Chương 2
🌃 Trước cửa bar "CROWS" – 23:57
Tiếng bass từ bên trong bar dội qua lớp tường dày, rung cả mặt đất dưới chân. Đèn neon đỏ chớp nháy tên quán như một nhát dao mỏng cắt ngang màn đêm. Biển hiệu CROWS méo mó bởi ánh sáng mưa, như một cái bẫy vặn vẹo đang cười.
Boom đứng trước cửa, tay đút túi áo khoác đen dài. Gió đêm lùa qua cổ áo, lạnh như những móng vuốt vô hình quệt ngang gáy.
Cậu ngước lên nhìn tòa nhà. Không có camera an ninh, không có biển cảnh báo. Chỉ có một cánh cửa kim loại đen bóng, lạnh lùng như mộ phần, và hai gã gác cửa đang nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực.
Một làn khói thuốc cuối cùng tan vào không khí. Boom dụi tàn thuốc vào gờ tường, thở ra một hơi dài như thể đang gạt bỏ nốt phần người còn lại của mình để bước vào vai.
"Giả vờ vui vẻ," cậu thì thầm, như tự nhắc. "Cười nếu cần. Nhưng đừng tin ai."
Ngón tay cậu vô thức lần vào túi áo — vẫn là cái bật lửa Finn đưa. Dù không còn điếu thuốc nào, Boom vẫn giữ nó trong tay, như một cách để tự giữ mình tỉnh táo.
Cậu bước lên. Một gã gác cửa đưa tay chặn lại, ánh mắt lướt qua từ đầu tới chân.
"Mục đích?" – Gã hỏi.
Boom nhếch môi, mắt chẳng hề chớp.
"Tìm một thứ không có trong luật pháp."
Rồi cậu nháy mắt, như một tay chơi thứ thiệt.
Cánh cửa mở ra.
Mùi rượu mạnh, khói thuốc và da người ập tới như một con sóng. Boom bước vào, và cánh cửa sau lưng cậu khép lại — cắt đứt mọi lối quay về.
Âm nhạc dội từng nhịp lên nền gạch đen, ánh đèn mờ chớp liên tục khiến tất cả như đang nhảy múa trong một cơn ảo giác. Boom bước từng bước chậm rãi qua biển người đang uốn éo giữa sàn nhảy, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt – ghi nhớ từng cử chỉ, từng mối quan hệ mờ ám giữa những cái chạm tay và trao đổi ánh nhìn.
Không ai để ý đến cậu.
Hoặc đúng hơn là — không ai muốn để ý đến một kẻ lạnh như băng giữa không gian nóng rực mùi thuốc và rượu này.
Boom nhíu mày. Tiếng bass khiến đầu cậu như muốn nổ tung, mùi nước hoa rẻ tiền khiến bao tử cồn cào. Cậu lách qua một đám người, tránh khéo một kẻ say lướt ngang, rồi đi thẳng đến quầy bar — nơi ánh đèn yên tĩnh hơn và âm thanh đỡ chát chúa hơn một chút.
"Cho tôi một ly... cocktail không cồn." – Cậu nói, mắt không rời khỏi gương phía sau quầy – nơi phản chiếu toàn bộ không gian phía sau lưng mình.
Bartender liếc cậu, rồi bật cười nhẹ. "Mới đầu tối mà đã cần tỉnh táo vậy sao?"
Boom không đáp. Chỉ đưa ánh mắt lạnh như đá nhìn lại hắn, khiến người đối diện khựng lại một nhịp trước khi quay đi pha chế.
Cậu ngồi xuống, rút từ túi áo một cây tăm nhỏ, ngậm lên miệng thay cho thuốc – thứ mà nhiệm vụ yêu cầu cậu phải bỏ trong thời gian trà trộn.
Mắt cậu vẫn quét xung quanh. Ai ở đây là tay buôn? Ai là người đưa tin? Ai là bẫy?
Ly cocktail được đặt trước mặt. Một lát chanh mỏng trên miệng ly như món trang trí cho một người không hề có hứng thưởng thức.
Boom xoay ly nhẹ trên mặt bàn kính.
"Crows, hửm..." – Cậu lẩm bẩm. "Ổ rác đẹp đẽ nhất mà tôi từng bước vào."
Chưa kịp nhấp ngụm nào, một giọng nói vang lên sau lưng — mềm mại, đều đặn, nhưng chứa âm sắc lười nhác đầy thách thức:
"Ngồi ở đây quan sát người khác, không sợ chính mình bị nhìn thấy sao?"
Boom khựng lại. Tay cậu vẫn giữ ly cocktail giữa không trung, còn mắt thì khẽ nheo lại.
Kẻ ấy cuối cùng cũng lộ diện.
"Không uống, chỉ ngồi nhìn — cậu tưởng mình là ai trong cái chuồng quạ này?"
Giọng nói vang lên sát bên tai khiến Boom giật thót. Cậu quay phắt sang, ánh mắt cảnh giác lướt qua người vừa cất tiếng.
Một chàng trai trẻ hơn cậu vài tuổi đang ngồi bắt chéo chân bên cạnh từ bao giờ, hoàn toàn không phát ra một tiếng động nào khi đến gần. Ánh đèn mờ mờ trong bar rọi xuống khiến mái tóc vàng của hắn ánh lên sắc lạnh.
Hắn mỉm cười.
Một nụ cười tưởng như vô hại, nhưng đôi mắt ấy – sắc như dao, lạnh như nước đá.
Boom nhíu mày, chưa vội đáp.
Smart nghiêng đầu, ánh mắt lười biếng lướt từ ly cocktail, cổ tay áo sơ mi xắn gọn, đến gương mặt không cảm xúc của Boom.
"Cocktail không cồn. Ngồi yên một mình. Quan sát xung quanh nhưng mắt lại tránh tiếp xúc. Tay thì thỉnh thoảng khẽ chạm vào thắt lưng – nơi chắc chắn cất khẩu súng nhỏ, đúng không?"
Hắn nhếch môi, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Và... cậu không hút thuốc. Cái cây tăm ngậm kia chỉ là thói quen thay thế để giữ tỉnh táo."
Boom vẫn im lặng, ánh mắt chuyển dần từ khó chịu sang dè chừng.
Smart hạ giọng, cúi nhẹ xuống sát tai Boom, thì thầm như thể đang kể một bí mật:
"Cảnh sát à? Nhưng không phải cảnh sát thường. Phải là... trung ương, đúng không? Cái cách cậu ngồi như nuốt sống cả quán bar này — không phải lính gà nào cũng có được."
Boom quay sang đối diện hắn, ánh mắt tối lại. "Cậu là ai?"
Smart cười khẽ. "Người đưa gạt tàn cũng không hỏi tôi là ai. Còn cậu... có vẻ không nên ngồi đây quá lâu đâu. Mấy con quạ trong quán này ngửi thấy mùi đồng phục từ xa đấy."
Hắn đứng dậy, chỉnh lại tay áo, cười lần nữa – lần này nụ cười dịu dàng đến kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
"Lần sau đến, nhớ đừng gọi đồ không cồn. Kẻ tỉnh táo nhất là người bị ăn thịt đầu tiên, anh cảnh sát."
Rồi hắn bước đi, nhẹ tênh như chưa từng ngồi đó.
Boom vẫn ngồi yên, tay siết chặt ly cocktail chưa uống một giọt. Tim cậu đang đập nhanh – không phải vì sợ, mà vì đã ngửi thấy mùi của nguy hiểm thực sự.
Boom rời khỏi quầy bar sau vài phút ngồi lặng, đầu óc vẫn văng vẳng câu nói cuối cùng của gã tóc vàng lạ mặt. Cậu vốn định trở lại xe, báo cáo cho cấp trên rằng bên trong chưa có gì bất thường.
Nhưng khi vừa đi qua cửa, không hiểu sao chân cậu lại không rẽ trái như mọi khi.
Mà là... rẽ phải. Vào con hẻm nhỏ bên hông quán bar.
Boom tự nhủ rằng mình chỉ kiểm tra kỹ thêm một vòng, đề phòng có gì đáng ngờ. Nhưng trong lòng cậu thừa biết — đó chỉ là lời dối mình.
Cuối con hẻm, giữa làn khói thuốc đang chậm rãi tỏa ra từ đôi môi mỏng, hắn đứng đó.
Smart.
Ánh sáng đèn đường nhạt màu chiếu lên mái tóc vàng lấp lánh. Một chân hắn tựa vào tường, tay kẹp điếu thuốc, mắt nhìn lên bầu trời đêm như thể đang suy nghĩ điều gì đó xa xôi. Gương mặt khi không còn nụ cười lại khiến người khác cảm thấy... cô độc đến đáng sợ.
Boom đứng cách đó vài mét. Cậu không lên tiếng.
Cậu không biết vì sao mình lại đến đây. Cũng không biết vì sao tim mình lại đập lệch một nhịp khi thấy hắn.
Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy chính mình... không điều khiển được bản thân.
Smart vẫn không quay lại, nhưng giọng hắn vang lên rõ ràng:
"Sao lại đi theo tôi? Hay là muốn hỏi thêm về 'cảnh sát trung ương'?"
Boom siết chặt ngón tay.
"Cậu là ai?" – cậu hỏi lại, lần thứ hai.
Smart quay đầu, đôi mắt xám tro lướt qua cậu như gió lùa qua tán cây:
"Tôi là người cậu nên tránh xa nhất. Nhưng tiếc là, lần đầu đã nhìn thấy nhau... thì khó thoát rồi."
Nụ cười lại xuất hiện trên môi hắn.
Không cợt nhả.
Mà là... một lời tuyên án.
Mọi thứ như tối sầm lại.
Tiếng chuông báo thức reng lên.
Boom bật dậy khỏi giường, ánh nắng buổi sáng hắt thẳng vào mắt. Đồng hồ chỉ 7:13 sáng. Cậu thở dốc, tim đập mạnh một cách kỳ lạ.
Mồ hôi thấm ướt cổ áo. Đầu đau âm ỉ. Như thể có ai đó đã nhồi một viên đá lạnh vào sâu trong hộp sọ.
Cậu ngồi im, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện.
Đêm qua... là thật.
Cậu nhớ rõ từng bước chân đi vào bar. Nhớ cái cách mà ánh đèn hắt lên mái tóc vàng chói mắt. Nhớ cả nụ cười khiến người ta khó chịu của gã đàn ông đó.
Nhưng... sau đó thì sao?
Khoảng trống. Một khoảng trống đen kịt như ai đã dùng dao rạch mất vài trang trong cuốn nhật ký.
Boom nhíu mày, đứng dậy, mở vòi nước rửa mặt. Gương mặt phản chiếu trong gương trông mệt mỏi đến lạ. Cậu không phải dạng người dễ mất kiểm soát, càng không bao giờ để bản thân không nhớ rõ một nhiệm vụ.
"Finn..." – cậu lẩm bẩm, định lấy điện thoại gọi cho cậu nhóc cấp dưới. Nhưng khi với tay ra... thứ khiến cậu khựng lại là một mẩu giấy nhỏ nằm gọn trên bàn.
Giấy trắng. Viền gấp gọn gàng. Không có gì ngoài một dòng chữ nguệch ngoạc, viết bằng bút mực:
"Chúng ta sẽ còn gặp lại, anh cảnh sát à."
Trái tim Boom như thắt lại. Cậu siết tờ giấy trong tay, ánh mắt tối đi.
Smart.
Hắn không chỉ biết tên thật của cậu.
Mà còn... biết chính xác cậu sẽ tỉnh dậy lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro