một.


Tôi Auralis luôn tự nhủ rằng tên mình không phải chỉ là một cái tên, mà là một lời nhắc nhở: “Hãy là ánh sáng dẫn lối.” Và quả thật, từ khi còn nhỏ, tôi đã thấy ánh sáng đó trong từng hành động, từng cử chỉ, từng nụ cười của ba tôi. Ba lớn Smart Chisanupong, người mà mọi người vẫn gọi là nghiêm khắc, nhưng tôi biết, ánh mắt ấy chứa đựng sự dịu dàng vô hạn. Ba nhỏ của tôi Boom Raveewit, luôn tươi cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui giản dị, là người biết trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ nhặt trong đời.

Những ngày tôi còn rất nhỏ, ba lớn thường đứng sau quầy cà phê, tay khuấy nhẹ từng tách, hương nồng của cà phê lan tỏa khắp tiệm. Tôi đứng ở góc hiên, mắt dõi theo từng cử chỉ của ba, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của ông. Tôi nhìn thấy cách ba nhìn ba nhỏ, cách ba lắng nghe, cách ba chăm chú với từng chi tiết vụn vặt mà chỉ có ba nhỏ mới biết. Và ba nhỏ, với nụ cười dịu dàng, ánh mắt vừa vui vừa e dè, đáp lại từng hành động đó bằng sự quan tâm, bằng một thế giới chỉ thuộc về họ. Tôi đứng bên, cảm nhận, và nhận ra rằng hạnh phúc thật sự không cần lời nói rầm rộ, mà hiện hữu trong những chi tiết bé nhỏ, những khoảng lặng đầy ý nghĩa.

Tôi nhớ một buổi chiều, khi nắng hạ nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, tạo ra những vệt sáng vàng trên nền gạch cũ của tiệm cà phê. Ba lớn cúi xuống nhặt một đoá hoa nhỏ từ trên bàn đặt cạnh ba nhỏ, không nói gì, chỉ để ý từng nét mặt, từng cử chỉ. Ba nhỏ nhận lấy đoá hoa, mắt sáng lên, cười nhẹ, và trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy cả thế giới ngừng lại, chỉ còn lại hai ba tôi, và tôi người chứng kiến. Tôi hít sâu mùi cà phê, mùi hoa, và cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở, từng cử chỉ tinh tế, dường như tôi đã học được cách yêu thương từ những điều giản dị nhất.

Những ngày sau đó, tôi được dẫn đi quanh phố, nơi ba lớn tìm những cuốn sách cũ, nơi ba nhỏ ngắm nhìn từng đoá hoa bên lề đường, nhẹ nhàng nhặt từng bông, chỉnh sửa cẩn thận để mang về tiệm. Tôi đi theo, tay nắm tay ba lớn, cảm nhận nhịp bước chân và hơi ấm từ ba tôi. Những cái nhìn trao nhau giữa ba và ba nhỏ, tôi thấy được sự dịu dàng và niềm tin bền bỉ mà họ dành cho nhau. Tôi học cách nhận biết nhịp điệu tình yêu qua hành động, cách họ bày tỏ mà không cần lời, và cảm nhận rằng chính sự hiện diện trọn vẹn của họ là điều làm nên hạnh phúc.

Một chiều khác, ba dẫn tôi đến vườn hồng gần tiệm. Hương hoa lan tỏa trong gió, ánh sáng xuyên qua tán lá, tạo ra những vệt sáng lung linh trên nền đất. Ba lớn cúi xuống nhặt một đoá hoa rơi, đặt vào tay ba nhỏ. Tôi nhìn ánh sáng chiếu qua đoá hoa, qua bàn tay họ, và nhận ra rằng khoảnh khắc ấy, nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa, chính là thứ làm nên ký ức mà tôi sẽ mang theo cả đời. Ba nhỏ mỉm cười, ánh mắt lóe lên niềm vui, và tôi biết, đây là cách ba tôi dạy tôi về tình yêu, sự quan tâm, và hạnh phúc giản dị.

Khi hoàng hôn buông xuống, ba lớn và ba nhỏ ngồi trên hiên, tay trong tay, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt nhưng quý giá về tiệm cà phê, về tiệm hoa, về tôi. Tôi đứng bên, quan sát, và cảm nhận sự bình yên tràn ngập. Từng nụ cười, từng cử chỉ, từng đoá hoa, từng ánh mắt đều trở thành ánh sáng dẫn lối cho tôi, nhắc nhở rằng hạnh phúc không cần phô trương, chỉ cần hiện diện trọn vẹn và trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau.

Và tôi hít một hơi sâu, mùi hoa và cà phê hòa quyện, cảm giác như cả thế giới tạm ngưng để tôi ghi nhớ tất cả. Tôi biết, ánh sáng ấy sẽ theo tôi cả đời, như những khoảnh khắc không thể quên, như tình yêu bền bỉ của ba tôi dành cho nhau, dành cho tôi, và dành cho những điều giản dị nhưng vô giá mà tôi may mắn được chứng kiến.

Những buổi chiều tôi đứng bên hiên nhà, nhìn ba lớn cúi xuống nhặt đoá hoa, đặt vào tay ba nhỏ, tôi nhận ra rằng tình yêu không phải lúc nào cũng rực rỡ, đôi khi chỉ là những chi tiết vụn vặt mà người ta dành cho nhau. Một cử chỉ nhẹ, một ánh mắt trầm tĩnh, hay chỉ là việc chăm chú chỉnh từng cánh hoa, cũng đủ để tôi cảm nhận sự hòa nhịp của hai người. Tôi hít sâu mùi hoa hồng, mùi cà phê rang xay, để từng khoảnh khắc len vào ký ức, in sâu, như thể ánh sáng ấy sẽ dẫn tôi suốt đời.

Ba lớn có thói quen quan sát tôi khi tôi chơi xung quanh tiệm. Tôi cảm nhận được cách ông nhìn, không chỉ là ánh mắt ba dành cho tôi, mà còn là cách ông nhìn ba nhỏ một niềm yêu thương âm thầm, một sự dịu dàng khó nói thành lời. Ba nhỏ, luôn nhặt một đoá hoa xinh đẹp xung quanh nhà, đặt vào bình hoặc cài lên tóc tôi, nụ cười tỏa ra như ánh sáng mùa hạ, khiến tôi cảm thấy được bao bọc, an toàn. Tôi đứng gần đó, biết rằng mình may mắn được chứng kiến những điều nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa này, hiểu rằng hạnh phúc đôi khi được tạo nên từ những chi tiết mà người ngoài khó nhận ra.

Một hôm, ba lớn dẫn tôi ra sau tiệm, nơi có một góc vườn hồng nhỏ. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua tán lá, chiếu lên những đoá hoa, tạo ra những vệt sáng lung linh. Ba lớn cúi xuống nhặt một đoá hoa rơi, đặt nhẹ vào tay ba nhỏ. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy ánh mắt họ lóe lên một niềm vui dịu dàng, và trong lòng tôi, ánh sáng ấy soi rọi từng góc nhỏ, như muốn nhắc tôi: “Hãy trân trọng từng giây phút.” Tôi hít một hơi sâu, cảm nhận hơi ấm của họ, mùi hương hoa, mùi cà phê, và nhận ra rằng mình đang học cách yêu thương, học cách nhận biết hạnh phúc qua những chi tiết giản dị nhất.

Khi hoàng hôn buông xuống, ba lớn và ba nhỏ ngồi trên hiên, tay trong tay, trò chuyện về những điều bình thường nhưng quý giá việc chăm sóc tôi, việc mở rộng quán cà phê, việc giữ những đoá hoa luôn tươi mới trong tiệm. Tôi đứng bên, lặng lẽ quan sát, và cảm nhận sự bình yên tràn ngập trong không gian. Từng cử chỉ, từng nụ cười, từng đoá hoa, từng ánh mắt đều trở thành ánh sáng dẫn lối cho tôi, nhắc nhở rằng hạnh phúc thật sự không cần lời hoa mỹ, chỉ cần hiện diện trọn vẹn và trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau.

Tôi nhớ cả những buổi tối họ cùng nhau đọc sách, ba lớn cẩn thận giảng từng đoạn cho tôi nghe, còn ba nhỏ thì cầm đoá hoa đặt bên cạnh, nhìn tôi chăm chú, ánh mắt lóe lên niềm vui khi thấy tôi học hỏi. Tôi quan sát họ, cảm nhận nhịp tim, hơi thở, ánh mắt trao nhau mà không lời nào cần nói ra. Tôi đứng bên, thầm nhủ rằng mình sẽ ghi nhớ tất cả, giữ gìn những khoảnh khắc này, để khi lớn lên, khi thời gian trôi qua, tôi vẫn tìm thấy hạnh phúc rực rỡ từ những chi tiết nhỏ nhặt mà ba hai tôi đã trao nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #smartboom