Chương 1 bản nhạc mùa hè(1)

Trong một tiệm cà phê nhỏ ở góc phố, quán cà phê đông khách nhân viên chạy vội qua lại để bưng nước.

Mùa hạ oi ả, nóng bức.

Triệu Tô Hân ở quầy lễ tân đang tư vấn cho khách gọi món, nhìn hàng người dài phía sau cô thở dài khá mệt mỏi.

"Hoá đơn của quý khách ạ!" Cô nói rồi đưa hoá đơn kèm tiền thừa cho khách.

Khách đến gọi món rồi rời đi, cứ như vậy công việc của cô vẫn tiếp diễn bình thường. Trong lúc cô đang đếm lại tiền thì một khách khác lại đến, đầu cô cúi xuống không thấy mặt nhưng cô lại cảm thấy bóng lưng ấy rất quen thuộc.

Ánh sáng chói chiếu từ sau lưng vị khách ấy, làm nên một vùng được che phủ bởi bóng người trước mắt cô.

Vị khách ấy chỉ tay vào menu hỏi người phía sau gì đó rồi nói với cô: "Cho anh ly trà ổi hồng nha đam với lại..."

Triệu Tô Hân ngước lên khi vị khách kia đang nói, cô nghe thấy hình như đối phương khựng lại trong giây lát.

"Hân Hân?" Vị khách ấy nói với vẻ bất ngờ.

"Ủa...a..." khi này cô mới nhìn rõ đối phương, cô ngại ngùng nắm tay lại với nhau: "Anh Vũ..."

Tối hôm đó hết ca làm về nhà, Triệu Tô Hân bị bà Huỳnh Tú Quyên la mắng hết cả đêm.

Triệu Hoài Vũ, anh trai của Triệu Tô Hân vô tình bắt gặp cô lén đi làm thêm khi đi uống nước với bạn. Tối đó Triệu Hoài Vũ mách lại với bà Huỳnh Tú Quyên hại cô bị la cả đêm.

"Sao con lén cả mẹ đi làm thêm hả?" Bà Huỳnh Tú Quyên tức giận quát: "Không có Tiểu Vũ thì con giấu mẹ đến bao giờ?"

"Con xin lỗi mà~"

Triệu Tô Hân quỳ trước mặt bà, đầu cúi xuống tỏ vẻ đáng thương nhưng thầm chửi mắng anh trai trong lòng: Anh trai đáng ghét sao lại mách mẹ chứ? Giờ đi làm gì kiếm tiền đây...

"Nhắc mới nhớ, mẹ nhớ là có cho con thiếu thốn gì đâu mà phải đi làm thêm vậy hả?"

Người đang quỳ giật mình như chột dạ.

"Ừ thì..." cô nói hai tay đang lại với nhau, tỏ vẻ lấp lếm: "Chuyện là con muốn đi làm kiếm tiền mua tiểu thuyết..."

Bà Huỳnh Tú Quyên cũng phải cạn lời với cô, bà luôn luôn cho cô tiền tiêu vặt trước đó nhưng cô tiêu kinh khủng kiếp, với đồ ăn thì cô kẹt sĩ mà khi đến tiểu thuyết hay truyện ngôn tình thì lại mua không suy nghĩ. Căn phòng cô giờ cũng đầy ắp tiểu thuyết trên giá sách. Khi thấy vậy bà Huỳnh Tú Quyên quyết định cắt ngân sách của cô, đến bây giờ cũng gần tròn ba tháng.

Ai ngờ cô lại lén cả đi làm thêm.

"Haiz... thôi được rồi..." bà Huỳnh Tú Quyên nói rồi xoa trán: "Trước tiên con nghĩ chỗ làm thêm đi..."

"Thôi mà mẹ~" cô nói với giọng nũng nịu: "Nghĩ là con không có tiền mua tiểu thuyết mất."

"Vậy thì qua chỗ Tiểu Vũ làm đi, mẹ nói nó canh chừng con!"

Người đang ngồi trên sofa xem phim bên kia nghe thấy tên mình trong cuộc trò chuyện cũng ló đầu qua mà nhìn.

"Hân Hân qua chỗ con làm á?"

"Có được không vậy?"

"Được hết, nhưng phải trả lương đầy đủ cho nó đấy." Bà Huỳnh Tú Quyên mạnh giọng cảnh cáo.

"Vâng ạ~"

Triệu Hoài Vũ hơn Triệu Tô Hân tám tuổi, khi cô đang học cấp ba thì anh đã mượn được vốn và mở cho mình một quán bar có chút tiếng tăm ở thành phố H có tên là Villain. Việc kinh doanh của quán ổn định với nhiều khách quen và môi trường vui chơi lành mạnh.

Cuối cùng Triệu Tô Hân nghĩ ở chỗ làm cũ mà qua quán của anh trai làm việc. Cô được giao cho việc pha chế ở quầy tiếp khách, trước khi đi thì Triệu Hoài Vũ có giặn dò cô một câu hết sức ngọt ngào: "Đừng có đập đồ của anh, anh trừ vào lương đấy. Có gì cần giúp đỡ thì nhờ chị Yến."

"Vâng ạ~"

"Mà cũng kì thật, quán tên Villain mà cũng không có không khí "Villain*1" lắm nhỉ?" Không gian quán khá rộng rãi và thoáng mát, những chiếc đèn nhấp nháy theo nhịp độ chậm trãi, cho cảm giác khá dễ chịu.

(*1 Villain dịch ra là nhân vật phản diện)

Ca làm của cô ở khoảng khung giờ chiều tối, từ sáu giờ rưỡi chiều đến chín giờ tối.

Cứ như vậy, Tiệu Tô Hân làm việc ở quán Villain suốt mấy tháng hè. Đôi khi lại tăng ca để bòn rút ví tiền anh trai.

Chiều hôm kia, khi Triệu Tô Hân đang nằm lăng qua lăng lại trên chiếc sofa của phòng khách thì hình như cô nhớ ra gì đó mà bật dậy.

"Ah..."

Triệu Tô Hân nằm dài trên sofa thở dài.

Sắp hết hè, cô phải chuẩn bị đi học lại. Năm nay Triệu Tô Hân mười bảy tuổi học trường S. Sắp vào năm học mới nên có khả năng cao là sẽ nghĩ việc, cô đang nghĩ tới tất cả mọi việc cô có thể làm để mua tiểu thuyết.

Triệu Tô Hân có một niềm đam mê cháy bỏng với tiểu thuyết ngôn tình, nhờ nó mà ví của cô xẹp lép không còn gì.

Trong lúc ấy cô nhận được tin nhắn của Triệu Hoài Vũ. Anh ấy nói với Triệu Tô Hân rằng bà Huỳnh Tú Quyên bảo cho cô làm cuối tuần ở quán Villain nhưng vẫn phải trả lương đầy đủ, những hôm khác thì cô đi học ở trường.

Nhìn thấy giọng điệu và cách nhắn tin của Triệu Hoài Vũ mà cô bật cười khẩy. Chắc là bây giờ anh ấy đang chửi thề trong lòng nhỉ?

Năm học mới đã đến, Triệu Tô Hân được chuyển từ trường F sang trường S trong kỳ hè này. Trường F ban đầu khá yên ổn nhưng có nhiều thành phần biệt lập và tụi học sinh hư nên bà Huỳnh Tú Quyên không yên tâm, quyết định chuyển trường cho cô đến trường S.

Trường S gần thành phố nhưng nhà của Triệu Tô Hân lại ở gần vùng ngoại ô nên đường đi khá xa, cô phải dậy sớm để không đến trường muộn.

Khi cô vừa kịp đến trường thì cũng vừa kịp lúc vào học, cô chạy nhanh vào trường rồi tìm phòng giáo viên.

"Bạn nữ cột tóc đuôi ngựa đằng kia ơi!" Một giọng nam nói vọng từ sau lưng cô, cô quay đầu lại bắt gặp một thầy giáo đang đứng đầu hành lang.

Thầy giáo cao ráo, quần áo tóc tai gọn gàng, gương mặt còn trẻ có chút điển trai, thầy ấy từ từ tiến về phía cô.

"Không được phép chạy trên hành lang em không biết hả? Học lớp mấy?" Thầy ấy đứng trước mặt cô, khoanh hai tay lại, vẻ mặt nghiêm nghị.

"A em xin lỗi ạ, em vừa mới chuyển đến học lớp 11-A ạ..."

Thầy giáo kia suy nghĩ chốc lát rồi nói: "A thầy nhớ rồi, Triệu Tô Hân đúng không?" Thầy giáo kia nói tiếp: "Bạn học Triệu, thầy tên Ngọc Tấn giáo viên chủ nhiệm lớp 11-B, em tìm phòng giáo viên đúng không? Theo thầy..."

Thầy Ngọc Tấn nói rồi bước nhanh về phía trước, Triệu Tô Hân thấy vậy cũng bước theo.

Đến phòng giáo viên, thầy Ngọc Tấn bước vào trước tiện tay để túi lên kệ gần đó rồi nói vọng vào trong:

"Cô Chương, em học sinh mới lớp cô đến rồi đây!"

Triệu Tô Hân bước vào theo tiếng nói của thầy Ngọc Tấn. Trong văn phòng có hai người, một giáo viên nữ và một bạn học sinh đang đứng.

Sáng sớm, những tia nắng ấm nhẹ chiếu xuyên qua cửa kính rọi vào căn phòng. Làn gió nhẹ thổi tung bay chiếc rèm cửa màu xanh lam.

Bạn học nam kia đang đứng, dáng người thẳng tắp, hay tay anh để ra sau lưng, nghe thấy tiếng nói cũng vô thức nhìn theo. Đôi mắt anh màu hổ phách lạ mắt, lông mi dài, gương mặt ưa nhìn.

Cô giáo đang ngồi thấy cô thì ra hiệu tiến đến, cô giáo đẩy đẩy kính rồi giới thiệu: "Cô là Chương Hà giáo viên chủ nhiệm lớp 11-A, các em theo cô vào lớp giới thiệu với các bạn..."

Trên hành lang đến lớp học, ba người đi cùng nhau, một trước hai sau, cô Chương Hà luyên thuyên đơn giản về một số quy định của nhà trường. Triệu Tô Hân bước đi, đôi khi lại nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh, cả hai không ai nói gì mà đến lớp học.

Bên trong lớp học 11-A:

"Chào các bạn học sinh, cô là Chương Hà dạy phân môn hoá học sẽ đảm nhiệm chức vụ giáo viên chủ nhiệm của các em trong năm học này, đây là hai bạn học sinh mới vừa mới chuyển trường đến, hai em tự giới thiệu bản thân với các bạn nhé..."

Triệu Tô Hân bước lên trước một bước rồi nói: "Tớ là Triệu Tô Hân, Tô trong tỉnh giấc, sống lại*2, Hân trong sáng sớm*3, mong các bạn giúp đỡ" cô nói cười nhẹ một cái.

(*2 Sống lại. Liêu trai chí dị 聊齋志異: "Chúc chi tử, nhiên tâm hạ ti ti hữu động khí. Phụ nhập, chung dạ thủy tô" 燭之死, 然心下絲絲有動氣. 負入, 終夜始甦 (Thi biến 尸變) Soi đuốc thấy đã chết, nhưng dưới tim còn thoi thóp đập. Khiêng vào trong, hết đêm mới sống lại.)

(*3 Sớm, rạng đông, mặt trời mới mọc gọi là hân, như hân tịch 昕夕 sớm tối.)

"Được rồi bạn học Triệu, em ngồi chỗ kia nhé..." cô Chương Hà chỉ xuống một bàn trống gần cửa sổ lớp.

Khi Triệu Tô Hân vừa đi xuống thì cậu bạn bên trên cũng tự giới thiệu: "Họ Kiều, Việt trong vược qua*4, Kỳ trong đặc biệt*5, Kiều Việt Kỳ mong được giúp đỡ."

(*4 Vượt qua, nhảy qua. Như: "phiên san việt lĩnh" 翻山越嶺 trèo đèo vượt núi, "việt tường nhi tẩu" 越牆而走 leo qua tường mà chạy.)

(*5 Đặc biệt, không tầm thường. Như: "kì nhân kì sự" 奇人奇事 người tài đặc xuất việc khác thường.)

Ánh mắt Kiều Việt Kỳ sắt lẹm, trông vừa hư hỏng lại có chút khí chất. Một tay anh đút túi tỏ vẻ nhởn nhơ.

Triệu Tô Hân ngồi dưới chưa được lâu thì người kia cũng xuống, anh để cặp sách lên bàn rồi ngồi xuống, cố nhét đôi chân dài vào chiếc bàn học nhỏ.

Cô quay sang anh lịch sự chào hỏi: "chào bạn học Kiều, tớ là Triệu Tô Hân."

"Ừ."

"..."

Triệu Tô Hân thấy phản ứng của anh cũng không nói gì thêm. Cô lặng lẽ lấy sách vở từ trong cặp ra.

Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn tình của cô thì với chỗ ngồi này, cửa sổ này, học sinh mới, bạn cùng bàn trai đẹp...

Chẳng phải đây là tình tiết trong chuyện ngôn tình sao? Cô tự nói với bản thân trong lòng.

"..."

Người bên cạnh nhìn thấy hành động kỳ quặc của bạn cùng bàn mới cũng không biết nói gì, lại thốt ra ba từ:

"Lên cơn à?..." anh hỏi thăm nhẹ nhàng.

Triệu Tô Hân vừa lúc nghe thấy ba từ ấy, cô đáp lại lập tức: "Cậu mới lên cơn ấy..."

Đúng rồi! Chính nó thêm một cái nữa là miệng lưỡi độc địa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro