Chương 12
27.
Kỳ nghỉ hè đã sắp kết thúc, hai người chơi vài ngày trên đảo rồi quay trở lại biệt thự Lam Sơn.
Nani sau khi khai giảng sẽ là sinh viên năm hai...
"Kem chống nắng, ô che nắng, nước cam ép..." Sky kiểm tra ba lô của cậu lần thứ năm, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng không yên.
"Em đi họp ở trường thôi mà," Nani ngậm miếng bánh mì nướng đi lại, giọng nói chất chứa sự cưng chiều, "có phải đi thám hiểm rừng rậm đâu."
Lông mày Sky nhíu lại càng sâu, như thể đang lo lắng về điều gì đó không tên. Anh cầm chiếc áo chống nắng của Nani lên, ánh mắt đầy sự quan tâm khó giấu: "Lỡ phòng họp lạnh quá thì sao? Có cần mang theo chăn mỏng không?"
"Hay là em mang anh theo luôn nhé?"
"Được chứ! Tốt quá! Em mang anh theo đi!"
Nani bất lực véo má Alpha, lắc nhẹ:
"Đại tổng tài ơi, anh rất bận rộn đó nhé? Trợ lý đặc biệt của anh đã đợi anh từ lâu rồi kìa."
Người trợ lý đứng bên cạnh không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu âm thầm chứng minh sự tồn tại của mình.
"Nhưng mà anh..."
Sky vẫn muốn cố gắng thuyết phục, nhưng bị Nani cắt ngang.
"Chúng ta cùng ra ngoài, sau đó chiều anh xong việc thì đến đón em được không?"
"Được."
Người lái xe cung kính đứng ngoài cửa, kéo cửa xe mở ra cho Nani.
"Định vị điện thoại phải bật lên đấy," Sky lần thứ ba giúp cậu điều chỉnh dây an toàn.
"Bữa trưa anh đã đặt món Nhật ở Sukhumvit rồi, sashimi không được..."
"Em biết rồi mà!" Nani kéo dài giọng, ngón tay chọc nhẹ vào má Alpha đang căng cứng, "Sky ba ba ."
Chiếc Maybach chầm chậm rời khỏi biệt thự. Nani mò ra gói xoài xanh sấy khô giấu dưới đáy túi — gần đây cậu luôn thèm món này.
Nani vừa cắn miếng xoài sấy, vừa liếc thấy trên bảng điều khiển có đặt cuốn 《Cẩm Nang An Toàn Khi Beta Ra Ngoài》 mà Sky đã thức đêm in ra.
Mở trang đầu tiên là tiêu đề được in đậm: Cách phòng ngừa Alpha quấy rối bằng tin tức tố (Đính kèm hướng dẫn cài đặt phím gọi nhanh khẩn cấp)
"Phụt." Miếng xoài chua chát sặc vào khí quản, Nani vừa ho vừa cười ra nước mắt.
Điện thoại vừa lúc rung lên, tin nhắn Sky gửi đến tràn kín màn hình:
[Khăn ướt khử trùng chỗ ngồi trong hội trường ở túi bên]
[Đừng để điều hòa thổi thẳng vào người]
[Buổi trưa anh sẽ bảo trợ lý đưa đồ ăn trưa đến]
"Cậu chủ Nani, đã đến Học viện Thiết kế."
Cuộc họp lần này chủ yếu thảo luận về thiết kế sân khấu cho đêm chào tân sinh viên và các phương án đồng phục mới. Cuộc họp kết thúc sớm hơn Nani nghĩ, chỉ hơn ba giờ chiều là mọi chi tiết đã được thống nhất.
Giờ này còn sớm so với giờ tan sở của Sky, Nani định tự mình bắt taxi đến InnoVerse, để Alpha đang đứng ngồi không yên trong tập đoàn sớm được an lòng.
Có lẽ còn có thể tặng anh một bất ngờ. Nani vừa đợi xe vừa cắn một miếng xoài xanh sấy khô trong tay.
28.
Tiếng ve kêu đột ngột tắt lịm.
Miếng xoài xanh sấy cắn dở trên môi Nani khựng lại.
Giữa hơi nóng bốc lên từ mặt đường nhựa, bóng chiếc limousine kéo dài ập đến như một con quái vật khổng lồ.
Cửa sổ chống đạn hạ xuống nửa tấc. Ánh mắt sắc như chim ưng của Bunyarit Nateetorn xuyên qua cái nóng, mang đến cảm giác lạnh lẽo. Chiếc nhẫn ngọc bích trên tay ông cụ gõ vào tay vịn ghế, phát ra ba tiếng động trầm đục.
Bốn vệ sĩ mặc đồ đen chặn đứng đường lui.
"Thưa cậu, mời," quản gia kéo cửa ghế sau ra, ghế da cá sấu toát ra hơi lạnh thấu xương.
Nani nuốt xuống vị chua chát nơi đầu lưỡi, bình tĩnh bước lên xe. Khi cúi người, cậu ngửi thấy mùi nước hoa ô tô là hương gỗ tuyết tùng — mùi mà Sky ghét nhất.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh chầm chậm, hương tuyết tùng trong khoang kín đáo lên men thành sương độc.
Điện thoại của Nani đã bị vệ sĩ thu mất ngay khi cậu vừa lên xe. Hiện tại cậu không thể liên lạc với ai, nhưng cậu phải giữ bình tĩnh.
"Điều khoản thứ bảy của hợp đồng," ông cụ dùng cây gậy gõ gõ vào vách ngăn, màn hình trên xe bật sáng hiển thị thỏa thuận trị liệu trước đây.
"Beta không được thiết lập bất kỳ quan hệ cá nhân nào với đối tượng trị liệu."
Khớp ngón tay Nani ở nơi khuất tối trắng bệch, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười giễu cợt:
"Quan hệ cá nhân gì cơ? Tôi và Thiếu gia Sky nhiều nhất chỉ có thể tính là quan hệ tiền-sắc thôi."
Nani cố ý nhấn nhá bốn chữ cuối cùng rất chậm, cố tình hạ thấp mối quan hệ của cả hai đến mức không thể tồi tệ hơn.
Cây gậy gỗ trầm hương đột ngột chặn ngang cổ họng cậu: "Mày tưởng mấy trò vặt này có thể lừa được tao à?"
"Chiếc nhẫn này," ông cụ nheo mắt, "là Sky thiết kế phải không? Hoa văn sóng biển, lãng mạn thật."
"Cũng khá lãng mạn," Nani xòe tay ra, chiêm ngưỡng chiếc nhẫn trên ngón áp út, "lại còn rất đáng tiền."
"Hừ, một chiếc nhẫn cùng nguồn gốc với huy hiệu gia tộc Nateetorn trong mắt mày chỉ còn lại hai chữ 'đáng tiền' thôi sao?"
"Chứ còn gì nữa?" Nani tháo chiếc nhẫn ra, cầm trên đầu ngón tay. "Chẳng lẽ còn có tình yêu sao?"
Nani nhìn vẻ mặt nghiêm túc và thành thật của ông cụ rồi bật cười thành tiếng.
"Ông đừng chọc cười tôi nữa. Tôi là một người rất biết tự lượng sức mình. Tôi, một Beta tầm thường, làm sao xứng với người thừa kế mà ông dốc lòng bồi dưỡng?"
"Sở dĩ tôi còn ở lại bên cạnh Thiếu gia Sky, là vì Thiếu gia rộng rãi, cho quá nhiều, tôi thật sự không nỡ rời đi."
Ông cụ nhìn chằm chằm vào mắt Beta, cố gắng tìm ra sơ hở, nhưng trong mắt đối phương chỉ toàn là sự châm biếm.
Cây gậy cuối cùng cũng rời khỏi cổ họng cậu. Mồ hôi lạnh của Nani suýt chút nữa làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi giấu dưới áo khoác.
Ông cụ im lặng một lát, đột nhiên đưa tay bóp lấy cằm Nani: "Mày có thai rồi đúng không?"
Nani cố nén cơn đau quặn ở bụng, cười càng thêm khinh miệt: "Ông nghĩ tôi có thể sinh con sao? Đừng đùa nữa, tôi là một Beta đến khoang sinh sản còn không mở ra được, tôi lấy gì mà sinh?"
"Hơn nữa, cho dù có thể sinh đi nữa, tôi cũng tuyệt đối không sinh con cho Sky. Khoang sinh sản của Beta làm sao xứng với người thừa kế nhà Nateetorn?"
Bunyarit buông tay, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng:
"Rất tốt, mày thông minh hơn tao tưởng."
Nani nhún vai: "Không chọc giận Alpha là kỹ năng sinh tồn cơ bản của một Beta."
Chiếc xe dừng lại từ từ ở lối vào sân bay, vệ sĩ kéo cửa xe ra.
Sau khi bước xuống, Nani đột nhiên quay người lại, ném chiếc nhẫn trên tay lên ghế ngồi:
"Cái này trả lại cho ông, tôi không cần nữa." Nani vỗ vỗ chiếc túi của mình, bên trong là tờ séc khổng lồ mà ông cụ đã đưa.
"Dù sao thì, thứ ông cho tôi còn đáng giá hơn chiếc nhẫn này nhiều."
Ông cụ đón lấy chiếc nhẫn, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng quay lại Thái Lan."
Nani không hề ngoảnh đầu lại, sải bước đi thẳng về phía sân bay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro