hoạt động vây săn, rốt cục bắt đầu.
Một luồng kiếm quang đen nhánh nhanh chóng lao vào trong phòng, nhanh đến lỗi nhãn lực của Ninh Tiểu Nhàn đều bắt không kịp, chỉ cảm thấy khóe mắt như có ám quang hiện lên, người đầu tiên xuất thủ cả người mang kiếm cũng đã vô thanh vô tức mà phá vỡ cửa sổ, thẳng đến cổ họng Hoắc Minh Châu.
Ninh Tiểu Nhàn ra mắt rất nhiều người ngự kiếm thuật, thậm chí kiếm thuật của chưởng môn Bạch Kình của Triều Vân Tông bá đạo ngoan lệ, lôi đình vạn quân làm cho nàng có ấn tượng khó quên, nhưng dưới mắt một kiếm người này tung ra. Không khoe khoan, không sắc bén, chẳng qua là nhanh đến mắt người căn bản không thể bắt được, ngược lại mang ra vài phần mùi vị an tĩnh an hòa -- yên lặng mà tiến vào tiền sảnh, yên lặng mà lấy mạng người ta.
Một kiếm này làm như mưa nhỏ tháng ba. Muốn thấm ướt vạn vật, muốn làm người ta không thể tránh khỏi. Người đâm ra một kiếm này, làm như bỏ qua hết thảy, thậm chí ngay cả an nguy của mình cũng không để ý, một kích kia không chút lưu tình nào, anh dũng mà đi trước, đường lui cũng không lưu lại cho mình.
Từ kiếm quang lóe sáng, đến tới trước cổ Hoắc Minh Châu, chỉ dùng thời gian một phần ngàn. Lúc này nàng mới vừa vặn thét chói tai, bởi vì bị độ suất như vậy khó có thể che được mĩ cảnh quanh thân. Cũng chính là ngửa đầu há mồm, lộ ra vị trí yếu điểm.
Thời cơ một kiếm này, nắm chắc vô cùng.
Đáng tiếc không có hiệu quả.
Thân thể Hoắc Minh Châu trần trụi còn đang kịch liệt phập phồng, một đầu ngón tay cũng đã vững vàng bóp chặt thanh kiếm đen nhánh đầy độc đâm về cổ họng mình, một tiếng vang nhỏ răng rắc. Nhất thời đem nó bẻ thành hai khúc. Kiếm này đuôi như ong vàng sau khi châm, thân kiếm rất nhỏ mà rất tròn, tương tự kiếm Tây Dương, lúc trên không trung đi vào, nửa điểm tiếng động cũng không có, chính là vật đánh lén đả thương người rất tốt, nhưng có một tật bệnh -- quá mảnh quá giòn. Trong miệng Hoắc Minh Châu cười lạnh một tiếng, năm ngón tay của một cái tay khác bén nhọn như vuốt. Hướng ngực của người đánh lén ghim vào, muốn đem trái tim của hắn móc ra.
Người này đem toàn bộ tinh khí toàn thân ngưng tụ thành một kiếm này, ngay cả hộ thân cương khí đều buông tha, lần này nếu bị đào trúng, thì hắn nửa điểm phòng hộ cũng không có.
Nhưng trên mặt người này không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại có cố tình hướng về phía hoắc Minh Châu khẽ động một chút miệng lưỡi. Thả ra một vẻ mặt tương tự với"Cười".
Không ngờ hắn lại cười? Hoắc Minh Châu sửng sốt, trong tay không khỏi chậm nửa phần, nhưng ngay sau đó đã cảm thấy trên cổ chợt lạnh, phía sau có một thanh loan đao sơn màu đen nhẹ nhàng lướt quá, nhẹ nhàng chém xuống đỉnh đầu nàng.
Ninh Tiểu Nhàn vừa lúc đứng ở cửa sổ bị đánh rách nát. Thu hết tình hình thực tế bên trong vào mắt.
Một kiếm kinh tài tuyệt diễm này, một kiếm từ trước đến nay chưa từng có, lại cũng chỉ là mồi? Sát chiêu chân chính, lại là một đao nhẹ nhàng sau lưng kia. Nàng nhìn thấy rõ ràng, vào lúc người đánh lén đánh, sau lưng Hoắc Minh Châu đột nhiên lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện một cái bóng, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành thật thể, trở tay chém ra một đao.
Hai người này phối hợp vô cùng ăn ý, thời cơ, chiến cuộc, nắm chắc được tinh diệu vô cùng, chỉ cần chậm hơn tí xíu thôi, hành động làm mồi của người phía trước sẽ bị đào tim mà chết rồi. Nàng không khỏi cảm thán thủ hạ Mịch La quả nhiên nhân tài đông đúc, hai người đánh trước đã thế khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Không sai, đây chỉ là món ăn khai vị mà thôi. Một luồng khói xanh lớn bằng cái chén từ miệng Hoắc Minh Châu chui ra, nhanh chóng chui ra cửa phòng, chạy ra bên ngoài.
Đây mới là bản thể của Ôn Yêu. Người vung đao sở dĩ không tấn công vào trái tim Hoắc Minh Châu, mà là lựa chọn trực tiếp chém đầu, chính là sợ đâm tim không có hiệu quả, mắt thấy khói xanh chuồn ra, hắn cũng một lần nữa biến trở về bóng đen, từ trong khe cửa cùng nhau chui ra.
Ninh Tiểu Nhàn định thần nhìn lại, cả người lông măng dựng lên. Ở nơi này làm gì có bóng đen, rõ ràng là mấy ngàn con bọ cánh cứng màu đen tạo thành bầy côn trùng! Bầy côn trùng trên không trung bay một vòng, làm như hoàn thành sứ mạng của mình, cũng không đuổi theo khói xanh, mà là một lần nữa ngưng tụ ở chung một chỗ, hóa thành một người áo đen, có lỗ mũi có mắt, sắc mặt cứng ngắt, Ninh Tiểu Nhàn lúc này mới cảm giác được yêu khí trên người hắn.
Trường Thiên ở nàng bên tai nhanh chóng nói: "Đây là tụ hợp Chi yêu, tức là do rất nhiều yêu quái thật nhỏ tạo thành thân thể. Nó tán hóa thành tiểu giáp trùng xong sẽ không có yêu khí, cho nên sở trường là núp trong góc phòng, đợi chờ phát ra một kích trí mạng."
Thật là thế giới to lớn, vô kỳ bất hữu. Côn trùng yêu ngưng tụ thành hình người xong cũng không truy kích, chỉ đứng ở bên cạnh Mịch La. Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, đem Ôn Yêu tách ra khỏi thân thể Hoắc Minh Châu, như thế mới dễ dàng cho những người khác tiến hành hành động sau đó.
Khói xanh ra khỏi phòng sau đó không chút nào dừng lại mà hướng trong rừng chui vào, không chút ham chiến nào, kết quả cũng giống như ôn chủng, một đầu đánh vào kết giới trong suốt.
Bất quá kết giới không có ngăn trở nó bao lâu, khói xanh quay quanh hai cái, kết giới tựa như đã bị hủ thực ra một cái hố, khiến nó có thể chạy ra ngoài tìm đường sống.
Chẳng qua có thể giữ nó trong thời gian một hô hấp, sứ mạng của kết giới cũng đã hoàn thành rồi. Bốn góc mảnh đất đột nhiên chui ra một người, trong tay nắm một ống đồng ngăm đen, hướng cơ quan về phía khói xanh mà nhấn, nhất thời kim trong ống vút vút bắn ra như mưa, không thể đếm hết.
Khói xanh nghe được tiếng của cơ quan vang lên dĩ nhiên không hãi sợ, còn đang trong đầu buồn bực hủ thực kết giới. Nó hiện tại ngay cả thật thể cũng không có, như thế nào sợ kim khâu. Vậy mà kim châm bắn vào khói xanh, tựa như tràn đầy một nồi dầu sôi rót vào non nửa chén nước sôi, không chỉ có quấy khói xanh bắn giống như váng dầu gặp nước, còn phát ra tiếng nổ liên tiếp.
Mỗi người tại chỗ này, cũng nghe được tiếng xèo xèo sắc bến, rất giống chuột kêu to, nhưng lớn hơn gấp trăm lần làm người nghe thấy vô cùng sợ hãi. Mọi người đều biết đây là tiếng kêu đau của Ôn Yêu. Bởi vì cơ quan trong ống bắn ra căn bản không phải là cái kim khâu, mà là Dương Minh Thần Châm xuất từ Thiên Kim đường. Mỗi một mai châm, đều được Thiên Kim đường thông qua phương thức đặc thù từ thái dương chân hỏa lấy ra, phải mất thời gian suốt ba mươi ngày mới có thể rèn luyện hoàn thành, chuyên phá vật tà uế Thiên hạ.
Ninh Tiểu Nhàn không biết, đồ vật Thiên Kim đường luôn luôn có chất lượng kinh người, giá cả cũng kinh người giống như tên của nó, một đồng châm này giá bán chính là tám vạn linh thạch. Mới vừa trong nháy mắt, thuộc hạ Mịch La vừa bắn đi ba mươi hai vạn linh thạch.
Ánh mặt trời là khắc tinh tà vật khắp thiên hạ, Ôn Yêu tu luyện thành công, tất nhiên không sợ ánh sáng bình thường, nhưng Dương Minh Thần Châm đã áp súc điện cực dương mãnh liệt gấp vạn lần, vật này hơi dính vào thân giống như tiến vào nồi chảo, lập tức vừa gặp nó liền bị thương nặng, ngay cả khói xanh đều phai nhạt rất nhiều.
Cũng may kết giới trước mặt đã phá ra đại động, nó một đầu chui đi ra ngoài.
Kết quả, vừa đụng vào tầng kết giới thứ hai. Nếu không phải nó hiện tại không rảnh nói chuyện, quả thực đã muốn chửi ầm lên rồi, gặp quỷ, rốt cuộc đã thiết kế bao nhiêu kết giới? Nó bỗng nhiên xoay người, không hề chạy trối chết, mà là hướng về phía địch nhân nhào tới, hơn nữa là hướng về người được mọi người vây quanh.
Nó làm lão yêu nhiều năm, từ người thứ nhất đánh lén đệ nhất kiếm đưa tới, liền biết mình trúng kế bị người khác mai phục, kế tiếp đối phương nhất định còn có hậu thủ cuồn cuộn không dứt, cho nên sau khi bị buộc đi ra từ thân thể Hoắc Minh Châu, liền quyết định cao bay xa chạy, trốn đối phương lúc sét đánh không kịp bưng tai. Có câu là quân tử báo thù, mười năm không muộn, nó có thể sống nhiều năm như vậy, kinh nghiệm sinh tồn tất nhiên phong phú.
Chẳng qua đối phương mới đưa tay lên, mình đã bị đánh cho nguyên khí tổn thương nặng nề, hiển nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi được. Lúc này, một cơ hội muốn chạy trốn nhiều hơn nữa, nó liền ngược lại nghĩ bắt giặc phải bắt vua trước, đem đầu não đối phương bắt lại rồi hãy nói.
Nó cũng biết, bên cạnh người chủ trì bảo vệ thi thố nhất định là nhiều nhất, cho nên lần này nó xông lại, ở gặp gỡ đạo thứ nhất chặn lại nó đột nhiên bay tứ tán ra, biến thành một mảng lớn sương mù dày màu xanh nhạt, phạm vi to lớn, trải rộng cả kết giới. Có người rống lớn một tiếng: "Chú ý, là độc ôn chướng!"
Tại chỗ này đều là người tinh tường, trước tiên đều đóng chặt hô hấp, không để cho độc ôn hít vào trong phổi. Cho đến lúc này bọn họ không còn sợ hãi, bởi vì sớm biết phải đối phó chính là quái vật gì, nên trước đó đều dùng dược vật giải độc chướng. Cái côn trùng yêu kia lập tức lần nữa biến thành bầy bọ cánh cứng đông nghịt, chui vào ở trên cỏ né đi. Côn trùng đối với khí thể biến hóa mẫn cảm nhất, phạm vi lớn như vậy rất dễ bị độc khí công kích, nó đầu tiên liền chịu không được.
Song ôn chướng này rất lợi hại, không quá hai nháy mắt, mọi người liền phát hiện cương khí bảo hộ trên người mình nhanh chóng bị phá vỡ, giống như tuyết gặp ngày xuân nhanh chóng tan rã. Kết giới này vốn là vì vây khốn Ôn Yêu mà thiết lập, hiện tại ngược lại đem tất cả mọi người vây ở trong phạm vi độc ôn của nó.
Nhưng vào lúc này, ngay ở trung ương mọi người liền truyền đến một tiếng kêu thảm. Một gã người mặc hắc bào văn sĩ kinh hãi nói: "Không tốt, công tử!" Cũng bất chấp cái gì khác, từ trong lòng ngực lấy ra một ngọn Linh Lung Tiểu tháp, cực kỳ nhanh bấm pháp quyết.
TT: Đáng lý mùng 2 ta đã post tiếp nhưng vì bị bệnh mãi ko hết nên ko post được, mọi người thông cảm, hôm nay mới đở hơn 1 tí, nên post cho mọi người xem, chúc mọi người năm mới vui vẻ, gặp nhiều may mắn.
FacebookTwitterGoogle+LinkedInmore
PinterestTumblrEmail

Tiểu Tuyền
Ghét nhất người không có trách nhiệm, ai mà có tinh thần này, vui lòng đừng làm việc chung với tôi. Thanks
PREVIOUS ARTICLETrời Sinh Một Đôi - Chương 363+364
NEXT ARTICLE Bia Đỡ Đạn Phản Công - Cậu bé tự bế 9+10
Related Stories

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 347+348

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 345+346

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 343+344
Discussion7 COMMENTS
Ôn yêu nhập vào hình hài của nữ tử mà bản chất biến thái kinh người. Hưởng dụng Như cơ xong mới giết, để hưởng thụ cảm giác kích thích của máu.
Xem Ôn Yêu này làm sao có thể chạy thoát được. Một khi ML và TT, Nhàn tỷ vây bắt. ML bị trúng độc bệnh rồi. Hãy giết chết Ôn Yêu đi, kẻ biến thái đáng chết 
Thanks các nàng đã edit. Chúc các nang năm mới vạn sự như ý. 
REPLY
Ôn Yêu biến thái quá, chỉ tội cho Như Cơ bị làm mồi nhử, mọi người kết hợp mong rằng ó thể bắt được Ôn Yêu.
Năm mới chú nàng mạnh khỏe an khang
REPLY
Cái con ôn yêu này có cái thú vui cũng quá là bệnh hoạn. Híc híc. ML tính toán quả là chuẩn xác. Giống như con sói đang nhìn chằm chằm con cừu đợi thời cơ vậy. TN vẫn quá là mềm lòng rồi. Lương thiện là tốt nhưng đôi khi nó cũng là trở ngại. Lần này để bắt được ôn yêu ML xuất lực, xuất tiền cũng không ít. Không biết đoạn cuối có chuyện gì nguy hiểm, liệu có phải do con ôn yêu đó gây ra không??? Tò mò quá đi mất.
Cảm ơn nàng edit nhé. Chúc nàng năm mới vv
REPLY
Trời ơi... Ôn yêu này biến thái ghê nhỉ... nhập vào thân thể nữ mà còn hưởng dụng đám nữ nhân xinh đẹp nữa chứ... kinh tởm và biến thái ghê gớm ah... công nhận Mịch La và Trường Thiên ca không hổ danh là yêu quái lâu năm có khác... có sự bình tĩnh và cơ trí kinh người ah... đoạn vây bắt ôn yêu thật hồi hộp và mãn nhãn ghê lun... Mịch La làm ăn được ghê... mà khúc cuối không biết Mịch La có bị gì hay không đây... nguy hiểm quá ah... thank nhóm editor đã edit truyện nhìu nha ^^...
REPLY
Cái con Ôn yêu biến thái, bệnh hoạn quá mà   giết nó đi. Mịch La tính toán chuẩn xác qua. Ko biết có biến xẩy ra ở chương sau ko??? Tiểu Nhàn còn mềm lòng quá, tốt quá cũng sẽ gây hại cho bản thân  . Chúc cả nhà năm mới vui vẻ, phát tài   
REPLY
Nàng ơi, nàng cố giữ gìn sức khỏe đi nè! Năm mới khỏe mạnh hơn và luôn vui vẻ nha nàng! Iu lắm!!!
Đọc mà thấy tội cho Như Cơ quá chừng. Đau khổ. Nghe là biết con Ôn Yêu đó nó làm cái gì rồi đó. Biến thái quá mà! Không biết Như Cơ có sống nổi không vì con Ôn Yêu đến phút cuối nó còn muốn chừa mạng Như Cơ để hành hạ thêm lần nữa.
Đợt vây bắt này có thành công không nhỉ? Ôn Yêu quay trở lại tấn công Mịch La liệu Nhàn Tỷ có bị dính đòn ko đây nha? Nguy hiểm quá chừng!
Cảm ơn các nàng nhiều lắm nhé!
REPLY
chúc mừng năm mới cả nhà Tâm Vũ và các bạn! :-)
REPLY
Leave A Reply
Your Name (required)
Your Email (required)
Your Website (optional)
   more »
SEARCH
Search for:
BÀI VIẾT MỚI

FEBRUARY 2, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công - Cậu bé tự bế 9+10

FEBRUARY 1, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 349+350

FEBRUARY 1, 2017Protected: Trời Sinh Một Đôi - Chương 363+364

JANUARY 31, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công - Cậu bé tự bế 7+8

JANUARY 30, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công - Cậu bé tự bế 5+6
Tổng hợp
Tổng hợp Select Category Ánh Trăng Bán Kiếp Tiểu Tiên Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý Bất Ái Thành Hôn Bia đỡ đạn phản công Boss Gian Xảo Chớ Hỏi Chốn Quân Về Chúng Tôi Ở Chung Nhà Cuồng Đế Duyên Hề Duyên Tới Là Anh Gen Di Truyền Góc Sáng Tác Hạ Gục Tể Tướng Hải Dương Hệ Liệt Mãnh Nam Tiền Truyện Hệ Liệt Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì Hoa Rơi Có Theo Nước Chảy Đi Hoàn Khố Thế Tử Phi Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân Mật Mã Mẹ Chồng Nàng Dâu Mèo Trên Lầu Hoa Dưới Lầu Miệng Độc Thành Đôi Nga Mỵ Ngự Lôi Nguyệt Dạ Tinh Linh Nhàn Thê Đương Gia Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục Nửa Vòng Tròn Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi Qủy Vương Kim Bài Sủng Phi Tản Văn Tản Văn Thanh Mai Trúc Mã Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Mệnh Thiên Tài Nhi Tử và Mẫu Thân Phúc Hắc Thịnh Thế Đích Phi Thỏ Yêu Không Đáng Tin Thời Thơ Ấu Thứ Nữ Thứ Nữ Công Lược Thứ Nữ Cuồng Phi Thứ Nữ Sủng Phi Tiên Hôn Hậu Ái Tình Bất Yếm Trá Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng Trăng Nở Hoa Trời Sinh Một Đôi Trọng Sinh Chi Ôn Uyển Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ Tú Sắc Nông Gia Uncategorized Viễn Cổ Hành Viễn Cổ Y Điện Y Thủ Che Thiên Ý Võng Tình Thâm [series] Yêu Là Yêu Thôi Đặc Công Hoàng Phi Đoản Văn Độc Y Vương Phi
PHẢN HỒI
Hằng Moon on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 349+350chúc mừng năm mới cả nhà Tâm Vũ và các bạn! :-)PhoYNhi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 311+312Ahihi... này thì dám tính toán lên Nhàn tỷ. Một mì...PhoYNhi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 309+310Tiên phỉ mà cũng có lòng có tâm cứu người dữ tợn h...PhoYNhi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 307+308Nhàn tỷ cứ tưởng thoát ra khỏi rắc rối ấy vậy mà l...PhoYNhi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 305+306Long Quy quả đúng là bạn tốt với Trường Thiên ca....PhoYNhi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 303+304Anh Vũ về lại với đồng đội rồi. Chỉ là lần này với...thao nguyen on Protected: Trời Sinh Một Đôi - Chương 359+360Hoho... bùn cười chít mất ah... tự dưng cao hứng đ...PhoYNhi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 349+350Nàng ơi, nàng cố giữ gìn sức khỏe đi nè! Năm mới k...Kelly tong on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 349+350Cái con Ôn yêu biến thái, bệnh hoạn quá mà ;54 ;96...thao nguyen on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 349+350Trời ơi... Ôn yêu này biến thái ghê nhỉ... nhập và...Yến pu on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 349+350Cái con ôn yêu này có cái thú vui cũng quá là bệnh...thao nguyen on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 347+348Lịch trung kim ah... thì ra Nhàn tỷ có vẻ đẹp như...ngoandinh on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 349+350Ôn Yêu biến thái quá, chỉ tội cho Như Cơ bị làm mồ...Minhnguyet02 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Q06- Chương 349+350Ôn yêu nhập vào hình hài của nữ tử mà bản chất biế...
ĐĂNG NHẬP
RegisterLog inEntries RSSComments RSSWordPress.org

zippo my xuat nhat zippo my zippo mỹ chính hãng zippo mỹ tại hà nội Máy lửa zippo

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro