Chương 38: Nguyền rủa
"Hiệu trưởng Dumbledore , ngài sắp chết sao?"
Câu nói của Lin khiến hai người lớn cùng một con mèo đang có mặt ở đây đều sững sờ.
Ánh mắt Dumbledore hơi lóe lên một chút sau đó ông cúi đầu hiền hòa hỏi Lin.
"Tại sao trò lại nghĩ ta sắp chết? Dù ta chính là một ông lão gần đất xa trời nhưng cơ thể cằn cỗi này vẫn còn khỏe lắm."
"Ngài không khỏe đâu." Lin nhíu mày có vẻ hoang mang. "Cùng lắm là nửa năm nữa thôi ngài sẽ chết đấy."
Dumbledore cau mày cùng Snape nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng đều hiện lên vẻ nghiêm trọng.
"Trò Lin, dựa vào đâu mà trò có thể kết luận rằng hiệu trưởng... sắp chết?" Snape nhướn mày hỏi.
"Ông ấy bị nguyền rủa." Lin chỉ thẳng vào cánh tay phải của Dumbledore.
Harry nhìn theo lo lắng meo lên một tiếng. Cậu nhớ rõ hồi đầu năm cánh tay của hiệu trưởng bị cháy đen, sau đó ông luôn mặc áo dài tay che đi, cậu còn tưởng hiệu trưởng đã chữa trị được rồi.
"Ta không sao. Chỉ là một thí nghiệm dở hơi không thành công thôi. Trò biết đấy, Hogwarts không chỉ có y sĩ tốt nhất mà còn có một bậc thầy độc dược trẻ nhất đang đứng cạnh ta là thầy Snape đây. Ta sẽ ổn thôi. Đừng lo nhé, trò Lin." Dumbledore vươn tay trái ra vỗ đầu Lin an ủi.
"Không ai có thể chữa được." Lin thở dài lắc đầu.
"Sao trò lại biết rõ như vậy?" Snape nhíu mày.
"Em biết... Bởi vì em cũng vậy." Lin ngơ ngác nói, nó giơ bàn tay lên rút hộ giáp trên ngón út ra.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dumbledore và Snape, ngón tay út mập mạp, trắng nõn của Lin bỗng chốc biến thành màu đen xạm, nó teo tóp lại, nhăn nheo, trông giống hệt như một cành cây khô. Lớp da bên ngoài bong tróc, nứt nẻ, lộ ra những mạch máu đen kịt bên dưới. Móng tay của nó cũng trở nên đen đúa, dày cộm và cong vẹo một cách dị thường.
Trông cực kỳ đáng sợ!
"Lin!" Harry hoảng hốt kêu lên. Cậu nhảy xuống khỏi tay Snape, chạy đến bên cạnh Lin, muốn chạm vào ngón tay của nó. Nhưng Snape đã nhanh tay bắt lấy Harry.
"Đừng chạm vào nó!" Hắn nói, giọng hắn nghiêm nghị. Snape nắm lấy tay Lin, quan sát kỹ lưỡng ngón tay bị nguyền rủa. Vết đen lan rộng từ đầu ngón tay đến tận gốc ngón tay, nơi đó có một chiếc nhẫn vàng đang chặn lại.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Dumbledore hỏi, giọng ông tràn đầy vẻ kinh hãi. "Ai đã làm chuyện này với trò?"
"À... chắc là..." Lin nghiêng đầu, cố gắng tìm từ để giải thích. "Nói làm sao nhỉ? Ở đây chắc gọi là... vợ thứ mười sáu của cha em."
"Mười sáu?!" Snape trợn tròn mắt, hắn khó tin lặp lại.
Lin rút tay lại không tiếp lời, nó nhìn mèo con đang lo lắng giãy dụa trong tay Snape sau đó quay sang Dumbledore mỉm cười.
"Em thích ngôi trường này, hiệu trưởng Dumbledore. Em cũng thích mọi người ở đây, cho nên..." Lin vừa nói vừa đưa tay ra sau gáy cởi chiếc lĩnh ước bằng vàng ròng nạm ngọc vừa to vừa dày.
Lin giơ tay về phía Dumbledore. Chiếc vòng vàng bỗng bay lên thu nhỏ lại chỉ bằng một chiếc vòng tay, nó bay đến bàn tay phải của ông và tự động đeo vào đó.
Kì diệu thay, cánh tay đen đúa khô đét như được truyền thêm sinh lực từ từ sống dậy, trở lại thành một cánh tay bình thường.
"Em cho thầy mượn đấy." Lin nghiêng đầu cười nhẹ.
Dumbledore phức tạp nhìn đứa nhỏ lùn xỉn trước mặt. Hai mắt ông ươn ướt. "Cảm ơn trò."
Lin thở hắt ra một hơi, rời xa lĩnh ước gương mặt của nó tái nhợt đi thấy rõ, đôi má bầu bĩnh hồng hào ngày nào giờ hốc hác, mang một trạng thái suy yếu khiến người ta nhìn vào mà lo lắng.
"Trò..." Dumbledore nhìn gương mặt trắng bệch của Lin do dự.
"Em không sao. Luna sẽ gửi một chiếc vòng khác đến." Nó nói.
Dumbledore gật đầu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Ông quay sang Snape.
"Severus, cậu vẫn luôn nghiên cứu cách chữa trị cho tôi. Cậu cũng xem luôn cho trò Lin nhé."
"Đương nhiên." Snape gật đầu. "Trò đi theo ta."
Mèo đen nhỏ từ tay Snape nhảy qua vai Lin .
"Meo meo... Em có đau không? Sao lại có người nhẫn tâm vậy chớ." Harry tức giận nức nở.
"Đã không đau từ lâu rồi." Lin nghiêng đầu cọ má vào bộ lông mềm mại của mèo nhỏ.
Snape vẫn đi phía trước, sắc mặt hắn âm trầm, bờ môi mím chặt trông càng thêm nghiêm khắc khiến mấy đứa học sinh đi ngang qua sợ hãi vội vã tránh đường.
Gần đến Đại sảnh đường. Lúc này giờ ăn tối cũng sắp qua, trước cửa Đại sảnh đường có rất nhiều học sinh đang đi lại. Nhiều hồn ma trắng toát lơ lửng trong không trung, họ trò chuyện với nhau, hoặc lẳng lặng quan sát các học sinh.
Trong số đó, có một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp nhưng u buồn, mái tóc dài ngang lưng và chiếc áo choàng dài quét đất. Đó là Bà Xám, hồn ma của nhà Ravenclaw.
Bà Xám đang lướt qua hành lang để đi đến nơi nào đó, thì bất ngờ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lin đang gặm chiếc vương miện trong tay. Bà ta trông có vẻ hoảng hốt, sau đó quay người bay đi.
Snape không để ý đến hành động của Bà Xám. Dù sao, những con ma thường thích bay lượn khắp nơi.
Nhưng rồi, chỉ ít phút sau đó, Bà Xám đã quay trở lại. Đi cùng với bà ta, là một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc: giáo sư Flitwick, chủ nhiệm nhà Ravenclaw.
Sau khi Bà Xám thì thầm điều gì đó với Flitwick, ông ấy liền vội vã chạy đến gần Snape.
"Ối giời ơi! Mau dừng lại!" Flitwick hét lên, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều phải quay đầu lại nhìn.
Giáo sư Flitwick hớt hải chạy đến, gương mặt ông đầy vẻ lo lắng. Ông nhìn thấy chiếc vương miện trong tay Lin, liền kêu lên.
"Ôi, Merlin! Đó là Vương miện Ravenclaw! Làm sao trò lại có được nó?"
Lin giật mình, vội vàng giấu chiếc vương miện ra sau lưng.
"Cái này là của tôi." Nó nói.
"Trò Lin, trả nó lại cho ta." Flitwick nói với giọng nghiêm nghị. "Đó là bảo vật của nhà Ravenclaw. Nó không thể nào thuộc về trò được."
"Nhưng mà..." Lin nhăn mặt.
"Không nhưng nhị gì cả." Flitwick nói. Ông ấy vươn tay ra, muốn lấy chiếc vương miện từ tay Lin.
Lin lùi lại phía sau, tránh tay Flitwick ôm chặt chiếc vương miện trong lòng.
Chiều cao của hai người gần bằng nhau. Trông họ giống như hai đứa trẻ đang giằng co một món đồ chơi.
"Filius, bình tĩnh nào." Snape ra hiệu cho Flitwick lùi lại. Sau đó, hắn mới cúi xuống, nhìn Lin.
"Trò lấy vật này ở đâu?" Hắn hỏi. Tuy sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng hơn bình thường.
"Ở một căn phòng có rất nhiều đồ bỏ đi, thưa thầy." Lin đáp.
"Phòng có rất nhiều đồ bỏ đi?" Snape và Flitwick nhìn nhau, nhướn mày.
"Có lẽ là một nhà kho nào đó." Flitwick nói nhanh. "Dù sao thì đó cũng là tài sản của Hogwarts. Trò không được lấy nó làm của riêng."
"Trò Lin," Snape nói. "Giao chiếc vương miện cho ta." Hắn xòe tay ra.
"Nhưng mà..." Lin vẫn không muốn trả lại cho lắm. "Em còn chưa ăn xong nữa." Nó lẩm bẩm.
"Ăn?!" Snape tức giận kêu lên. "Xem ra bài luận văn năm tấc của ta giao cho trò năm ngoái, về việc tại sao không được ăn những thứ vớ vẩn, đã bị lãng phí rồi! Trò còn muốn ăn cả chiếc vương miện này nữa à?!"
"Ôi, không được ăn nó đâu!" Flitwick kêu lên. Ông ấy cũng từng nghe nói đến tật xấu thích ăn những thứ kỳ lạ của Lin.
Flitwick không chần chừ nữa, ông ấy vội vàng giật lấy chiếc vương miện từ tay Lin, cẩn thận kiểm tra xem Lin có gặm mẻ nó ở chỗ nào không.
Bà Xám nhìn chiếc vương miện trên tay Flitwick gương mặt mơ hồ nhăn lại. "Nhất định phải loại bỏ những thứ ô uế đang bám trên chiếc vương miện."
"Ừ, nó hơi bẩn một chút." Flitwick gật đầu. "Nhưng mà, sau vài lần đánh bóng, ta chắc chắn nó sẽ lại sáng bóng như mới."
Hai người họ quay người rời đi, bỏ lại Lin đứng đó với vẻ mặt tiếc nuối.
"Đồ ăn vặt mất rồi!" Lin ỉu xìu thở dài.
"Trò lại đây." Snape tức giận kéo nó đi xuống hầm. Hắn vẫy đũa phép và trên bàn hiện ra hai phần thức ăn đầy đặn.
"Nhìn cho kĩ đây mới là thức ăn. Ăn hết cho ta." Snape lườm nó một cái rồi đi vào kho để nguyên liệu độc dược.
Lin không ăn, nó giận dỗi ngồi bĩu môi. Harry nhảy đến bên cạnh an ủi.
"Đừng giận nữa, Lin." Harry nói. "Em vừa mới ăn một mảnh linh hồn rồi. Ăn thêm đồ ăn nữa, em sẽ bị khó tiêu đấy. Ngoan nào, ăn một chút đi."
Lin nghe Harry dỗ dành mấy lần, cuối cùng nó mới chịu cầm nĩa lên, ăn thức ăn. Harry cũng nhảy lên bàn, bắt đầu ăn phần thức ăn trong đĩa của mình.
Trong khi Lin và Harry đang ăn bữa tối muộn, thì Snape đang vội vàng lật giở những nghiên cứu của mình về lời nguyền trên tay Dumbledore. Giờ đây, hắn đã có thêm thời gian. Có lẽ việc chữa trị cho Dumbledore không còn là điều bất khả thi nữa.
Sau khi Lin ăn xong, Snape gọi nó đến gần.
"Cho ta xem ngón tay của trò." Hắn nói.
Lin nghe lời, rút hộ giáp trên ngón út ra, đưa tay cho Snape xem.
Snape cẩn thận quan sát mức độ thối rữa của ngón tay Lin, sau đó hắn hỏi:
"Trò bị nguyền rủa từ khi nào?"
"Chắc là... vào ngày sinh nhật của em." Lin nói, cậu bé nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại.
"Tức là ngày 22 tháng 9, hai năm trước." Snape nói. Hắn cẩn thận ghi chép lại. Hắn nhìn những món trang sức bằng vàng nặng nề mà Lin đang đeo trên người.
"Phạm vi của lời nguyền..." Hắn cau mày, quan sát Lin từ đầu đến chân.
Lin không hề ngần ngại, vươn tay ra, chỉ vào những bộ phận trên cơ thể mình.
"Toàn bộ hai bàn chân, hai bàn tay, cánh tay trái, vai phải..."
"Được rồi." Snape ngắt lời Lin. "Trò đi sang bên kia, làm bài tập đi."
"Vâng ạ." Lin gật đầu, bước đến chiếc bàn có Harry đang ngồi, lấy sách vở ra làm bài tập.
Snape mím môi, ghi chép lại những gì mà Lin vừa nói, cùng với một số đánh giá của bản thân
...Trang sức vàng trên người Lin là những vật phẩm phép thuật không có tác dụng cải thiện hay chữa trị lời nguyền. Chúng chỉ có tác dụng ngăn chặn lời nguyền lan rộng, và giúp cho các bộ phận trên cơ thể trở lại hình dáng ban đầu. Tuy nhiên, song song với đó, chúng cũng ngăn cản sự phát triển của cơ thể đối tượng...
Viết đến đây, Snape bỗng nhiên nhăn mặt. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lin đang chơi đùa cùng con mèo đen nhỏ.
"Lin," hắn hỏi. "Trò... bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười một tuổi, thưa thầy." Lin quay lại nhìn Snape, trả lời.
"Meo... meo..." Harry kêu lên. "Em nhớ nhầm rồi, Lin. Giờ em đang học năm thứ hai, là phải mười hai tuổi mới đúng. À không, bây giờ đã qua tháng 10, em nhập học muộn hơn một năm, cho nên em đã mười ba tuổi rồi đó."
Khóe môi của Lin gợi lên một nụ cười mơ hồ khó hiểu.
"Phải nhỉ? Chắc là tôi quên mất mình bao nhiêu tuổi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro