Chương 2
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 2
Snape chưa qua khỏi nguy hiểm.
Bọn họ đưa Snape đến St.Mungo, để ông nằm trong phòng số 10 trên tầng năm. Phòng bệnh rất lớn và được trang bị nội thất hơi giống khu y tế của Hogwarts, đơn giản và thoải mái.
Những ngày sau khi biết tin Snape vẫn còn sống, rất nhiều người đã đến thăm ông, nhưng tiếc là ông chưa bao giờ tỉnh lại. Tất nhiên, một số người không phải là "thăm", mà là "tìm kiếm". Snape đã hôn mê, phiên tòa xét xử của ông bị tạm hoãn, bây giờ có rất nhiều lời bàn tán, và Bộ Pháp thuật hầu như ngày nào cũng cử người đến kiểm tra tình hình.
Mcgonagall sẽ đến khi có thời gian, nhưng bà ấy đang bận rộn xây dựng lại trường sau khi đảm nhận chức vụ hiệu trưởng nên không phải ngày nào cũng đến. Slughorn cũng đến vài lần, sau đó là Pomfrey, và lúc đầu còn có Kingsley. Ngoài ra, Ron và Hermione sẽ đến vài ngày một lần. Mặc dù mục đích của họ có thể không chỉ là thăm vị giáo sư cũ.
Đúng vậy. Không có Harry.
Vì cậu không cần phải đến thăm, cậu ở luôn đây.
Ban đầu, bác sĩ chăm sóc của Snape, ông Brown, đã từ chối. Suy cho cùng, dù có một giường trống trong phòng này thì cũng nên dành cho bệnh nhân chứ không phải là khách sạn tạm thời cho người nhà, đúng không? Nhưng sự kiên trì ấy đã tan vỡ sau khi chứng kiến cảnh Harry Potter nằm cuộn tròn bên cạnh giường bệnh suốt nửa tháng trời.
Lạy Merlin, cậu ấy là vị cứu tinh của thế giới, vậy có gì mà phải keo kiệt một cái giường?
Vì vậy, Harry ở lại St. Mungo.
Harry đã có thể nhìn thấy trong mắt Brown những gì ông ấy sẽ nói tiếp theo, vì vậy trước khi ông nói, Harry sẽ tránh chủ đề đó.
Trong bốn tháng, Snape được đưa vào phòng cấp cứu mười lăm lần. Lần thứ mười sáu, Harry cuối cùng cũng nhìn thấy một biểu cảm trên khuôn mặt Brown.
"Không, ông không thể." Harry chỉ một ngón tay về phía Brown, giọng khàn khàn. "Ông mà dám nói với tôi..."
"Harry," Brown nói nhẹ nhàng, nhưng khi nghe thấy tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra, ông lắc đầu, cố gắng giữ vững vai của Harry. "Cậu phải biết-"
"Tôi không muốn biết!" Harry hét lên. "Ông nói ông ấy sẽ sớm tỉnh lại, ông nói vết thương của ông ấy đã lành!"
"Nhưng ông ấy... cậu bé, cậu phải biết rằng đôi khi cái chết là một loại giải thoát. Ông ấy không muốn..."
"Im đi!" Harry đẩy Brown ra và lao vào phòng cấp cứu.
Brown gọi cậu từ phía sau, nhưng Harry không quay lại. Cậu đẩy bác sĩ trị liệu vẫn đang trong phòng cấp cứu sang một bên, ôm chặt thân thể ông trên giường bệnh giữa những tiếng kinh hô.
"Snape! Ông để tôi trông chừng ông bốn tháng, ông cũng không dám tỉnh lại nhìn tôi một lần?!"
Harry nắm lấy đôi vai vẫn còn ấm áp của Snape. "Đồ khốn nạn! Ông đã hại chết cha mẹ tôi, giết Dumbledore, và nghĩ rằng chỉ cần im lặng bảo vệ tôi trong vài năm là đủ sao? Chỉ dựa vào một ký ức rồi mong tôi thông cảm, ông đã hỏi tôi chưa?!...Người thân của tôi không còn một ai cả —!"
Những Lương y xung quanh dường như bị chặn lại bởi những lời này, và thay vì kéo tay Harry, họ dừng lại tại chỗ.
Có người thở dài.
Harry cảm thấy mắt mình đau nhói và nước mắt cứ thế trào ra. Nhưng cậu không muốn khóc, cậu không muốn chút nào. Cậu chỉ muốn hét lên, gầm lên tức giận.
"Dậy đi đồ nhát gan! Tôi còn sống, ông có quyền gì mà chết! Tỉnh lại đi —"
Cậu gục trên ngực Snape thở hổn hển. Cậu không thể hét lên nữa, chỉ có thể khóc nức nở. "Dậy đi, đừng chết! Dậy đi... làm ơn, tôi cầu xin ông! ... Tôi không thể... ở đây một mình. Mọi người đã ra đi, tất cả những người yêu thương tôi đã ra đi. Snape... Xin ông, tôi vẫn... vẫn chưa nói lời xin lỗi với ông, vẫn chưa... làm ơn, ông là người thân duy nhất mà tôi còn lại..."
Một khoảng im lặng.
Chỉ có tiếng khóc của cậu.
Harry gục đầu vào lồng ngực ấm áp, cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu đến ngực Snape, rồi rơi xuống, làm ướt đẫm tấm chăn.
Từ từ, tiếng khóc nhỏ dần, chỉ còn lại có ...
Thình thịch, thình thịch.
Harry chớp mắt.
Bác sĩ trị liệu bên cạnh dường như cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng, ông ta đưa tay qua Harry kiểm tra vị trí trái tim.
Yếu, không đều.
Nhưng......
"Merlin — Bác sĩ Brown! Nhanh lên, nhịp tim đã trở lại! —Đừng đứng đó, hãy nhanh lên!"
Harry ngơ ngác nhìn mọi người sắp xếp lại dụng cụ, lấy đũa phép ra, và Brown chạy vào. Bác sĩ đẩy cậu ra một cách thô bạo và đóng cửa lại. Đèn trên cửa lại bật sáng.
Harry gần như gục xuống đất ngay sau đó, quỳ xuống trước cửa phòng cấp cứu.
Cậu bật cười, xen lẫn những giọt nước mắt.
"Cảm ơn... Ôi, Chúa ơi. Cảm ơn..."
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro