Đôi tay

Author: pastles

Translator: Ikkun

Rated: T+

Genre: Slice of life, Romance, Fluff

Pairing: SenHana

Summary: Hai mẩu chuyện tuy ngắn nhưng lại đầy tình cảm và ngọt ngào của đôi trẻ Sendoh và Sakuragi.

Translator's note: Thôi được rồi, fic hai đứa này vừa ngắn vừa ít, ngoáy phím có xíu đã xong nên được đà xử hết luôn đó =)))))) ko biết tháng 7 phim chiếu bên Mỹ thì có nhiều thuyền viên hơn không, nhưng mà cứ hy vọng vậy đi =)))))))) tựa phần đầu mình tự đặt, vì vốn tác giả không đề gì, chỉ là "Không đề" nhưng mà thế hơi kỳ xíu =)))))

0o0o0o0

Sakuragi có đôi tay rất đẹp.

Sendoh nhận ra điều này khi Sakuragi vung nắm đấm trước mặt anh. Chúng khá là có tính đe dọa, nhưng Sendoh nghĩ chúng thật đẹp chính vì điều đó. Anh vẫn nghĩ như thế khi anh thấy cơn đau lan tỏa ở mắt trái và đom đóm bùng nổ trước mắt anh. Sau đấy, Sendoh thề rằng anh cảm nhận được một bàn tay lướt qua vỗ nhẹ vào trán anh và một lời xin lỗi được lẩm nhẩm nói ra.

Những ngón tay của Sakuragi dài và rộng. Các khớp ngón tay có những chiếc vảy đang lành và sẹo từ những vết thương đã lành. Móng tay ngắn và được cắt tỉa gọn gàng, mặc dù ngón út ở bên trái có hơi cong. Những ngón tay cong thành nắm đấm và Sendoh thấy một cảm giác quen thuộc khi màu sắc bùng nổ phía sau mí mắt anh, rồi anh nhận ra rằng lần này, mắt phải của anh có lẽ sẽ là bên mắt cần phải băng lại.

Lòng bàn tay của Sakuragi rất rộng và những đường chỉ tay trên đó đan xen nhằng nhịt thành một mạng lưới mà Sendoh không thể hiểu. Làn da có một số chỗ sần sùi hơn, giống như của anh. Bàn tay di chuyển và Sendoh nắm chặt hơn. Anh đẩy lòng bàn tay hai người vào với nhau và thấy vui mừng khi phát hiện rằng tay của họ vừa với nhau. Ngón tay của Sakuragi co lại, như thể chúng sắp sửa làm thành một nắm đấm, nhưng tay của Sendoh đang cản đường nên cuối cùng, tay Sakuragi lại thành đang nắm chặt lấy tay của Sendoh.

"Cậu biết không, Sakuragi, có một truyền thuyết này á? Nếu tay của hai người vừa với nhau, họ sẽ có định mệnh là ở bên nhau mãi mãi."

Sakuragi khịt mũi. "Anh chỉ đang bịa thôi. Với cả, tay của chúng ta đâu có vừa, mặc dù nắm đấm của tôi vừa vặn với khuôn mặt của anh lắm đấy."

Sendoh bật cười và kéo Sakuragi theo. "Cũng là vừa ở đâu đó. Tôi thấy hài lòng với điều đấy rồi."

Sakuragi không hề buông ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro