Chương 16 - Mùa Hè Bắt Đầu tại Quảng trường Grimmauld (2)

Trong những ngày sau cái chiều trong vườn đó, Hermione quan sát và lắng nghe. Cô cũng cưỡng lại cơn muốn chạy tới thư viện và tìm các nguyên nhân và phương hướng điều trị cho việc chuyển đổi tâm trạng. Những gì cô biết được trong những ngày im lặng đã làm giật mình cô. Cô luôn cho rằng mình hiểu bạn mình. Cô khá ngạc nhiên khi nhận ra rằng cô sai lầm đến thế nào trong dự đoán đầy kiêu ngạo đó - "Hermione biết rõ nhất". Hermione, cô khám phá ra, không biết cái quái gì.

Ginny tươi sáng và mạnh mẽ trở nên trầm tĩnh và khép kín, gần như trầm uất. Harry vẫn giữ khoảng cách giữa cậu và cô bé, một sự đối xử đẩy Ginny trở nên cô lập bởi cô bé phải tránh cả Ron và Hermione để không vô tình chạm mặt Harry.

Với Arthur làm việc trễ tại Bộ để nắm bắt những thông tin dù là nhỏ nhất và Molly lo lắng một cách cuồng loạn về Harry trong khi cũng hành động như một người mẹ không chính thức cho các thành viên của Hội sống tại căn nhà dòng họ Black, Ginny thường xuyên bị bỏ mặc một mình. Ngay cả những lần ghé thăm bất chợt của cặp song sinh cũng không đủ để kéo đứa em út nhà Weasley ra khỏi thế giới cô lập của mình. Và trong khi mọi người đều tập trung vào cuộc chiến leo thang với Voldemort và Harry, không ai để ý rằng Ginny ngủ nhiều hơn và tham gia ít hơn vào các hoạt động hàng ngày trong nhà.

Về Ron, cô nhận ra, cậu nhận thức được mọi thứ nhiều hơn những gì cô tưởng - một nhận thức khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Ron, giờ đã rõ ràng, biết rằng vẫn có điều gì đó không ổn về Harry. Theo cách của riêng mình, cậu đang tìm mọi cách đối phó với tình huống bằng việc làm một người chắn giữa Harry và những cư dân khác trong Quảng trường Grimmauld.

Hermione cũng nhận ra Ron thích cô. Nhận thức đó khá bất ngờ với bản thân mình. Cô đã có tình cảm với cậu trong vài năm qua. Cô biết cô không phải lúc nào cũng thể hiện rõ điều đó, nhưng cô cũng là một cô gái, vẫn có quyền kế hoạch, mơ ước và tưởng tượng đến một mối quan hệ với Ron. Cô cố, theo cách riêng của mình, để cậu nhận ra sự quan tâm của cô mà không để bản thân trở thành trung tâm của sự chú ý. Cô còn có chút hy vọng khi cậu ghen tuông vài năm về trước với tình bạn của cô và Viktor, nhưng Ron chưa bao giờ làm gì với điều đó.

Giờ đây, khi Ron cuối cùng cũng để ý tới cô, cô lại mất đi sự nhiệt tình của mình vào khoảng thời gian nào đó trong năm vừa qua. Cô không biết chính xác lúc nào cô bỏ cuộc, nhưng người bạn tóc đỏ của cô không còn làm cô rung động nữa. Đó là một nhận thức khiến cô cảm thấy có chút hụt hẫng nhưng không phải thật sự buồn bã. Cô cảm thấy cam chịu hơn, thật sự, rằng mình sẽ phải làm điều gì đó về tình cảm của cậu ngay giữa việc phải đối phó với Harry.

Harry, dù vậy, mới là người đáng lo lắng nhất. Vấn đề không phải chỉ là cậu đang căng thẳng - cậu đang đung đưa trên bờ vực của sự sụp đổ một cách nguy hiểm. Cả chuyện nhỏ lẫn lớn đều châm ngòi cho cơn cuồng nộ bất thường của cậu. Đứt dây giày khiến cậu trở nên giận dỗi cả ngày dài. Một miếng bánh mì nướng cháy khét bị ném bay trước khi tan vỡ thành muội than đen trên tường bếp. Một ván cờ vua thua với Ron biến thành cả bàn cờ và quân cờ tan tác khắp phòng.

Nhưng không có gì khiến cậu bốc hỏa bằng Snape. Thậm chí vị giáo sư còn không cần phải có mặt trong căn nhà dòng họ Black để khiến Henry nổi cơn tam bành và một giờ sau dường như mọi chuyện chưa hề xảy ra và Harry lại là chàng trai trẻ mà cô từng biết.

Cô kinh sợ vô cùng trước ý nghĩa của hành vi Jekyll-Hyde này.

sssssssssssss

Severus quỳ xuống, cúi đầu trước chủ nhân. Ông giữ nguyên vị trí đó, sử dụng những giây phút dài này để xoa dịu cảm xúc và tự che bản thân chặt hơn trong chiếc áo giáp Tử Thần Thực Tử của mình. Độn Tâm Thuật phụ thuộc rất nhiều vào tưởng tượng và Severus đắm chìm vào phép ẩn dụ mà ông đã chọn trước, đơn giản như một sự tập luyện nhuẫn nhuyễn. Bề mặt của tâm trí ông trở thành một ao nước lạnh, đen nhánh, trơn láng như kính. Không có con cá nào bơi lội khuấy động sự tĩnh lặng hoàn hảo này. Không có ngọn cỏ hay sợi dây nào dìm xuống dưới mặt nước. Ở đây chỉ có ao nước tĩnh lặng và vòm trời nhuộm màu ráng chiều không một bóng mây. Ta không bị khuấy động.

Trong khi quỳ ở đó, ông không nghĩ về cái cổ tái nhợt đang phơi ra trước mọi người. Ông không lo lắng liệu đây có phải đêm ông bị lộ và gặp tử thần. Ông không có lấy một suy nghĩ về những Tử Thần Thực Tử đang xếp thành vòng tròn phía sau.

Ta có thể điều khiển tất cả. Ta không nghĩ gì. Ta không cảm thấy gì cả.

Bị mắc kẹt trong khoảnh khắc bất tận giữa suy nghĩ và hành động, ông chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân.

"Trỗi dậy, Sseverusss."

Severus đứng dậy với cử chỉ thanh thoát vô thức, chiếc áo choàng đen của ông hạ xuống một cách hoàn mỹ, khiến cho Bellatrix cười mỉa mai. Bà cẩn thận, tuy vậy, để đảm bảo Snape không nhìn thấy nét cong cong trên môi mình.

Gặp chủ nhân, Severus chờ đợi lệnh của ngài. Không một gợn sóng làm xáo trộn hình ảnh trong tâm trí ông khi ông cảm nhận được sự xâm nhập của Chúa tể Hắc ám. Chủ nhân ông triệu hồi những ký ức về mình, nhìn vào bề mặt phản chiếu để thấy được các hoạt động của Snape trong vài ngày qua, không hề nhận ra ao nước trầm tĩnh trong tâm trí Snape là vô tận, đồng thời che giấu nhiều điều hơn những gì hắn từng tưởng tượng. Sinh vật từng một thời là Tom Riddle, chỉ thấy được những gì Snape muốn cho thấy trên bề mặt trơn bóng như thủy tinh đó.

Bình tĩnh và tĩnh lặng.

Chính là sự điềm tĩnh đó khiến cho không có gì làm xao động bể mặt bình yên của ông, ngay cả khi phần tâm trí đen tối hơn của Severus ghi lại, ghi nhớ và phân tích mọi thứ quanh mình, từ những Tử Thần Thực tử đồng minh đứng phía sau cho tới việc chủ nhân ông vẫn tiếp tục mang lớp ngụy trang mà hắn đã sử dụng để gặp các tín đồ trung thành. Hoặc có phải Voldemort đã tiến xa đến thế rồi trong việc trở lại hình dạng con người và không cần tới lớp ngụy trang nữa để hiện ra với hình dáng phần lớn là người?

"Ta cần tài năng của ngươi. Đi theo ta."

Với một cái cúi đầu ngắn, Severus theo sau.

Với lịch sự nhã nhặn, Voldemort ra hiệu cho Severus đi cùng hắn qua dãy hành lang của ngôi nhà Riddle. Severus để ý tới những bước đi chắc chắn và dáng điệu tự tin của người đàn ông bên cạnh mình và nhớ lại một thời gian rất lâu về trước, khi ông còn trẻ và đầy lý tưởng, cùng với sự ngây thơ. Voldemort đang thay đổi một lần nữa. Một lần nữa hắn đang trở nên lôi cuốn và mạnh mẽ, thứ đã hoàn toàn mê hoặc một bộ phận không nhỏ trong thế giới phù thủy trước khi hắn bị lột trần là con quái vật thực sự.

Một gợn sóng làm xáo trộn mặt ao. Một Chúa tể Voldemort là con người thì nguy hiểm hơn vô cùng so với một Chúa tể Hắc ám có hình dạng giống rắn đáng sợ. Luôn luôn dễ hơn để thuyết phục người khác sự hiện diện của cái ác khi bạn có thể chỉ vào sinh vật trong bóng tối.

Bắt được dòng suy nghĩ trước khi nó có thể trồi lên khỏi mặt nước tâm trí; Snape dìm nó xuống sâu trong làn nước lạnh lẽo nơi đầu óc mình. Những ẩn ý trong đó cần được nghiên cứu kỹ hơn trong một môi trường an toàn hơn.

Ta điềm tĩnh.

Một cánh cửa khác dẫn họ vào nơi từng là một phòng âm nhạc rộng lớn, dù nhạc cụ duy nhất còn sót lại chỉ là một chiếc đàn hạc bụi bặm được đặt một cách tuỳ tiện ở góc phòng, với một nửa số dây bị đứt hoặc biến mất.

Ánh chiều muộn len lỏi vào căn phòng qua bộ rèm nhung rách rưới trong khi ánh lửa bập bùng trong chiếc lò sưởi bằng sắt đen đổ từng cái bóng chập chờn lên cơ thể đẫm máu, đầy đòn roi của một người đàn ông bị trói vào một chiếc ghế gỗ chắc chắn ngay chính giữa căn phòng bỏ hoang.

Voldemort bước qua Severus vào phòng, khiến McNair và Lestrange, hai kẻ đang nằm dài trên chiếc ghế xô pha khá nhăn nhúm sát bức tường, phải vội nhảy dựng lên để tỏ vẻ chú ý.
Voldemort phớt lờ chúng, thay vào đó ra hiệu về phía người đàn ông bị trói chặt. Severus thờ ơ nhận ra rằng ngay cả đôi tay Voldemort dường như trở nên giống người hơn, lớp da ít xám hơn, dù ánh lửa bắt được và lấp lánh mờ mờ trên hình dạng như vảy trên cổ tay hắn.

"Kẻ này nghĩ có thể giấu giếm ta." Voldemort lướt chiếc móng vuốt dọc theo gương mặt người đàn ông, rìa sắc nhọn cắt thành một vết nhỏ, từ đó một hạt máu tươi trồi lên. Người đàn ông không hề động đậy, dù Severus có thể thấy đôi mắt ông ta mở trừng. Sốc, ông quyết định, có thể do chấn thương nội tạng và mất máu.

Từ bỏ hình dạng con người, Voldemort liếm vết máu trên móng tay một cách nhẹ nhàng trong khi nhìn chăm chú vào Snape. Lời đe dọa trong hành động và ánh mắt đó rất rõ ràng và không cần phải nói thành tiếng.

"Tìm ra thông tin ta tìm kiếm," chủ nhân ra lệnh.

Severus cúi đầu nhận mệnh lệnh rồi đi tới gần người đàn ông hơn. Ông ta tầm độ năm mươi, tuổi trung niên đầu đối với một phù thủy. Đôi mắt lờ đờ vì sốc nhìn vô định. Liệu người này có thấy gì không hay đang nhìn vào một khung cảnh kinh hoàng của bản thân mà chỉ mình ông ta thấy, Severus không biết.

Ta chỉ phản ánh những gì người khác muốn thấy.

Ông nghiên cứu người đàn ông một cách điềm tĩnh, ghi lại những tác động và phần còn sót của lời nguyền đã đánh trúng ông ta. Một câu Độn Thổ đã cắt xuyên qua lớp áo choàng, rạch vào da thịt phía dưới đó chắc hẳn là nguyên nhân xuất hiện của vết thương dài trên vai người đàn ông kia. Máu đã thấm ướt lớp tay áo gần tới phần cổ tay. Những vết bỏng có thể được nhìn thấy trang trí trên đôi chân qua phần rách rưới của chiếc áo. Phần còn lại rối tung của một bàn tay cho thấy rõ ràng việc sử dụng một cách bất cẩn một Lời nguyền Bẻ xương. Hai vết cắt nhỏ lộn xộn vắt ngang hai má ông ta. Snape dành một chút thời gian để xác định những ký tự được khắc vào da thịt là Máu và Kẻ Phản Bội.

Ông đảo mắt nhìn qua hai vị khách còn lại trong phòng: McNair và Lestrange. Vết dao, thế thì. Vậy ra không chỉ là những người bảo vệ tù nhân mà có lẽ còn chính là những người đã bắt cóc ông ta.

Liệu ông ta có ở một mình không? Liệu có cái-

Khi mặt ao bắt đầu gợn sóng, ông nhẫn tâm cắt ngang dòng suy nghĩ.

Ta không cảm thấy gì cả.

Một lần nữa, mặt ao trở lại sự tĩnh lặng hoàn hảo như gương, những gợn sóng tan dần khi tiến tới rìa mặt ao cằn cỗi.

Đưa đôi mắt lại về phía tù nhân, ông để mắt mình lang thang trên thân thể người đàn ông. Dưới lớp máu, chất nôn và nước tiểu, bộ áo choàng rách rưới của người đàn ông này từng là một bộ trang phục tuyệt đẹp, được cắt may tỉ mỉ và làm từ chất liệu vải tốt nhất. Ông ta có ngoại hình mềm mại và được chăm sóc kỹ càng. Không phải một Thần Sáng, hay một Tà Âm, hay một trong số những người thường đối đầu với những điều nguy hiểm – nên hẳn đây là một nhân viên Bộ.

Ta vẫn không hề bị phá vỡ.

Severus đưa tay qua gương mặt người đàn ông, nâng cằm ông lên cho ánh sáng chiếu vào. Ông phớt lờ máu thấm vào đầu ngón tay nâng một cái mí mắt bầm xanh và sưng lên để nghiên cứu con ngươi của đôi mắt màu xanh được hé lộ. "Phân tích của ngươi, Sseveruss?"

Một phần nhỏ trong đầu Severus nhận ra, dù Voldemort đang có ngoại hình giống người hơn, một vài phần trong bản chất bò sát của hắn vẫn còn. Suy nghĩ đó vừa mới lóe ra cũng nhanh chóng bị nhấn chìm xuống dưới bề mặt lạnh lẽo.

Chọn từng từ một cách thận trọng thể hiện sự kính trọng, Severus tiếp tục kiểm tra người đàn ông nhưng hướng câu trả lời về phía chủ nhân. "Ông ta đang bất tỉnh và sắp chết. Ta sẽ cần đánh thức ông ta dậy để hỏi cung. Để tăng hiệu quả thẩm vấn, chúng ta cần có thông tin chi tiết về thời gian ông ta ở đây."

Phía sau, ông có thể nghe McNair và Lestrange cười khúc khích hệt như hai đứa trẻ. Ông bắt được những lời thì thầm, "giống như ông ta là một vị khách quý không bằng."

Phớt lờ chúng, ông bước lùi lại, cách xa mùi máu đang bay lên. Khi đã thoát khỏi cái mùi tử khí nồng nặc, Severus lấy ra một chiếc khăn quàng trắng như tuyết từ bên trong lớp áo, cẩn thận lau sạch máu dính trên đầu ngón tay mình. Ông tập trung chú ý để không để ý đến ánh mắt Voldemort đang dán chặt trên vết đỏ lan ra trên tấm vải.

Nét mặt vẫn trống rỗng và lạnh lẽo như mặt ao kia, Severus ném tấm vải vấy bẩn vào lò sưởi, ánh mắt dõi theo mảnh vải chuyển đen và bị ngọn lửa nuốt chửng.


Ta không thể làm gì cho ông ta. Ta không hề bị ảnh hưởng.

Voldemort cười khùng khục, âm thanh ẩm thấp mang tới những liên tưởng đến thối rữa và suy tàn. "Luôn luôn chuyên nghiệp, luôn luôn hoàn hảo. Tên ngu ngốc đó lãng phí tài năng của ngươi, con trai ta."

Ông kiềm chế cái rùng mình kinh tởm khi nghe bản thân mình được gọi là "con trai" bởi sinh vật trước mặt. Thay vào đó, ông cúi đầu nhận lời khen và giữ yên lặng. Những người còn lại trong Hội đồng quỳ mọp và xu nịnh dưới chân Voldemort. Severus chưa bao giờ như vậy, và dù đã trả giá cho sự kiêu hãnh của mình không chỉ một lần, nó cũng đem lại cho ông một vị trí trong Hội mang tới cho ông rất nhiều quyền lực và ảnh hưởng.

"McNair, báo cáo cho ta." Lệnh được nói với giọng nhẹ nhàng nhưng trái ngược với chuyển động mềm mại của Severus, McNair gần như nhảy sổ qua căn phòng để tuân lệnh Voldemort.

Severus che giấu sự khinh bỉ khi thấy tên đao phủ của Bộ quỳ dưới chân Voldemort.

"Bingley Glossop, Trợ lý của Trợ lý trong Cục Hồ Sơ. Bắt quả tang ông ta đang xem những cuộn giấy mà ông ta không nên xem."

Severus nhướng một bên lông mày nghi vấn.

"Glossop đang tìm kiếm thông tin về căn nhà này."

Severus để một cơn gió băng thổi qua tâm trí mình, làm lạnh không khí xung quanh mặt ao. Cái lạnh thấm sâu vào tay chân khi cơ thể đáp lại hình ảnh mạnh mẽ đó trong đầu.

Bề mặt của ao bắt đầu đông lại, các cạnh phủ đầy băng giá dưới sự tấn công của thời tiết mùa đông để chuẩn bị cho những gì sắp tới.

"Glossop đang cố tìm chứng cứ về sự hiện hữu để phá vỡ Lời Nguyền Fidelius trên căn nhà."

Một cú hất tay của Voldemort khiến McNair nhảy dựng lên và lùi về phía bên kia căn phòng. "Đúng vậy. Một trong những thành viên Hội Phượng Hoàng của Dumbledore." Voldemort cười khúc khích lần nữa. "Ta không nghĩ con chim phượng hoàng bé bỏng này sẽ trỗi dậy từ đống tro tàn. Ông ta tỏ ra cực kỳ kiên cường trong sự im lặng của mình. Phá vỡ ông ta, chuyên gia độc dược của ta."

"Ta sống để phục vụ, thưa Chúa tể." Trong tâm trí, mặt ao đã hoàn toàn đông lại.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro