Chương 3

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 3

Severus đang ở trong một tâm trạng tồi tệ.

Kể từ hôm tỉnh dậy, tâm trạng của ông không được như ý.

Khi nói thì vết thương sẽ đau giống như bị dao cắt, cái giường nằm không đủ thoải mái, mùi thuốc lạ, ánh mắt của mọi người - Merlin, loại ánh mắt đó. Cho dù đó là người tới thăm hỏi hay bác sĩ, đều nhìn ông giống như nhìn thấy một động vật quý hiếm. Bác sĩ chính của ông, Brown - ông thề rằng bác sĩ đã khóc ngay lần đầu tiên nhìn thấy ông tỉnh lại.

Ngoài ra còn có một Potter ồn ào.

Severus nhắm mắt im lặng.

Hầu hết các Tử thần Thực tử đều đã đền tội, nhưng một số vẫn trốn thoát. Gần đây đã xảy ra những vụ bắt giữ, cần phải cảnh giác. Tương tự, Minerva đã cảnh báo Severus rằng Bộ Pháp thuật sẽ không phán ông vô tội chỉ vì đoạn ký ức đó, và ông sẽ phải ra tòa sau một tháng.

Họ không để Potter ở lại cùng nghe, nhưng xét thấy Potter còn chưa kịp thu hồi lại phép nghe trộm thì cửa đã mở, nên ít nhiều cậu cũng đã gián tiếp nghe thấy.

Thành thật mà nói, Severus rất đau khổ trước hành vi của Potter, nhưng cũng không hề bối rối.

Người ta nên có cảm giác gì với một người đã giết chết cha mẹ mình nhưng lại bảo vệ mình bấy lâu nay? Severus không thể tưởng tượng được.

Vì vậy, ông đã làm ngơ trước vẻ mặt ngập ngừng của Potter, cũng không từ chối khi cậu cứ đòi đến mỗi ngày.

Cậu ta muốn đến thì cứ đến đi, cậu ta sẽ sớm phát hiện không có gì thay đổi - Severus vẫn là Severus, tính tình không tốt cùng nghiêm khắc không phải là do làm gián điệp mà thành.

Nhưng ông dần nhận ra rằng Potter không còn quan tâm đến chuyện đó như trước nữa. Ngay cả khi Severus khàn giọng cắt ngang câu chuyện cười của cậu để khiến cậu im lặng hơn, cậu vẫn thực sự nghe theo. Không nói chuyện nữa, chỉ im lặng bên cạnh Severus.

Điều này khiến Severus tức giận.

Đặc biệt là khi ông nghe nói Potter vẫn chưa sẵn sàng để tiếp tục việc học của mình.

Cậu không cần đi học sao? Ông đã từng viết điều này lên sổ tay của mình.

Dây thanh quản của Severus vẫn đang hồi phục, và phép thuật phải được sử dụng ít nhất có thể, nên gần đây khi muốn nói chuyện, ông đã sử dụng cuốn sổ phác thảo do bệnh viện cung cấp.

Potter chớp mắt, như thể do dự. "Tôi ... ờ, tôi không quay lại trường Hogwarts."

Đôi mắt mở to của Severus hẳn đã nói lên điều gì đó.

"Ron và Hermione cũng không quay lại." Potter dường như nghĩ rằng việc người khác bỏ học sẽ biện minh cho hành vi của mình, nhưng nói như thể cậu hối hận và đỏ mặt. "Ý tôi là ... Hogwarts đã tổn thất rất nhiều trong chiến tranh —"

Severus không đợi cậu nói xong, liền nhanh chóng viết lên giấy. Nó đã khai giảng vào tháng trước.

Potter gật đầu. "Tôi biết. Nhưng tôi chỉ ... tôi không muốn quay lại. Ít nhất thì không phải bây giờ."

Tại sao.

"Bởi vì ... tôi nghĩ mình chưa sẵn sàng. Năm thứ bảy rất bận rộn, nếu đi thì tôi không thể ... đến chăm sóc ông được."

Lông mày của Severus lập tức nhảy dựng lên. Ông nhanh chóng viết: Ta không cần sự chăm sóc của cậu. Sau đó thêm một câu khác. Không cần ai cả.

Potter nhìn lên và ngay lập tức giơ tay. "Tôi không nói rằng ông cần được chăm sóc, thưa giáo sư. Tôi đang nói ... Tôi muốn đến, tôi nghĩ tôi nên đến, hơn nữa ở bên cạnh ông tôi cảm thấy ..."

Nhưng cậu cũng không nói hết. Cậu nhìn bàn tay không hề dừng lại của Severus, và đọc những dòng chữ trên trang giấy.

Ngu xuẩn!

Làm thế nào để cậu vượt qua kỳ thi N.E.W.T mà không cần đi học? Cậu cho rằng mọi người đều ngưỡng mộ cậu là vị cứu tinh của thế giới và cậu có thể được ưu tiên khi tìm việc làm đúng không? Ta không cần sự chăm sóc của cậu, không bao giờ. Và đừng kể cho ta nghe về những cơn ác mộng và ký ức tội nghiệp của cậu, mọi người đều phải bước tiếp, cậu phải dừng những hành vi vô tri ngu ngốc của cậu lại, Potter.

Potter hít một hơi, và Severus gần như có thể nghe thấy lời phản bác mà cậu định nói, nhưng ông đã nhanh hơn, viết những chữ thật lớn trên những trang trống của cuốn sổ phác thảo của mình.

Cút đi. Đừng để ta gặp lại cậu.

Potter im lặng.

Severus nhìn lên, và đôi mắt xanh lục ấy nói lên cảm xúc của cậu. Nhưng Severus không do dự. Ông khoanh tròn từ "CÚT" một cách cường điệu.

Potter vẫn không trả lời.

Severus khó khăn mở miệng nói: "CÚT NGAY!"

Và giây sau ông đã hối hận.

Sau cơn đau dữ dội là một cơn ho không dứt. Potter tỉnh lại ngay lập tức, cậu muốn chạm vào Severus, nhưng sợ hãi rút tay lại và chạy ra khỏi cửa.

"Được rồi, tôi-tôi đi ra ngoài, tôi sẽ không đến nữa - giáo sư, tôi đi gọi bác sĩ cho ông!"

Severus nằm xuống nệm, lắng nghe tiếng bước chân xa dần. Thở một cách nặng nhọc, ông ếm một bùa không đũa phép vào cánh cửa, đảm bảo rằng không ai có thể vào trong ít nhất hai giờ.

Ông muốn yên tĩnh.

*

Potter không đến nữa.

Cô Granger đã trở lại một lần, thật bất ngờ. Cô ấy nói Potter tội nghiệp đã nhốt mình một tuần trong căn phòng mà Black đã lưu lại. Sự khiển trách trong mắt cô không hề che giấu, nhưng Severus không quan tâm.

Như ông đã nói, mọi người luôn phải tiến về phía trước. Potter cần phải biết, chỉ có những tên ngốc mới để mình bị mắc kẹt trong quá khứ.

Những ngày sau đó thật tẻ nhạt như ông tưởng tượng.

Phục hồi chức năng, thuốc men, ngủ đông. Dây thanh quản của ông phục hồi nhanh chóng, trong vòng một tháng, ông đã có thể sử dụng giọng nói bình thường, nhưng âm lượng cần được kiểm soát.

Minerva thỉnh thoảng sẽ đến để cập nhật tin tức. Các Tử thần Thực tử trên đường chạy trốn vẫn chưa bị bắt, và để đảm bảo an toàn, bà đề nghị Severus nên quay trở lại công việc giảng dạy tại Hogwarts sau khi ông xuất viện cho đến khi ông bình phục hoàn toàn. Severus đồng ý.

Ngày Phán xử là một ngày sau khi ông xuất viện.

Đó không phải là lần đầu tiên trải nghiệm, không có gì để nói, mọi thứ diễn ra theo những gì ông đã thương lượng với Minerva và Kingsley. Chỉ có phần nhân chứng là khác với sự hiện diện của bức chân dung cụ Albus, với Potter ở ghế nhân chứng.

Lời khai của Harry Potter, như dự đoán, là bằng chứng thép để giải quyết dứt điểm.

Severus nhìn Potter đứng bên cạnh, không ngần ngại nói với chánh án phiên tòa và bồi thẩm đoàn, rửa sạch tội danh cho ông. Lời nói của cậu kiên định, giọng nói trầm ổn, không có sự thất lễ nào trong cử chỉ của cậu.

Khi ông được tuyên bố trắng án, Potter và những người ngồi trên khán đài vỗ tay. Cậu quay đầu lại nhìn ông cười, như thể cuộc tranh chấp một tháng trước chưa từng xảy ra.

Severus ngăn cậu lại khi bước ra khỏi cửa.

Ông nhìn cậu bé đã trưởng thành trước mặt, gật đầu.

"Cảm ơn, Potter."

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro