SKY - CƠN MƯA ĐÊM

⚠️ Cảnh báo nội dung: Tự hủy hoại bản thân, trầm cảm, sang chấn tâm lý.

⚠️ Trigger warning: self-harm, depression, trauma

-----------------------------------------------------------------------------------

Tôi gặp em vào một đêm mưa.

Mưa rơi như xé nát thành phố, tràn qua những con đường hun hút ánh đèn. Tiếng còi xe, tiếng người, tiếng mưa hòa vào nhau thành một thứ âm thanh hỗn độn và nhức nhối.

Ở giữa khung cảnh ấy, tôi thấy một thân người nhỏ bé đổ gục xuống lòng đường - gầy gọc, xanh xao và 2 cánh tay đẫm máu.

Em nằm bất động trên mặt đường, máu hòa cùng nước mưa loang ra thành những vệt đen.

Người ta nói, khi con người muốn chết, họ cần một lý do đủ lớn.
Nhưng đôi khi, chẳng cần lý do nào cả - chỉ là họ đã quá mệt để tiếp tục sống.

Tôi không nhớ rõ lúc đó mình nghĩ gì. Chỉ biết đôi tay tôi mình có chút run rẩy khi bế em lên.
Đôi mắt em mở he hé, trống rỗng như chẳng còn gì để nhìn.

Trong giây phút ấy, với bản năng nghề nghiệp, tôi đã cho rằng - có lẽ em muốn biến mất khỏi thế giới này.

Tôi là Sky - một bác sĩ tâm thần, 28 tuổi.

Đó là đêm tôi gặp em - người đã khiến cuộc đời tôi thay đổi mãi mãi.

Tôi mang em về phòng khám của mình, nhanh chóng sơ cứu và băng bó vết thương.

Trên cánh tay gầy gò, đầy những vết sẹo đan xen dài ngắn mờ đục chạy dọc theo đường gân xanh.
Có vết đã lành, có vết vẫn còn đỏ và có những vết sâu vẫn đang không ngừng rỉ máu.

Khi đặt băng gạc lên, tôi khựng lại, cảm giác như chỉ cần hơi thở mạnh thôi cũng khiến chúng rách sâu thêm.

Trong một thoáng, tôi nhận ra mình sợ - không phải sợ máu, mà sợ chạm vào một nỗi đau đã quá lâu không ai nhìn thấy.

Suốt nhiều ngày đầu sau khi tỉnh lại.
Em không nói. Không nhìn ai.

Chỉ ngồi cạnh cửa sổ, để chút ánh sáng lạnh lẽo trong cơn mưa rọi qua lớp kính phủ sương chiếu lên đôi gò má trắng nhợt.

Ánh mắt em trống rỗng như thể linh hồn đã rời đi đâu mất.

Mỗi sáng tôi đều bước vào phòng em, mang theo một ly sữa nóng, đặt cạnh giường và bắt đầu nói những điều không đầu không cuối.

“Em có nghe thấy tiếng mưa không?” - Tôi hỏi, chỉ để lấp đầy khoảng im lặng.

Em không đáp. Chỉ có cái run nhẹ nơi ngón tay khi tiếng mưa ngoài trời dần rơi nặng hạt hơn.

Về sau, tôi mới biết em tên Nani và em ghét mưa.
Vì mẹ em mất trong một ngày mưa - khi sinh em ra đời -  khởi đầu cho chuỗi ngày đau khổ không dứt.

Nani kể, trong một buổi trị liệu sau gần ba tuần im lặng.

Em lớn lên cùng bà -  bà là người duy nhất yêu thương và chấp nhận dang tay ôm em vào lòng, nhưng rồi cũng bỏ em lại giữa đời khi em vừa mười lăm tuổi.

Sau đó em về sống với ba - người chưa từng dành cho em một cái nhìn ấm áp.
Ông ta không coi em là một đứa con, mà là một thứ đáng nguyền rủa.

“Ba nói… em đáng lẽ không nên được sinh ra. Nếu em không ra đời… mẹ vẫn còn sống.”
Em nói chậm, giọng không mang theo cảm xúc.

Tôi đã im rất lâu sau câu nói đó.

Trong đầu chỉ vang lên một điều duy nhất 
"Làm sao một đứa trẻ có thể chịu nổi những đau đớn này ngần ấy năm?"

Tôi nhìn xuống cánh tay em - những vết cắt đã khép miệng, để lại đường sẹo mờ chạy ngang dọc trên hai cánh tay gầy, mảnh và lạnh như sợi chỉ.

Thời gian đã làm phần việc của nó, ngăn máu, kéo da, để lại những vết sẹo.

Người ta gọi đó là lành. Nhưng tôi biết - vẫn còn một thứ chưa kịp khép lại.

Nani không bao giờ có bạn.
Em đi học, rồi bỏ học. Đi làm thêm, rồi bị đuổi vì kiệt sức.
Em lặng lẽ sống, lặng lẽ chịu đựng.

Em kể cho tôi nghe về những đêm không ngủ, khi trong vô thức em để lưỡi dao lướt qua da - một cách im lặng để kiểm tra xem cơ thể còn cảm nhận được nỗi đau hay không.

Em bảo, “Chỉ khi máu chảy ra… em mới cảm thấy mình vẫn đang sống.”

Tôi biết hết, biết em vẫn hay thức trắng đêm, cắn môi đến bật máu.

Tôi không khuyên, chỉ lặng lẽ rút con dao lam trong túi áo em ra, đặt lên bàn.

“Nếu em cần đau… thì để tôi ở cạnh. Đừng tự làm một mình.”

Em nhìn tôi.
Lần đầu tiên, trong đôi mắt ấy có thứ gì đó ngoài tuyệt vọng.
Có lẽ là ngạc nhiên. Có lẽ là sợ. Hoặc có lẽ… là mỗi nỗi cô đơn vừa được ai đó chạm tới.

Tháng thứ hai, Nani bắt đầu nói nhiều hơn.

Em kể về bà - người hay làm món cháo cá mỗi sáng.
Kể về con mèo đen ngày xưa hay nằm dưới chân giường.
Kể cả về những giấc mơ, nơi em thấy mẹ mình đứng dưới cơn mưa, đưa tay vẫy gọi.

Tôi lắng nghe, và nhận ra giọng em ấm áp lạ thường. Như thể đằng sau lớp tro tàn ấy, vẫn còn một đốm sáng nhỏ đang cố gắng cháy.

Một buổi chiều, khi mưa vừa tạnh, tôi dẫn em ra khu vườn phía sau phòng khám.

Nani ngồi dưới tán cây lớn, ánh nắng vàng yếu ớt đầu tiên sau nhiều tuần mưa tầm tã chiếu lên mái tóc nâu mềm.

“Anh biết không?” - em cười, nụ cười run run, mắt vẫn nhìn về phía bầu trời.

“Nếu có kiếp sau, em muốn được làm mưa. Ít nhất, khi rơi xuống, em có thể chạm vào ai đó.”

Tôi cười.
Nhưng lòng lại đau đến lạ.

Tôi biết, bác sĩ không được nên có tình cảm với bệnh nhân.
Tôi biết rõ điều đó, hơn ai hết.

Nhưng mỗi lần nhìn em cười, nhìn em cố gắng tập thở, cố ăn hết chén cơm dù nước mắt còn lăn dài, tôi lại thấy tim mình lạc nhịp.

Không phải vì thương hại.
Mà là vì tôi thật sự muốn giữ em ở lại.

Tôi bắt đầu lo lắng mỗi khi em không xuất hiện ở phòng trị liệu đúng giờ. Tôi thức giấc giữa đêm chỉ vì nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Và rồi tôi nhận ra, mình đã không còn nhìn em như một bệnh nhân nữa.

Tháng thứ ba, tình trạng của em tốt hơn hoặc là do tôi tưởng thế.

Em cười, nói chuyện với y tá, thậm chí còn giúp họ xếp lại mền gối. Tôi đã tin rằng em đang quay lại với ánh sáng.

Em cười với tôi, giữa những vết sẹo chằng chịt.
Tôi gọi đó là sự hồi sinh.
Còn em – coi đó là lời tạm biệt.

Một buổi sáng, khi tôi bước vào phòng em, chiếc giường trống trơn.
Cánh cửa sổ mở toang, gió thổi tấm rèm trắng bay phấp phới.

Trên bàn có một mảnh giấy nhỏ, chữ viết run rẩy, loang lổ vết nước.

“Gửi anh, Sky

Em biết anh đã cố gắng rất nhiều, để cứu em. Nhưng có những vết thương… không bao giờ có thể lành lại.

Em đã cố, thật sự đã cố, để sống thêm – vì anh.

Em sợ, anh biết không? Em sợ nếu ở lại, một ngày nào đó, em lại khiến ai đó phải đau như cách em từng khiến mẹ đau.

Em không muốn anh phải nhìn thấy em chết.

Cảm ơn vì đã làm em cảm thấy bản thân vẫn còn được yêu thương… dù chỉ một lần sau cuối trong đời.

– Nani.”

Tôi gần như chết lặng.

Ngoài trời mưa rơi - lặng lẽ mà đều đặn như thể bầu trời cũng đang nói thay cho những điều còn chưa kịp nhắn gửi.

Tôi lao nhanh ra khỏi phòng khám, con đường lớn trải dài trong màn mưa trắng xóa.

Tôi cứ chạy đi tìm em, đến khi hơi thở hòa vào tiếng gió, đến khi không phân biệt nổi đâu là mưa đâu là nước mắt đang chảy trên mặt mình. 

Và rồi - tôi thấy em, đứng giữa cầu, ánh mắt trống rỗng như đêm đầu tiên tôi gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro