Chương 8

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 8

Harry toàn thân không sức lực, quỳ xuống. Áo choàng của Thần sáng thấm máu, chuyển sang màu đen như mực.

"Không không không..."

Cậu lắc đầu, ôm lấy thân thể trước mặt. Cậu không quan tâm đến máu đang dần thấm ướt quần áo, những giọt nước mắt không ngừng rơi, trái tim như sắp sụp đổ, cậu chỉ biết ôm chặt lấy cơ thể vốn đã cứng đờ trong vòng tay.

Cậu đã kéo ông trở lại từ bờ vực của cái chết mười bảy lần.

Mười bảy lần.

... Tại sao Chúa phải bắt ông ấy đi?

Tại sao họ không được phép ở bên nhau?

"Không ..."

Tất cả là lỗi của cậu.

"Tôi xin lỗi ... Tôi xin lỗi ... Snape ... Tôi xin lỗi ..."

Nếu cậu giống như trước đây ở bên cạnh Snape.

Giá như cậu có thể gạt cảm xúc của mình sang một bên. Giá như cậu không ngu ngốc như vậy, đáng lẽ phải đợi đến khi mọi nguy hiểm lắng xuống và Snape được an toàn ...

Tất cả là tại cậu.

Tất cả, tất cả những người cậu yêu đều sẽ ra đi. Tất cả chỉ vì cậu.

Đều do sai lầm của cậu.

"Tôi ... tôi - tôi không thể ... tôi không thể mất đi ..."

Mọi thứ đều là lỗi của cậu.

Vẫn luôn là thế.

"Potter."

Harry dừng hô hấp.

Giọng nói này -

"Ta không nghĩ rằng cậu có hứng thú đặc biệt đối với xác chết. Nhưng xét đến việc cậu đang gọi tên ta vừa rồi, ta nghĩ có lẽ nó có liên quan gì đó đến sự ngu ngốc. Phải không?"

Harry từ từ đứng thẳng dậy, quay đầu và nhìn về phía sau.

Snape đang mặc chiếc áo choàng phù thủy quen thuộc, hai tay khoanh trước ngực. Đầu tóc của ông hỗn loạn một chút, rõ ràng là vừa mới tham gia một trận ác chiến. Nhưng trên người ông không có vết thương.

***

Họ đã mua một ngôi nhà riêng.

Luân Đôn, một vùng ngoại ô của thế giới Muggle, một ngôi nhà có khu vườn rộng lớn.

Nhật báo Tiên tri đã không phụ lòng sự tin tưởng của Harry, đưa ra câu chuyện được thảo luận nhiều nhất trong năm vào cái đêm mà Tử thần Thực tử cuối cùng bị giết.

《 Chúa cứu thế Harry Potter có tư tình với gián điệp hai mang Severus Snape?! 》

Chà, Harry nghĩ Skeeter có thể tự tin hơn một chút và xóa bỏ dấu chấm hỏi đó.

Hermione dường như đã đoán được tình cảm của Harry dành cho Severus từ lâu, nhưng Ron thì không. Harry phải mất một thời gian dài để Ron chấp nhận sự thật, cậu thậm chí còn sắp xếp một bữa ăn với Severus. — nhưng nhìn vào hiệu quả, cậu hối hận vì đã làm như vậy.

Severus rất nghiêm khắc với khu vườn nhỏ của mình. Ông đã trồng nhiều loại cây không rõ nguồn gốc và yêu cầu Harry lấy tính mạng ra thề rằng cậu sẽ không giẫm đạp lên bất kỳ cây con nào. Nhưng họ đều biết chuyện này là không thể. Chà, cả nhà đều là vườn bao quanh, chẳng lẽ ngày nào Harry cũng phải bay ra ngoài?

Harry cũng tìm thấy một sở thích mới - nấu ăn. Sau khi sống ở thế giới Muggle, cậu đã mua rất nhiều sách dạy nấu ăn, trong vòng chưa đầy nửa năm, cậu đã lấp đầy căn bếp với một bộ tám món gồm lò nướng, nồi cơm điện và dao. Severus rất khó chịu về điều này, nhưng nó dường như không ảnh hưởng đến sự thèm ăn của ông.

Harry tiếp tục cuộc sống bận rộn của mình với tư cách là một Thần Sáng, Severus dành cả ngày trong phòng thí nghiệm để giúp cửa hàng của Draco chế tạo ma dược thương mại hoặc tạo ra một số phát minh quái dị.

Họ cùng nhau uống trà, cùng nhau trò chuyện và cùng nhau im lặng. Họ nhâm nhi đồ uống, càu nhàu vào các buổi tối trong tuần, cười và ôm nhau vào những ngày nghỉ. Họ sẽ đi dạo quanh Luân Đôn và hôn nhau trên các góc phố.

Nhiều năm trôi qua, Harry vẫn không tin rằng cuộc sống như vậy thực sự tồn tại.

Nhưng mỗi khi cậu cảm thấy mất mát, hay lo lắng, cậu đều tìm thấy Severus ở bên cạnh.

Cậu nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ thôi ỷ lại.

"Harry."

Harry nhìn lên từ ghế sofa. "Sev?"

"Giúp ta xem cái máy pha cà phê chết tiệt này."

Harry bật cười. Cậu bước đến gian bếp mở, cầm sách hướng dẫn lên, xem qua, nhấn vài nút, và khởi động thành công chiếc máy mới trên bàn.

Cậu vòng ra sau Severus, vòng tay qua eo ông, tựa cằm lên vai ông. Severus nắm lấy tay Harry theo thói quen, hơi ngả người ra sau.

"Sev?"

"Ừ?"

"Cảm ơn."

"Vì cái gì?"

Harry nghĩ. "Không biết? Vì ông còn sống. Vì ông ở đây. Vì có ông làm bạn. Vì tất cả những gì ông đã cho em."

Severus dài tiếng càu nhàu. "Có lẽ ta cũng nên bày tỏ lời cảm ơn với em."

Harry nhướng mày. "Vì cái gì?"

"Vì em yêu ta."

Hết chương 8

- Hết truyện -

Truyện "Ba lần cảm ơn" kết thúc ở đây. Với tất cả những bạn đã theo dõi câu chuyện này, sau khi kết thúc, các bạn có cảm nghĩ gì không? Các bạn có thể comment cho bọn mình biết nhé, hoặc các bạn có thể vote nhiều nhiều một chút, lưu lại dấu vết để ủng hộ bọn mình tiếp tục với nhiều truyện khác nữa!

Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng chúng mình đi hết câu chuyện này. Mong sẽ tiếp tục gặp lại các bạn ở các truyện Snarry khác trong nhà bọn mình!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro